Quan Sách

Chương 420: Chương 420: Long tinh hổ mãnh!




- Trần Kinh, anh xé rách quần em rồi!

Phương Uyển Kỳ hét ầm lên.

Trần Kinh mặt trắng bệch, hắn vừa mới nhấn nút nghe thì Phương Uyển Kỳ lại kêu lên như vậy, đúng là hại người quá mà!

Số điện thoại lạ, là số của tỉnh thành, Trần Kinh vội vàng trốn vào nhà vệ sinh, hạ giọng nói:

- Xin chào, tôi là Trần Kinh...

- Trần Kinh! Haha, tôi biết cậu là Trần Kinh. Sao, sáng sớm đã cãi nhau với bạn gái à?

Đầu dây bên kia, 1 giọng nam trầm thấp vang lên, nhưng giọng nói có chút xa lạ

Trần Kinh xấu hổ cười cười, nói:

- Xin hỏi, ngài là...

- Tôi là Uông Minh Phong, chúng ta đã gặp nhau, cậu không nhận ra giọng tôi à?

- Uông... Chủ nhiệm Uông! Chào ngài, chào ngài! Tôi nghe giọng quen quen, nhưng không ngờ ngài lại gọi cho tôi! Tôi... tôi...

Trần Kinh nói, vô cùng ngạc nhiên.

Uông Minh Phong hắn đã từng gặp 2 lần, nhưng ít khi nói chuyện.

Dù sao Uông Minh Phong cũng là Thư ký bí thư tỉnh ủy, Phó chánh văn phòng Tỉnh ủy, cấp bậc quá cao, với hắn mà nói, chính là 1 ngưỡng núi cao

- Cậu có biết vì sao tôi gọi điện cho cậu không?

Uông Minh Phong cười, giọng rất nhẹ nhàng.

Trần Kinh dừng một chút, nói:

- Kính xin chủ nhiệm Uông ngài chỉ rõ!

- Không cần câu nệ quá, cũng đừng khách sáo vậy!

Uông Minh Phong cười nói:

- Sao? Không được chọn đi học tập nước ngoài, có thất vọng không?

Trần Kinh hơi sửng sốt, nói:

- Không, không! Tôi... Tôi phục tùng sắp xếp của tổ chức, hiện nay công việc của tôi cũng nhiều, không có cơ hội đi bây giờ thì sau này sẽ có...

- Cậu nghĩ được như vậy là tốt!

Uông Minh Phong nói, ông chuyển chủ đề, giọng cũng rất chân thành, nói:

- Cậu đừng suy nghĩ nhiều quá, lúc này không để cậu đi là cũng nghĩ đến tình hình đặc biệt của cậu. Hy vọng trong lòng cậu đừng nghĩ quá nhiều.

- Lần này, Tỉnh sắp xếp cho các cán bộ trẻ đi học, đây là cơ hội khó có được, nhưng sau này cơ hội như vậy còn rất nhiều. Bí thư Sa có nói, “Học tập tri thức rất đơn giản, cái khó khăn thực sự là rèn luyện và kinh nghiệm.”

Hiện tại cái mà cậu cần phải nâng cao chính là kinh nghiệm, hy vọng cậu có thể làm tốt công tác, nghiêm túc công tác, tạo ra được thành tích, dừng sự phụ kỳ vọng của lãnh đạo giành cho cậu!

Trong lòng Trần Kinh có chút kích động, nói:

- Vâng, tôi nhất định chăm chỉ làm việc, không phụ lòng kỳ vọng của lãnh đạo!

Đầu bên kia điện thoại, giọng Uông Minh Phong chậm dần, nói:

- Được rồi, tôi không nhiều lời nữa. Sau này công việc có gì khó khăn, cậu có thể liên lạc với tôi. Nhưng, tôi phải nhấn mạnh với cậu 1 điểm, đó là chuyện công việc, chủ yếu phải dựa vào chính mình.

Chỉ cần thật sự dám chịu trách nhiệm, không sợ khó khăn, dũng cảm phấn đấu, thì chắc chắn sẽ tạo ra thành tích, nhất định sẽ làm được nhiều việc.

Nói xong Uông Minh Phong cúp máy. Trần Kinh nghe thấy tiếng tít tít trong điện thoại mà trong lòng vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

Nhận được cú điện thoại này, hắn rất bất ngờ.

Hắn thực sự không nghĩ rằng, chỉ vì mình không được lựa chọn mà có thể kinh động đến Thư ký của Bí thư tỉnh ủy.

Hắn suy nghĩ nhanh, nhưng không dám nghĩ nhiều, vì tim hắn bây giờ đang đập rộn ràng. 1 lúc lâu sau, hắn cúp máy, thở ra 1 hơi, trong lòng bình ổn lại!

- Trần Kinh! Trần Kinh!

