Quan Sách

Chương 581: Chương 581: Giận tím mặt.




Diệp Hải Duyên dường như có chút đắc ý, bởi vì cô rõ ràng cảm nhận được, Trần Kinh đối với việc mà cô nói rất có hứng thú.

Quả thực Diệp Hải Duyên biết rất nhiều chuyện liên quan đến Hoành Châu, so với Trần Kinh còn biết nhiều hơn.

Điểm này, chính là nguyên nhân Diệp Hải Duyên đắc ý.

Từ việc lần trước ở Hong Kong, trong lòng Diệp Hải Duyên vẫn luôn canh cánh, cô đường đường là người của cục an ninh quốc gia, nhưng đến Hong Kong lại không thể bằng một cán bộ địa phương Trần Kinh, cô vốn có cảm giác ưu việt rất mạnh, nhưng cuối cùng cảm giác đó đều bị Trần Kinh đánh tan nát.

Đây là chuyện làm cho cô cảm thấy mất mặt, mỗi khi cô nghĩ đến chuyện này, trong lòng đều không vui.

Mặt khác, sau khi Trần Kinh từ Hong Kong trở về, tất cả mọi người nhắc đến vụ án của Triệu Đại Lâm, người đầu tiên nghĩ đến chính là Trần Kinh, dường như vụ án đó là một mình hắn hoàn thành vậy, Diệp Hải Quyên ở trong đó hoàn toàn bị bỏ quên, thậm chí trong cục an ninh quốc gia, có rất nhiều người còn không biết Diệp Hải Duyên tham dự trong vụ án này.

- Trần Kinh, tôi nói cho anh biết tình hình căn bản là thế này, hiện tại trên chính đàn Hoành Châu xuất hiện cục diện phân hóa, phó bí thư thành ủy Triệu Thiên Kim cầm đầu lấy chủ trương là dốc sức làm cải cách, nhất là sau khi xảy ra hỏa hoạn, Triệu Thiên Kim cũng ở trong đó khuấy động, ông ta một lòng nghĩ phải làm rõ mọi việc, phải nghiêm khắc truy cứu trách nhiệm.

Mặt khác, dựa vào phái của Mã Khẳng, Mã Khẳng và Ôn Thẩm Đông trước kia đều có quan hệ với Hà Thụ Quân, nhưng hiện tại quan hệ của hai người có vấn đề rồi, hành vi làm việc của Mã Khẳng càng lúc càng dựa vào Tôn Thiên Thạch, mà Tôn Thiên Thạch là một người khá chân thực.

Mặt khác, vị trí của Ôn Thẩm Đông ở Hoành Châu khá là quan trọng, nếu nói có liên quan đến vụ hỏa hoạn ở Hoành Châu thì ông ta và Mã Khẳng không thoát khỏi liên quan này….

Diệp Hải Duyên chậm rãi nói, cô ta vừa nói đến cán bộ chủ yếu trong chính đàn Hoành Châu thì có vẻ rất có hứng thú.

Trần Kinh hỏi:

- Vậy theo ý của Diệp trưởng phòng, bây giờ công việc của tôi nên triển khai như thế nào? Nên bắt tay từ vụ án hỏa hoạn phải không?

Diệp Hải Duyên nói:

- Đó là điều tất nhiên, bắt tay từ vụ án hỏa hoạn có thể nói là lực điểm duy nhất, trước mắt vụ án này chúng tôi đã điều tra tương đối rõ ràng rồi, trong này tồn tại một loạt các vấn đề liên quan đến cán bộ, mà trong này, vấn đề của Ôn Thẩm Đông tương đối sắc nét.

Nhóm đất lúc trước, quản lý làm kế hoạch và việc liên hệ đều là do Ôn Thẩm Đông phụ trách, hiện tại công ty khai thác tài nguyên sinh thái tự nhiên của Hoành Châu lộ ra nhiều vấn đề như vậy, Ôn Thẩm Đông là người phụ trách chủ yếu, ông ta có thể thoát khỏi liên quan sao?

