Quan Sách

Chương 887: Chương 887: Muốn đòi độc lập!




Điều đầu tiên Trần Kinh làm sau khi nhận chức chủ nhiệm Ban hợp tác kinh tế là điều tra nghiên cứu, khẳng định lịch trình chính thức.

Lần này Trần Kinh muốn đi tổng cộng ba địa phương.

Hải Sơn là trạm thứ nhất, sau đó là Nam Cảng, điểm kết thúc chính là Hoàn Thành.

Trần Kinh chọn lựa điều tra nghiên cứu vào lúc này là vừa đúng thời cơ.

Các vấn đề liên quan được mong đợi, sau khi tỉnh phát văn kiện của Đảng, các thành phố đã gửi lại đầy đủ.

Gần đây, các thành phố đối với sự hưởng ứng này tường đối nhiệt liệt, cho tới nay, có hơn nửa thành phố phân công lãnh đạo quản lý cùng với các xí nghiệp đại biểu đến Ban hợp tác kinh tế để phân tích tình hình.

Trước kia, trước cửa Ban hợp tác kinh tế có thể giăng lưới bắt chim, yên tĩnh vô cùng, gần đây bỗng nhiên trở nên náo nhiệt vô cùng.

Cửa ra vào xe đỗ đông nghịt, trước kia không thể nào sánh được.

Trong sân xác định là mười mấy chiếc xe, cuối cùng cũng xuất hiện tình cảnh thiếu thốn chỗ đậu xe.

Mượn lời của nội bộ Ban hợp tác kinh tế đó chính là, khoảng thời gian gần đây, trong viện Ban hợp tác kinh tế cây tùng cây bách đều xanh tốt hơn trước kia rất nhiều, trên cây có rất nhiều loài chim tìm đến sinh sống.

Một số đơn vị có nhân khí, tất nhiên toàn bộ hình ảnh đều thay đổi rồi.

Hiện tại người đến trải qua cố vấn, làm việc càng ngày càng nhiều, các loại điều lệ, chế độ chứng thực cũng trở nên “thuận lý thành chương” (hợp lẽ tự nhiên)

Trước kia, Ban hợp tác kinh tế không khí xám xịt, hiện tại từ trên xuống dưới đều phấn chấn tinh thần.

Trong quá trình điều tra nghiên cứu, Trần Kinh lựa chọn một cơ hội tự thấy là hợp lý đến sở Thương mại một chuyến.

Ban hợp tác kinh tế là một bộ phận của sở Thương mai, Trần Kinh cần phải báo cáo công tác của đơn vị với Chu Duy. Đây là thường lệ.

Vốn dĩ, trước kia, thường lệ này vẫn luôn duy trì rất tốt.

Nhưng chuyện của Ban hợp tác kinh tế quả thực là quá ít, đôi khi căn bản là không có gì để hồi báo.

Cho nên, trong yêu cầu làm báo cáo cũng không có ghi rõ, có đôi khi nửa tháng báo cáo một lần, có đôi khi một tháng, thậm chí mấy thắng mới hồi báo tình hình một lần, không có tiêu chuẩn gì để xác định.

Trần Kinh lợi dụng cái lệ thường này cho nên khi nào hắn muốn gặp Chu Duy, thời gian hoàn toàn do hắn định.

Để báo cáo hôm nay, Trần Kinh đã chuẩn bị khá đầy đủ.

Tất cả công tác của Ban hợp tác kinh tế thời gian gần đây, mỗi chi tiết hắn đều chuẩn bị tài liệu, vừa xem là có thể hiểu ngay.

Trong văn phòng của Chu Duy, Trần Kinh đem công tác sắp tới cẩn thận trình bày với Chu Duy.

Chu Duy lật xem một sấp tư liệu thật dày Trần Kinh đưa lại đây, tâm tình cực kỳ phức tạp.

Ban hợp tác kinh tế là một bộ phận của sở Thương mai, công tác tạo ra thành tích, thấy được sự đột phá, làm lãnh đạo chủ quản, theo lý ông ta nên thật cao hứng mới phải, thậm chí khẳng định sẽ khen ngợi Trần Kinh.

Nhưng, Ban hợp tác kinh tế phát triển không tránh khỏi quá nhanh, lần này không đến một tháng, quả thực kết quả đã long trời lở đất.

Không chỉ có bên trong Ban hợp tác kinh tế mà cả hoàn cảnh bên ngoài Trần Kinh cũng tiến hành cải cách rồi.

Hơn nữa Ban hợp tác kinh tế gần đây có rất nhiều người đứng đầu qua lại.

Mặt khác, bộ Thương mại cũng phái chuyên gia ở lại Ban hợp tác kinh tế, Vạn Bộ trưởng, bộ Thương mại qua đó đã khiến Trần Kinh nở mày nở mặt, hiện tại còn phái một tổ chuyên gia qua đây.

Dẫn đầu đội chính là Liêu Phó vụ trưởng vụ Kiến thiết thị trường, có ông ta cho Trần Kinh chỗ dựa, sở Thương mại bây giờ còn có thể cho Ban hợp tác kinh tế được bao nhiêu chỉ thị đây?

