Giống ngày thường, vừa sáng tinh mơ, Trưởng ban thư kí Tỉnh ủy Hạ Quân sắp xếp xong lịch trình một ngày của Bí thư Miêu, sau đó đích thân đưa Bí thư tới phòng làm việc, đồng thời báo cáo công tác ngày hôm trước.
Hạ Quân cầm bảng nhật trình đến văn phòng Miêu Kỳ.
Miêu Kỳ đang hăng hái xem tin tức trên mạng.
Cũng không biết Bí thư xem tin tức gì, trên mặt không ngờ lộ ra nụ cười hiếm thấy, khiến Hạ Quân không khỏi ngẩn người.
Anh ta vội vàng cười nói:
- Bí thư, anh đang xem tin gì thế, sao lại vui vậy?
Miêu Kỳ dùng tay chỉ máy tính nói:
- Thắng bóng rồi, thắng bóng rồi, đội Brazil lại thắng rồi, ai chà, trận này thật hay, cầu thủ đội Brazil ai cũng đỉnh cao.
Hạ Quân có chút buồn cười, Bí thư Miêu thân là Uỷ viên thường vụ bộ Chính trị Trung ương, lãnh đạo cấp quốc gia, bình thường không thấy ông ấy cười, hiện tại vì một trận bóng không ngờ vui vẻ như đứa trẻ, phỏng chừng cảnh này mình nói ra không ai tin.
Miêu Kỳ nhìn chằm chằm tin tức thật lâu, vẫn chưa thỏa mãn tắt website đi, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường nói:
- Ái chà, lại xem mất 15 phút rồi, thời gian này trôi qua thật vui.
Hạ Quân nói:
- Bí thư, cả ngày anh bận quá rồi, cũng nên nghỉ ngơi điều tiết một chút, anh thường xuyên chẳng phải vẫn nói kết hợp lao động và nghỉ ngơi sao? anh xem tin tức cũng là kết hợp lao động và nghỉ ngơi thôi.
Miêu Kỳ liếc nhìn Hạ Quân nói:
- Lão Hạ cậu thật biết ăn nói, thời gian công tác xem tin tức không liên quan tới công tác, đây chính là trái kỷ luật, cậu đừng có lừa dối tôi.
Ông ta dừng lại một chút nói:
- Mang nhật trình tới trực tiếp cho Chu Binh đi, đúng rồi, gần đây hình như tin tức khá nhiều, nói một chút coi. Bên ngoài đang đồn đại gì? Khá náo nhiệt nhỉ.
Hạ Quân xấu hổ ho khan, nói:
- Những đồn đại bên ngoài đều là tranh giành khí phách, tôi cho rằng giá trị không lớn. Cho dù nói như nào Lĩnh Nam vẫn là một tỉnh phát triển nhất, điểm này không khác được, hơn nữa tương lai cũng không thay đổi, cho nên, tôi cho rằng đối với ngôn luận khiêu khích của Tô Bắc, chúng ta không cần tính toán.
Chúng ta càng tích cực, bọn họ ngược lại cảm giác địa vị mình càng cao lên, càng kiêu ngạo.
Miêu Kỳ hơi nhíu mày, nụ cười trên mặt đã sớm thu lại.
Qua thật lâu, ông ta thản nhiên nói:
- Bí thư Sa Minh Đức thích làm trò tranh đấu này, đây là mưu lược của ông ta. Ông ta giỏi cổ vũ chí khí của binh sĩ. Cậu chớ xem thường tranh đấu khí phách, bởi vì tranh đấu khí phách, Tô Bắc có thể trên dưới một lòng, bọn họ có mục tiêu, còn có động lực, thế phát triển sẽ càng kinh người.
Điểm này là tình thế không thuận lợi đối với chúng ta. Chúng ta khó làm dê đầu đàn, con đường của chúng ta cần tự mình đi thăm dò, bọn họ cũng là lấy chủ nghĩa tới.
