Quan Sách

Chương 107: Chương 107: Mã Bộ Bình xảy ra chuyện?






Dưới ánh đèn mờ ảo, Kim Lộ choàng một chiếc khăn tắm rộng thùng thình, đầu đội một chiếc chụp.

Mỹ nhân sau khi tắm xong, trông càng kiều diễm, đặc biệt là vùng cổ và dưới cổ trắng nõn, mà phần cổ áo choàng để lộ ra chút ít, trông vô cùng hấp dẫn.

Trần Kinh đưa tay vào trong áo choàng tùy tiện sờ soạn, Kim Lộ thở hổn hển, giận dữ nói :

Không ngờ trông anh hiền lành như vậy, hóa ra cũng hư như thế này!

Trần Kinh cười lớn :

Không phải có câu, “đàn ông không hư, đàn bà không yêu” sao?

Kim Lộ cười khanh khách, gục đầu vào ngực Trần Kinh, đôi tay ôm chặt Trần Kinh, hơi thở dài ra, dường như đang chăm chú ngửi mùi hương trên cơ thể Trần Kinh.

Nói chuyện yêu đương cần đến tinh lực và thời gian, thời gian này sự nghiệp của Trần Kinh vô cùng thuận lợi, mặt tình duyên cũng liên tiếp báo thắng lợi, tình cảm giữa hắn và Kim Lộ không ngừng nảy nở, hiện tại quan hệ của 2 người ở Lễ Hà này không còn là bí mật nữa, ở Trạm Hà nơi các đôi tình nhân thương xuyên lui tới này, cũng có thể nhìn thấy bóng dáng của 2 người.

Nếu như có một ngày anh rời xa em, em phải làm thế nào đây?

Kim Lộ nhẹ giọng nỉ non,.

Trần Kinh đưa 2 tay ra nâng 2 má của cô lên, nói :

Em đừng có nói bậy, em không rời xa tôi, làm sao mà tôi có thể rời bỏ em được?

Kim Lộ vểnh môi lên, nói :

Ai mà nói chắc được? Anh cũng không phải là ếch ngồi đáy giếng, không chừng một ngày nào đó sẽ làm quan lớn, lúc đó lại không vừa mắt dân nữ chúng em, em nên làm thế nào cho phải?

Trần Kinh đưa bờ môi lại gần, hai người hôn nhau thật sâu và thật lâu mới rời ra, Trần Kinh hạ giọng nói :

Tôi yêu em! Em lấy tôi nhé!

Cách cách !

Kim Lộ cười nhẹ, nói :

Có thật trong lòng anh muốn em làm vợ anh không?

Trần Kinh nghiêm túc gật gật đầu, trong ánh mắt lộ rõ vẻ thành khẩn, Kim Lộ dùng đôi má cọ cọ lên ngực Trần Kinh, không nói một lờ nào, hai tay ôm Trần Kinh rất chặt rất chặt.

Trong giây phút này, cô phát hiện mình đã thực sự mê mẩn người đàn ông này mất rồi, trước khi quen biết Trần Kinh, Kim Lộ chưa hề nghĩ đến việc sẽ thích một người đàn ông kém tuổi mình, nhưng mà hiện tại, cô phát hiện bản thân đã không thể tự kiềm chế được rồi.

Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta quen nhau không?

Kim Lộ nháy nháy mắt nói:

Lúc đó anh rất ngạo mạn!

Trần Kinh hiểu ý liền bật cười, lại nghĩ tới mình ngồi trong quán trà nhìn thấy một chiếc Bluebird màu trắng từ xa tiến lại gần, cuối cùng là màn biểu diễn kinh diễm lần đó của Kim Lộ, hắn hiểu rất rõ, lúc đó khi lần đầu tiên nhìn thấy Kim Lộ, tim hắn đã loạn nhịp rồi.

Nhưng lúc đó, hắn nào đâu có nghĩ đến, người phụ nữ này sẽ thuộc về mình?

Lúc đó em cũng rất lợi hại, làm tôi giật nảy mình! Tôi không ngờ rằng chủ của nhà hàng Kim Ngọc này lại là một người phụ nữ, hơn nữa lại là một phụ nữ rất xinh đẹp!

