Những ngày nhàn rỗi thường chỉ ngắn ngủi.
Trần Kinh ở Bắc Kinh năm ngày, đầu tiên hắn nhận được điện thoại của Chu Quốc Hoa, ông ta muốn hắn trở lại Việt Châu ngay lập tức, ông ta nói có lãnh đạo muốn nói chuyện với hắn.
Hơn nữa cùng lúc đó Lý Quốc Vĩ cũng gọi tới.
Trong điện thoại Lý Quốc Vĩ có vẻ chán nản, nói:
-Bí thư, công việc điều chỉnh cán bộ của chúng ta gần đây đã xuất hiện những vấn đề mới, có người đã tố cáo với Tỉnh nói rằng cán bộ của chúng ta làm việc không theo trình tự của Tổ Chức, nên một đoàn lãnh đạo cấp cao của Phòng giám sát cán bộ Ban Tổ Chức của Tỉnh ủy sẽ ngày lập tức xuống đây điều tra…
Trần Kinh nhíu mày nói:
-Vậy rốt cuộc là có xảy ra việc xử lý công việc không theo trình tự của Tổ Chức không?
Lý Quốc Vĩ ngập ngừng một lúc rồi, nói:
-Việc này…
Nghe thấy Lý Quốc Vĩ ngập ngừng, Trần Kinh liền hiểu ngay ngọn ngành sự việc.
Đảng có trách nhiệm quản cán bộ, trong việc tuyển chọn cán bộ bổ nhiệm, bất kể là làm theo ý đồ của Tổ Chức, thì Bí thư là yếu tố quan trọng nhất.
Ý đồ của Tổ Chức không nhất thiết là ý đồ của Bí thư, ý đồ của Tổ Chức dựa vào việc tập trung ý kiến của các ban ngành lại, việc tuyển chọn bổ nhiệm cán bộ đều dựa theo lệ đó, cần phải làm theo trình tự nghiêm ngặt.
Có đôi khi, kể cả là Bí thư, nếu hiểu rõ cục diện, nhưng để quán triệt tư tưởng cho mọi người cũng là một việc không dễ dàng gì.
Lúc Trần Kinh mới tới Lân Giác, thì gặp phải ngay tình huống này, hiện nay Lý Quốc Vĩ chắc chắn là cũng đang gặp tình huống giống như hắn trước đây.
Trần Kinh thở dài một cái nói:
-Lão Lí à, không phải tôi nói anh! Giờ là lúc nào rồi? Người ta đang nhìn vào chúng ta! Chúng ta chỉ cần có một sai sót nào, đều có thể dẫn tới hậu quả nghiêm trọng. Vào lúc này chúng ta lại càng cần phải cẩn thận, thận trọng! Điểm này tôi đã dặn anh nhiều lần rồi!
Lý Quốc Vĩ nói:
-Bí thư, tôi không làm tốt công việc của mình, đem lại phiền phức cho Lân Giác chúng ta!
-Được rồi, anh không phải bi quan như vậy. Sự việc đã xảy ra rồi, trên con đường mà chúng ta đi đã gặp bao nhiêu khó khăn? Khó khăn lần này thì có là gì, ngày mai tôi sẽ quay về, đến lúc đó sẽ nghĩ cách xử lý việc này!
Trần Kinh vò đầu, không biết phải làm thế nào.
Trần Kinh đã hiểu rất rõ Lý Quốc Vĩ.
Lý Quốc Vĩ và Trần Kinh đã quen biết với nhau lâu như vậy, thế nào thì ông ta cũng chịu ảnh hưởng rất nhiều từ Trần Kinh.
Điều này thể hiện rõ nhất ở phong cách làm việc của ông ta, càng ngày càng giống Trần Kinh.
Thậm chí có một số việc, cách xử lý của ông ta giống hệt như Trần Kinh.
Nhưng…
Lý Quốc Vĩ dù gì cũng không phải là Trần Kinh, những việc Trần Kinh có thể làm, ông ta không chắc có thể làm được.
Mỗi người đều có những ưu điểm riêng, ưu điểm của Trần Kinh và Lý Quốc Vĩ không giống nhau, Lý Quốc Vĩ làm sao có thể làm việc gì cũng rập khuôn như vậy?