Miêu Kỳ dừng lại một chút nói:
- Lãnh binh đánh giặc cũng tốt, hay là cán bộ lãnh đạo quần chúng xây dựng kinh tế tốt, sĩ khí rất quan trọng. chúng ta cũng cần sĩ khí cho nên, chúng ta phải tạo cảm giác gấp gáp cho cán bộ, để họ biết đằng sau có truy binh.
Lần này chúng ta làm so sánh từng bước từng bước đa khu vực, một thành phố Lĩnh Nam so với một thành phố Tô Bắc, một quận huyện Lĩnh Nam so với một quận huyện Tô Bắc, mục đích là gì? Đó chính là cạnh tranh mà, phải phân loại nhỏ ra.
Để chính quyền Đảng ủy mỗi cấp đều có một đối tượng để tham khảo, đây là công tác quan trọng.
Hạ Quân cười cười nói:
- Bí thư, anh nhìn xa trông rộng. nhìn vấn đề toàn diện, chúng ta công tác một so với một này phải triển khai tốt, cái này đối với tính tích cực công tác của mọi người đều là một sự thúc đẩy quan trọng, tôi tin thông qua cuộc viếng thăm của đoàn phỏng vấn Tô Bắc lần này, sĩ khí chúng ta sẽ càng dồi dào.
Miêu Kỳ lắc đầu nói:
- Không thể coi nhẹ, Sa Minh Đức người này tôi rất hiểu, ông ta làm công tác rất cẩn thận, vô cùng nghiêm khắc, không lâu sau khi ông ta tới Tô Bắc, uy vọng rất cao. Ông ta thật sự làm việc rất nghiêm túc vì sự phát triển của Tô Bắc.
Hơn nữa, nhìn tình trạng hiện tại, tiếp theo đây ông sẽ sẽ còn tiếp tục công tác, ông ta là người có thể làm được việc.
Hạ Quân nói:
- Người được Bí thư coi là làm được việc, e chỉ có Bí thư Sa có cái vinh hạnh đặc biệt này. Bí thư Sa mấy ngày nay rất sinh động, liên tiếp tổ chức hoạt động thảo luận, mời rất nhiều đại biểu các doanh nghiệp, nhân sĩ nổi tiếng, đại biểu giới học thuật của Lĩnh Nam tới tọa đàm, nhật trình mỗi ngày sắp kín, khách sạn Lưu Niên đông như trẩy hội.
Miêu Kỳ cười cười, hơi nhắm mắt lại.
Thật lâu sau, ông ta thở ra một hơi nói:
- Đáng tiếc, doanh trại quân đội là sắt, quân đội là nước, (doanh trại thì cố định, lính thì thay đổi liên tục). Tôi ở Lĩnh Nam quá lâu rồi, nếu không tôi thật sự không sợ Sa Minh Đức kia.
Hạ Quân cúi đầu không nói gì.
Cuối năm nay mở đại hội Đảng, phỏng chừng sau khi đại hội kết thúc, Bí thư Miêu sẽ tới trung ương công tác.
Sau này Lĩnh Nam sẽ đón Bí thư mới, đến lúc đó, hết thảy cảnh tượng trước mặt đều là cảnh còn người mất rồi.
- ồ, đúng rồi. lần trước tôi gặp mặt Bí thư Sa, ông ấy đề xuất người trợ giúp, tôi cho ông ta tùy ý chọn năm người, ông ta có tin tức gì không?
Miêu Kỳ bỗng nhiên nói.
Hạ Quân cười nói:
- Bí thư, anh khoan hãy nói, lần trước anh và Bí thư Sa gặp nhau, tin tức cũng không biết là ai truyền đi, hiện tại bên ngoài rất nhiều người bàn tán chuyện này, nói Lĩnh Nam chúng ta sẽ có cán bộ tới nhận vị trí mới ở Tô Bắc, tất cả mọi người muốn xem xem là người nào dám đạp lên ngọn sóng này.