Trần Kinh nhẹ nhàng nói.

Kim Lộ ngượng ngùng mỉm cười, lại gục đầu vào ngực Trần Kinh sâu hơn!

Trần Kinh nhẹ cúi xuống, nhẹ nhàng hôn vào vành tai cô, hai người thỏa sức chìm đắm trong thế giới tình yêu chỉ thuộc về riêng hai người.

Mỗi một đường nét trên thân thể Kim Lộ đều thật hoàn mỹ, Trần Kinh tham lam nhẹ nhàng hôn lên từng tấc da tấc thịt trên người cô, còn Kim Lộ cũng nồng nhiệt đáp lại, sự ăn ý của 2 người đang không ngừng được dâng cao, khác hắn với lần đầu tiên bỡ ngỡ giữa 2 người, thâm chí còn có đôi chút thô bạo, không thể so sánh nổi.

Trần Kinh không hay biết rằng bản thân đã bị người nào đó làm cho thành ra người có lai lịch không rõ ràng.

Nhưng gần đây hắn có cảm giác, hắn cảm thấy mỗi lần đến huyện ủy và ủy ban giải quyết công việc, dường như đều được hoan nghênh không ít, còn về công việc của hắn, những chướng ngại gặp phải tự nhiên cũng ít đi.

Còn về chuyển biến thái độ của những người bình thường, Trần Kinh cảm thấy cũng không có gì đáng trách, suy cho cùng bây giờ Trần Kinh cũng được coi là người nổi tiếng trong giới chính trị ở Lễ Hà này, nhưng điều làm hắn ngạc nhiên có một lần hắn và Hoàng Tiểu Hoa “oan gia ngõ hẹp”, Hoàng Tiểu Hoa lại mỉm cười và chào hỏi hắn, sắc mặt lộ rõ vẻ khuyến khích.

Lúc đó Trần Kinh cảm thấy rất đột ngột, mà lần đó hắn từ huyện ủy trở về, liền cảm thấy có chỗ nào có không thích hợp, nhưng thật sự lại không nghĩ ra chỗ nào không bình thường, trong lòng hẳn không khỏi có chút lo lắng.

Gần đây, tin đồn điều chỉnh nhân sự có liên quan trong huyện càng ngày nóng, tâm tư Trần Kinh cũng dần dần bị ảnh hưởng từ chuyện này.

Chuyện điều động từ trên xuống dưới, sau khi Biện Triệu Nam nói chuyện cùng hắn, thời gian lâu như vậy, cũng chẳng có thêm tin tức gì cả. Đối với công việc điều động của mình, Trần Kinh cũng đã làm xong công tác chuẩn bị, nói một cách không khoa trương, hắn hoàn toàn súng ống sẵn sàng.

Nhưng hiện tại trong tình cảnh tin đồn nóng như hiện nay,lại không có tin tức gì, trong lòng hắn không khỏi có chút bồn chồn.

Đối với công tác điều động, Trần Kinh có đôi chút mẫn cảm, còn đợt điều động gây cho hắn ấn tượng sâu đậm nhất , chính là tòa báo Đức Cao lần đó.

Bản thân hắn luôn cho rằng đó là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi, nhưng kết quả lại khiến hắn vô cùng thất vọng, tất cả những nỗ lực của hắn đều đã trôi theo dòng nước, mấu chốt là tình cảm của hắn đã bị đả kích nặng nề, cũng chính vì lần bị đả kích đó, Trần Kinh mới rút ra kinh nghiệm xương máu, quyết tâm thay đổi.

Hiện tại hắn lại sắp phải đối mặt với một đợt điều động công tác, trong lòng hắn rất rõ, đợt điều động công tác lần này vô cùng quan trọng, đồng thời cũng vô cùng then chốt.

Điều động thành công công tác lần này, không chỉ khẳng định đầy đủ công việc của hắn trong thời gian gần đây, lại có tác dụng quan trọng đối với sự phát triển của hắn trong tương lai, vì vậy Trần Kinh rất coi trọng đợt điều động lần này.