Trần Kinh trầm ngâm không nói. Thần sắc trên mặt có chút nghiêm túc.

Hắn đứng dậy, tay chắp sau lưng từ từ đi lại, hắn có một loại cảm giác, dường như bản thân mình giống như hồng quân vậy, không có cảm giác gì, cả người cứ thế đi xuống.

Cái gọi là tiến thoái lưỡng nan, đâm lao phải theo lao, càng lún càng sâu. Có thể chính là vẽ hình ảnh của mình lúc này.

Hôm nay đến Hoành Châu mới chỉ là ngày thứ ba, nhưng ba ngày này đối với Trần Kinh mà nói, không khác gì ba tuần.

Đầu tiên, biểu hiện của chính đàn Hoành Châu không ủng hộ tổ chức điều tra, thái độ đối đãi với tổ điều tra cũng chỉ qua loa cho xong, không coi là việc quan trọng, tổ điều tra không nhận được sự tôn trọng vốn có.

Mặt khác, trong tổ điều tra có một số người trẻ tuổi tư tưởng chưa được thông suốt, cho rằng tiến nhập vào tổ công tác đến Hoành Châu là đang hoàn thành một nhiệm vụ không thể nào hoàn thành, hơi gặp chút khó khăn, là bắt đầu rút lui, bắt đầu phàn nàn không dám tiến về phía trước.

Người trong nội bộ thấp thỏm, bên ngoài thế cục sương mù không rõ, toàn bộ trọng trách và áp lực đè nặng trên người Trần Kinh.

Châm một điếu thuốc, Trần Kinh hít sâu một hơi.

Diệp Hải Duyên nhíu mày, cô định mở miệng ngăn Trần Kinh, nhưng vẫn nhẫn nại không lên tiếng, nhưng trong lòng cô lại đang thầm mắng Trần Kinh, một chút phong độ cũng không có.

Có nữ sĩ ở bên cạnh, không kiêng nể gì cả, muốn hút thuốc thì hút thuốc, đây là tố chất gì vậy?

- Trưởng phòng Diệp, thân phận của cô cao quý, có thể điều động cô từ sở thành đến Hoành Châu không phải là chuyện nhỏ đúng không?

Trần Kinh bỗng nhiên hỏi.

Diệp Hải Duyên ngẩn người nói:

- Đương nhiên không phải chuyện nhỏ, người nhà của Hà Thụ Quân yêu cầu phẫu thuật mở họp sọ cho ông ta, tôi là một trong những chuyên gia trong đó, về đây tham gia hội chẩn về việc giải phẫu.

Trần Kinh nhíu mày, cười nhẹ nói:

- Tôi thiếu chút nữa quên, cô còn là một bác sĩ nữa đấy, nhưng tôi rất tò mò, nếu cô đã là bác sĩ trên danh nghĩa đến Hoành Châu, sao cô lại quan tâm chuyện của tôi? Chẳng lẽ nông thôn có câu tục ngữ, “ bắt chó đi cày” câu này là dùng cho cô?

Diệp Hải Duyên mặt biến sắc, tức giận nói:

- Trần Kinh, anh nói năng kiểu gì thế? Con người anh thật không có phong độ, quá vô lễ với người khác, tôi có lòng tốt giúp đỡ anh, anh lại chế giễu, đã vậy….anh….

Diệp Hải Duyên càng nói càng tức, về sau chỉ trực tiếp vào cửa chính nói:

- Anh ra ngoài cho tôi, tôi chẳng muốn nhiều lời với anh nữa!

Trần Kinh cười ha hả nói:

- Được rồi, bác sĩ đừng nóng tính như vậy, cô nói thật đi, cô có chuyện gì tôi có thể giúp cô?

- Không có, không có

Diệp Hải Duyên lắc đầu nói, sắc mặt giận dữ vẫn không giảm, Trần Kinh thản nhiên nói:

- Vậy được rồi, không có gì để nói thì tôi đi trước, hy vọng hành trình lần này ở Hoành Châu của cô sẽ thuận lợi.