Tiếng gọi của Phương Uyển Kỳ cắt đứt suy nghĩ của Trần Kinh, hắn nhanh chóng mở cửa, Phương Uyển Kỳ đứng trong phòng khách, chiếc quần bên cạnh rách 1 miếng to.

- Ai gọi điện mà lâu thế? Còn phải trốn vào nhà vệ sinh nghe điện thoại nữa chứ?

Phương Uyển Kỳ hí mắt cười nói, bộ dạng tinh nghịch.

Trần Kinh nhìn chằm chằm quần Phương Uyển Kỳ, hơi cau mày lại.

- Nhìn cái gì vậy? Hỏi anh đấy!

Phương Uyển Kỳ nói

- Lãnh đạo!

Trần Kinh phun ra hai chữ.

Hắn nhận được điện thoại Uông Minh Phong, tâm tình rất tốt, ngồi xuống sofa, bắt đầu thu dọn mấy thứ hôm qua.

Nhìn phòng ốc bừa bãi, Phương Uyển Kỳ cười cười xấu hổ.

Trần Kinh nói:

- Em dọn đi, anh đi làm đây!

- Em phải đi ngay, lập tức!

Phương Uyển Kỳ cầm lấy ví, phóng vào nhà vệ sinh chỉnh lại đầu tóc, vội vàng chạy ra!

Sau đó thì đổi giày, muộn rồi, sáng nay công ty còn có cuộc họp, chiều còn phải chạy về Đài truyền hình tỉnh, đối với cô nàng mà nói, 1 ngày mới bắt đầu bận rộn như vậy đấy!

- Thịch!

Phương Uyển Kỳ đóng cửa lại, phóng đi nhanh như chớp.

Trần Kinh chậm rãi lắc đầu, trong lòng có chút phức tạp.

Hôm qua thực sự là 1 đêm hoang đường, mới sáng sớm đã gặp chuyện xấu hổ như vậy, giờ Trần Kinh cũng cảm thấy xấu hổ.

- Cốc, cốc!

Tiếng gõ cửa dồn dập.

- Ai đó?

Trần Kinh hỏi.

- Em!

Giọng Phương Uyển Kỳ.

Trần Kinh bước nhanh đến mở cửa, nói:

- Sao? Rơi đồ?

Phương Uyển Kỳ nhìn chằm chằm Trần Kinh, khóe miệng nở nụ cười quỷ mị, nói:

- Không. Em chỉ muốn nhắc nhở anh, anh đừng quên anh đã làm gì rồi! Khi nào rảnh phải tự nhắc nhở mình 1 chút, biết không?

- Anh làm gì...

Trần Kinh nói được 1 nữa, không thể nói tiếp được

Phương Uyển Kỳ cười khúc khích, đưa tay vỗ vỗ nhẹ mặt Trần Kinh,

- Thế này thì đúng rồi! Nhớ kỹ đó! Em phải đi họp đây, bye bye!

Phương Uyển Kỳ cười to, chạy thẳng xuống cầu thang, ném lại cho Trần Kinh tiếng cười đắc y như chuông bạc.

Đứng trong gương chấn chỉnh lại tinh thần, chải đầu cẩn thận, không có lấy 1 cọng tóc rối.

Rửa mặt sạch sẽ, cạo sạch rây ria không chừa lại cọng nào.

Nhìn qua, Vương Thanh cảm thấy mình trẻ đi phải chục tuổi.

Vợ anh Vương Thục Phân cẩn thận chỉnh lại cà vạt của Vương Thanh, nói:

- Ông xã, hôm nay tinh thần anh tốt quá, long tinh hổ mãnh!

Vương Thanh mặt nhăn nhíu mày, nói

- Bớt nói năng hồ đồ đi! Long tinh hổ mãnh cái nỗi gì?

Vương Thục Phân nhếch miệng cười, nói:

- Đàn ông các anh, trong đầu chẳng có suy nghĩ nào lành mạnh cả, vừa nói là nghĩ ngay đến chuyện đó!

Chị ta giận dữ nhìn Vương Thanh liếc mắt một cái, mặt đỏ lên, hạ giọng nói:

- Cứ coi như vậy đi, anh cũng xứng với bốn chữ long tinh hổ mãnh này mà!

Vương Thanh xấu hổ ho khụ khụ, không biết trả lời thế nào.

Đối với đàn ông mà nói, có sự nghiệp là có tất cả, trước kia sự nghiệp của Vương Thanh không như ý, trong lòng buồn bực, mỗi lần đi chợ cũng chẳng yên lần, dĩ nhiên chỉ nhún nhảy được vài cái là xong.

Nhưng giờ thì khác, đến Văn phòng quản lý khu phố làm Bí thư Đảng ủy, giá trị của con người cũng được nâng cao, thể diện cũng được nâng cao, quan trọng hơn, giấc mơ của anh ta đã có thể thành hiện thực, anh ta đã có cơ hội thể hiện tài năng.

