Quan Sách

Chương 223: Chương 223: Không nên chú ý!






Trần Kinh đến Ban tổ chức cán bộ Thành ủy để tổ chức nói chuyện?

Toàn bộ hội trường bị tin tức này làm rung động, và dọa người, mọi người tụ tập cùng một chỗ thảo luận nửa ngày vấn đề Trần Kinh đi về phía nào, hoá ra người khác đi về phía đã sớm định rồi?

Vẻ mặt phấn khích nhất chính là Dịch Minh Hoa, y phấn khích đến mức không ngồi xuống, nói Trần Kinh đắc tội lãnh đạo thành phố vân vân, y chính là muốn dùng điểm này hướng đối thủ tạo áp lực, khiến mọi người dựa theo ý y đi vào khuôn khổ.

Hiện tại buồn cười, Trần Kinh đắc tội lãnh đạo Thành ủy, hiện tại bị Ban tổ chức cán bộ Thành ủy theo dõi, muốn tìm hắn nói chuyện, chuyện này giải thích thế nào?

Điều động cán bộ có thể kinh động Ban tổ chức cán bộ Thành ủy? Phải là cán bộ cấp phó phòng thành phố! Trần Kinh vừa mới được đề bạt làm cán bộ cấp Trưởng phòng, dựa theo nguyên tắc cán bộ lên chức, Trần Kinh hiện tại căn bản là không có khả năng được đề bạt Phó phòng thành phố.

- Điều đó không có khả năng!

Dịch Minh Hoa thầm nghĩ trong lòng, y trơ mắt nhìn Trần Kinh rốt cục bị hắn nắm trong tay, hiện tại bỗng nhiên liền bay ra, hơn nữa còn phải bay ra ngoài phạm vi thế lực của y.

Loại cảm giác này, giống như là thi đấu thể thao bóng đá, thật vất vả đem bóng khống chế được, lại phát hiện bóng đã tới ngoài vạch vôi. Đây là một truyện cười, đây là một sự châm chọc lớn!

Hội nghị tan họp, Dịch Minh Hoa về văn phòng chuyện thứ nhất chính là gọi điện thoại đến Thành ủy, y không trực tiếp tìm Phương Khắc Ba, y liền tìm Mãn Diên Ba để hỏi, nhưng Mãn Diên Ba căn bản không biết chuyện này.

Dịch Minh Hoa kết thúc trò chuyện với Mãn Diên Ba, lại gọi điện thoại đến Ban tổ chức cán bộ Thành ủy, Phó phòng Ban tổ chức cán bộ Thành ủy tiếp điện thoại, ở trong điện thoại giọng điệu thật không tốt, Dịch Minh Hoa thuyết minh tình huống, đối phương nói:

- Làm sao vậy? Đến thì sẽ đến, làm sao phải hỏi thăm nhiều tin đồn như vậy? Không biết kỷ luật tổ chức sao?

Dịch Minh Hoa thiếu chút nữa sặc ngất xỉu đi, cuối cùng y ngắt điện thoại trước, còn nghe được điện thoại đầu kia Phó phòng và đồng sự nói chuyện:

- Dịch bí thư, huyện nào có Dịch bí thư? Như thế nào không nghe nói qua, tin tức gần đây có chút mù mịt đi!

Dịch Minh Hoa ngắt điện thoại, trong lòng còn không ngừng nghĩ ngợi.

Trong lòng y rõ ràng, chuyện lớn như vậy, Biện Triệu Nam không có khả năng nói dối, Ban tổ chức cán bộ Thành ủy gọi điện thoại tới di động Biện Triệu Nam, y làm bí thư không biết tình hình, đây là có chuyện gì?

“Tít, tít!” Trên bàn điện thoại vang lên.

Dịch Minh Hoa cầm điện thoại nói:

- A lô, xin chào! Tôi là Dịch Minh Hoa!

- Bí thư Minh Hoa a không gọi được điện thoại cho cậu a! Tiếng của tôi cậu nghe ra không?

Điện thoại đầu kia vang lên một thanh âm trầm thấp.

