Quan Sách

Chương 612: Chương 612: Kế hoạch của Phương Lộ Bình!




Chiếc cuốc nhỏ liều mạng nện vào bồn đát, mùa đông đất cứng phát ra âm thanh “coong coong” rất trong trẻo, cũng rất chói tai.

Hôm nay là lập xuân.

Hàng năm vào mùa xuân, trong ngày lập xuân này, Phương lão tướng quân đều tự tay làm chút chuyện, mặc dù giờ tuổi tác ông đã cao sức khỏe đã yếu nhưng thói quen nhiều năm nay ông vẫn được giữ.

Đứng sau lưng ông, trên tay cầm bình vẩy nước chính là con trai thứ ba, cũng là sự tồn tại lớn nhất của Phương gia hiện nay, Phương Lộ Bình.

Lúc này Tiểu hồng lâu rất yên tĩnh.

Ngoại trừ sự náo nhiệt của giao thừa và Tết âm lịch, sau náo nhiệt là càng yên tĩnh hơn, về sau, bất kỳ cao cháu nào của Phương gia cho du là người thân cận với Phương lão tướng quân nhất, muốn bước vào Tiểu Hồng lâu này đều rất phiền phức, rất không dễ dàng.

Cho dù là Phương Lộ Bình muốn tới, cũng cần phải hỏi trước, được ông cụ gật đầu, ông mới có thể bước vào cổng lớn của Tiểu lâu.

Chỉ có một người ngoại lệ.

Người này chính là Phương Lộ Kiên lão nhị của Phương gia.

Cũng không phải vì Phương Lộ Kiên là lão nhị của Phương gia nên đặc biệt hơn người, chẳng qua chỉ vì Phương Lộ Kiên cũng có cùng sở thích với ông cụ, cả hai người đều thích hoa cỏ.

Lão tướng quân già rồi, sau khi tự cáo lão nhàn cư ở nhà, ông không thích nói chuyện thế tục, nói chuyện công việc, chán những kẻ không có việc không đến, có việc mới tới nhờ.

Cho nên, cánh cổng nhà Phương lão tướng quân mới luôn mở rộng cửa với Phương Lộ Kiên, còn những người khác đến đều có trở ngại.

Hôm nay Phương Lộ Bình đến, ông giúp ông cụ chăm sóc cây cỏ, hai người im lặng làm việc.

Phương lão tướng quân dùng chiếc cuốc nhỏ xới đất kêu “bang, bang”, rất có tiết tấu.

Phương Lộ Bình đứng bên cạnh ông cụ, im lặng nhìn cha mình, không nói một lời.

Ông giờ đã là chư hầu của một phương, thời gian cá nhân rất ít, công việc bận bịu, cho dù là tết âm lịch, ông về nhà cũng vội vội vàng vàng.

Tết âm lịch, ông là Bí thư của một tỉnh, ngày nào cũng phải xuống dưới chúc tết. Phải tham gia các cuộc họp mặt chúc tết, phải bố trí công tác đầu năm, phải tiếp đãi cấp dưới đến chúc mừng. Còn nữa, ông còn phải suy nghĩ cho tương lai của Phương gia, của Tây Bắc hệ…

Không khoa trương mà nói, Phương Lộ Bình chính là hy vọng lớn nhất của cả hệ Tây Bắc, cũng là ngôi sao sáng chói nhất.

Hệ Tây Bắc nhiều năm rồi không có ai tiến vào tầng lớp lãnh đạo tối cao của Đảng. Bây giờ Phương Lộ Bình chính là hy vọng lớn nhất, Liêu Đông ông đang ở chính là vùng đất đầy hy vọng, là một tỉnh có hy vọng phát triển. Chỉ cần Phương Lộ Bình nắm chắc cơ hội lên ở Liêu Đông, với tuổi tác hiện nay của ông, ông tuyệt đối có hy vọng tiến vào hàng ngũ lãnh đạo tối cao của Đảng.

