Một cán bộ quan trọng tổng cục giám sát thuốc vì nghi vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, bị Uỷ ban Kỷ luật Trung ương điều tra, tin tức này được công bố, cả nước chấn động.
Động tác của Ủy ban Luật rất nhanh.
Hiện tổ địa phương Phòng Chỉnh đốn tác phong và tổ cơ quan cùng hành động, phái tổ công tác tiến hành điều tra trên phạm vi cả nước.
Kết quả điều tra nộp lên trên, phòng giám sát số 4 Uỷ ban kỷ luật lập tức có hành động. Trong thời gian chưa tới nửa tháng tuyên bố bắt giam lãnh đạo quan trọng cấp 1 của bộ, điều này không nghi ngờ gì chính là tín hiệu quan trọng phát ra cả nước.
Phòng giám sát Bát Đại Ủy ban Kỷ luật, mỗi phòng giám sát đều đại danh đỉnh đỉnh.
Đối tượng mà phòng giám sát nhằm vào đều là cán bộ lãnh đạo cấp Phó ban trở lên.
Liền dựa vào vụ án lãnh đạo quan trọng của Tổng cục giám định thuốc vi phạm kỷ luật lần này,
Phòng giám sát số 4 hành động, một người khả nghi vi phạm kỷ luật, rút củ cải khỏi bùn. Cái ổ này bưng xuống, liên quan tới hơn 20 cán bộ có vấn đề.
Mỗi người liên quan tới vấn đề đều bị giam ở phòng riêng. Phàm thuộc vào cán bộ bị bắt giam, nhất định phải có người hộ tống trong vòng 24 giờ. Như vậy, chỉ riêng người hộ tống đã cần tới 40-50 người.
Ngoài hộ tống, còn cần nói chuyện, còn phải căn cứ tin tức nắm được trong buổi nói chuyện hẹn nói chuyện nhân viên liên quan.
Vấn đề hai mươi mấy người, nhân viên liên quan liên lụy tới phải lên tới con số gấp đôi.
Cho nên, tính đơn giản một chút, hành động lần này ít nhất dính tới hơn trăm người.
Thông qua điểm này, có thể nhìn ra sự hùng mạnh của phòng Bát Đại Ủy ban Kỷ luật. quy mô vụ án như này, cần bao nhiêu nhân tài? Cần bao nhiêu người tham dự phá án?
Con số này trước đây Trần Kinh chưa từng tự hỏi.
Hiện tại bản thân hắn là một nhân viên của Ủy ban Kỷ luật, cuối cùng đã có được cảm nhận trực quan.
Chỉ có thể nói phòng Bát Đại Ủy ban Kỷ luật trung ương là nơi sâu không lường được.
Mà vì vụ án tổng cục giám sát thuốc trấn động cả nước này, danh tiếng của Phòng chỉnh đốn tác phong Ủy ban Kỷ luật cũng thuận nước dâng đẩy thuyền lên, chợt nhận được sự quan tâm của nhiều phía.
Rất nhiều người bên ngoài đều cho rằng, lần này Uỷ ban Kỷ luật phá án là hai phòng liên động.
Phòng Chỉnh đốn tác phong trước tiên khảo sát địa hình nắm bắt tình huống, sau đó phòng giám sát căn cứ tình hình phòng Chỉnh đốn tác phong nắm giữ, bắt đầu hành động.
Toàn bộ hành động trước sau chưa tới một tháng. Điều này thể hiện hiệu suất cao độ trong công tác của Ủy ban Kỷ luật.
Mà kết quả của hiệu suất cao đó, khiến người ta kinh sợ.
Lúc này, mọi người cuối cùng ý thức được, quyết tâm chỉnh đốn bệnh loạn của trung ương là rất lớn. Mà quyết tâm như vậy cũng thúc đẩy từ cơ quan trung ương tới Đảng ủy chính quyền địa phương bắt đầu chuyển đổi trọng tâm công tác.
Hoạt động chữa trị bệnh liên loạn trong phạm vi cả nước khai triển rầm rộ.