- Trưởng ban Cao! Chào ngài, chào ngài!

Dịch Minh Hoa không tự giác thắt lưng cong cong, Phó trưởng ban thường trực tổ chức Thành ủy Cao Minh Trị, nhân vật nổi danh lừng lẫy Đức Cao. Đức Cao lưu truyền một câu, 'Phàn cao chi' về thăng quan thăng chức là ám chỉ Cao Minh Trị!

Hiện tại trung ương yêu cầu Trưởng ban Tổ chức cán bộ đều ở đất khách nhậm chức, ở Đức Cao, Cao Minh Trị ở vị trí Phó trưởng ban thường trực có tư cách sự vụ hằng ngày bình thường cơ bản đều do y định đoạt. Trưởng ban Tổ chức cán bộ là ủy viên thường vụ Thành ủy quản lý chính là toàn bộ đại sự của thành phố, việc khảo sát cán bộ này, sao lại kinh động đến Trưởng ban?

Dịch Minh Hoa giấu trong khuôn mặt chính là kẻ đầu cơ luồn cúi người khác, chỉ có điều y trước kia tự biết mình, biết mình và người ta Trưởng ban Cao một không phải Quan hệ họ hàng, hai không có ân huệ gì, ba không ai giới thiệu, liền lỗ mãng bám người ta tạo quan hệ như vậy có vẻ rất mạo muội, cho nên, y vẫn đều không có đi quan hệ với Cao Minh Trị.

Nhưng Cao Minh Trị là ai y cũng là rất rõ ràng, tuy nhiên, Cao Minh Trị nói, y sao nghe không hiểu?

- Bí thư Minh Hoa, có chuyện này tôi lúc trước đã nói với Biện Triệu Nam! Lễ Hà các cậu có tài tử tên là Trần Kinh, Thành ủy muốn dùng đến hắn, tôi nghe nói hắn là nhân vật số một Phòng kinh tế thương mại, hẳn là xem như một bảo vật của Lễ Hà!

- Cho nên, chuyện này, cậu còn có tác phong, buông tha hắn...

Nói điện thoại với Cao Minh Trị được nửa chừng.

Dịch Minh Hoa kinh ngạc sau một lúc lâu không biết trả lời như thê nào, y cảm thấy đây là một vở kịch buồn cười, trong đầu y thình lình hiện ra một câu có người đánh giá bối cảnh Tây Du Ký: “Có bối cảnh yêu quái đều bị người bắt đi, không có bối cảnh yêu quái vì loạn côn đánh chết”.

Y rốt cục hiểu được, chính mình cẩn thận mấy cũng có sai sót, không có thấy rõ bối cảnh Trần Kinh, Trần Kinh tìm Mãn Diên Ba có thể là đòn gió.

Thử nghĩ, Cao Minh Trị là ai? Có thể khiến Cao Minh Trị tự mình gọi điện thoại yêu cầu người, là có quan hệ gì?

- Trưởng ban Cao, đồng chí Trần Kinh này, chúng ta thả người khẳng định không có vấn đề. Nhưng gần đây, tình trạng tư tưởng Trần Kinh có chút không bình thường, cảm xúc hơn nữa không ổn định. Chúng ta Huyện ủy đang chuẩn bị cho hắn thêm...

- Tốt lắm, Dịch lão đệ! Việc này cậu không cần quá nghiêm túc! Người trẻ tuổi thôi, ai có thể không có cá tính và tính tình?

Cao Minh Trị đánh gãy lời của y nói:

- Được rồi, tôi không quấy rầy công tác lão đệ nữa! Cũng không có việc gì, chính là tôi nói qua cho cậu!

Cao Minh Trị ngắt điện thoại, Dịch Minh Hoa cầm microphone, chỉ nghe thanh âm tu tu trong đó, y thật sự là tâm tình bực bội, rất bực bội, cầm lấy điện thoại liền ném văng ra bên ngoài thư phòng bật đèn sáng tỏ, bên ngoài có mưa, trong phòng hơi lạnh.

