Đứng trong văn phòng làm việc của Trần Kinh, rất dễ dàng để nhìn thấy mọi ngóc ngách trong sân quận ủy.
Đầu năm nay bộ tuyên truyền treo hai bức tranh chữ trong sân, có bức viết rất khí thế:
- Chung chí thành thành mưu phát triển, đồng tâm hiệp lực giành top 10 huyện mạnh.
Cái gọi là “ top 10 huyện mạnh” chính là tổng hợp xếp hạng kinh tế các cấp huyện toàn quốc.
Hiện nay kinh tế Lân Giác xếp thứ bảy, tám mươi trong các huyện của cả nước, khoảng cách đến mười vẫn còn quá xa, cho nên đồng tâm hiệp lực phấn đấu giành đến đứng thứ mười, mỗi lần Trần Kinh nhìn thấy, đều có cảm giác có chút lo lắng, cảm giác không được thật lắm.
Chính thức được xếp top 10 huyện, có huyện nào không uy danh hiển hách?
Giống quận Sơn Đức, thành phố Thuận Sơn, , quận Nam Hồ của thành phố Việt Châu của Lĩnh Nam. Đây đều là địa danh nổi tiếng của cả nước, Lân Giác này thực sự chẳng có tên tuổi gì, cho dù là một khu huyện trong Hải Sơn, tiếng tăm của Lân Giác này cũng chẳng so bì được, càng không thể nào so bì được với Vọng Giang, Cổ Minh, Lam Hà v.v. các huyện nổi tiếng.
Lưu Khúc Phong nhẹ nhàng đi đến sau lưng Trần Kinh, ông ta không dám phát ra một chút âm thanh nào.
Cùng Trần Kinh một thời gian ngắn, Lưu Khúc Phong đã dần hiểu tính tình của Bí thư rồi, Trần Kinh thích suy xét vấn đề, khi đang suy xét vấn đề, tuyệt đối không được quấy rầy.
Về mặt năng lực Lưu Khúc Phong không mạnh lắm, nhưng về mặt tiếp đãi, phục vụ người khác thì đây là sở trường của ông ta.
Trước kia ông ta chính là Chủ nhiệm ủy ban tiếp đãi, Lưu Kiện thấy công việc này béo bở, cộng thêm tuổi tác của Lưu Khúc Phong cũng nhiều lên rồi, về mảng uống rượu cũng không được giống lúc còn trẻ nữa, cho nên tự mình tình nguyện nhường chỗ.
Thời gian dài làm công việc này, khiến ông ta có thói quen nghề nghiệp, mọi phương diện sinh hoạt của Trần Kinh ông ta đều làm rất tốt.
- Đến chưa? Đồ mang đến đây chưa?
Đột nhiên Trần Kinh quay đầu nhìn về phía Lưu Khúc Phong.
Lưu Khúc Phong giật mình, chợt cười nói:
- Mang đến đây rồi, Bí thư anh đến xem qua một chút!
Lưu Khúc Phong lấy từ trong tay ra một bản danh mục quà tặng, trên danh mục này chủ yếu viết tên những người mà Trần Kinh phải đi thăm viếng.
Chủ yếu bao gồm mấy lãnh đạo chủ chốt của Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố, ngoài ra, mấy lãnh đạo chủ yếu trong ban chức năng, bao gồm Cục tài chính, Cục công an, Cục sửa đổi, Cục kinh tế thương mại, v.v…, Trần Kinh mới đến, người của các bên còn chưa quen hết, mượn cơ hội này đi thăm viếng, tiện thể hắn cũng muốn nhận biết luôn các lãnh đạo chủ chốt trong thành phố.
Lưu Khúc Phong là cán bộ sinh ra ở đây, đối với các phái, các thế hệ đều biết hết, Trần Kinh để ông ta lên danh sách này, về phần quà tặng.
