Quan Sách

Chương 443: Chương 443: Một cái ôm ấm áp! !




Rượu Brandy, Trần Kinh mấy năm trở lại đây chưa bao giờ uống nhiều như hôm nay.

Cũng chẳng còn cách nào khác, Phương Liên Kiệt thành công trở về, cậu ta muốn uống rượu, Trần Kinh chỉ còn cách uống cùng cậu ta.

Uống quá nhiều, hứng lên, Phương Liên Kiệt liền khoe khoang về chuyến đi Sở Thành đầy mạo hiểm cậu ta.

Cậu ta bị người của bang xã hội đen lão ưng khống chế, quá trình thông qua dao thật súng thật đột phá vòng vây, sau đó huy động lực công an Sở Thành trấn áp và tóm gọn bọn Diều hâu.

Tên cầm đầu băng đảng bị bắt, thông qua quá trình cấp tốc thẩm tra, y khai ra ông chủ, người mà thuê y sát hại Diêm Như Hải.

Mà Diêm Như Hải không cần đến thẩm vấn của cục công an, y đã khai toàn bộ việc chịu ủy thác của người khác, tìm đến Diêm Danh để khai thác thông tin công ty, mục đích là để hãm hại Diêm Danh với những tội danh có thực.

Thông qua tìm hiểu từ gốc tới ngọn, cuối cùng mũi mác của sự việc đã hướng trực diện vào hai người cai quản cấp cao của tập đoàn Tam Giang, hai người này chính là Thiệu Khôn và Thiệu Hồng Ngạn.

-Mẹ nó chứ, em thấy vụ này sao lại làm to như thế, hóa ra tất cả là do Liêu Triết Du một mình tên này thao túng! Chó đẻ thật, ngày trước em tưởng hắn tử tế, giờ xem ra tên đó đúng là một thằng khốn nạn! Mẹ nó chứ, hôm mọi việc rõ ràng, em định bảo thằng Đào giải quyết tên đó rồi, không có mọi người can ngăn, nó còn sống đến ngày hôm nay?

Phương Liên Kiệt mồm đầy giọng rượu, cầm cốc rượu trên tay đứng dậy rêu rao.

Cậu ta xuất thân quân lữ thế gia, từ nhỏ đã được giáo dục tinh anh, vốn không bao giờ chửi tục, nói năng thô bạo.

Nhưng giờ đây, cậu ta sau một thời gian dài rèn luyện ở bộ đội cơ sở, tính tình và cách nói năng cũng dần dần thay đổi, càng ngày càng có mùi vị của một tên lính già dặn.

Cuộc giao đấu với bọn xã hội đen lão ưng (Diều Hâu) đã làm cho anh ta thực sự nổi giận.

Gần đây, trong một nhiệm vụ quân sự của quân khu trung nguyên, có một số súng bị thất lạc, nội bộ cơ sở đang tiến hành bí mật điều tra về vấn đề số súng này.

Phương Liên Kiệt lợi dụng danh nghĩa cuộc điều tra này điều động lực lượng cảnh sát địa phương đánh vào xào huyệt Diều hâu, một mẻ lưới tóm gọn cả lũ.

Vì liên quan đến vấn đề quân sự, cho nên việc bắt tên cầm đầu bọn Diều hâu được tiến hành hết sức bí mật.

Cũng phải nói Phương Liên Kiệt số may mắn, trong quá điều tra Diều hâu, lục soát chỗ ở của bọn chúng, đúng là tìm được một khẩu súng quân dụng.

Điều này làm cho Phương Liên Kiệt càng thêm ra sức hơn!

Việc thẩm vấn tên đại ca do chính cậu ta tiến hành, tìm ra sự thật việc tên này được người khác thuê giết người, thông tin tự nhiên từ đó cứ lần lượt mà lần ra.

Có được thông tin về vụ giết người diệt khẩu của tên Diều hâu, lại thu được khẩu cung của Diêm Như Hải, vụ việc này đã thu hút sự chú ý cao độ từ phía cảnh sát Sở Thành, lần theo những manh mối đó, nhanh chóng làm sáng tỏ những việc đen tối đằng sau bức màn bí ẩn kia. Sau đó tự nhiên lại có dính líu đến bên trong vụ án công trình còn chưa kết án của Đức Thủy.

