Ở nhà rảnh rỗi quá khiến cho Ân Đình Đình cảm thấy rất vô vị, phần lớn thời gian của cô ta đều tập trung vào việc dọn dẹp nhà cửa.
Bời vì căn phòng của cô ta trước kia sắp xếp rất đơn giản, có một vài chi tiết vẫn chưa được vừa ý.
Gần đây rảnh rỗi, cô ta tự mình trang hoàng lại toàn bộ căn phòng.
Cô ta tự mình tìm đọc một vài quyển sách dạy trang trí nhà cửa, sau đó đi đến nơi bán vật liệu mua sơn, giấy dán tường…khiến căn nhà trở thành một cái công trường xây dựng, để công việc thuận lợi, cô ta còn tìm tới một khách hàng trước đây của cô ta làm về trang trí, mua một bộ quần áo chuyên dụng, cô ta mặc lên người rất giống một nhân viên trang trí chuyên nghiệp.
Vào buổi chiều, cô ta đang ở nhà trang trí rất vui vẻ, hát líu lo, rất sinh động
Đúng lúc đó có người gõ cửa.
Cô ta tưởng rằng Trần Kinh về, cô ta nhanh nhẹn từ thang trèo xuống, cũng không thu dọn gì, liền chạy thẳng ra mở cửa.
Cửa mở ra, cô ta bỗng nhiên lùi lại một bước.
Trước cửa có một người đứng, không phải là Thái Tinh Vũ sao? Anh ta sao có thể tìm được đến đây?
Ân Đình Đình trong lòng nghĩ nhanh ra cách đối phó với anh ta.
Cái vẻ mặt kiêu ngạo nham hiểm ngày thường không chịu nổi của Thái Tinh Vũ, anh ta đột nhiên bước vào, “bụp” một tiếng, anh ta quỳ xuống.
-Chị Ân, chuyện xảy ra mấy ngày trước là do tiểu Thái tôi có mắt như mù, không biết tốt xấu, khiến chị chịu nhiều ấm ức! Bất luận thế nào nếu chị cũng phải tha thứ cho tôi…
Thái Tinh Vũ liên lục nói những lời xin lỗi, khiến cho Ân Đình Đình liên tục lùi xuống, sau đó cô ta nói:
-Anh…anh…không được làm càn! Tôi…tôi…
Dù ngày thường Ân Đình Đình là một người ăn nói lưu loát, nhưng bất ngờ gặp tình huống thế này, cô ta nhất thời hoảng loạn, không biết nói gì.
Một người đàn ông quỳ trước mặt cô ta, trường hợp như vậy cô ta đã tưởng tượng rất nhiều lần.
Nhưng trong tưởng tượng của cô ta là một bạch mã hoàng tử quỳ trước mặt cô quỳ cầu hôn.
Hôm nay cái tên họ Thái này chắc chắn không phải là như vậy rồi, tên này quỳ dưới chân cô ta xin lỗi!
Cô ta là một cô gái nông thôn, ra ngoài làm việc hầu hết là cô ta phải hạ giọng cầu xin người khác, sao lại có người quỳ xuống cầu xin cô ta như vậy?
-Anh…anh đứng dậy! Tôi…tôi không bắt anh phải làm như vậy!
Ân Đình Đình ngơ ngác một lúc mới nói.
Thái Tinh Vũ lại không có chút động tĩnh nào, nhìn ra đằng sau.
Đúng lúc này, sau lưng anh ta có một dáng người rất quen, là một người phu nữ, đoan trang xinh đẹp, bộ dạng rất thướt tha, tất nhiên là người mà mấy ngày nay Ân Đình Đình vẫn mắng liên tục Diêm Ninh.
Diêm Ninh đi vào nói:
-Tiểu Ân bảo cậu đứng dậy thì cậu đứng dậy đi, thật xấu hổ!
Thái Tinh Vũ nghe thấy lời của Diêm Ninh, mới từ từ đứng dậy, lặng lẽ lùi về sau.
Diêm Ninh nhìn Ân Đình Đình, có chút bất ngờ, rõ ràng là bị cách ăn mặc hôm nay của cô ta làm bất ngờ.
Tuy như vậy, nhưng bà ta liền nở một nụ cười thân thiện, nói:
-Tiểu Ân à, tôi hôm nay đích thân tới đây xin lỗi cô. Lần trước thái độ của tôi không tốt, đã hiểu nhầm cô, cô xem tôi đúng là một người không biết suy nghĩ, nghe lời đồn thổi của Thái Tinh Vũ, khiến cô phải chịu ấm ức rồi, tôi thực sự cảm thấy rất hổ thẹn!
Diêm Ninh không hổ là người ở trên thương trường đã lâu, lời xin lỗi của bà ta nghe rất chân thành, không hề lúng túng một chút nào.
Bà ta chỉ tay vào phòng, nói:
-Tiểu Ân, tôi có thể vào không?
Ân Đình Đình vẫn đang đơ, chưa biết chính xác chuyện gì đang xảy ra, cô ta bất giác gật đầu.