Lĩnh Nam bên này trà ngon, Trần Kinh liền sắp xếp bạn bè đặc biệt đến tận nơi sản xuất trà Long Tỉnh, Đại Hồng Bào, Thiết Quan Âm mang một lô trà ngon về, sau đó dụng cụ pha trà, Trần Kinh đặc biệt mua một số thứ, dùng cho lần này đem làm quà tặng.
Quan trường sinh thái đều là như vậy, Trần Kinh hiện tại hai mắt đều đen, không quen một người nào, không đi lại nhiều một chút, làm sao có thể dung nhập vào trong môi trường này?
Bởi vì trong lòng hắn đã sớm có kế hoạch rồi, cho nên Lưu Khúc Phong mang đến thứ này hắn chỉ cần liếc mắt một cái liền đặt xuống, nói:
- Chuẩn bị một chút, ông cùng tôi đi thăm viếng những lãnh đạo này, tốc độ cố gắng nhanh một chút….
Lưu Khúc Phong gật đầu đồng ý, đang muốn xoay đầu rời đi, Trần Kinh gọi ông ta lại.
Trần Kinh dùng ngón tay chỉ vào khẩu hiệu trong sân nói:
- Lão Lưu, ông có nhìn thấy khẩu hiệu kia không? Ông cảm thấy khẩu hiệu này thế nào?
Lưu Khúc Phong ngẩn người, ông ta cẩn thận nghiền ngẫm ý tứ của Trần Kinh.
Nghe giọng điệu của Trần Kinh, hình như khẩu hiệu này không đúng lắm, ông ta liền nói:
- Nội dung khẩu hiệu này rất hay, chỉ là có chút vụ hư, trước kia đã từng bị Bí thư Trịnh phê bình.
Trần Kinh nhẹ nhàng cười nói:
- Xem Lĩnh Nam của chúng ta đứng thứ 10, thực sự là khiến người ta hâm mộ, tôi nghe nói vì làm to, làm mạnh, chúng ta còn đặc biệt chỉnh lý tài liệu của 10 huyện có liên quan, ông nói cho tôi xem, người khác làm sao làm to làm mạnh?
Lưu Khúc Phong hít sâu một hơi, ông ta có chút khẩn trương.
Đề xuất mục tiêu tiến nhập top 10 là Lý Quốc Vĩ, Lý Quốc vĩ đặc biệt để ý số liệu, lần trước sau khi ông ta đi khảo sát top 10 huyện mạnh toàn quốc, quay về liền nói chuyện với chính quyền, nói ông ta cũng đã nhìn thấy cái gọi là top 10 huyện mạnh, các phương diện, các điều kiện cũng thường thôi, Lân Giác cố gắng nỗ lực cũng có thể đạt đến trình độ đó.
Có lời của ông ta, phía Ủy ban nhân dân liền đóng góp, mà Trưởng ban tuyên giáo Dương Lệ Quần và Lý Quốc Vĩ quan hệ lại rất tốt, ban tuyên giáo liền bắt đầu công việc tuyên truyền, mới có khẩu hiệu “đồng tâm hiệp lực giành top 10 mạnh” ngày hôm nay.
Lưu Khúc Phong nghiêm túc nói:
- Nhìn chung top 10 huyện mạnh của toàn quốc, kinh tế của họ chủ yếu biểu hiện ở mấy điểm lớn, một đặc điểm là tác dụng đi đầu của doanh nghiệp đầu rồng, điểm thứ hai là sinh lực kinh tế rất dồi dào, vốn đầu tư thông suốt, bầu không khí sự nghiệp tốt, điều kiện thu hút đầu tư tốt.
Mặt khác, top 10 huyện mạnh phổ biến ở phương diện nhân tài, nhìn chung mấy huyện mạnh nằm trong top 10 đều là gần thành phố lớn, nơi nhân tài phát triển rộng rãi….
Lưu Khúc Phong bình thường thích gọt giũa văn kiện, ông ta luôn bị cho rằng năng lực không đủ, nhưng bản thân ông ta lại không cho là như vậy.