Cảnh sát Sở Thành gửi nguyên vẹn toàn bộ tình hình thu được và nhân viên có liên quan đến vụ án giao cho Đức Cao, viện kiểm sát Đức Cao dựa vào những thông tin đó, cấp tốc chỉnh lý và phân tích, tiến hành hàng loạt những cuộc thẩm vấn cách ly.

Phương Liên Kiệt có tài ăn nói, nói về những việc đã trải qua một cách lưu loát.

Không những mọi việc được cậu ta kể rất mạo hiểm, kích thích, mà còn được cậu ta kể một cách mang tính truyền kỳ.

Trần Kinh vừa nghe rằng anh em họ Thiệu đứng sau vụ này, sắc mặt hắn bỗng trở nên vô cùng khó coi!

Ân oán giữa hắn và Thiệu Hồng Ngạn quá lớn, hắn biết Thiệu Hồng Ngạn là nhân vật cực đoan và nguy hiểm, nên hắn cũng luôn luôn đề phòng cảnh giác.

Nhưng hắn không thể ngờ rằng, Thiệu Hồng Ngạn có thể bày ra một kế hoạch lớn như thế, nếu như vụ này không phải do Phương Liên Kiệt ra tay, chắc có lẽ Thiệu Hồng Ngạn đã thực hiện được ý đồ rồi.

-Sao vậy? Trần Kinh ? Nghĩ gì thế?

Phương Liên Kiệt hướng về phía Trần Kinh hỏi.

Cậu ta vỗ ngực vài cái, nói:

-Được rồi, anh không phải nghĩ ngợi nhiều làm gì, anh cũng không phải cảm ơn em đâu! Nói thật, qua việc này, em cũng may mắn, còn được biểu dương ở toàn quân khu. Không giấu gì anh, em đến quân khu trung nguyên này cũng vài năm rồi, nhưng chẳng khi nào cảm thấy đắc ý!

Cũng nhờ lần này, cuối cùng cũng có cơ hội lên mặt một chút, đã quá, đã quá!

Cậu ta nâng cốc nói:

-Nào, chúng ta uống thêm một chén, vì sự thắng lợi, vì sự đắc chí! Ha ha !

Trần Kinh cầm cốc chạm với cậu ta một cái, Phương Uyển Kỳ ngồi cạnh hắn nhíu nhíu mày, nói:

-Được rồi, có thôi đi không, hai người hôm nay uống đủ rồi, đừng uống nữa!

Phương Liên Kiệt đáp:

-Sao? Chị xót ruột sao? Em vì anh Trần Kinh ra sống vào chết, nguy hiểm đến cả tính mạng, còn chưa thấy chị xót, em uống với Trần Kinh vài chén rượu chị đã xót rồi?

-Mày nói vớ vẩn gì đấy? Nói nữa ăn đòn bây giờ!

Phương Uyển Kỳ giận dữ nói, trên trán lộ rõ vẻ thực sự tức giận.

Phương Liên Kiệt cười ha hả, nói:

-Em sợ chị đánh lắm, nhưng giờ còn chưa xuất giá, đã dữ dằn thế này, chị cẩn thận Trần Kinh chuẩn bị tìm đường rút lui rồi đấy!

-Chị đánh em vài cái, da em dày không sao cả, nhưng Trần Kinh thì không được đâu nhé, tay anh ấy là tay cầm bút, không chịu được mấy đòn của chị đâu!

-Mày nói nữa xem, thử nói nữa xem!

Phương Uyển Kỳ cầm đôi đũa lên đánh mạnh vào cánh tay Phương Liên Kiệt, Phương Liên Kiệt né tránh, cảnh tượng có chút hỗn loạn.

Phương Liên Kiệt tránh vào phía sau Trần Kinh, Phương Uyển Kỳ không đánh được nữa, mắt cô vô tình nhìn thẳng vào mắt Trần Kinh, khuôn mặt cô bỗng đỏ ửng lên.

