- A Kinh, xe của anh hơi khó đi, xe chưa tra thêm dầu, cậu cố chịu một lúc!
Diêm Danh cười hì hì nói với Trần Kinh ngồi ghế sau.
Trần Kinh ngồi sau xe nhắm mắt dưỡng thần:
- Tôi không sao!
Diêm Danh qua kính xe nhìn kỹ, thấy Trần Kinh như đang nghỉ ngơi, y vội ân cần nói:
- Vậy đi, A Kinh, cậu nghỉ ngơi đi, chúng ta sẽ tới ngay!
- Anh đi quá một đoạn, đi vào thành phố, tôi đi nhà khách Lâm Giang, tôi có chút việc!
Trần Kinh thản nhiên nói.
- Được rồi!
Vẻ mặt Diêm Danh vẫn nhiệt tình như trước.
Hôm nay đi mua trang sức, cuối cùng lại không phải trả một đồng cho Lý Tùng Sinh, Trần Kinh không từ chối được, Lý Tùng Sinh luôn mồm nói Trần Xán là công nhân công ty y, công nhân công ty kết hôn, công ty cũng nên có quà mừng.
Trần Kinh cuối cùng không có cách nào, đành phải mời Lý Tùng Sinh tham gia tiệc cưới của Trần Xán, trước mắt việc kết hôn còn chưa định ngày, Trần Kinh liền mở lời, mời Lý Tùng Sinh đến làm chứng cho hôn lễ, Lý Tùng Sinh vui vẻ đáp ứng, việc này cuối cùng cứ quyết định như vậy.
Trần Xán bất ngờ hạnh phúc thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, Hoàng Lệ cũng hâm mộ không thôi, Lý Tùng Sinh, được mọi người gọi là tỷ phú, một người như vậy đảm nhiệm làm chứng kết hôn, người kết hôn đúng là rất có thể diện. Nếu chụp ảnh lưu niệm, hoặc quay video lưu niệm, tuyệt đối là niềm kiêu hãnh cả đời.
Cuối cùng, Lý Tùng Sinh tự mình tiễn Trần Kinh ra về, việc này làm Diêm Danh xấu hổ tự mình mở cửa xe, người ta xe trên triệu, Diêm Danh tuy rằng có xe con, nhưng chỉ là một chiếc Santana cũ, làm sao so được với người ta?
Cũng may Trần Kinh không thèm để ý, chuẩn bị đón taxi, Diêm Danh lúc này chạy xe lại mở cửa, Trần Kinh lên xe, Lý Tùng Sinh vẫn đứng vẫy tay cho đến khi Diêm Danh qua kính xe nhìn không thấy bóng dáng đối phương nữa.
Diêm Danh hoàn toàn chấn động, y không ngừng muốn hỏi rõ Trần Kinh, hỏi Trần Kinh rốt cuộc là Phó phòng gì.
Nhưng vừa thấy sự thản nhiên của Trần Kinh, lại có vẻ hơi lạnh lùng, lời nói của y nghẹn lại ở yết hầu không nói ra được.
Dù sau, trước đây chính Diêm Danh là người nói những câu đả thương lòng tự trọng của người ta, hiện tại nghĩ lại y hận không thể tự vả vào mồm mình, cảm thấy sao mình có thể tùy tiện như vậy.
Con người chính là như vậy, Trần Kinh kỳ thật vẫn chưa thay đổi, trước đây Trần Kinh trước mặt y trầm mặc ít lời, có vẻ hơi áp bức người. Nhưng khi đó Diêm Danh cảm thấy hắn là một người cậu em vợ không có tiền đồ, sống ở nông thôn, tiếp xúc với người ở xã, lúc trở về, y rất khinh thường Trần Kinh.
Nhưng bây giờ y thấy Trần Kinh vẫn vậy, rồi y lại cảm thấy người em cậu này lòng dạ sâu xa, giấu tài không để lộ, từ tỉnh điều động xuống địa phương, nhất định là thăng quan, hơn nữa khẳng định chức quan không nhỏ, trên tay chắc chắn có thực quyền.
Nhà của y là làm công trình, bình thường muốn xây dựng nhất, nhạy cảm nhất là quan hệ. Giống như Trần Kinh là cán bộ có thực quyền, chính là đối tượng mà trong nhà bọn họ phải tốn công sức nịnh bợ nhất, cho nên gần như bản năng, thái độ Diêm Danh thay đổi 180 độ.
Nếu là người bình thường, lúc trước đối xử với Trần Kinh như vậy, để y thay đổi vẻ mặt tốn một chút khó khăn, khả năng vẻ mặt còn không đổi được, nhưng mặt Diêm Danh vốn là khuôn mặt của thương nhân, vốn không có khí phách gì, cho nên vẻ mặt thay đổi nhanh như vậy, cũng không khiến người ta thấy đột ngột.