Trước kia ông ta luôn không có cơ hội biểu hiện, hôm nay ông ta một hơi nói ra nhiều đặc điểm như vậy, hứng thú cũng lên cao, bắt đầu chậm rãi mà nói.
Mãi cho đến khi ông ta phát hiện thấy nụ cười trên mặt Trần Kinh dần dần giảm đi, ông ta mới dừng lại, còn không biết mình nói sai cái gì.
Trần Kinh thản nhiên nói:
- Tổng kết đặc điểm ưu thế của top 10 huyện mạnh rất tốt, nhưng nhìn kinh tế phát triển của họ, rất ít khi đi lại đường cũ, mỗi một nơi đều có đặc điểm riêng, nếu chỉ bắt trước người khác thì không thể có được thành tựu to lớn như vậy được.
Lân Giác muốn tiến nhập vào top 10 huyện mạnh, cái cần không phải là bắt chước, mà là cần phải đổi mới đường phát triển của mình.
…
Chủ nhiệm chánh văn phòng Ủy ban nhân dân gần đây tâm tình không được tốt cho lắm.
Trước kia khi Lưu Kiện còn là chủ nhà, quan hệ giữa hai bên rất tốt, hai người rất ăn ý, mỗi lần đều sắp tốt tất cả các phương diện thỏa đáng.
Nhưng hiện tại Lưu Kiện đi rồi, Lưu Khúc Phong lên làm, người này không có năng lực, lại là người thích nịnh hót, cả ngày chỉ vây quanh Bí thư, Vu Văn Thạc và ông ta giao tiếp rất khó khăn, công việc tự nhiên cũng bị ảnh hưởng.
Mang tâm tình phức tạp, Vu Văn Thạc đẩy cửa văn phòng của Lý Quốc Vĩ.
Lý Quốc Vĩ đang đập bàn tức giận, ông ta chỉ vào tài liệu trên bàn nói với Vu Văn Thạc:
- Văn Thạc, anh xem những tài liệu này đi, đúng thật là không kiểm tra thì không biết, vừa kiểm tra liền khiến người ta giật mình, đấu thầu công trình của chúng ta không ngờ tồn tại nhiều lỗ hổng như thế, xuất hiện bao nhiêu là vấn đề.
Căn cứ theo bên kiểm soát phản ứng tin tức lên, năm ngoái chúng ta đấu thầu có ít nhất mười mấy công trình có vấn đề, liên quan đến kim ngạch cao tới mấy tỷ đồng…
Thần sắc Vu Văn Thạch lúng túng, một lúc lâu sau, ông ta nói:
- Có cần đem tài liệu này chuyển cho bên Bí thư Trần ?
Lý Quốc Vĩ ngẩn người, chợt nói:
- Chuyển, sao lại không chuyển? chúng ta còn phải đem tin tức này thảo luận trên hội nghị, đây là một công trình độc, là một cú đấm công kích mạnh, nhất định phải tìm được kết quả.
Nhìn thấy vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt của Lý Quốc Vĩ, Vu Văn Thạc ngoài miệng đồng ý, trong lòng lại lẩm bẩm.
Lần này Lý Quốc Vĩ chủ động muốn mổ xẻ vấn đề, ban đầu Vu Văn Thạc tưởng rằng Lý Quốc Toàn muốn diệt trừ bang phái của Trịnh Diệc Nhiên, nhưng chính thức động thủ, ông ta phát hiện mình chỉ đoán đúng một nửa.
Dấu vết của Trịnh Diệc Nhiên tất nhiên bị xóa sạch, nhưng lần này động thủ cũng gây ra rất nhiều ngộ thương, thậm chú mấy người có quan hệ mật thiết với Lý Quốc Vĩ cũng đều bị viện kiểm sát điều tra ra vấn đề, bị xử lý.
Lần này Lý Quốc Vĩ động thủ thật a…
- Chủ tịch, …Bí thư Trần hôm nay đi thành phố rồi, lái xe đi….