Diêm Ninh lúc này mới bước vào trong phòng, quay đầu về phía Thái Tinh Vũ nói:
-Cậu về trước, đi làm thủ tục từ chức đi, đừng để tôi nhìn thấy mặt cậu nữa!
Bà ta nói xong, liền đóng xập cánh cửa lại, gương mặt ngay lập tức lại trở lên hiền hòa, nhân ái.
Bà ta nói:
-Tiểu Ân, tôi cũng lớn hơn cô vài tuổi, nếu cô không chê, sau này cứ gọi tôi là Chị Diêm!
Bà ta bước dần vào trong phòng, dường như rất tò mò về những gì mà Ân Đình Đình đang làm, bà ta nói:
-Tiểu Ân, không ngờ em lại còn khéo tay như vậy, tự mình trang hoàng lại căn phòng, hiện nay việc này rất được giới trẻ yêu thích, nhưng không phải ai cũng làm được đâu!
Ân Đình Đình có chút khó chịu.
Mắt cô ta không ngừng đảo quanh người Diêm Ninh.
Cô ta vẫn chưa thể trở lại trạng thái bình thường, vì cô ta không thể quên được hình ảnh một người mắt trừng lên như một tú bà, rất vô lý bữa trước, hôm nay lại trở thành một người phụ nữ hiền hòa dịu dàng cuốn hút người khác như thế này.
Năng lực nào mà có thể khiến một người có một sự thay đổi lớn như vậy?
Ân Đình Đình cảm thấy rất khó tin.
Nhưng cũng may là cô ta đã ra ngoài làm việc vài năm, nên cũng biết nhiều thứ ở xã hội.
Thoáng ngơ ngác một lúc, cô ta liền nói:
-Diêm…Phó tổng Diêm, em lấy cho chị một tách trà, chị ngồi đi! Nhà em hơi lộn xộn, em vẫn đang thu dọn!
-Được rồi, được rồi! Ở đây rất tốt, thẩm mĩ của em rất tốt, kết cấu của căn phòng này không tồi, khung cảnh ở đây lại càng tốt!
Diêm Ninh liên tục nói.
Ân Đình Đình lấy cho bà ta một tách trà, rồi ngồi xuống sofa, hai người ngồi đối diện nhau.
Diêm Ninh không để ý tới nhà của Ân Đình Đình rất bẩn và loạn, bà ta ngồi ở sofa với gương mặt rất thoải mái, chủ động tìm chuyện nói với Ân Đình Đình.
Đầu tiên bà ta chân thành nói xin lỗi Ân Đình Đình, bộ dạng rất chân thành, thái độ khẩn thiết, gần như sắp khóc.
Bà ta thậm chí còn tự hạ thấp bản thân, tự phê bình mình.
Sau khi nghe một loạt lời xin lỗi, khiến cho Ân Đình Đình không thể không tha thứ cho bà ta.
Mãi tới khi Ân Đình Đình đưa ra một lời chắc chắn, bà ta mới cười nói:
-Tiểu Ân, chị biết em là một người rộng lượng. Thật tốt, em đã tha thứ cho chị rồi, vậy ngày mai em hãy tới công ty đi làm lại. Gần đây công ty đã có nhiều điều chỉnh, Thái Tinh Vũ vì vi phạm kỉ luật của công ty đã bị Chủ tịch đuổi việc.
Vì vậy trọng trách của bộ phận tiêu thụ, chúng tôi đã bàn bạc, tạm thời để em phụ trách.
-Hả…em á?
Ân Đình Đình ngạc nhiên, đột nhiên từ sofa bật dậy.
Diêm Ninh vội nói:
-Tiểu Ân, em tuyệt đối không được từ chối. Năng lực của em chị biết, em là người có năng lực nhất ở bộ phận tiêu thụ. Một mình em phụ trách thị trường lớn như Hoa Nam, lại làm rất tốt, mọi người đều khen ngợi em rất nhiều.
Để em phụ trách bộ phận tiêu thụ, chị tuyệt đối tin tưởng!
Em cứ yên tâm mà làm việc, gặp phải vấn đề gì cứ tới hỏi chị.
Trong bộ phận có ai không hợp tác, ai cản trở công việc của em, chị sẽ thu xếp bọn họ, chị xem ai còn dám gây phiền phức cho em!
Ân Đình Đình nhíu mày nói:
-Nhưng…nhưng…Phó tổng Diêm, trình độ học vấn của em…
-Trình độ học vấn?
Diêm Ninh ngẩn người một lúc, cười lớn nói:
-Ai da, em của tôi, bây giờ đã là thời đại nào rồi, còn đề cập tới trình độ học vấn sao! Bây giờ có năng lực mới là điều quan trọng, nếu em nói trình độ học vấn, có phải là em đã cười chê Chủ tịch rồi sao? Chủ tịch còn chưa học hết cấp hai, trình độ học vấn của em còn cao hơn ông ấy.
Nếu so sánh như vậy, trình độ học vấn cấp ba của em, công ty chúng tôi còn không có vị trí nào để sắp xếp cho em làm!
Ân Đình Đình cười ngượng, trong lòng dần dần cũng thả lỏng.