Nhưng trước đó, Phương Lộ Bình phải từ từ nhận lấy gánh nặng của hệ Tây Bắc từ tay người tiền nhiệm, gánh nặng này không hề nhẹ, đối với ông mà nói, đây là sự khiêu chiến rất lớn.

Hệ Tây Bắc này lớn thế nào? Quan hệ liên lụy phức tạp ra sao?

Chỉ có người ở trong đó mới thật sự cảm nhận được làm êm đẹp những mối quan hệ này chẳng dễ dàng chút nào.

Trước khi Phương Lộ Bình về Bắc Kinh, Trung ương đã điều chỉnh bộ máy tỉnh Sở Giang, Bí thư tỉnh ủy Sa Minh Đức đi Tô Bắc.

Sự điều chỉnh này đã dẫn đến chấn động không nhỏ trong chính đàn tầng cao của nước cộng hòa.

Tô Bắc chính là tỉnh có truyền thống của nước Cộng Hòa, lại là gốc rễ của hệ Hoa Đông. Vốm đây là vị trí của nhân vật số một của tỉnh, dựa theo lý lẽ thông thường thì phải từ trung ương đưa xuống, hoặc là phải lựa chọn đề bạt từ trong số tinh anh của hệ Hoa Đông, nhưng cuối cùng Trung ương lại hạ lệnh của Sa Minh Đức ở Trung Nguyên đến Hoa Đông nhậm chức mới, điều này khiến người ta mở rộng tầm mắt.

Ở Hoa Đông và Sở Giang, lực lượng của hệ Tây Bắc đều khá mỏng.

Nhất là ở Tô Bắc, Tô Bắc hiện nay, chẳng có cán bộ nào của hệ Tây Bắc giữ chức từ phó bộ trở lên, sáng chói nhất cũng chỉ có Cố Lâm Phong đang giữ chức Chủ tịch thành phố Hoài Dương.

Đơn thương độc mã một mình dốc sức ở Tô Bắc, Cố Lâm Phong vẫn không thể khiến người ta hoàn toàn yên tâm. Hiện nay mà nói, hai đại trụ cột của hệ Tây Bắc Cổ Minh Phàm và Văn Trác Nam vẫn còn ngồi trên ghế nên người bên dưới ít nhiều còn có chút e dè.

Nhưng, nếu Phương Lộ Bình tiếp nhận trọng trách của hệ Tây Bắc, tình thế sẽ xảy ra những biến hóa thế nào?

Đối với điểm này trong lòng Phương Lộ Bình hơi thiếu tự tin, trong thời điểm mấu chốt, ông chỉ đành đi tìm ông cụ để hỏi kinh nghiệm.

Dù sao, hiện nay trong nội bộ hệ Tây Bắc cũng tồn tại cạnh tranh, dù Phương Lộ Bình có ưu thế hơn một chút, nhưng những người khác cũng có mấy người đều là nhân vật chấp chính một phương, muốn những người khác cũng một lòng quy thuận Phương Lộ Bình, trước khi cũ mới thay đổi hoàn toàn thì ông phải có được vài biểu hiện.

Có lẽ phải bắt tay từ Sở Giang hoặc bắt tay từ Tô Bắc, đây chính là lựa chọn tốt nhất.

Sở Giang hiện nay có mấy nhân vật tai to mặt lớn của hệ Tây Bắc năm ngoái đã chủ động đến thăm hỏi Phương Lộ Bình, lần tiếp xúc đó hai bên nói chuyện rất thuận lợi, Phương Lộ Bình có ấn tượng rất sâu sắc với Từ Tự Thanh.

Còn bên Tô Bắc, chỉ là một cánh đồng hoang, hy vọng tương lai của hệ Tây Bắc ở đây chỉ có mình Cố Lâm Phong, nếu có thể làm chút động tác gì đó ở Tô Bắc, điều này không chỉ có lợi cho Phương Lộ Bình, mà sức ảnh hưởng của bản thân trong hệ Tây Bắc cũng tăng, hơn nữa cũng có thể khiến những nhân vật tai to mặt lớn đời trước của hệ Tây Bắc có thể yên tâm giao quyền, dù sao, sau lưng Cố Lâm Phong cũng là Cố Minh Phàm, giành được sự ủng hộ của Cố Minh Phàm, đối với Phương Lộ Bình mà nói cũng tương đối quan trọng.

