Quan Sách

Chương 429: Chương 429: Kỳ thi bí thư tỉnh ủy!




Ý thu nồng, biệt thự suối nước nóng Ngọc Sơn, căn nhà nhỏ Bí thư tỉnh ủy Cát ở, vẫn đèn đuốc sang trưng!

Bận rộn cả ngày, Cát Minh Đức ngồi phòng khách có chút mệt mỏi, ông ta nằm ngửa đầu trên sô pha, hơi nhắm mắt...

Thư kí Uông Minh Phong ngồi đối diện, thần thái rất kính cẩn, chậm rãi báo cáo cho ông ta những việc lớn xảy ra ở tỉnh trong ngày hôm nay.

Gần đây tỉnh Sở Giang nổi lên một trận gió hỗn loạn bất thường, vấn đề trước đây bị người ta lên án đầu tư quá độ, hiện giờ đã được ngăn chặn hiệu quả, kết cấu kinh tế toàn Sở Giang bây giờ đã ưu hóa, các thành phố thậm chí các huyện đều đang tìm con đường tự thân phát triển phù hợp.

Không phải nói quá, Sở Giang bây giờ, Cát Minh Đức đang từng bước nắm giữ đại cục, trước đây rất nhiều tin tiêu cực liên quan đến ông ta, bây giờ dần dần mất đi, Sở Giang mà Cát Minh Đức chấp chính, hiện tại càng ngày càng được trung ương kỳ vọng.

Các giới trong xã hội và chính đàn Sở Giang cũng từng bước chấp nhận Cát Minh Đức nắm quyền, không thể không nói, tương lai của Sở Giang rất đáng mong đợi.

Uông Đại Minh rất khâm phục Cát Minh Đức.

Là một cán bộ từ bên ngoài đến, thời gian Cát Minh Đức làm ở Sở Giang không dài, nhưng có ảnh hưởng rất lớn đến Sở Giang.

Ông ta không giống cán bộ vừa vào Sở Giang đã chỉ trỏ, đưa ra lý luận mới, tư tưởng mới, lời nói đều là mạnh miệng nói suông, đến cuối cùng không làm được, cuối cùng Sở Giang vẫ lạc hậu như cũ, vẫn không thấy hy vọng.

Cát Minh Đức là một lãnh đạo rất thiết thực, chính sách mà ông ta áp dụng cho Sở Giang là tiên ức hậu dương, có thể khoan nhượng những ý kiến khác nhau.

Mọi người nghĩ ý kiến của tôi không đúng, vậy được, làm theo ý kiến của mọi người đi.

Nhưng sau khi làm xong việc, hiệu quả không tốt, vậy xin lỗi, việc đó nếu đã không thực hiện được, vậy phải nghe tôi đấy.

Cát Minh Đức chọn Đức Cao làm thí điểm, để Ngũ Đại Minh làm kinh tế đặc biệt ở Đức Cao, làm được thành tích, làm cho một lượng lớn người đỏ mắt.

Bị bệnh mắt đỏ, rất nhiều người liền nghĩ cách bắt chước, muốn đi con đường thành công nhanh chóng, lúc đó, thậm chí có người bên dưới công khai phản đối Cát Minh Đức, cho rằng Cát Minh Đức quá bao che khuyết điểm, chỉ lo cho hậu duệ của mình.

Đối mặt chất vấn, biểu hiện của Cát Minh Đức rất được người ta chú ý.

Ngay khi có người cho rằng, Cát Minh Đức nhất định sẽ rất cứng rắn, thì Cát Minh Đức lại biểu hiện rất ôn hòa.

Ông ta không hề đập bàn chửi mắng, mà là tôn trọng ý kiến của những người này, để mọi người "tự do phát huy”.

Cái tự do phát huy này đãn đến sự hỗn loạn phát triển kinh tế toàn Sở Giang. Kết cấu không hợp lí, cuỗi cùng dẫn đến toàn tỉnh bị quốc vụ viện chỉ tên phê bình.

Vào lúc này, Cát Minh Đức mới đứng lên, đưa ra chủ trương của mình một lần nữa, ông ta lấy lý phục nhân, làm người ta không còn gì để nói.

Trên thực tế, căn cứ vào quan sát của Uông Minh Phong, Cát Minh Đức không chỉ có thế.

Cát Minh Đức giải quyết việc à điển hình dao cùn cắt thịt, nhìn qua rất thất vọng, thực tế hiệu quả kinh người.

Cho đến hiện tại, lãnh đạo các bộ ngành toàn thành toàn tỉnh đã lặng lẽ hoàn thành việc bố trí lại từ đầu.

Bộ máy cũ lưu lại, bây giờ đã được thay mới, được Cát Minh Đức điều chỉnh hợp lý hơn, có sức chiến đấu hơn, cũng phấn chấn hơn.

Là bí thư tỉnh ủy, trọng tâm là nắm quyền nhân sự, Cát Minh Đức ở vùng này, công việc làm tương đối tốt, khiến người ta không còn gì để nói.

Nghệ thuật lãnh đạo trên người Cát Minh Đức biểu hiện đặc biệt xuất sắc.