Tửu với sắc, bảo kiếm dưới ánh trăng, mĩ nhân dưới ánh đèn, Trần Kinh lúc này đã say, mắt trở nên mông lung rồi.

Hắn híp mắt lại nhìn Phương Uyển Kỳ, nhan sắc của sự vừa tức giận vừa yêu kiều, lòng hắn bỗng cảm thấy rung động, cảm giác này làm cho hắn cảm thấy cực kỳ ấm áp và yên ổn, hắn gần hai năm nay, chưa bao giờ có cảm giác tuyệt vời như thế!

Phương Liên Kiệt ngồi lại vào chỗ, không còn nhắc uống rượu nữa, hai người rất tự nhiên lại thảo luận về những vụ án.

Trần Kinh nói:

-Liên Kiệt, vụ án này, liên quan tới mối hận giữa anh và anh em nhà họ Thiệu, không liên quan đến Liêu Triết Du, anh và Liêu Triết Du không có xung đột gì về lợi ích cả!

Phương Liên Kiệt đáp:

-Sao lại không có xung đột lợi ích? Tên đó cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, ý đồ với chị....

Đôi đũa trên tay Phương Uyển Kỳ lại phát huy uy lực, Phương Liên Kiệt vội vàng khua khua tay nói:

-Em không nói nữa, em không nói nữa! Không được thế đâu chị nhé, em chỉ nghe qua trọng sắc khinh bạn chứ nghe trọng sắc khinh em trai bao giờ.

Trần Kinh thở dài một hơi, không để ý đến câu trêu đùa của Phương Liên Kiệt, trong đầu hắn đang nghĩ đến những điều sâu xa hơn.

Hắn hỏi:

-Anh em họ Thiệu bị bắt chưa?

Phương Liên Kiệt gật đầu đáp:

-Đương nhiên, tự tay em bắt mà, bắt một tên rồi, còn một tên đã trong tầm ngắm của em, bắt lúc nào cũng được!

-Sao còn chưa ra tay? Trần Kinh hỏi.

Phương Liên Kiệt cười thản nhiên, nói:

-Trần Kinh, không phải anh vẫn dạy em, trước khi làm điều gì phải suy nghĩ kĩ càng sao? Em bắt một tên, tên này có thể làm kinh động đến bao nhiêu người? Còn em thả một tên quan trọng, là để lại một chút đường sống!

Việc ở bên các anh em không hiểu, việc trong quan trường càng phức tạp.

Cho nên, cũng phải để lại chút không gian cho anh! Cho nên em để việc này lại cho anh, để cho anh đi xử lý thỏa đáng, hãy xử lý theo cách của anh!

Trần Kinh hơi ngớ ra một lúc, chợt trong lòng cảm thấy cảm kích Phương Liên Kiệt.

Việc mà Trần Kinh vừa muốn nói chính là việc này, hắn lo rằng việc này sẽ dính líu đến quá nhiều người và nhiều việc trong đó, sau cùng không thể thu xếp cục diện được, như thế Đức Thủy sẽ rối loạn, cả Đức Cao thậm chí cũng không thoát ra được cảnh loạn lạc đó, kết quả như thế, không phải là điều mà Trần Kinh mong muốn nhìn thấy!

-Còn có một món quà tặng anh!

Phương Liên Kiệt nói.

-Quà gì thế!

Phương Liên Kiệt cười một cách thâm hiểm, nói :

-“Là một người!

giọng cậu ta thêm nhấn mạnh, ợ một hơi rượu :

-Là một người phụ nữ!

Cậu ta đưa mắt nhìn về phía Phương Uyển Kỳ, cười nói:

-Chị, không phải hồi hộp đâu!

-Là một người phụ nữ quan trọng! Em phát hiện ra người phụ nữ này rất quỷ quái, nên khống chế cô ấy rồi! Chưa xử lý, để cho anh xử lý đấy! Phương Liên Kiệt đáp.

Trần Kinh âm thầm cảm than.

Phương Liên Kiệt không hổ là xuất thân thế gia, trong hành động thô kệch có sự tinh tế, có thể suy xét mọi phương diện một cách tỉ mỉ như thế, ở tuổi của cậu ta là điều không dễ dàng gì...