Mới thả lỏng một chút, cô ta liền cảm thấy có chút hoảng hốt.
Cô ta cảm thấy sự việc hôm nay không thể là sự thực được.
Gặp phải một chuyện bất ngờ như vậy, Ân Đình Đình đã chuẩn bị sẵn sàng ở nhà chơi ba tháng nữa, hiện giờ quá tốt, gặp họa hóa phúc, không những có thể trở lại công ty mà con được thẳng chức.
Đãi ngộ của một giám đốc bộ phận tiêu thụ nhiều hơn so với một nhân viên rất nhiều, lương cũng cao gần gấp đôi…Việc nay xảy ra quá đột ngột!
Diêm Ninh ngồi nói chuyện với Ân Đình Đình rất lâu, bà ta giống như một người chị cả ngồi nói chuyện việc nhà với Ân Đình Đình.
Mãi đến khi mọi việc gần như đã được sắp xếp ổn thỏa, Diêm Ninh tin rằng trong lòng Ân Đình Đình đã hết khúc mắc, bà ta mới đứng dậy xin chào ra về.
Ân Đình Đình muốn tiễn bà ta, nhưng bị bà ta ngăn lại, sau đó bà ta tự mình đi ra cầu thang máy xuống, phóng xe nhanh về.
Nhìn theo xe của Diêm Ninh cho tới khi khuất bóng, Ân Đình Đình ngồi bụp một cái xuống sofa thẫn thờ một lúc.
Hôm nay mọi chuyện quá kì lạ, quá đột ngột, quá bất ngờ.
Bất ngờ này đối với cô ta mà nói giống như mơ vậy.
Hiện nay, người làm được việc thì khó tìm, chứ người bình thường như cô ta thì không thiếu.
Hiện nay nhiều sinh viên đại học tốt nghiệp xong còn thất nghiệp, huống hồ gì cô ta chỉ tốt nghiệp trung học?
Được Phó tổng của công ty đích thân tới đây mời về công ty làm việc, lại đưa ra những đãi ngộ cao như vậy, còn chủ động thăng chức cho cô ta, giống như cô ta là một nhân tài đang được nhiều công ty tranh giành vậy, thực sự quá khó tin.
Ân Đình Đình dần dần bình tĩnh lại, cô ta lấy một cốc nước uống, cẩn thận nghĩ lại từng việc.
Cô ta cũng không phải là một người ngốc, rất nhanh cô ta đã tìm ra gốc rễ của sự việc.
Việc này chắc chắn là có sự can thiệp của Bí thư Trần.
Không thì Diêm Ninh không có lý do nào lại xin lỗi một con nha đầu như cô ta, bà ta là ai chứ? Phó tổng của công ty, là vợ của Chủ tịch, ngày thường ở trong công ty rất oai phong, làm gì mà bà ta phải xin lỗi cô ta?
Cứ cho là bà ta hiểu nhầm cô ta, thế thì sao chứ?
Bây giờ tìm một nhân viên khó lắm sao? Ở công ty những nhân viên giống như không thiếu, dựa vào khả năng của Vĩnh Hưng tuyển người không phải là vấn đề.
Nghĩ thông suốt việc này, trong lòng Ân Đình Đình đột nhiên thầm nghĩ.
Sức ảnh hưởng của Bí thư Trần quá lớn, lần này Ân Đình Đình có thể nhìn rõ sức mạnh của Trần Kinh, ngoài sức tưởng tượng của cô ta!
Gần tối, tới giờ tan sở.
Ân Đình Đình chuyên tâm nấu mấy món ăn tối và ngồi đợi Trần Kinh về.
Đợi mãi tới lúc mặt trời lặn, Trần Kinh mới về tới nhà.
Trần Kinh mở cửa, cô ta vội đi về phía Trần Kinh cầm giúp hắn cặp, giầy, bận rộn một lúc.
Trần Kinh nhíu mày hỏi cô ta sao không ăn trước đi? Làm gì phải đợi hắn trở về.
Ân Đình Đình cười, không giống như mọi lần nói những lời khéo léo.
Trải qua nhiều việc, hình tượng Trần Kinh trong mắt cô ta đã dần dần thay đổi.
Cô ta mơ hồ cảm thấy Trần Kinh là một nhân vật lớn, hắn quan sát người dưới, bất kể chi tiết nhỏ nào hắn cũng nhìn rõ.
Những lời nói nịnh hót từ giờ cũng nên ít dùng, không sẽ khiến cho người khác ghét, sau này sẽ không có chỗ nào mà dựa vào.
Trong lúc ăn cơm, Ân Đình Đình nói tới chuyện xảy ra hôm nay.
Cô ta không nói từng chi tiết, chỉ nói công ty gọi cô ta quay lại làm việc, hơn nữa công ty đã xử lý người giám đốc mà đã tung tin đồn nhảm.
Trần Kinh nhíu mày không nói gì, ăn xong cơm, hắn mới cười nói:
-Cái ông Mai Tài Hoa này, đúng là chuyện bé xé ra to, có phải là nhiều chuyện quá không, khoa trương thanh thế quá…