Giống như việc quán triệt tư tưởng cán bộ, lúc Trần Kinh mới tới Lân Giác, có rất nhiều tư tưởng không thể quán triệt được.
Hắn liền dùng biện pháp cưỡng chế, có đôi lúc thái độ rất cứng rắn.
Nhưng tình hình lúc đó và bây giờ không giống nhau.
Trần Kinh lúc đó muốn gây ấn tượng đối với ban ngành ở đây, đồng thời cũng thể hiện rằng hắn là một người không sợ người khác gây khó dễ, không sợ người khác tố cáo.
Làm sao có thể tố cáo được? Trần Kinh hắn là người nơi khác tới, người ở đây ức hiếp hắn, hắn lại không được dùng biện pháp mạnh sao?
Còn một điểm cực kì quan trọng đó là, lúc đó Lân Giác chỉ là một vùng không ai biết tới, không giống như bây giờ được rất nhiều người quan tâm.
Lý Quốc Vĩ không tìm hiểu những việc đó sẽ dẫn đến hậu quả gì, bất kể lĩnh vực nào ông ta cũng mượn cách làm của Trần Kinh, thì làm sao lại không xảy ra vấn đề?
Hiện này Lân Giác rất nổi.
Mọi người bàn tán rất nhiều về tin Trần Kinh sắp chuyển công tác.
Không biết có bao nhiêu người đang nhăm nhe chức Bí thư Lân Giác.
Tất cả mọi người đều nhìn về Lân Giác, chờ đợi xem kết quả cuối cùng thế nào!
Trần Kinh ủy quyền lại cho Lý Quốc Vĩ, không nói tới những người bên ngoài, ngay cả những cán bộ ở Lân Giác cũng có một số người ghen tỵ.
Song thực tế thì Trần Kinh cũng muốn thử xem tài chí của Lý Quốc Vĩ tới đâu, hắn biết rõ muốn giữ trọng trách của Lân Giác không phải là một viêc dễ dàng gì.
Nếu Lý Quốc Vĩ có thể đảm nhiệm, thì ông ta thay thế cho hắn là tốt nhất.
Nếu Trần Kinh tạo cho ông ta nhiều điều kiện như vậy, ông ta còn không biết nắm bắt, thì Trần Kinh còn có cách nào nữa?
Phương Uyển Kỳ tiễn Trần Kinh tới Trần Kinh.
Trước lúc kiểm tra an ninh, cô ta ôm choàng cổ của Trần Kinh, nhân lúc không có ai liền hôn Trần Kinh một cái, khiến Trần Kinh rất ngạc nhiên.
Nhưng cuối cùng, Trần Kinh và cô ta cũng có một nụ hôn nồng thắm.
Người phụ nữ của hắn, cô ta không phải là người duy nhất của hắn, nhưng hắn lại là người duy nhất của cô ta.
Điểm này Trần Kinh cảm thấy rất áy náy!
Sau hai tiếng ngồi trên máy bay, hắn cũng đã tới địa phận Việt Châu, đột nhiên lúc đó nhận được một cuộc điện thoại.
Người gọi điện là một thanh niên, khoảng ba mươi tuổi.
Hắn tự gọi mình là một nhân viên làm việc trong Tỉnh ủy, anh ta bảo Trần Kinh lập tức đi tới Tỉnh ủy Việt Châu, hơn nữa anh ta còn nói rõ với Trần Kinh là phải gặp mặt Bí thư Miêu.
Trần Kinh ngạc nhiên không biết nơi gì, chỉ cảm thấy trong đầu mình có một tiếng “ầm” , trong đầu chợt lóe ra một suy nghĩ.
Hắn phải gặp Bí thư Miêu?
Trần Kinh thậm chí còn nghi ngờ tai hắn có nghe nhầm không!
Bí thư Miêu biết hắn sao?
Trần Kinh đi một mạch tới Tỉnh ủy, trong lòng lo lắng, có chút thấp thỏm, nhưng cũng rất là phấn khích.
Miêu Cường là một lãnh đạo có sức ảnh hưởng trong một nước cộng hòa, ông ta làm việc ở Lĩnh Nam bốn năm, trong bốn năm đó thành quả phát triển của Lĩnh Nam khiến cho người khác phải ngưỡng mộ.