- Ba, ba gặp qua cháu rể chưa? Có vừa lòng không?

Phương Lộ Bình bổng nhiên mở miệng.

Phương lão tướng quân vẫn nhịp nhàng xới đất, dường như không nghe thấy câu hỏi của Phương Lộ Bình.

Một lúc sau, ông mới quay đầu về phía Phương Lộ Bình, nói:

- Sao? Anh để mắt tới nó rồi à?

Phương Lộ Bình sửng sờ, thần sắc có chút xấu hổ, đứng trước mặt Phương lão tướng quân ông rất căng thẳng.

Nguyên nhân căng thẳng là vì ông cụ tuy lớn tuổi, nhưng là ngựa chiến một đời, đồng thời lại chìm nổi cả đời, sớm đã nhìn thấu được tất cả rồi.

Cho dù Phương Lộ Bình có che dấu thế nào, suy nghĩ trong lòng ông đều không thể giấu được ông cụ, còn ông cụ cũng không vì thế mà khách khí không châm chọc, đây chính là áp lực lớn nhất mà ông gặp phải.

Trần Kinh, Phương Lộ Bình đã bỏ nhiều công sức tìm hiểu.

Người thanh niên này ở Sở Giang rất xuất sắc, rất được Sa Minh Đức coi trọng, là một cán bộ cấp Cục mà có thể có quan hệ với Bí thư tỉnh ủy, chuyện này có vẻ hơi khó tin.

Cũng chính vì nguyên nhân này mà ở Sở Giang Trần Kinh có thể nói là rất được mọi người chú ý.

Vì Trần Kinh, Từ Tự Thanh không chỉ một lần gọi điện cho Phương Lộ Bình, Từ Tự Thanh khen ngợi Trần Kinh không chút che giấu, suy nghĩ rất rõ ràng, ông rất hy vọng Trần Kinh có thể làm việc cho ông, mà điểm này, Phương gia cần phải phát huy tác dụng.

Vốn, Phương Lộ Bình cũng không để tâm đến chuyện này.

Ông đường đường là Bí thư tỉnh ủy, là tai to mặt lớn của hệ Tây Bắc, làm sao có thời gian mà đi quan tâm đến việc sử dụng một cán bộ nhỏ bé?

Hơn nữa, hệ Tây Bắc phải mở rộng, ông quá nhiều việc phải làm, sự chú ý của ông với Trần Kinh phần nhiều là vì Phương Uyển Kỳ.

Là con gái của Phương gia, Phương Uyển Kỳ có thể có lựa chọn tốt hơn, có thể gánh nhiều trách nhiệm cho gia tộc hơn.

Nhưng Phương Uyển Kỳ không như vậy, cô chọn Trần Kinh, trước nay chưa từng nghĩ đến việc gánh vác gia tộc, điều này khiến người làm trưởng bối như Phương Lộ Bình rất bực bội.

Nhưng, thế giới này mãi mãi không ngừng biến hóa.

Sau lần điều chỉnh lãnh đạo tỉnh Sở Giang này, ông bỗng nhiên cảm thấy hứng thú với Trần Kinh.

Giải quyết được vấn đề Trần Kinh, chắc chắn càng có thể nắm chắc Từ Tự Thanh, hơn nữa Từ Tự Thanh ở Sở Giang rất có căn cơ, lần điều chỉnh bộ máy Sở Giang này là cơ hội để thăng chức, Từ Tự Thanh hoàn toàn có thể làm được gì đó ở Sở Giang.

Ngoài ra, Sa Minh Đức đi rồi, dấu chân ông ta lưu lại ở Sở Giang chắc chắn cũng dần giảm đi.