Trần Kinh ngồi ở thư phòng, tay cầm một quyển 《 tằng văn chính công gia thư 》 cẩn thận đọc, hắn dùng tâm nhận thức đạo lí đối nhân xử thế trong sách, cùng với Tăng Quốc Phiên bản nhân đối nhân xử thế làm quan hay được bên ngoài khen, nghĩ lại chính mình, cảm thấy xấu hổ.

“Khúc” và “Thẳng” đây là đạo lí đối nhân xử thế, đối nhân xử thế, làm quan hai từ mấu chốt, Tăng Quốc Phiên làm việc, vu hồi khúc chiết, viên dung viên mãn, khắp nơi đều là chu đáo. Coi như “Khúc” không chỉ có là một loại phương pháp, còn thành một loại nghệ thuật!

Trần Kinh nghĩ lại bản thân, cảm thấy tính cách cá tính mình chung quy có chỗ khiếm khuyết, có lẽ có lúc còn chưa đủ trầm ổn bình tĩnh, lòng dạ cũng nên sâu hơn.

Nhưng hắn lại không kìm nổi suy nghĩ lời Ngũ Đại Minh, trong cá tính Ngũ Đại Minh có cái loại bất khuất này, cái loại tích cực này là rõ ràng dứt khoát. Y không thích người học theo Tăng Quốc Phiên, cảm thấy bọn họ đều là một bức tranh hổ cùng loại khuyển, học được không đâu vào đâu.

Không có học được tinh hoa trong đó, ngược lại học thành người hiền lành, học thành không có trách nhiệm, không có cá tính, không có đặc điểm cán bộ, người như vậy, chung quy đều là tầm thường vô vi.

Hiển nhiên, Ngũ Đại Minh đặc biệt cường điệu cá nhân trong khuôn mặt có sự mạnh mẽ và kiên trì, hành vi làm việc, có được chủ kiến, quan điểm bản thân, hơn nữa nếu dám nghĩ, dám làm, không thể gặp suy sụp liền lui, không thể luôn sợ đầu sợ đuôi.

Không thể nghi ngờ, Trần Kinh có cùng nhận thức với Ngũ Đại Minh, cho tới nay, từ khi bắt đầu theo Thư Trị Quốc, Trần Kinh liền rất rõ ràng chính mình đang làm gì.

Hiện tại các giới xã hội Lễ Hà vẫn hay tranh luận lần kích động đó, Trần Kinh lúc trước trực tiếp vạch trần vấn đề đồn công an bạo lực chấp pháp, hành động kia có thể nói trực tiếp tạo thành rất nhiều phiền toái sau này của hắn.

Lý Sinh Đạo bao che khuyết điểm và hẹp hòi, Hoàng Tiểu Hoa giả dối và hay thay đổi, Thư Trị Quốc tàn nhẫn và vô tình, Trần Kinh đều đã từng chứng kiến.

Mà hắn có thể may mắn thấy được, lại nói tiếp đều là bởi vì lần đó có tranh luận kích động, Trần Kinh nghĩ lại chính mình, một đường mình đi phía trước, những gì đã làm, mới quá mức “Vừa mới” một chút?

Có lẽ tuổi trẻ luôn phải có giá phải trả , Trần Kinh khêu đèn đêm đọc, cẩn thận nghĩ lại, cảm thấy hành vi làm việc bản thân, chung quy là thiếu rất nhiều trí tuệ, có một số chỗ làm không tốt!

Lẳng lặng châm một điếu thuốc, Trần Kinh chậm rãi trở về chỗ cũ, hắn cảm thấy chính mình gần đây đích xác di động một chút, thiếu quyết tâm tự hỏi mình, một lòng thầm nghĩ bước đi phía trước. Một người đi lên phía trước, cần dừng lại, đi quá mau, sự tình chung quy làm không tốt.

Có người nói một câu, con đường của sinh mạng, nếu đi quá nhanh, hẳn là nên dừng lại, để linh hồn theo kịp.

“Cốc, cốc!” Có người gõ cửa.

Trần Kinh đáp:

- Vào đi!

