Cuộc gặp gỡ giữa Trần Kinh và Đường Chí bị dời ngày, đây là nằm ngoài dự kiến của Trần Kinh.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì so với Đường Chí người dễ kích động thiếu kiên nhẫn đã nhảy ra rồi, Phó chủ nhiệm thường trực phòng chỉnh đốn tác phong Ủy ban kỷ luật Thu Nhược Hàn rốt cục không chịu nổi cách cách làm việc không đàng hoàng của Trần Kinh, nên cô đã đích thân chạy đến Lâm Cảng.
Vùng duyên hải của Lâm Cảng, đại lộ của Lâm Cảng là một trong những con đườing chính nằm gần biển, gió biển hiu hiu, nước biển sóng xanh nhộn nhạo, ở chỗ như thế có mỹ nữ làm bạn, vốn là rất sảng khoái dễ chịu.
Nhưng Trần Kinh không hề có chút sảng khoái nào.
Trong từng mảng rừng cây ven biển, Thu Nhược Hàn mặc thường phục lạnh lùng, ánh mắt lạnh lẽo, bộ dáng kia dường như đang muốn ăn tươi nuốt sống Trần Kinh.
Hai người trầm mặc im lặng, xung quanh du khách lui tới, có người không kìm nổi đều quay lại nhìn hai người.
Một đôi tình nhân thời thượng kề vai sát cánh đi qua trước mặt hai người.
Cô gái kinh hô một tiếng:
- Haha, bạn gái thật không có văn hóa à.
- Cách cách.
Hai người cũng không quản Trần Kinh có nghe được hay không, họ cười hi hi ha ha rồi đi xa.
Mặt của Thu Nhược Hàn càng thêm đen, hai hàng lông mày dựng lên, hương vị tuyệt chủng.
- Tìm chỗ ngồi một chút, thượng tá Thu. Sao tự nhiên chúng ta làm bộ mặt khó coi như vậy để cho mọi người nhòm ngó chứ.
Trần Kinh nói.
Hắn chỉ ghế dựa, tự mình đến đó ngồi xuống.
Thu Nhược Hàn do dự một lát, cuối cùng cũng đi qua.
Hai người ngồi trên ghế dài, cách nhau khoảng 1m.
Cuối cùng Thu Nhược Hàn không kìm nổi mở miệng nói:
- Chủ nhiệm Trần, nếu tôi không nói sai, anh lần này đến Lĩnh Nam chủ yếu là phối hợp công việc của tôi đấy. Nhưng anh như thế nào lại chạy đến Lâm Cảng? Anh có biết hay không, tôi hiện tại có hai vụ án trong tay nếu kéo dài một ngày, vấn đề càng nghiêm trọng?
Trần Kinh lấy kính mắt xuống. Lấy tấm vải xoa kính mắt nói:
- Công việc của Lâm Cảng cũng là một phần công việc của tôi. Vụ án hai doanh nghiệp chuyển địa điểm, tôi đã nói chuyện với hai lãnh đạo chủ chốt của thành phố, chúng ta dù sao cũng phải phải cho bọn họ một chút thời gian đi điều tra.
Ở công tác cơ sở, chúng ta vĩnh viễn đều phải dựa vào đồng chí cơ sở, nếu chỉ dựa vào lực lượng của chính mình mà có thể tìm ra căn nguyên của vấn đề, chúng ta không mắc mới gì vượt xa ngàn dặm chạy tới đây làm gì? Ngồi tại phòng là có thể viết báo cáo sao?
Thu Nhược Hàn nhăn mặt nhíu mày, muốn nói lại thôi.
Trong lòng của cô rất căm tức. Cô gấp đến độ như giống như kiến trên tổ nóng, có thể nói là vây quanh từng đoàn.
Nhưng Trần Kinh thì rất nhàn nhã thoải mái, dường như căn bản là không tập trung tư tưởng vào hai vụ án này, thái độ của cô rất giận dữ.
Nếu như ở Bắc Kinh, cô nhất định sẽ nổi giận.
Nhưng ở Lĩnh Nam, hiện tại cô đang bị cục diện bao vây, cô không thể không kiềm chế.