Miêu Kỳ hừ hừ nói:
- Cậu nói xem còn có thể là ai, ngoài chính Sa Minh Đức, còn ai biết tôi và anh ta gặp nhau, hơn nữa còn nói chuyện này?
- Chỗ giỏi của Sa Minh Đức chính là ở đây, tuổi cao rồi, tôi để anh ta uống một chén rượu tôi sẽ cho một người, anh ta uống liên tiếp năm chén, dọa tôi sợ tới suýt chút nữa muốn cướp chén rượu của anh ta, anh ta dám liều mạng…
Hạ Quân nói:
- Sa Minh Đức chuyên nghiệp rồi, đúng rồi, danh sách kia đã mang tới rồi, tôi vừa nhận được, tổng cộng năm người…
Hạ Quân mở túi văn kiện ra, lấy ra một tờ giấy đưa cho Miêu Kỳ.
Miêu Kỳ lấy tay xoa xoa cặp kính lão rồi đeo lên, cẩn thận nhìn tên trên danh sách.
Năm người đều là những cán bộ và chuyên gia rất nổi tiếng đang làm kinh tế hiện nay của Lĩnh Nam, Miêu Kỳ lướt qua, sắc mặt liền đổi.
Ông ta hừ hừ nói:
- Khá lắm Sa Minh Đức, ông ta cướp hết vốn liếng của tôi đi. Cậu xem đi, Chủ nhiệm Đàm Chí Minh của trung tâm nghiên cứu tài chính kinh tế, Chủ Nhiệm Thiệu Thanh Bình của Uỷ ban Quản lý giám sát tài sản nhà nước, Phó chủ tịch thành phố Việt Châu, Hàn Củng Lâm, Bí thư Quận ủy quận Tam Hợp đặc khu Lâm Cảng, Trương Tiểu Ca, a…
Sa Minh Đức kinh ngạc kêu lên một tiếng, cầm danh sách kia cẩn thận xem xét, ông ta dùng tay chỉ tên người cuối cùng cho Hạ Quân, nói:
- Người này cậu biết không? Trần Kinh? Sao không có chức vụ cũng không có danh hiệu, chỉ mỗi cái tên?
Hạ Quân nói:
- Trần Kinh là cán bộ cấp phòng, ông hứa là năm cán bộ cấp phó sở trở lên, đoán chừng là nguyên nhân này?
Miêu Kỳ hít một hơi, kinh ngạc nói:
- Trần Kinh này là thánh thần phương nào? Sao trước kia tôi chưa từng nghe qua tên người này? ở đơn vị nào của Tỉnh?
Hạ Quân cười nói:
- Nói đến Trần Kinh thì quá nổi tiếng rồi. Cậu ta là lúc chúng ta chọn cán bộ nhậm chức bằng công tuyển vào năm kia, tới Lĩnh Nam. Lúc ấy cậu ta hình như là cán bộ được công tuyển đầu tiên, bên dưới có một trận chấn động.
- Lần công tuyển nào? Là lần lão Hồ làm đó à?
Miêu Kỳ truy vấn.
Hạ Quận gật đầu nói:
- Chính là lần đó, lần đó công tuyển chẳng phải rất thành công sao. nhưng hơn hai mươi cán bộ vẫn chỉ có mấy người nổi bật. trần Kinh là một trong những người nổi bật nhất. hiện tại cậu ta làm Bí thư Quận ủy quận Lân giác Hải Sơn, làm việc rất nổi bật. Các chỉ tiêu kinh tế của Lân giác hai năm nay tăng mạnh, hiện tại đã trở thành một điểm sáng duy nhất của kinh tế Hải Sơn.
- Hải Sơn?
Miêu Kỳ nhíu mày nói:
- Bộ máy Hải Sơn chẳng phải không ổn sao? sao lại có cán bộ tốt như vậy?