Phu xướng phụ tùy (chồng làm gì, vợ làm theo), Diêm Danh như vậy, vẻ mặt Hoàng Lệ cũng nhanh chóng thay đổi. Lòng dạ đàn bà tinh tế, hiểu biết quanh co, ở trên ghế sau, cô lại gần Trần Xán, kiểu nịnh nọt không cần tiền cô hướng đầu Trần Xán vuốt nhẹ tóc, cái kiểu hình tượng chị gái yêu thương em, được Hoàng Lệ biểu diễn vô cùng nhuần nhuyễn.
Trong chốc lát chuyên gia trang điểm bắt đầu nói, tóc kết hôn của Trần Xán cô nhất định phải tự mình chải, lát sau còn nói nhẫn kết hôn là quan trọng nhất, cô ngày mai sẽ mang nhẫn đến chùa để thay Trần Xán cầu nguyện, một đường đi liên tục lải nhải, Trần Kinh bên cạnh nghe thấy da đầu run lên.
Trần Xán lại thật sự rất vui vẻ cùng Hoàng Lệ tán gẫu, cô hôm nay vô cùng cao hứng vì ông chủ đứng ra làm chứng cho hôn lễ của cô. Cô càng cao hứng chính là anh của mình giấu tài không để lộ như thế, bây giờ nhìn thấy vợ chồng chị họ luôn khoe khoang lúc nào nói chuyện luôn là dáng vẻ lấy lòng, trong lòng cô cảm thấy bay bổng, thỏa mãn.
Trần Xán không có trình độ như Trần Kinh, cô coi mình là một người bình thường, bình thường không phải chị họ luôn nói con của cậu hai là không có tiền đồ sao?
Bây giờ cô lúc nào cũng hạ thấp thái độ, liên tục xưng hô cậu hai và mợ hai giọng điệu vô cùng thân thiết, còn là tránh nói đến thể diện của anh trai, đây là chuyện đáng cao hứng.
- A Kinh, đến nhà khách Lâm Giang rồi, đến đây rồi lại đi đâu?
- Anh đi đến lối đi hành lang bên phải!
Trần Kinh thản nhiên nói.
Diêm Danh lên tiếng, trong lòng có chút buồn bực, y nghĩ đến người khách mà Trần Kinh muốn đến gặp tại khách sạn Lâm Giang, trong lòng cảm thấy Trần Kinh còn nhiều chuyện giấu diếm.
Nhà khách Lâm Giang ở Sở Giang tuy rằng chưa tính là gì, nhưng coi như là một khách sạn một sao, trong mắt người dân bình thường, nơi đó vẫn là kẻ có tiền mới tới được.
Nhưng đi vào lối đi cạnh hành lang, đi vào làm gì? Nói sau đi, liếc mắt nhìn qua, không giống một lối đi, thắc mắc là bình thường, cũng giống như bình thường không có người đi qua đây.
Kiềm chế nghi hoặc trong lòng, Diêm Danh lái xe đi chậm rãi trên hành lang, đi được khoảng 100m, bỗng nhiên phía trước có ánh sáng, trước mắt là thảm cỏ mênh mông, trên mặt cỏ có những cây cổ thụ cao to, tầm mắt xa ra một chút, cả Sở Giang thu nhỏ trước mắt, nơi này quả thật là một nơi tiên cảnh, một nơi xa hoa.
Đây là đâu?
Đầu Diêm Danh suy nghĩ, Hoàng Lệ phản ứng rất nhanh, nói:
- Oa, nơi này là phía sau công viên Lâm Giang, thường xuyên đi dạo công viên Lâm Giang, nhìn thấy phía sau có biệt thự, hóa ra từ đó có thể đi đến đây!
Trần Kinh thản nhiên cười cười, không bắt chuyện, chỉ nói:
- Ở đây rồi, mọi người về trước, tôi có thể lúc lâu nữa mới về!
Diêm Danh lái xe khá tốt, chuẩn bị nói mấy câu với Trần Kinh, Trần Kinh lại tự mở cửa xe, hắn đi bộ đến cửa một biệt thự, nhấn chuông, rất nhanh có người ra mở cửa, bóng dáng Trần Kinh liền biến mất trong tầm mắt đám người Diêm Danh.
Diêm Danh nhìn đến khi bóng dáng Trần Kinh biến mất, y mới nuốt một ngụm nước miếng, giống như chưa trở lại bình thường, kinh ngạc một lúc lâu, rồi mới nói:
- Thật sự là nơi tốt! A Kinh ở tại một mảnh đất thần tiên như thế sao? Hắn... hắn...
“Bíp, bíp!” hai tiếng, Diêm Danh quay lại, xe y đang dừng lại, chặn đường của người ta.