Cô chỉ có thể nén lửa giận xuống. Bằng không cô còn có thể làm được gì?
Trần Kinh dường như không nể mặt, trầm ngâm một chút, nói:
- Tài liệu mà cô đưa lúc nãy tôi đã đọc xong. Tôi chưa thấy qua các cô làm vụ án như vậy, tại sao vậy? Không hề nói sách lược, không đề cập đến phương pháp, hồ sơ lung tung lộn xộn, chứng cớ một xấp đấy, nhưng căn bản không có bao nhiêu chứng cứ xác thực
Tôi không hiểu về quân đội, nhưng phương thức phá án này của các cô, tôi nghĩ cho dù ở nơi nào, không xảy ra sai lầm mới là lạ.
Lông mày của Thu Nhược Hàn nhíu lại, nói:
- Chủ nhiệm Trần. Vậy anh cảm thấy chúng ta phải làm vụ án như thế nào?
Cô ta tức giận đến nói không ra lời, giọng nói run rẩy.
Trần Kinh nhìn chằm chằm cô, nghiêm túc nói:
- Bất cứ lúc nào, muốn phá án của Ủy ban Kỷ luật, điều thứ nhất phải làm rõ quan hệ. Vụ án này là xuất hiện lúc nào, tại thời điểm đó vụ án có liên quan đến những người nào? Đây là điểm thứ nhất. Mặt khác, giữa cán bộ lãnh đạo hiện tại, có liên quan gì đến vụ án này hay không, giữa bọn họ là thái độ gì, phải làm rõ ràng.
Trần Kinh ho khụ, tiếp tục nói:
- Có bước đầu tiên, sau đó lại điểm ra mâu thuẫn. Cái gì là điểm mâu thuẫn? Ví như vụ án này có quân đội tham dự, lại có địa phương tham dự, địa phương này chính là điểm mâu thuẫn. Địa phương có suy nghĩa và lập trường của địa phương, bộ đội có ý nghĩ và suy tính của bộ đội.
Sự hơp tác giữa bọn họ, cũng khác nhau, mà khác nhau như vậy mới chính là điểm vào để chúng ta phá án.
Tìm một điểm khởi đầu, phân tích ưu và nhược điểm từng trường hợp của mỗi người, tạo ra lợi thế, đem những ưu và nhược tống hợp lại sau đó lập ra phương án hành động, đây mới là ý nghĩ chính xác.
Hắn dừng một chút, chuyển lời nói:
- Thượng tá Thu tá, các cô xem các cô đang làm cái trò gì vậy? Vừa lên đã trực tiếp tìm thủ trưởng khu quân sự, chưa phân biệt rõ tốt xấu đã hạ mệnh lệnh. Tìm đương sự nói chuyện, một chút chủ đề đều không có, nói hưu nói vượn, thậm chí không biết các cô tìm hiểu cái gì?
Tài liệu chứng cứ của vụ án, râu ông nọ cắm cằm bà kia, trước sau không hợp nhất, tài liệu như vậy cũng được xem là chứng cớ sao?
- Hơn nữa, tư tưởng chủ quan của các cô quá mạnh mẽ. Chưa làm rõ vụ án, cô đã cho rằng là có vấn đề. Cô nghĩ rằng điều này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tinh thần chiến đấu của quân đội, nhân dân, cô nên biết hiện tại tinh thần của mọi người đã giảm xuống, cô thế nào nắm giữ tình hình đây?
Sắc mặt của Thu Nhược Hàn càng nghe càng khó xem.
Có mấy lần cô thiếu chút nữa phải đứng dậy, nhưng cuối cùng cô vẫn cố kìm chế.
Lời nói của Trần Kinh giống như cán kiếm sắc, trực tiếp đâm vào bộ ngực của cô.
Làm cho cô không thể không suy xét lại toàn bộ quá trình xử lý của vụ án, kinh nghiệm công tác của Trần Kinh phong phú, tuy rằng không có công tác qua ở Ủy ban Kỷ luật.
Nhưng hắn có kinh nghiệm đảm nhiệm nhân vật số một lâu dài, có lối suy nghĩ kín đáo, thủ đoạn khéo léo, phán quyết cực kỳ chính xác về tính tình bản chất con người, hắn nói ra những lời này, Thu Nhược Hàn cũng không khỏi không tin tưởng và nghe theo.