Ban ngành ngay lập tức đổi nhiệm kỳ mới, Miêu Cường chắc chắn sẽ được chuyển công tác lên Trung Ương.
Nói thật, có thể gặp được Miêu Cường, Trần Kinh có chút bất ngờ, trong lòng cảm thấy rất phấn khích.
Sân lớn trong Tỉnh ủy Lĩnh Nam có những bức tường đỏ theo kiến trúc truyền thống, trong sân nhiều cây cổ thụ.
Mới bước vào cửa lớn, liền cảm thấy có một cái gì rất cổ kính.
Xe ở trong sân rất nhiều, nhưng tất cả xe ở trong sân đều bị cấm bóp còi, vì vậy xe qua lại không ảnh hưởng tới sự yên tĩnh của nơi đây!
Tòa nhà làm việc chính của Tỉnh ủy nằm ở phía đông, ở đó có một tòa nhà nhỏ màu đỏ thẫm.
Nhìn cảnh vệ ở trước tòa nhà nhỏ đó rất nghiêm trang, Trần Kinh biết ngay phòng làm việc của Tỉnh ủy ở hết đây.
Trần Kinh đi thẳng về phía tòa nhà nhỏ đó.
Trước cửa tòa nhà nhỏ đó, có một người thanh nhiên khoảng ba mươi tuổi đi đi lại lại ở đó.
Trần Kinh xuống xe, liền có người tới và nói:
-Là Bí thư Trần phải không?
Trần Kinh gật gật đầu, nói:
-Xin chào, tôi là Trần Kinh của Lân Giác Hải Sơn!
Người thanh niên đó nhìn Trần Kinh, nói:
-Tôi là Dương Khiết, anh cứ gọi tôi là tiểu Dương được rồi! Anh hãy đi cùng tôi!
Trần Kinh đi theo Dương Khiết vào trong toà nhà nhỏ.
Tòa nhà nhỏ đó nhìn từ ngoài trong rất truyền thống, rất cổ kính.
Nhưng khi bước vào bên trong, lại là một nơi rất xa hoa tráng lệ.
Mặt đất thì được lát bằng đá cẩm thạch, rất chói mắt.
Bốn mặt thì có ánh sáng dịu của đèn chiếu xuống.
Trong phòng khách treo rất nhiều những bức tranh sơn dầu nghệ thuật, sau đó còn có một tấm bình phong lớn màu sẫm.
Trên tấm bình phong còn có chữ viết tay màu đỏ của năm vị Chủ tịch trước đây “Vì nhân dân phục vụ!”
Thang máy của phòng khách ở bên phải, một loạt đều là thang máy, tất cả là có tám cái.
Điều này là để đảm bảo bất cứ ai bất kể khi nào cũng có thể lên xuống thuận tiện, không cần phải chờ đợi lâu.
Đến tầng ba, Dương Khiết dẫn hắn đi về phía tây, lúc đó hắn mới nhận ra, đây dường như không phải là phòng làm việc của Bí thư Miêu.
Vì lần trước hắn gặp mặt Sa Minh Đức, Sa Minh Đức có nhắc tới Bí thư Miêu.
Ông ấy nói, Miêu Cường là một người rất truyền thống, cái gì cũng thích ở hướng đông.
Phòng làm việc ở hướng đông, hướng nhà cũng là hướng đông, phong cách làm việc cũng thích phương Đông chèn ép phương Tây.
Hiện giờ đang đi về hướng tây, chắc không phải là phòng làm việc của Bí thư Miêu.
Hắn trầm ngâm một lúc, trong đầu liền nghĩ ngay chắc là Dương Khiết đưa hắn tới chỗ Trưởng ban thư kí.
Trưởng ban thư kí Lĩnh Nam Hạ Quân là một nhân vật lớn.
Trần Kinh cũng đã ngưỡng mộ từ lâu.
Trong chính đàn Lĩnh Nam, có thể nói là không ai không biết tới Hạ Quân, danh tiếng của ông ta còn vượt qua cả Hồ Tuấn Trung.
Là một Trưởng ban thư kí xếp gần cuối ở trong thường ủy, lại có uy danh lớn như vậy, không thể không nói, ông ta chắc chắn có bản lĩnh riêng của mình.