Hạ Quân nói:
- Trần Kinh cũng không phải đặc biệt giỏi, cũng chỉ là vua xứ mù thôi. Tôi từng điều tra, Trần Kinh từ Sở Giang tới, trước kia chẳng phải Bí thư Sa là Bí thư của Sở Giang sao? phỏng chừng cậu ta và Bí thư Sa quen nhau…
- Người này lai lịch ra sao? cậu có điều tra không? Có sơ yếu lí lịch không?
Miêu Kỳ hỏi.
Hạ Quân lắc đầu, anh ta trầm ngâm trong chốc lát nói:
- Trần Kinh tốt nghiệp đại học chính quy, cái này tôi từng tìm hiểu. trong nhà nghe nói có bối cảnh tốt. tuy nhiên năm ngoái hắn vừa kết hôn, vợ hắn nghe nói rất có thế lực ở thủ đô, cụ thể tôi không rõ ràng lắm.
- Năm ngoái mới kết hôn? Bao nhiêu tuổi? sao kết hôn muộn vậy?
Miêu Kỳ có chút ngạc nhiên.
- Cũng không phải muộn lắm, cậu ta mới chưa tới 30. Không phải năm nay thì là năm sau cậu ta 30 tuổi, tầm đó.
Miêu Kỳ nhăn mày, thật lâu không nói gì.
Hạ Quân cũng không dám xen vào, theo anh ta, Sa Minh Đức đòi Trần Kinh thì chắc là giỏi rồi, về phần nói nguyên nhân.
Trần Kinh và Sa Minh Đức đều từng công tác ở Sở Giang, nói không chừng Trần Kinh có chút bối cảnh gì, Sa Minh Đức điều hắn tới Tô Bắc bồi dưỡng, nhưng là vì tương lai.
Nhân tài ưu tú của Lĩnh Nam nhiều, Trần Kinh cho dù có chút bản lĩnh cũng chỉ rất có hạn.
Dù sao hắn còn trẻ, với độ tuổi và cấp bậc của Trần Kinh, trong thời gian ngắn khó có được sức ảnh hưởng lớn. cho dù rất nhiều năm sau có thể thành châu báu, nhưng nhiều năm qua như vậy, khi đó cục diện chính trị như nào ai biết được?
Miêu Kỳ bỗng nhiên tạch tạch mấy cái bấm ruột bút ra khỏi vỏ bút, khoanh lại cái tên Trần Kinh lại nói:
- Năm người khác đều đồng ý, Trần Kinh này không được, bảo ông ta chọn lại một người.
Hạ Quân trợn mắt há mồm, nhưng dù sao lòng dạ anh ta rất sâu, chỉ thoáng nghi ngờ một chút, thần sắc liền khôi phục bình thường.
Miêu Kỳ ngẩng đầu nhìn anh ta nói:
- Sao? Cậu có nghi ngờ gì sao?
Hạ Quân cười cười, Miêu Kỳ nói:
- Tôi nói rõ với Sa Minh Đức rồi, là năm cán bộ cấp Phó giám đốc sở trở lên, ông ta cho tôi con thiêu thân gì? ức hiếp Lĩnh Nam a không người tài sao? một miệng nước bọt một ngụm đinh, tôi nói một không nói hai.
Để ông ta chọn thoải mái, tôi hứa cho ông ta năm người, một người cũng không kém. Đừng chọn đại một người thật giả lẫn lộn.
Hạ Quân cười nói:
- Bí thư thật khí phách, vậy được, tôi sẽ cho ông ta chọn lại.
Miêu Kỳ gật đầu, Hạ Quân đang định đi, Miêu Kỳ bỗng nhiên nói:
- Cậu chờ một chút.
Hạ Quân dừng lại, Miêu Kỳ nói tiếp:
- Mai cậu mang đầy đủ lí lịch của Trần Kinh tới cho tôi, tôi xem qua lí lịch người thanh niên này.
Hạ Quân dừng lại một chút, vội nói được, nội tâm một bụng nghi ngờ.