Thu Nhược Hàn trước kia không công tác ở Ủy ban kỷ luật quân khu, cô xuất thân từ bộ đội tác chiến, đảm nhiệm cán bộ đội pháo binh thứ hai, làm bộ đội tác chiến thời gian dài, cũng nhiễm cái lọai khí chất nghiêm túc kia của quân đội.
Nói cái gì đều giống như hạ mệnh lệnh quân đội, làm công việc gì cũng làm làm như công tác chính trị.
Phá vụ án không nói chính kỳ, không nói thủ đoạn, không cần giảo quyệt, lại đem sở trường của cô, công tác chính trị trở thành vũ khí, đây chẳng phải là đang mò mẫm sao?
Cô vừa động tay vào, vụ án vốn đang rõ ràng đã bị cô quấy đục rồi.
Trần Kinh thật sự là có chút hoài nghi, người phụ nữ này làm sao lại lên làm cán bộ của phòng chỉnh đốn tác phong Ủy ban kỷ luật quân khu, quả là không hiểu nổi.
Vừa rồi hắn xem sắp hồ sơ mà Thu Nhược Hàn đưa cho hắn, hắn thiếu chút nữa nhảy lên chửi má nó.
Nếu thu Nhược Hàn là giám sát viên thuộc hạ của hắn, Trần Kinh phỏng chừng đã bắn giầy ra.
Tuy nhiên, sau khi hắn ngồi xuống, đã bình tĩnh điều tra và giải quyết những gì dính đến vụ án, nhưng hắn vẫn nhịn không được, tìm từ nghiêm khắc giáo huấn không hề nể mặt Thu Nhược Hàn.
Khuôn mặt trắng nõn của Thu Nhược Hàn đỏ bừng, bộ ngực phập phồng, rõ ràng trong lòng rất uất ức.
Trần Kinh quay đầu nhìn cô một cái, giọng điệu chậm dần nói:
- Thượng tá Thu, làm việc ở Ủy ban Kỷ luật không phải như bộ đội mang binh, phương pháp phương thức làm việc không giống nhau, cô cần phải cân nhắc, chuyên tâm, nhất là phải khiêm tốn...
Thu Nhược Hàn ho khụ, trong lồng ngực phả ra một hơi thở dài.
Khiêm tốn?
Người đàn ông này không ngờ nói mình không đủ khiêm tốn?
Cô cắn chặt răng, hận muốn cho Trần Kinh một quyền, nhưng chung quy, cô lại không dám đánh ra quyền đó.
Cô trầm ngâm thật lâu sau, nói:
- Chủ nhiệm Trần... Chủ nhiệm Trần... Anh có ý kiến gì?
Trần Kinh hừ hừ, nói:
- Cô dám bảo đảm là cô sẽ làm theo ý của tôi sao?
- Tôi.
Giọng nói của Thu Nhược Hàn kéo dài, cuối cùng không nói câu kế tiếp.
Cô kiêu ngạo, không muốn cúi đầu, cô còn muốn giữ lập trường mạnh mẽ, không muốn chịu thua.
Nhưng...
Trần Kinh không có tiếp tục bức cô, nói:
- Vụ án này nếu phân tích cẩn thận, có thể tách thành hai bộ phận. Đầu tiên là bộ phận chính quyền địa phương, ngoài ra mới là bộ đội. Đầu tiên cho rằng cải cách chế độ xí nghiệp sẽ tồn tại vấn đề làm xói mòn tài sản của nhà nước, để cho hai phe lần lượt trình bày toàn bộ chi tiết vấn đề trong quá trình cải cách chế độ xí nghiệp.
Làm rõ ràng chi tiết, đối chiếu những chi tiết mà hai bên cung cấp, tìm được điểm mâu thuẫn của địa phương, sau đó phân công nhau tìm lãnh đạo của hai bên nói chuyện, tìm hiểu rõ tình hình.