Vu Văn Thạc nói sang chuyện khác.
Lý Quốc Vĩ hai tay chắp sau lưng không nói tiếng nào, Vu Văn Thạc trầm ngâm trong chốc lát nói:
- Trần Kinh tự mình lái một chiếc xe việt dã, chủ nhiệm Lưu ngồi ghế phụ, đằng sau xe có rất nhiều quà tặng, chắc là vào thành phố tặng quà.
Lý Quốc Vĩ nhíu mày nói:
- Ai bảo anh đi dò la mấy tin tức này hả? Lãnh đạo đi đâu, làm gì, đây đều là bí mật, nói lý ra phỏng đoán cũng không được, anh phải tự nghĩ lại cách làm của mình đi.
Mặt Vu Văn Thạc liền đỏ bừng, không biết nói thế nào nữa.
Nếu Lý Quốc Vĩ quả thật không muốn biết chuyện của Trần Kinh, ông ta vì sao ngay từ đầu không ngăn cấm, để mình nói xong ông ta mới ngăn cấm?
Ban đầu Vu Văn Thạc còn muốn nói về chuyện của Lưu Kiện, nhưng lúc này ông ta lại không biết phải mở miệng như thế nào.
Sau khi Lý Quốc Vĩ phê bình Vu Văn Thạc, giọng điệu dần chậm lại, qua một lát ông ta nói:
- Tối nay có sắp xếp gì không?
Vu Văn Thạc lắc đầu, Lý Quốc Vĩ nói:
- Buổi tối theo tôi ra ngoài ăn cơm, tổng giám đốc Lưu tập đoàn Yến Sơn mời ăn cơm…
Vu Văn Thạc sửng sốt, trong lòng mừng như điên.
Lưu Thịnh và Lưu Kiện của tập đoàn Yến Sơn là anh em, anh ta mời Lý Quốc Vĩ ăn cơm, trên thực tế là Lưu Kiện đang dựa vào Lý Quốc Vĩ.
Đây là một tín hiệu tích cực, Lý Quốc Vĩ ở Lân Giác căn bản không phải là người Trần Kinh có thể so sánh, càng quan trọng hơn là ông ta rất thận trọng, làm việc vô cùng có mưu lược, lần này gặp Lưu Thịnh, e là cũng đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ mới đưa ra quyết định.
Tất cả đều vì lợi.
Nói một ngàn, đến mười ngàn, Lý Quốc Vĩ không phải là thánh nhân, ông ta nhìn trúng vẫn là quyền lọi trong tay chủ tịch của ông ta.
Lân Giác là một quận nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng là chủ tịch của một quận, quyền lực trên tay Lý Quốc Vĩ không phải là nhỏ, mà Trần Kinh về Lân Giác, Lý Quốc Vĩ không thể không cảnh giác.
Nghĩ thông vấn đề này, Vu Văn Thạc chợt thấy Lý Quốc Vĩ đang từ từ buông lỏng hai tay, nhẹ nhàng chuyển động, rất có tiết tấu, giống như đang vận động…
Vu Văn Thạc đột nhiên nghĩ đến một câu nói, muốn xuất quyền, cánh tay phải thu lại trước.
Cánh tay thu lại càng nhiều, xuất quyền càng có lực, dựa theo cách nói này, chẳng phải việc Lý Quốc Toàn lần này chỉnh lý lại toàn bộ công trình quận là móc nối sao?
Vừa nghĩ như thế, tâm tư Vu Văn Thạc linh hoạt lên, xấu hổ vừa rồi biến mất không còn tăm hơi, anh ta một lòng nhớ thương vị trí Phó chủ tịch quận bị Lưu Kiện thay thế, đối với anh ta mà nói, việc duy nhất anh ta có thể làm bây giờ là dồn lực lượng dựa vào Lý Quốc Vĩ, để có thể hóng gió dưới cây to của Lý Quốc Vĩ.