Phía sau có hai chiếc xe, một chiếc Audi, một chiếc Mercedes – Benz, tất cả đều là xe tốt, Diêm Danh cảm thấy chiếc Santana của mình so với người ta giống như máy kéo. Y vội nổ máy đi dịch sang bên, cuống cuồng tay chân, chật vật không chịu nổi, Trần Xán phía sau thấy buồn cười, ánh mắt cô sáng suốt nhìn về biệt thự mà anh trai vừa vào.
Thật sự vui mừng, xem ra anh trai lăn lộn rất nổi danh.
Một điểm này, Trần Xán lại hơi áy náy, cô cảm thấy mình thỉnh thoảng nói móc anh trai, tuy vì trong lòng cô là hy vọng anh trai đừng cố chấp nữa, nhưng đổi góc độ suy nghĩ, sao cô lại không tin tưởng anh trai?
- Về sau nhất định phải tin tưởng anh trai!
Trần Xán trong lòng thầm tự nói với mình.
Cô cảm thấy rất sùng bái anh trai, một lần nữa trong lòng cô dấy lên, cô bỗng nhiên cảm thấy mình rất hạnh phúc, có một ông xã yêu thương mình, còn có một ông anh lợi hại yêu chiều mình, người phụ nữ khác có may mắn vậy sao?
...
Mã Bộ Bình quả nhiên có ý tưởng, mà lần này Mã Bộ Bình lên tỉnh, cũng đã chuẩn bị đầy đủ.
Y đưa tập tài liệu này cho Trần Kinh và Văn Kiến Quốc xem, tất cả tài liệu đều nói về việc di dân làm đập chứa nước trên núi.
Trần Kinh xem rất cẩn thận, hắn càng xem càng khâm phục Mã Bộ Bình. Mã Bộ Bình làm tài liệu này, trên thực tế là đem ngòi bút sử dụng kể lại tỉ mỉ qua theo dõi, xem tài liệu này, hoàn toàn chính là một phần tài liệu công khai công tác quản lý nhà nước.
Công khai công tác quản lý nhà nước ở nước cộng hòa chỉ có ở một số địa khu phát triển dùng thuật ngữ này, ở nội địa rất ít đề cập đến công khai công tác quản lý nhà nước.
Bây giờ Mã Bộ Bình làm việc này chính là công khai công tác quản lý nhà nước, y đem tài liệu tài chính di dân toàn bộ công khai, để cho tất cả cá nhân nghi ngờ xem xét. Đến lúc này mọi người đều yên tâm, trọng yếu hơn là bỏ được trách nhiệm. Dựa theo những tài liệu này của Mã Bộ Bình, chuyện di dân ở huyện Lễ Hà không hề tham ô một đồng, mà mỗi một điểm di dân khác nhau, tài liệu này cũng đánh dấu rất rõ ràng.
Thật muốn tranh luận, đó là điểm mấu chốt của quyền lực và trách nhiệm, Lễ Hà theo nguyên tắc chiếm ưu thế tuyệt đối.
Mã Bộ Bình chắp tay sau lưng, thân hình y cao lớn làm cho người ta cảm giác bị áp bức, y rõng rạc nói:
- Lễ Hà chúng ta mấy năm nay, vì chuyện di dân phí sức lao động, không chỉ phải làm công tác phía dưới, đến phía trên còn phải cầu đến bà con dân chúng. Mà phương diện kinh tế, kinh tế Lễ Hà chúng ta không chỉ có vấn đề, ngược lại phải khẩn cấp, cứu trợ tài chính hơn ba triệu cho di dân.
- Đầu tư đập chứa nước trên núi không phải dự án của Lễ Hà tôi, tạo phúc cũng không chỉ cho nguyên người dân Lễ Hà tôi, chịu trách nhiệm tất cả lại là chúng ta, đây là đạo lý gì?
Giọng điệu Mã Bộ Bình trở nên rất căm phẫn:
- Lần này vào Thành phố, tôi Mã Bộ Bình không phải con bà nó đến cầu xin, là đến nói lý lẽ. Nếu vấn đề này các ban ngành có liên quan không coi trọng, không giải quyết, tôi sẽ trực tiếp đi tìm Phó chủ tịch tỉnh Phân công quản lý, tôi muốn kiện lên tòa án, muốn Đảng hành động...
Mã Bộ Bình càng nói càng kích động, Trần Kinh và Văn Kiến Quốc hai người nghe ngơ ngác nhìn nhau, đồng thời đứng dậy.
Mã Bộ Bình muốn làm cái gì? Y sao phải giở trò khóc lóc la lối? Đi tỉnh giở trò khóc lóc la lối? Trần Kinh và Văn Kiến Quốc hai người nhìn nhau, vẻ mặt đều không thể tin nổi. Mà Trần Kinh lại hiểu sâu thêm về Mã Bộ Bình, Mã Bộ Bình có tên Mã điên, nghe lời nói này của y, quả nhiên có khí phách kẻ điên...