Dựa theo cách nói của Biện Triệu Nam, huyện ủy có ý phái hắn xuống làm người đứng đầu một xã, Lễ Hà có đến mười mấy xã, rốt cuộc là nơi nào? Trần Kinh không kìm nổi nghĩ về vấn đề này, còn trong tâm tư hắn, cũng vì đã chịu ảnh hưởng, trong công việc không có chỗ cho dĩ vãng nhảy vào.

Còn về tin đồn phía dưới, lãnh đạo huyện ủy không hề có động tĩnh gì, dần dần những người thuộc giới chính trị ở Lễ Hà trong lòng cũng rối bời.

Căn cứ vào Trần Kinh tỉ mỉ quan sát, hắn phát hiện gần đây người đứng đầu các xã vào huyện rất thường xuyên, còn người đứng đầu rất nhiều đơn vị trong huyện chạy đến Đức Cao cũng không phải ít. Các nơi khác thì không nói làm gì, chính nội bộ phòng lâm nghiệp, Trần Kinh đã biết gần đây Đường Liên hoạt động rất thường xuyên, một tuần có đến 3 lần chạy đến thành phố Đức Cao, mỗi lần đều đem theo đặc sản đến, trong giai đoạn nhạy cảm như thế này, mục đích của Đường Liên lên thành phố không cần nói cũng đã quá rõ ràng rồi!

Có người đang hoạt động, rất nhiều người đều đang hoạt động, nhưng Trần Kinh trong giờ phút này, hắn lại không thể làm gì được.

Hướng về phía trước, hắn không có ai, trong huyện, người hắn có thể tìm chỉ có duy nhất Mã Bộ Bình.

Nhưng gần đây Mã Bộ Bình ngày càng kỳ lạ, từ lần trước đoàn khảo sát huyện đến Lễ Hà, ngoài giọng điệu khoác lác, dạo này ông ta dường như cũng biến mất rồi, không chỉ có mình ông ta biến mất, đến cả Thư Trị Quốc gần đây cũng rất ít khi lộ diện, thái độ của lãnh đạo chủ chốt huyện ủy không rõ ràng, lúc này Trần Kinh có thể tìm ai cơ chứ?

Tất cả đều chỉ có thể chờ đợi, sự chờ đợi nhàm chán này, chính là sự thử thách tuyệt hảo đối với sự kiên nhẫn của con người, hiện tại mỗi ngày Trần Kinh đều trải qua thử thách như vậy.

Thế mà ngay đúng lúc Trần Kinh dần dần thích ứng với sự thử thách này, sự việc đột nhiên có chuyển biến.

Ngày hôm đó, khoảng 9h tối, Trần Kinh và Kim Lộ cùng ngồi trên ghế sô-pha xem TV, điện thoại của hắn bỗng reo lên.

Hắn nhận điện thoại, đầu dây bên kia xưng tên tuổi, không ngờ là Lương Thu, y nói :

Là phó phòng Trần đúng không! Chủ tịch huyện muốn gặp anh, ngay bây giờ, anh có tiện không?

Trần Kinh cau mày lại, nói :

Không vấn đề gì, địa điểm ở đâu?

Ngay ngoài sân nhà anh, ngay trong chiếc Santana, chủ tịch ngồi trong đó!

Lương Thu đáp.

Trần Kinh ngạc nhiên, liền chạy đến phòng khách mở cửa sổ ra, nhìn ra cửa chính, quả nhiên loáng thoáng nhìn thấy một chiếc xe, màn đêm trông rất đẹp, vì đuôi chiếc xe phát ra màu đỏ rực,.

Hắn vội vàng gác máy, đang lúc bước ra khỏi cửa, hắn lại nghĩ, tại sao Mã Bộ Bình lại muốn gặp mình trong xe? Ông ta muốn đi đâu ư, hay là còn có vấn đề nào khác?

Hay là đã xảy ra chuyện gì sao?

Trần Kinh châm một điếu thuốc, hắn hít 1 hơi thật sâu, trong lòng hắn rất rõ, lúc này thời gian đưa ra quyết đoán vô cùng ngắn, trong đầu hắn hoạt động thật nhanh, một lúc sau, hắn mở cửa, vẫy tay về phía Kim Lộ :

Em ở trong này nhé, tôi ra ngoài một lát rồi về!