Từ Lệ Thơm đẩy cửa tiến vào, nói:

- Trưởng phòng Trần, bữa ăn khuya đã chuẩn bị xong cho ngài, có cần đưa vào không?

Trần Kinh “A...” kêu một tiếng, lấy lại bình tĩnh nói:

- Tôi đã nói với chị! Tôi tùy tiện thích thì nấu, không tất yếu chuẩn bị cho tôi thường xuyên!

Hắn vừa nói vừa đứng dậy đi ra ngoài, đến nhà ăn, trên bàn cơm vài món ăn tinh xảo, phong phú giống như bữa ăn chính.

Từ Lệ Thơm ân cần giúp Trần Kinh lấy ghế dựa, rót nước trà, cô trong lòng hiểu rõ, thời gian gần đây, tâm trạng Trần Kinh không tốt, cho nên, cô lúc nào cũng cẩn thận hầu hạ. Cô hạng người phụ nữ, cái gì cũng đều không hiểu, nhìn thấy Trần Kinh cảm xúc không tốt, cô lại bất lực, trong lòng có chút khó chịu, chỉ có thể làm đồ ăn càng dụng tâm một ít, dọn phòng càng sạch sẽ một ít.

Bên ngoài hiện tại đồn đại về Trần Kinh rất nhiều, có người nói Trần Kinh tham ô nhận hối lộ , có người nói Trần Kinh phải hạ đài, Từ Lệ Thơm nghe đến mấy câu nói này, biết rõ là nói hươu nói vượn, nhưng không kìm nổi muốn tin, tin rồi trong lòng lại lo lắng.

Nhất là lúc Trần Kinh cảm xúc không tốt, cô lại lo lắng.

Vì cô cho rằng, Trần Kinh vẫn là có chút đáng thương, trước kia công tác mệt mỏi, gặp chuyện phiền lòng, bên người còn có Kim tổng, vợ chồng son cùng một chỗ, có thể làm giảm nhẹ mọi chuyện. Nhưng hiện tại, Kim tổng đi ra ngoài khảo sát, liền lưu Trần Kinh một người cô đơn ở nhà, công tác áp lực lại lớn, thật sự là Từ Lệ Thơm cảm thấy hoảng sợ.

- Chị Từ, chị đi nghỉ ngơi đi! Tôi xem sách xong liền nghỉ ngơi. Về sau không cần phải chuẩn bị bữa ăn khuya cho tôi, về sau tôi sẽ đi ngủ sớm một chút!

Trần Kinh nói.

- Được rồi, trưởng phòng Trần ngài nên sớm nghỉ một chút, công tác quá mệt mỏi, thức đêm đối với thân thể không tốt.

Từ Lệ Thơm nói.

Trần Kinh nhẹ nhàng cười cười, trong lòng rất nhiều chuyện dần dần hóa giải, vừa rồi rất nhiều chuyện khó phân tích rườm rà, dần dần đều lắng đọng xuống. Cả người có một loại tĩnh tâm từ trong tới ngoài.

Quan trường, tranh đấu, tiền đồ, ghẻ lạnh, đủ loại, Trần Kinh bỗng nhiên đều muốn hóa giải. Nhân sinh một đời, quan trường nhân sinh, theo đuổi không phải là rất oanh liệt sao? Ba năm đó, Trần Kinh yên lặng hai năm, cuối cùng một năm có thể bùng nổ, có thể làm ra thành tích, có thể thưởng thức muôn màu muôn vẻ, vàng thau lẫn lộn, biến hoá kỳ lạ hay thay đổi tư vị quan trường, lại nói tiếp, vẫn là có gặp gỡ.

Đối với một người hai mươi lăm tuổi người mà nói, có thể có chút gặp gỡ, cũng nên thỏa mãn! Về phần phạm sai lầm, những vấn đề đó, có câu nói rất hay, người trẻ tuổi phạm sai lầm, Thượng Đế đều đã tha thứ, nếu Thượng Đế cũng không chú ý, Trần Kinh nghĩ chính mình sao lại phải quá chú ý?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.