Mấy ngày gần đây CCTV đưa tin kiểu này với thời lượng rất dài. Mục tiêu phương hướng của CCTV để khắc phục hiện tượng điều trị lung tung, toàn bộ xã hội hưởng ứng nhiệt liệt, internet bình luận sôi nổi.
Trần Kinh mở cuộc họp, trong buổi họp Trần Kinh nói với mọi người:
- Các vị, liên quan tới hành động điều tra triệt để việc điều trị lung tung toàn quốc thời gian trước của chúng ta, lãnh đạo cho rằng chúng ta hành động quyết đoán, rất có hiệu quả. Độ mạnh yếu thỏa đáng, hiệu quả rõ rệt. Lần hành động này, uy tín của phòng CHỉnh đốn tác phong được đề cao, phải nói là cá nhân tôi thật không ngờ.
Phó chủ nhiệm Hầu Tô Quang nói: - Chủ nhiệm Trần, thành tích chúng ta có được đều là do sự lãnh đạo của anh. Anh tới phòng Chỉnh đốn tác phong, mang tới sự thay đổi rất lớn cho chúng ta.
Trần Kinh áp tay nói: - Chủ nhiệm Hầu nhắc tới tôi, kỳ thật tôi đã làm gì đâu, công tác đều là mọi người làm. Tôi cố gắng cẩn thận, cũng may không làm hỏng công tác. Tôi chỉ nhắc nhở một chút, hiện tại chúng ta nổi bật, nhiều người để ý chằm chằm chúng ta. Trong công tác về sau, chúng ta nhất định không được kiêu ngạo, không nóng vội, không thể lên mặt.
Chúng ta sắp triệu tập hội nghị qua điện thoại truyền hình lần thứ hai toàn quốc công tác phòng Chỉnh đốn tác phong. Hội nghị lần này, lãnh đạo chủ chốt của Uỷ ban Kỷ luật sẽ tham gia, lãnh đạo quốc vụ viện cũng tham gia. Chúng ta sẽ phải đối mặt với thách thức mới, các đồng chí, chúng ta phải căng thẳng dây cung.
Tan họp, Phó chủ nhiệm Trần vẫy tay với Dư Hạo Kiệt, nói: - Lão Dư, anh ở lại một chút.
Những người khác đều đi rồi, chỉ còn lại hai người Trần Kinh và Dư Hạo Kiệt, không khí trong phòng chợt có chút kỳ lạ.
Dư Hạo Kiệt bất hòa với Trần Kinh, mấy ngày nay tin này truyền đi khá nhiều.
Cách nói phổ biến là bất lợi với Dư Hạo Kiệt, cho rằng Dư Hạo Kiệt ra vẻ ma cũ, không coi Trần Kinh ra gì, trong công tác chỗ nào cũng gây bất lợi cho Trần Kinh.
Mà gần đây phòng Chỉnh đốn tác phong lại khá bị chú ý.
Hơn nữa hành động lần này của Phòng giám sát khiến uy danh của phòng CHỉnh đốn tác phong bị phóng đại trong cả nước. Trần Kinh nghiễm nhiên trở thành một tay giỏi về mặt công tác chỉnh đốn tác phong.
Vốn một lần hành động bình thường, hiện tại lại khiến Trần Kinh trở nên nổi tiếng, điều này càng chứng tỏ Dư Hạo Kiệt không thức thời.
Cho nên gần đây áp lực của ông ta rất lớn, thậm chí Trưởng ban Chu còn tìm ông ta nói chuyện. Trong cuộc nói chuyện Chu Hải Đông khéo léo nhắc nhở ông ta, về mặt công tác phải thiết thực, phải bàn bạc nhiều hơn với các đồng chí, việc nên báo cáo phải báo cáo cho tốt, tránh mâu thuẫn không cần thiết giữa các đơn vị.
Lời này của trưởng ban Chu, không nghi ngờ gì nữa, chính là ám chỉ về mặt công tác, Dư Hạo Kiệt coi thường Trần Kinh là không sáng suốt.
Lịch sử đều là do người thắng cuộc viết nên, đối với Dư Hạo Kiệt mà nói, Trần Kinh chính là người thắng.