...

Thời tiết rất lạnh, Trần Kinh uống rượu xong, chậm bước bước đi trên đê Sở Giang.

Bên cạnh hắn, Phương Uyển Kỳ mặc áo gió dài, âm thầm bước cùng hắn.

Gió thổi đến, thổi bay hết tóc cô lên, cũng thổi làm đỏ cả khuôn mặt của cô, làm cho cô trông có vẻ mảnh mai hơn bình thường, cái áo khoác dài trên thân người phụ nữ mạnh mẽ kia cũng dần dần phai đi rồi.

-Anh đang nghĩ gì thế?

Phương Uyển Kỳ hỏi nhẹ Trần Kinh.

Trần Kinh quay đầu nhìn cô, nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

-Anh chỉ đang nghĩ về bản thân mình, lần này may mà có Liên Kiệt, không thì...

Trần Kinh nghĩ đến hậu quả xảy ra sau việc này, hậu quả có lẽ sẽ rất khôn lường.

Trong nội tâm của Trần Kinh, hắn có thể chấp nhận thất bại, nhưng không thể nào chấp nhận việc mình bị một kẻ tiểu nhân hèn hạ mưu toan, làm cho kẻ tiểu nhân đắc chí, mình lại rơi vào vực sâu vô tận.

Những hiểm ác chốn quan trường, Trần Kinh lúc này hiểu rõ hơn bao giờ hết về những hiểm ác của cái thế giới này.

Phương Uyển Kỳ nhíu mắt nhìn theo từ phía sau lưng Trần Kinh.

Cô có thể cảm nhận rõ ràng thế giới nội tâm của Trần Kinh, Trần Kinh là con người có lý tưởng, có hoài bão, kiên cường chính trực.

Nhưng để giữ được những lý tưởng, những hoài bão, và sự chính trực kiên cường ấy lại là điều khó biết bao.

Con đường chín chắn mà Trần Kinh đã bước đi và trưởng thành trên đó, Phương Uyển Kỳ đều nhất nhất trải nghiệm.

Lần đầu gặp Trần Kinh, hắn còn rất ngây ngô, trên mặt còn lộ rõ vẻ mặt của một anh sinh viên vừa tốt nghiệp ngập tràn ánh mặt trời, nụ cười vẫn còn chút non nớt.

Nhưng bây giờ, Trần Kinh đã trưởng thành, trở thành một cây đại thụ có thể độc lập ngăn cản và chống chịu lại mưa gió bão bùng ngoài kia.

Như một ngọn cỏ, đằng sau không một vật để dựa dẫm, Trần Kinh được như ngày hôm nay, đạt được những thành công như ngày hôm nay, quả thật là không dễ dàng gì.

Những gian khổ và niềm vui của một người đàn ông đều giấu trong nội tâm, ở nơi sâu thẳm nhất, những giọt nước mắt và uất ức của một người đàn ông đều cần được giấu trong những góc bí mật nhất, người đàn ông như thế, trong nội tâm cô độc biết bao, đau khổ biết bao?

Trong nháy mắt, Phương Uyển Kỳ cảm nhận bóng dáng người đàn ông trước mặt cô sao lại cao lớn đến thế.

Hoàng tử mà Phương Uyển Kỳ vất vả tìm kiếm cả đời này chẳng phải ở ngay trước mặt cô đó sao?

Trần Kinh không phải hoàng tử, nhưng lại dũng cảm kiên cường hơn cả hoàng tử, hắn lớn lên từ tầng lớp thấp nhất của xã hội, nhưng lại có một trái tim dũng cảm, dám bay thẳng lên chín tầng mây, nhìn vào không gian rộng lớn bao la kia, đây mới đúng là người đàn ông chân chính!

Nghĩ đến những điều này, Phương Uyển Kỳ không còn dè dặt nữa, chạy nhanh về phía Trần Kinh rồi ôm lấy eo hắn thật chặt, giụi đầu thật sâu vào lưng Trần Kinh, nước mắt cô rơi như những hạt ngọc đang bay theo chiều gió...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.