Uông Đại Minh nghiêm túc báo cáo công việc trong ngày của tỉnh cho Cát Minh Đức, Cát Minh Đức nhẹ nhàng gật đầu nói:

-Tôi đến Sở Giang lâu như vậy rồi, vẫn luôn sống rất căng thẳng, đều ở trong áp lực rất lớn, cũng chỉ gần đây, tâm trạng tôi mới thoải mái một chút.

Tôi nhìn thấy các công việc trước mắt gọn gàng ngăn nắp, ý chí chiến đấu trên dưới toàn tỉnh đều rất cao, tính tích cực của mọi người tăng vọt, từ sâu trong đáy lòng mà nói, tôi rất vui, cũng rất yên tâm!

Uông Minh Phong nói:

-Đây đều là công lao của bí thư, hiện tại mọi người đều nói, bí thư đến Sở Giang, đem đến thay đổi rất lớn cho Sở Giang.

Cát Minh Đức thản nhiên cười nói:

-Đừng nịnh nữa! Bản thân tôi làm bao nhiêu việc, trong lòng tôi rõ vô cùng.

Ông ta dừng một chút nói:

-Được rồi, nói nhiều chuyện cộng việc như vậy rồi, cậu nói chuyện gì nhẹ nhàng một chút đi! Chúng ta thư giãn một chút!

Uông Đại Minh nói:

-Được, tôi đi rót cho ngài một cốc cà phê đã.

Cát Minh Đức nói:

-Cà phê thì không cần, cậu rót một cốc trà đi! Trà lần trước đứa bé ở Đức Cao tặng, tinh khiết thiên nhiên gì đó, không ô nhiểm, còn nói cái gì mà loại trà này sinh trưởng ở mây mù núi sâu, xung quanh có chùa miếu, là tăng nhân hái xuống gia công.

Trong trà có thiền vị, trà thiền bổn nhất vị.

Hôm nay nơi này rất yên tĩnh, chúng ta thưởng thức diệu cảnh thiền trà nhất vị này đi!

Uông Minh Phong ung dung cười nói:

-Được, vậy trà thiền nhất vị! nói tới Trần Kinh, tôi nghĩ đứa trẻ này khá thiết thực, chính là vừa nói đến trà, có một chút mây mù dày đặc, không phù hợp với tính cách hắn!

Uông Đại Minh vừa nói chuyện, vừa lấy trà từ bàn trà ra để pha.

Cát Minh Đức nói:

-Không thể nói thế được, đứa trẻ này là một tay viết văn giỏi, nói đến phải là một văn nhân! Văn nhân mà, luôn luôn có sắc thái chủ nghĩa lãng mạn. Nếu không có loại tâm thái này, cả ngày lăn lộn trong thể giới trần tục này, sao có thể siêu thoát thể giới hiện thực?

Lão chủ tịch chính là đạI gia chủ nghĩa lãng mạn, chúng ta đọc thơ của lão chủ tịch, lúc đó Hồng Quân trường chinh hai mươi lăm nghìn dặm gian khổ như vậy, gian nan, dùng lời hoán đổi sai lầm nói, đó chính là thảm hại! Nhất là khi đi qua núi tuyết, chúng ta hi sinh bao nhiêu người?

Nhưng lời lão chủ tịch viết như thế nào? “Canh hỉ dân sơn thiên lý tuyết, tam quân quá hậu tận khai nhan”.

Chúng ta đọc thơ này, cảnh giới của mình phút chốc có thể thăng lên không biết bao nhiêu lần, kiểu lạc quan và dũng cảm này, bừng bừng trên giấy.

Cát Minh Đức cảm than vài câu, đột nhiên từ ghế đứng lên nói:

-Không đúng, không đúng, trà xanh không thể dung cốc tam tài. Vị trà xanh rất thơm, cậu pha như thế, đều bưng kín rồi, coi như là lên men lại từ đầu rồi, vậy còn là trà xanh gì nữa?

Dùng cốc thủy tinh hoặc dùng cốc sứ, để mùi thơm toát ra, mùi vị mới ngon!

Uông Minh Phong vội đổi cốc, cười nói:

-Bí thư, ngài cũng là đại gia chủ nghĩa lãng mạn! Uống trà cũng là người trong nghề!

Uông Minh Phong cười ha ha, nói:

-Thế thì không dám, lúc tôi còn đi học, đúng thời kì cách mạng văn học, tôi không học nhiều, so với các phần tử tri thức bây giờ, thực sự chênh lệch rất lớn. Ngài xem qua văn của Trần Kinh chưa, tôi xem qua, rất sắc bén lão luyện.

Văn phong đơn giản bình dị, lại không mất đi khí phách hào hùng, có thể viết văn lý luần thành như vầy, thực sự là không đơn giản.

Bản thân Ngũ Đại Minh là tay viết giỏi, ông ta có thể mắt nhìn nhận biết anh tài, thoáng cái chọn trúng đứa trẻ này.

Uông Minh Phong đem một cốc trà đã pha xong lên cho Cát Minh Đức, Cát Minh Đức đặt cốc trà dưới mũi nhẹ nhàng hít một chút, nhắm mắt lại hưởng thụ, rất lâu mới nhẹ nhàng uống một ngụm trà.