Cha đẻ của quan trường Lĩnh Nam, cái tên gọi này e rằng chỉ có Hạ Quân mới có thể nhận.
Phán đoán của Trần Kinh không sai.
Trước khi gặp mặt Miêu Cường, Hạ Quân muốn gặp mặt hắn trước.
Tên của Trần Kinh Hạ Quân cũng nghe qua vài lần, nhưng gặp mặt trực tiếp thì chưa có lần nào.
Trong đầu ông ta không hiểu rõ, chỉ là một tên Trần Kinh thôi, sao lại gây ra nhiều phiền phức như vậy.
Không nói quá, nhưng phiền phức mà Trần Kinh tạo ra còn lợi hại hơn cả một Phó Chủ tịch Tỉnh.
Có những thứ nhìn thì có vẻ trùng hợp vô tình xảy ra, nhưng cứ vô tình như vậy, khiến cho Hạ Quân thấy rất khó chịu.
Hạ Quân nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, ông ta nhíu mày, cố tình lấy một tập văn kiện ra giả vờ đọc.
Dương Khiết đẩy của vào cung kính nói:
-Trưởng ban thư kí, có Bí thư Trần của Lân Giác Hải Sơn tới!
Dương Khiết nói:
-Tôi mời anh ấy vào nhé!
Trần Kinh vào phòng làm việc của Dương Khiết.
Phòng làm việc rất rộng, sáng sủa và sạch sẽ.
Trần Kinh là một người đã gặp mặt nhiều những vị lãnh đạo lớn, phòng làm việc của họ hắn cũng tới nhiều rồi.
Nhưng khi bước vào phòng của Hạ Quân, hắn vẫn cảm thấy rất bất ngờ.
Phòng làm việc của Hạ Quân rất lớn, sáng, nhưng mới bước vào phòng, lại có cảm giác hơi lộn xộn.
Vì phòng làm việc có rất nhiều sách và văn kiện.
Bố trí của phòng làm việc là, phía nam là một cái cửa sổ rất rộng chạm đất.
Còn những mặt khác đều là giá sách, trên giá sách thì đầy chặt sách.
Có nhiều sách không phải dùng để trang trí, mà những quyển sách đều có nếp gấp và vàng ố hết.
Mới bước chân vào phòng Trần Kinh đã ngửi thấy mùi của sách cũ.
Trần Kinh cũng là một người thích đọc sách, hắn nhìn ngắm tứ phía, thấy tất cả các kệ sách đều sạch sẽ, không có hạt bụi nào.
Tuy không được xếp ngăn lắp, nhưng mỗi góc đều rất sạch sẽ.
Bên dưới giá sách phía bắc có một cái bệ, trên đó đặt một xấp thư dày.
Trần Kinh nhìn thấy một quyển sách phía trên ghi “Trường đoản kinh”
Ngoại trừ cái đó ra, tất cả đều là văn kiện.
Bên cạnh bàn làm việc của Hạ Quân đặt một cái kệ bốn tầng để xếp văn kiện.
Cái kệ bốn tầng đó cũng xếp đầy văn kiện.
Là quản gia của Tỉnh ủy một ngày phải xử lí trăm công nghìn việc, công việc bận rộn, nhìn qua là cũng có thể cảm nhận được.
Lúc Trần Kinh bước vào, Hạ Quân đang xem văn kiện.
Trần Kinh cũng không làm phiền ông ta, hắn đứng đó ngắm nhìn xung quanh.
Thông qua cảnh vật xung quanh có thể đoán được người đó như thế nào, đây cũng là điều cần phải học.
Trần Kinh đọc sách rất nhiều, cũng rất yêu thích sách.
Nhìn thấy một căn phòng toàn là sách như vậy, trong lòng hắn cảm thấy rất thích thú.
Trước đây hắn chưa từng gặp mặt Hạ Quân, nhưng hôm nay chưa nói một câu nào, Trần Kinh cũng cảm nhận rõ ràng câu nói danh bất hư truyền.
Hạ Quân là một người rất giỏi, địa vị cao, nhưng lại có sở thích đọc sách, chắc chắn là đã được người khác dạy dỗ tốt.