Trái lại, nếu một chiêu kia của Dư Hạo Kiệt làm khó được Trần Kinh, hiện tại Trưởng ban Chu sẽ nghĩ sao?
Cầm đá đập chân mình, Dư Hạo Kiệt biết mình xui xẻo.
- Lão Dư, sắp tới hội nghị điện thoại truyền hình công tác chỉnh đốn tác phong toàn quốc rồi. Hội nghị lần này chủ yếu xác định rõ mục tiêu và nhiệm vụ công tác của phòng Chỉnh đốn tác phong chúng ta, đẩy mạnh công tác chỉnh đốn tác phong, nỗ lực chỉnh đốn tác phong bất chính của các ngành sản xuất địa phương, đây là yêu cầu của trung ương.
Hội nghị lần này tổ địa phương phải là diễn viên chính, anh hãy chuẩn bị một bản thảo, chuẩn bị phát biểu. Trần Kinh nói.
Dư Hạo Kiệt sửng sốt nói: - Chủ nhiệm Trần? tôi phát biểu?
Hội nghị công tác chỉnh đốn tác phong toàn quốc qua điện thoại, cấp bậc rất cao. Hội nghị cấp cao như vậy sao có thể tới phiên Dư Hạo Kiệt lên tiếng?
Hơn nữa, cơ hội nở mặt nở mày như vậy, sao Trần Kinh không nắm lấy, lại đưa cho mình?
Trần Kinh nhìn ra sự nghi ngờ của Dư Hạo Kiệt, nói: - Lão Dư, bảo anh chuẩn bị bản thảo thì anh chuẩn bị. tôi mới đến, thiếu kinh nghiệm, mà gần đây không hiểu sao lại bị chú ý đặc biệt. nếu không phanh lại, cũng có chút ý nuông chiều.
Anh đã quản tổ địa phương nhiều năm, kinh nghiệm phong phú. Nếu các anh đã là nhân vật chính, vậy không phải anh lên tiếng thì là ai?
Đi chăm chỉ chuẩn bị đi.
Trần Kinh khoát tay, không nói gì nữa, Dự Hạo Kiệt đi ra từ phòng Trần Kinh, tâm tình có chút phức tạp.
Trần Kinh này là điển hình của việc cho viên kẹo sau khi tát má. Dư Hạo Kiệt trong lòng có không thoải mái đến đâu, ngoài chấp nhận ông ta cũng không có lựa chọn khác.
Trần Kinh chủ động cầu hòa, Dư Hạo Kiệt lại cảm thấy chả còn mặt mũi nào, ngược lại điều này dường như càng khiến Trần Kinh trở nên bao dung hơn
Trần Kinh nhận được một cú điện thoại bất ngờ, của Ân Đình Đình gọi tới, cô bé này mấy nắm nay rất ít liên lạc với Trần Kinh.
Không ngờ lúc này cô lại gọi điện thoại.
Trong điện thoại, Ân Đình Đình dường như rất vui, nói: - Bí thư Trần, nghe nói bây giờ anh công tác ở thủ đô? có phải làm quan lớn không?
Trần Kinh cau mày nói: - Tiểu nha đầu này, cái gì mà quan lớn quan nhỏ? Trong đầu cô thế nào là quan lớn?
Ân Đình Đình nói: - Được rồi, tôi chỉ tùy tiện nói một chút. Tôi..tôi hiện tại cũng công tác ở thủ đô. Tôitôi muốn mời anh ăn cơm, có được không?
Trần Kinh ngẩn người: - Cái gì? Cô đang làm việc ở thủ đô? Chuyện khi nào vậy?
Ân Đình Đình nói: - Dù sao sớm muộn cũng phải nói, tôitôi gặp phiền toái, tôi muốn tìm anh giúp
Trần Kinh cười cười nói: - Ơ, hóa ra là tìm tôi giúp. Tôi còn tưởng hôm nay mặt trời mọc đăng tây, sao lại nhận được điện thoại của cô? Cuối tuần đi, cuối tuần gọi lại cho tôi.
- Mai là cuối tuần. Ân Đình Đình nói.