Trần Kinh nói đi là đi, không có chút do dự nào.

Mãi cho đến khi bóng lưng của Trần Kinh biến mất ở lối rẽ, Diệp Hải Duyên mới quăng quyển sổ trong tay xuống, trong lòng tức giận ghê gớm.

Cô chỉ cảm thấy Trần Kinh thật sự rất đáng giận, rõ ràng là được lợi, nhưng thái độ lại cứng rắn, hơn nữa không hề lễ độ….

Trần Kinh không biết Diệp Hải Duyên sẽ phập phồng không yên.

Hắn nói những câu này đều là cảm nhận sâu trong nội tâm, Diệp Hải Duyên không phải là đèn cạn dầu, càng không phải là người tràn đầy thông cảm.

Cô ta có thể tìm mình, vậy thì chắc chắn là có mục đích.

Nhất là Diệp Hải Duyên cung cấp cho hắn rất nhiều tin tức về vụ hỏa hoạn, về vấn đề này có rất nhiều điểm đáng ngờ.

Điều tra về vụ hỏa hoạn này, còn chưa liên quan đến cục an ninh, Trần Kinh có thể khẳng định, tất cả tin tức mà Diệp Hải Duyên nắm được là lấy từ sở công an hoặc là các bộ phận có liên quan khác.

Vì sao Diệp Hải Duyên phải nắm giữ nhiều tin tức như vậy? chẳng lẽ là cô ta muốn giúp Trần Kinh một tay? Suy đoán này thật vớ vẩn.

Cho nên Trần Kinh chắc chắn, lần này Diệp Hải Duyên đến Hoành Châu nhất định là có nhiệm vụ của cô ta, tìm mình, tất nhiên là có việc muốn nhờ mình.

Trần Kinh trở lại khách sạn, chào đón Trần Kinh là Ngụy Vũ Lạc, Ngụy Vũ Lạc vẫn luôn yêu thích Trần Kinh.

Cô mặc dù là phụ nữ, nhưng làm việc rất lão luyện, hơn nữa rất có đầu óc và uy tín, năng lực lãnh đạo đặc biệt xuất sắc.

Nhưng hôm nay, Ngụy Vũ Lạc không hăng hái như mọi hôm, vẻ phong tình trên mặt hàng ngày hôm nay rõ ràng có chút tiều tụy.

Hơn nữa bình thường cô thích trang điểm, và sẽ đánh mắt màu tím, nhưng hôm nay tất cả những thứ đó đều chưa làm.

- Sao vậy? chị Ngụy, công việc gặp phải khó khăn à?

Trần Kinh hỏi, hắn chỉ tay về phía phòng họp.

- Đi, chúng ta đến phòng họp nói chuyện.

Trần Kinh và Ngụy Vũ Lạc hai người đi vào phòng họp, vừa đến cửa, Biên Thạc Lâm liền tức tốc, chạy tới nói:

- Trưởng phòng, tôi thấy công việc của chúng ta không thể nào làm tiếp được nữa, anh biết gì chưa? Hôm nay tôi và chị Ngụy đến ủy ban nhân dân thành phố tìm hiểu vấn đề, mấy vị phó thư ký kia lại đuổi chúng tôi ra, anh nói xem, chuyện này……

Trần Kinh nhíu mày, nói:

- Chuyện gì vậy? chị Ngụy chị nói đi.

Ngụy Vũ Lạc nói:

- Chuyện hôm nay là bọn họ rõ ràng tìm cớ, tôi và tiểu Biên đi điều tra, bọn họ lại nói không nhận được thông báo, cự tuyệt yêu cầu của chúng tôi, lúc đó Tiểu Biên tức giận, liền cãi nhau với bọn họ, cuối cùng bọn họ nói thái độ của chúng tôi không đúng, sau đó thì……

Ngụy Vũ Lạc còn chưa nói xong, nhưng Trần Kinh đã hiểu nội dung tiếp theo rồi.