Ngoài ra, phải giúp lãnh đạo phân tích rõ ràng tính điển hình của vụ án, để cho bọn họ ý thức được, nếu bọn họ che che lấp mọi thứ, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của bọn họ hiện tại. Nếu bọn họ phối hợp công tác, Ủy ban Kỷ luật xử lý sự việc chứ không xử lý con người, không đối phó với lãnh đạo sau khi vụ việc xảy ra, đây là giúp bọn giải quyết áp lực.
Cuối cùng, tìm được người phụ trách cải cách chế độ xí nghiệp lúc đó, nhất là người phụ trách trực tiếp, cần phải hỏi rõ ngọn nguồn và bối cảnh mà họ đưa ra quyết định.
Trần Kinh chìa một ngón tay cái vào không trung nói:
- Làm tốt những bước cơ bản, sau đó lại căn cứ những điểm hoài nghi khác tìm đúng người để tìm hiểu rõ tình hình. Nói chuyện với bất kỳ người nào phải cẩn thận châm chước, không nên gây rối người, bởi vì chúng ta là Ủy ban Kỷ luật.
Là đơn vị rất dễ bị mẫn cảm, chúng ta mỗi một lần tiếp xúc với một người, cũng có thể sẽ loan ra nhiều lời đồn đại nhảm nhí kèm theo.
Những lời đồn đại nhảm nhí như vậy sẽ gây ra áp lực lớn cho chúng ta, nếu chúng ta làm xằng bậy, kết quả chính là thiên hạ đại loạn, vụ án cũng sẽ không được làm rõ ràng, cục diện trước mắt sẽ rối loạn, ai chịu trách nhiệm đây?
Môi của Thu Nhược Hàn mím chặt, không nói một lời.
Những tình huống mà Trần Kinh nói, hoàn toàn là tình huống của cô bây giờ.
Hai quân khu của Hoàn Thành và Bắc Việt đều rối loạn, áp lực của lãnh đạo của tiểu quân khu còn chưa nói, áp lực của lãnh đạo đại quân khu cũng ngồi không yên.
Thu Nhược Hàn có thể không bị lãnh đạo phê bình sao?
Cô từ lúc nhập ngũ tới nay, cho tới bây giờ vốn chưa gặp qua những chuyện uất ức như thế này, có thể thấy tâm tình của cô gần đây rất buồn bực.
Nhìn thấy dáng vẻ của Thu Nhược Hàn, trong lòng Trần Kinh âm thầm lắc đầu.
Bộ đội chống tham nhũng gánh nặng đường xa, phương diện phối hợp nhân viên của Ủy ban Kỷ luật quân khu, có thể thấy sự yếu kém bạc nhược trong phương diện này.
Phó chủ nhiệm phòng chỉnh đốn tác phong của Ủy ban kỷ luật quân khu, còn chống đỡ không nổi trình độ một người giám sát viên bình thường của Ủy ban kỷ luật trung ương, điều này thật sự là làm cho người ta không biết nói như thế nào mới phải.
Xem ra, lãnh đạo trung ương cũng ý thức được mấy vấn đề này, bằng không sẽ không đề xuất xây dựng tăng mạnh quân đội Ủy ban Kỷ luật, phải phối hợp công tác với Ủy ban Kỷ luật trung ương và Ủy ban kỷ luật quân khu, đây không phải bồi Thái Tử đọc sách chứ là cái gì?
Ngay sau đó, Trần Kinh chủ đạo phân công công tác.
Trần Kinh phụ trách kết nối địa phương, phụ trách kết nối lãnh đạo liên quan giữa Hoàn Thành và Bắc Việt, lấy được tài liệu cụ thể bọn họ cung cấp về việc chuyển đổi mô hình của hai công ty. Còn Thu Nhược Hàn thì đặc biệt phụ trách công tác bộ đội
Hai người mỗi ngày chạm mặt một lần, hoặc là điện thoại kết nối một lần.
Sau khi xây dựng nền tảng vững chắc, sau đó sẽ cùng tổng hợp tài liệu, tranh thủ trong một tuần làm rõ hai vụ án này, viết báo cáo đưa lãnh đạo phê duyệt.
Thu Nhược Hàn từ đầu đến cuối đều không nói gì, vẫn giữ sự trầm mặc tuyệt đối.