- Vậy sao? Trần Kinh giật mình, quả nhiên mai là thứ 7, haiz, đều do gần đây bận quá, mấy tuần liên tục khôngiác nghỉ ngơi, quên cả ngày tháng.
Hắn dừng lại một chút nói: - Được rồi, mai tính sau.
Mấy năm không gặp Ân Đình Đình, cô bé này so với khi ở Hải Sơn dường như đã là hai người khác nhau.
Lúc ở Hải Sơn, cô gái này còn là một cô gái đặc chất quê mới lên thành phố. trên người cũng chỉ mặc đồ vỉa hè, chỗ nào rẻ là mua. Tuy cô có vẻ đẹp trời sinh, hàng vỉa hè mặc lên người cũng đẹp rạng ngời, nhưng chung quy thiếu đi chút khí chất.
Mà hiện tại Ân Đình Đình mặc váy tím trưởng thành, đeo kính râm, sợi dây màu bancj đeo trên lỗ tai tinh xảo sáng lấp lánh, khí phái đó hoàn toàn là một mỹ nhân thành phần trí thức, phong cách nổi bật.
Ân Đình Đình đích thân đón Trần Kinh, cô dường như đã sửa tật keo kiệt, hôm nay tìm một nhà hàng rất cao cấp, điều này cũng khiến Trần Kinh mở rộng tầm mắt.
Đi cùng Ân Đình Đình còn có một cô gái, vóc dáng thấp hơn Ân Đình Đình một chút, cũng là mỹ nữ, đôi mắt cô nhìn Trần Kinh liền đảo loạn, trong mắt lộ ra tia giải hoạt, khiến người ta ấn tượng sâu sắc.
Ân Đình Đình hào sảng giới thiệu với Trần Kinh: - Bí thư Trần, đây là bạn tôi, tiểu Lâm, Uông Tiểu Lâm. Tiểu Lâm, đây là Bí thư Trần.
Cô gái khéo léo nói một tiếng: - Bí thư Trần. Ánh mắt lại nhìn nghiêng Đình Đình:
- Chị Đình Đình, tiểu tử này ổn không?
Giọng nói của cô rất nhỏ, nhưng Trần Kinh lại nghe rõ, hắn sững sờ, không nhịn nổi cười.
Hai cô gái, cũng không phải đèn cạn dầu, không đơn giản.
Đồ ăn mang hết lên, Ân Đình Đình liền kể chuyện mấy năm công tác của mình.
Cô làm việc ba năm ở công ty công nghiệp mộc Hải Sơn, trên tay có chút tích lũy. Người bạn Uông Tiểu Lâm kinh doanh thép ở thủ đô mời cô ra nhập.
Cô cắn răng một cái, trong lòng đã có ý muốn tới thủ đô công tác.
Hai người lập một công ty kinh doanh thép, hơn một năm rồi,
Một năm ngoái, hai người kiếm được không ít tiền, nhưng hôm nay liền gặp phiền toái.
Nguồn cung cấp thép ở thượng du lợi dụng sự eo hẹp của nguồn cung ứng vật liệu thép trong nước, lũng đoạn chỉ tiêu vật liệu thép, không giao hàng cho hai người Ân Đình Đình.
Nguồn cung vừa ngừng, hai cô gái liền trợn tròn mắt.
Hai người thuê văn phòng làm việc ở thủ đô, thuê công nhân, một tháng chi tới bốn năm mươi ngàn.
Hiện tại chừng nửa năm không kinh doanh, hai người thua lỗ hơn ba mươi ngàn. Năm ngoái có chút lợi nhuận, sự việc cũng chưa tiến triển gì.
Hai cô gái Ân Đình Đình và Uông Tiểu Lâm đi đến bước đường cùng.
Cũng không biết làm cách nào mà Ân Đình Đình biết Trần Kinh công tác ở thủ đô. Cô liền giống như bệnh nặng làm liều, điện thoại cho Trần Kinh, hy vọng Trần Kinh có thể giúp họ.
Nghe Ân Đình Đình liên tằng tằng kể, Trần Kinh không kìm nổi âm thầm lắc đầu, thật sự lúc tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể thử. Những chuyện này sao lại tìm tới mình?