Con người chỉ cần tinh thần thay đổi thì tất cả đều khác, lời nói cử chỉ, nhất cử nhất động đều trầm ổn và tự tin hơn trước kia rất nhiều.

Diện mạo tinh thần thay đổi, long tinh hổ mãnh dĩ nhiên là không phải chuyện khó, cuộc sống vợ chồng cũng vì thế ngày càng hòa hợp!

- Ông xã, hôm nay nhớ về sớm nhé! Anh hai nói hôm nay mời ăn cơm đấy, em không từ chối được, anh xem có cách gì không?

Vương Thục Phân tiến đến bên tai Vương Thanh, hạ giọng nói.

Vương Thanh nói:

- Gì mà không từ chối được? Anh thấy căn bản em không muốn từ chối thì có. Xem em kìa, anh nói với em rồi, đằng sau người đàn ông thành công luôn có bóng dáng của người phụ nữ! Anh ở bên ngoài làm việc, xông pha bên ngoài, em đừng có ở đằng sau ngáng chân anh!

Vương Thục Phân vỗ ngực Vương Thanh, sẵng giọng:

- Được rồi, đừng có hở 1 chút là quan điểm này quan điểm nọ, chẳng phải chỉ mời anh 1 bữa cơm thôi sao? Giờ anh là lãnh đạo rồi, chẳng phải lúc nào cũng thân cận với quần chúng sao?

Vương Thanh thở dài một hơi, chậm rãi lắc đầu.

Anh ta hiểu rõ tính vợ mình, người phụ nữ này, cái gì cũng tốt, chỉ có điều hay thích khoe khoang, thích ganh đua, lần trước sinh nhật bố vợ, cô nàng đã lớn tiếng, làm ai nấy đều ở bên cạnh nghe cô nói chuyện.

Lần trước trong sinh nhật bố vợ, Vương Thanh đã ôm đến 2 bình rượu ngũ lương, cộng thêm 2 cây thuốc Ngọc Khê, đống rượu với thuốc này là 4000~5000 tệ.

Vừa thấy mấy món quà này, bố vợ của Vương Thanh đã trách Vương Thanh hơi lãng phí, ông cụ cầm trượng, chỉ vào mặt Vương Thanh mà mắng.

Nói Vương Thanh hay thích ganh đua, không chịu thực tế!

Vương Thanh rất xấu hổ, mọi người đứng cạnh khuyên ông bố bớt giận, nói với ông, giờ Vương Thanh mới thăng chức, không còn giữ chức Phó chủ nhiệm không chút quyền lực như trước kia, giờ đã là Bí thư Văn phòng quản lý khu phố Hà Hoa, đã trở thành vị quan phụ mẫu có thực quyền rồi.

Ông anh lớn nói vậy, cả nhà bèn xôn xao

Cả nhà có 4 ông anh thì 3 người làm chính trị, ai nấy đều là người trong nghề nên mọi người đều đoán được vị trí và giá trị của Văn phòng quản lý khu phố Hà Hoa.

Nhân vật số 1 của Văn phòng quản lý khu phố, lại là nhân vật số 1 của Văn phòng quản lý khu phố trung tâm, vị trí như vậy, bình thường đều là những người được lãnh đạo tín nhiệm. 1 mặc có được thực quyền, quan trọng hơn là dễ lập được thành tích, có thành tích thì có cơ hội để được đề bạt, đây là vị trí rất có tiền đồ.

Vương Thanh chó ngáp phải ruồi thế nào mà lại chiếm được vị trí này?

Ông cụ nghe tin, cơn giận trong lòng vơi đi, ngoài miệng vẫn nghiêm khắc, bảo Vương Thanh không biết kiềm chế, vừa mới nhậm chức đã nhận quà lớn như vậy, tục ngữ nói há miệng mắc quai, quà lớn như vậy sao nhận không được chứ?

Ông cụ nói như vậy, Vương Thục Phân có đất để diễn, chị ta bước lên nói:

- Bố, bố hiểu lầm ý của Vương Thanh nhà con rồi, quà anh ấy mua cho bố đâu phải người khác tặng. Là Phó bí thư Trần đưa đấy ạ.

Chị ta dừng lại, giả bộ kỳ quái, nói:

- Bố, bố thấy có lạ không, Vương Thanh nhà con đến thăm hỏi Bí thư Trần, đã không đem quà cáp đến rồi mà còn được lãnh đạo người ta cho quà thế này đấy. Con ở với Vương Thanh bao lâu rồi, đã gặp không ít lãnh đạo, nhưng lãnh đạo như Bí thư Trần đúng là chưa từng gặp...

Vương Thục Phân phát huy bản lĩnh ăn nói của mình, chuyện này vừa xong lại nói đến chuyện khác..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.