Ngụy Vũ Lạc trầm ngâm một lát nói:

- Trưởng phòng, có câu này thứ cho tôi nói thẳng,cho tới bây giờ, nhìn tình hình trước mắt, thời cơ chúng ta tiến hành công việc và điều kiện đều chưa đúng lúc, ở trong hoàn cảnh này, ngay cả ủy ban kỷ luật và phòng điều tra cũng khó làm việc, chúng ta là một tổ chức, độ khó của công việc này lại càng có thể thấy được.

Tôi thấy tình hình như thế này, còn không bằng trước tiên đem thay hết lại bộ máy Hoành Châu, sau đó kiến lập lại, hiện trạng như bây giờ bảo chúng ta làm khảo sát gì được, căn bản là không điều tra ra được gì.

Biên Thạc Lâm ở một bên nói:

- Đúng vậy trưởng phòng, công tác của chúng ta thực sự rất ức chế, tôi cũng đi qua một số thành phố, đi qua một số nơi mà chưa từng cảm thấy ức chế như nơi này.

Trần Kinh trừng mắt liếc Biên Thạc Lâm một cái nói:

- Cậu còn nói gì nữa? lập tức quay về đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm của mình, hôm nay không cần nói cũng biết chắc chắn cậu đã quá kích động, nếu không làm sao ồn ào thành cục diện này được? tôi đã nói qua bao nhiêu lần rồi, phải chú ý thái độ, nhất là khi đến một cấp đảng ủy chính quyền quan trọng, chúng ta từng phút từng giây phải luôn nhớ rằng mình là đại diện cho hình tượng của tổ chức tỉnh ủy….

Trần Kinh vừa tức giận, Biên Thạc Lâm liền co người lại, không dám lên tiếng nữa.

Trần Kinh hừ nói:

- Từ ngày mai trở đi, mọi người ăn uống vui chơi đều ở khách sạn, tạm thời không được ra ngoài…

Trần Kinh nói dứt lời, đứng dậy, đầu cũng không quay lại đi ra ngoài luôn, về thẳng phòng của mình.

Hắn đi đi lại lại trong phòng của mình, thực sự là cực kỳ tức giận, hắn cầm điện thoại lên gọi điện cho thành ủy Hoành Châu, trưởng ban thư ký Âu Dương Hổ nghe điện, liền nói trước:

- Ai ya, trưởng phòng Trần, tôi đang muốn gọi điện thoại cho anh, hôm nay tôi thật sự là quên sắp xếp việc các anh muốn đến phía chính quyền bên kia để điều tra.

Tôi đã không nói chuyện trước với bên kia, dẫn đến một số hiểu lầm, trong việc này tôi thực sự xin lỗi, đều là lỗi tại tôi, hy vọng trưởng phòng Trần….

- Trưởng ban thư ký Âu Dương, anh bớt nói chuyện này cho tôi, Trần Kinh tôi hôm nay nói rõ cho anh biết, anh hãy bảo Thiệu Quân tự mình đến giải thích cho tôi, nếu không chuyện này sẽ không kết thúc dễ dàng đâu, quả thực là làm bừa bãi, tổ điều tra của chúng tôi đến Hoành Châu, không ngờ không thể bước vào cửa của chính quyền Hoành Châu, lẽ nào chính quyền Hoành Châu chính là kim đâm không lọt, nước chảy không vào sao?

Trần Kinh giận dữ nói.

Hắn không nói thêm nhiều, trực tiếp cúp máy.

Sau đó bật máy tính lên, bắt đầu nghiêm túc viết báo cáo về Hoành Châu, bản báo cáo này được gửi đi cho hai người, một là Mễ Tiềm, hai là gửi cho Sa Minh Đức, đây là báo cáo đầu tiên của Trần Kinh sau mấy ngày đến Hoành Châu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.