Sức ảnh hưởng của ông ta chắc chắn cũng giảm, thời điểm này, chẳng phải Từ Tự Thanh có thể chen vào khe hở sao?

Có thể làm việc ăn khớp với Sa Minh Đức không chỉ có lợi cho Sở Giang hiện nay mà còn có lợi cho cả Tô Bắc.

Sa Minh Đức vừa mới đến Tô Bắc, còn chưa nắm rõ tình hình ở đây. Hệ Tây Bắc tuy lực lượng ở Tô Bắc không mạnh nhưng có còn hơn không, ít nhất ở Tô Bắc Sa Minh Đức còn có người để dùng, đối với hệ Tây Bắc mà nói, đây không phải là cơ hội sao?

Căn cứ vào suy nghĩ này, tâm tư của Phương Lộ Bình trở nên linh hoạt. Ông muốn tìm ông cụ để chỉ điểm một chút, muốn xem cách nhìn của ông cụ với Trần Kinh thế nào.

Phương lão tướng quân vẫn xới đất, vẻ mặt rất chuyên chú.

Không biết bao lâu sau, ông cụ Phương nói:

- Tiểu Trần là đứa nhỏ hiểu chuyện, cũng không cần anh phải quan tâm nhiều! đứa này nếu nói về tướng mạo, chủ quý. Nói về mệnh, chủ ly. Nó có thể tự quản được mình, không cần anh phải quan tâm nhiều đâu!

Phương Lộ Bình ngạc nhiên không nói gì.

Không biết bắt đầu từ khi nào, ông cụ bỗng nhiên thích nghiên cứu mấy thứ như tướng mệnh, phong thủy.

Nói về mấy thứ này, Phương Lộ Bình thường á khẩu, không trả lời được, không phản bác được.

Ông cười tự trài, thầm nghĩ có lẽ mình không nên tới đây, chuyện của Phương Uyển Kỳ mình không quản được, có lẽ tương lai cũng không quản được.

Nhưng không quản, cuối cùng Trần Kinh là con rể Phương gia, lẽ nào Phương gia đến giúp đỡ hắn cũng gây trở ngại cho hắn sao? Hay, cánh cổng Phương gia quá nhỏ, không dung được người thanh niên này?

Phương Lộ Bình cảm thấy có chút vớ vẩn, nhưng trước mặt ông cụ, ông không dám lộ chút khác thường, vẫn một mực cung kính.

- Đứa nhỏ Tiểu Trần này trầm ổn, bình tĩnh, có tâm cơ, ánh mắt rất lợi hại!

Lão tướng quân bỗng nhiên mở miệng nói.

Ông chớp mắt, nhìn chằm chằm Phương Lộ Bình nói:

- Ba thấy đứa nhỏ này sau này có tiền đồ hơn cả Tiểu Đường, Tiểu Cố đấy, sau này ấy à, người làm chú như anh, cố mà đối đãi tốt với nó một chút. Chú cháu, anh em, chị em, đầu tiên là phải nhìn vào tình thân, đây là tình cảm ruột thịt.

Có đôi lúc, rất nhiều chuyện bị các anh bóp méo. Cứ đặt lợi ích lên hàng đầu. Đời người quan trọng nhất là tình thân, tình bạn, thậm chí là tình yêu.

Đời người, nếu đều như các anh, có phải thế giới này quá đáng sợ không?

Ông cụ dừng một chút, thả cái cuốc nhỏ xuống, vỗ tay nói:

- Được rồi, hôm nay như vậy đi! Vốn đang vui, bị anh làm hỏng mất tâm tình rồi. Anh phải nhớ kỹ, lúc nào cũng phải giữ được cái tâm, phải có tấm lòng trung thực, tấm lòng nhân từ.

Lúc suy xét vấn đề gì, đặc biệt là vấn đề về tụi nhỏ, phải ít suy tính lợi ích một chút, suy tính thêm về tình thân. Điều này đối với anh và mọi người mới tốt...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.