-Trà ngon!

Cát Minh Đức mở mắt ra nói:

-Thực sự là trà ngon.

Uông Minh Phong nói:

-Tôi không hiểu về trà, chỉ cảm thấy rất chát, thật sự là uống không ra trà thiền nhất vị!

Cát Minh Đức khoát tay nói:

-Cậu người phàm tục, thật là người phàm tục!

Uông Minh Phong lại uống một ngụm trà, chau mày nói:

-Đúng rồi, bí thư, ngài vừa rồi nói chuyện thú vị, tôi quả thật có một chuyện, nói về Trần Kinh đi, gần đây gặp phải phiền phức rồi!

Uông Minh Phong vẫn luôn qua tâm đến Trần Kinh, chuyện gần đây phát sinh tại Đức Thủy, đương nhiên không thể qua mắt ông ta.

Anh ta liền kể tỉ mỉ nguồn cơn sự tình cho Cát Minh Đức, cuối cùng nói:

-Bí thư, anh nói xem chuyện này có phiền phức không? Xem ra chuyện này đúng là tú tài gặp binh, không thể nói một cách rõ ràng được!

Cát Minh Đức hơi nhíu mày, chầm rãi đặt cốc trà xuống.

Uông Minh Phong thấy bí thư phản ứng như vậy cũng đặt cốc trà xuống.

-Chuyện này cậu đã điều tra chưa? Rốt cuộc là như thế nào?

Cát Minh Đức nghiêm túc nói.

Uông Minh Phong nói:

-Chuyện này là chuyện không có thật, trước đây Trần Kinh căn bản không phụ trách việc này, có thể là một cái bẫy, hắn còn trẻ, không cẩn thận nên đã sa lưới! Dựa vào tình thế trước mắt, muốn thoát ra bằng năng lực của hắn, e rẳng có chút khó khăn.

-Sao lại nói vậy? Ngươi biết được bao nhiêu?

Cát Minh Đức nói.

Uông Minh Phong nói:

-Tình hình cơ bản tôi đều nắm được, còn chi tiết cụ thể thì tôi không rõ lắm, nhưng nếu tôi điều tra, có thể nhanh chóng biết được toàn bộ.

-Vậy đi điều tra đi, phảI nắm chắc toàn bộ tình hình!

Uông Minh Phong nghiêm túc nói

- Nhưng có điều này, cậu không được can thiệp vào chuyện này, cậu hiểu chứ?

Uông Minh Phong lắc đầu nói:

-Việc này tôi có chút mơ hồ, việc này rất nguy hiểm với Trần Kinh, nếu không giúp hắn, tôi lo rẳng sẽ đả kích hắn rất nhiều, sau này...

-Không có sau này!

Cát Minh Đức nói

- Một chút sóng gió cũng không vượt qua được, còn có sau này gì chứ?

Ông ta dừng lại một lúc lâu, nói tiếp:

-Những lúc như thế này, cậu đừng cho rằng Trần Kinh chắc chắn sẽ gặp nguy. Hơn nữa, cho dù là gặp nguy cũng chính là cơ hội thử thách năng lực đối phó với nguy cơ của một người cán bộ. Chúng ta lựa chọn cán bộ, như sóng biển đãi cát, những gì không cần đều đáng tiếc.

Nước cộng hòa có 1,3 tỷ người, chung quy chỉ có vài người làm nên đại sự, đa số đều tầm thường vô vị, cậu nói xem vì sao lại như vậy?

Đây chính là song biển đãi cát, chỉ có những ngườI thích hợp với sinh tồn mới được giữ lại.

-Để ý đến chuyện này, coi như chúng ta xem một vở kịch hay!Cát Minh Đức nhìn Uông Minh Phong,có thể báo cáo tiển triển việc này với tôi bất cứ lúc nào, không được bỏ qua bất kỳ chi tiết nào!

-Vâng!

Uông Minh Phong nói, -Nhưng nếu Trần Kinh không giải quyết được chuyện này, chúng ta sẽ mặc cho những người kia làm bừa sao?

Cát Minh Đức nhíu mày, không nói thêm lời nào.

Uông Minh Phong gặp phải một cái đinh mềm, cũng không hỏi lại.

Uông Minh Phong thực ra cũng biết mình hỏi có chút ngu, chuyện chốn quan trường, có chuyện không nên hỏi, cũng không thể hỏi.

Ví dụ như chuyện này, kẻ thắng thì làm vua, Cát Minh Đức bảo không được can thiệp rồi, điều này đã nói rất rõ ràng, muốn rèn luyện một người, đều phải trả giá, đôi lúc cái giá phải trả hơi đắt, cũng là điều đương nhiên.

Nghĩ thông suốt điểm này, Cát Minh Đức thấy lo lắng thay cho Trần Kinh, đây cũng là thử thách lớn.

-Mùi vị rất ngon! Không hổ danh là thiền trà nhất vị, cậu nhớ rằng, trà này không nên tùy tiện đem đãi khách, tôi muốn giữ lại để từ từ thưởng thức!

Cát Minh Đức cao giọng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.