Trong sân nhà Trần Kinh không có đèn đường, hắn liền mò mẫm trong bong tối băng qua sân, rồi mở cổng, một chiếc Satana đỗ ngay tại cửa chính ngoài sân nhà hắn.

Lúc này xe đã tắt máy, đèn phía sau xe cũng đã tắt rồi, chỉ có ánh đèn mờ nhạt xa xa chiếu rọi đến bên bày, khiến cho nơi đây có chút ánh sáng le lói.

Trần Kinh bước tới gần chiếc xe, nhẹ nhàng gõ cửa, chiếc cửa liền được mở ra, bên trong rất tối, một âm thanh vang lên :

Ngồi vào trong đi!

Là giọng nói của Mã Bộ Bình, trong lòng Trần Kinh đột nhiên trở nên căng thẳng, hắn bước vào phía sau xe, đóng cửa lại và nói :

Chủ tịch, đã muộn thế này ngài tìm tôi có việc gì vậy?

Hắn ghé sát vào Mã Bộ Bình, Mã Bộ Bình nằm dựa vào ghế sau, ánh mắt ông ta đang trừng lên, vì trời hơi tối, Trần Kinh không thể nhìn thấy thần sắc của đối phương.

Cậu Lưu, cậu ra ngoài đi loanh quanh một lúc đi, không khí bên ngoài cũng khá lắm đấy!

Mã Bộ Bình nhẹ nhàng nói, người lái xe bên trên dạ một tiếng rồi mở cửa bước xuống xe, tự châm cho mình một điếu thuốc rồi dần dần bước thong thả về phía xa, trong xe chỉ còn lại 2 người Trần Kinh và Mã Bộ Bình.

Gặp nhau trong tình cảnh này, có phải cậu cảm thấy rất bất ngờ không?

Mã Bộ Bình hỏi.

Trần Kinh dùng sự trầm tĩnh tỏ vẻ xác nhận, Mã Bộ Bình liền bật cười, cười đến nỗi dường như có chút ảm đạm, một lúc sau, ông ta nói :

Hôm nay tôi nói chuyện với cậu, có lẽ là lần cuối chúng ta trò chuyện với nhau ở Lễ Hà này, sau này mặc dù chúng ta vẫn có cơ hội trò chuyện, nhưng có lẽ đều không phải trong tình cảnh như thế này!

Trần Kinh sửng sốt, trong lòng hắn đột nhiên trầm xuống, phản ứng đầu tiên của hắn linh tính đã xảy ra chuyện gì rồi, nhất định Mã Bộ Bình xảy ra chuyện rồi!

Là chuyện gì được đây? Là vấn đề về kinh tế hay là vấn đề…?

Trong đầu óc Trần Kinh chợt hiện ra lần đầu tiên hắn đến nhà Mã Bộ Bình, vợ Mã Bộ Bình không để ý nhận lấy bức hình trên tay Văn Kiến Quốc. Bức hình kia luôn luôn ở trong đầu hắn, chỉ là từ trước đến nay hắn không hề nghĩ đến, nhưng tại giây phút này, hắn bỗng dưng nhớ tới tấm hình đó, có lẽ…

Trần Kinh lặng im, Mã Bộ Bình cũng lặng im! Hai người đều không nói gì, không khí trong xe rất đơn điệu, rất nặng nề.

Cậu có thể hút thuốc!

Không biết là bao lâu sau, Mã Bộ Bình mở lời.

Ông ta ngừng lại một chút, rồi tiếp lời :

Cũng cho tôi một điếu nhé!

Trần Kinh lấy 2 điếu thuốc từ trong hộp ra, hắn châm lửa cho Mã Bộ Bình trước, Mã Bộ Bình hít một hơi, bị nghẹn đến mức ho rất dữ dội, cả người co quắp lại, vừa lúc Trần Kinh muốn bước đến dìu ông ta, Mã Bộ Bình bỗng khua tay, nói:

Để tự tôi, tôi chưa đến nỗi không làm nổi chuyện gì!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.