Dựa theo định vị của tỉnh, Ban hợp tác kinh tế là một đơn vị tương đối độc lập.

Nhưng cho tới nay, sở Thương mại vẫn sở hữu Ban hợp tác kinh tế.

Về phương diện phát triển và công tác, Ban hợp tác kinh tế đều nằm trong tay sở Thương mại.

Hiện tại, Chu Duy bỗng nhiên nhận ra, tình hình của Ban hợp tác kinh tế ông ta có phần nào nắm không nổi rồi, nội tâm có chút khó nghĩ.

Ông ta là người lòng dạ thâm sâu, vẫn muốn lợi dụng và Phó giám đốc sở Thương mại khác để kìm hãm Trần Kinh.

Nhưng hành động của Trần Kinh khiến ông ta cảm thấy khó giải quyết.

Trần Kinh từ trước đén nay đều thân cận Mã Tiến Trúc.

Mã Tiến Trúc gần đây rõ ràng đang dùng sức ảnh hưởng của mình để trợ uy giúp đỡ Trần Kinh.

Lúc này, chỉ cần Chu Duy có chút ý niệm trong đầu muốn đụng đến Trần Kinh, nội bộ sở Thương mại tất nhiên cũng sẽ rối loạn.

Chu Duy cố ý để ý chuyện của Ban hợp tác kinh tế, nhưng cảm thấy lực bất tòng tâm, đây là chuyện khiến ông ta phiền lòng nhất.

Trong sở Thương mại, Phó giám đốc thường vụ, Hầu Phượng Phi thực ra chỉ là một quân cờ.

Nhưng Chu Duy lại nghĩ.

Tên tiểu tử Trần Kinh này, đừng thấy hắn còn trẻ mà coi thường, kỳ thực hắn rất khó nhằn đấy, từ lúc hắn vào tỉnh thành đến nay, hắn không một ngày nào chịu yên phận.

Hắn vừa gây một trận sức ép lên đám người đắc tội với hắn ở tỉnh thành.

Vốn cho rằng hắn không có gì phát triển, không nghĩ tới hắn dám sờ đến một hạng mục, hơn nữa còn không biết là dùng cách gì để đoạt được sự ủng hộ của lãnh đạo chủ chốt của tỉnh.

Trần Kinh đã thành một con cá chết lại có thể lật lại thế cờ, Chu Suy có thể trông cậy vào một ngày nước sông rút xuống, Hầu Phượng Phi sẽ tạo ra cho Trần Kinh không ít rắc rối được hay không?

Trần Kinh báo cáo công tác xong, hắn dừng lại một chút, nói:

-Giám đốc sở, hạng mục này có thể để lại chỗ Ban hợp tác kinh tế của chúng ta, lãnh đạo tỉnh có thể dành cho chúng ta sự ủng hộ lớn như vậy. Chúng ta đầu tiên phải cảm ơn Hạ Phó bí thư, nếu không nhờ anh ấy nhận ra hạng mục này, hơn nữa còn đề cử nó, chuyện này có thể thành được hay không có lẽ vẫn là một dấu hỏi lớn!

Nói tới đây, tôi có một vấn đề muốn thỉnh giáo ngài.

Ngài nói lãnh đạo đối với công tác của chúng ta ủng hộ nhiều như vậy, chúng ta dù sao cũng nên bày tỏ chút lòng thành có phải không?

Tôi không từng trải qua trong bộ máy của Lĩnh Nam, không hiểu được những quy củ ngày tết bình thường trong tổ chức, về chuyện này xin ngài chỉ giáo cho tôi một chút!

Thái độ của Trần Kinh rất thành khẩn, vào đề cũng khá trực tiếp.

Nhưng lời này nghe vào trong tai Chu Duy, ông ta lại kìm không nổi suy nghĩ lung tung.

Ban hợp tác kinh tế xưa nay không có phần tài vụ, các khoản tiền kia chắc chắn đều đẩy đến tay sở Thương mại.

Bởi vì vấn đề tài vụ, cho nên Ban hợp tác kinh tế là một đơn vị nhưng vẫn luôn không thể khai triển vấn đề công tác quan hệ xã hội.

Trong đó bao gồm cả quà tặng ngày Tết cho các lãnh đạo cấp tỉnh, thậm chí bao gồm cả họp mặt chúc tết cuối năm, Ban hợp tác kinh tế đều phụ thuộc vào sở Thương mại.

Hiện tại, Trần Kinh bỗng nhiên thỉnh giáo Chu Duy vấn đề này.

Chũ Duy liền không tránh khỏi suy nghĩ, Trần Kinh có phải muốn đòi tài vụ rồi hay không?

Ông ta lại nghĩ, hiện tại, trên thực tế, trình độ của Trần Kinh đã rất cao rồi.

Ngân sách cho hạng mục lần này, sắp xếp nhân viên, còn có chứng thực hạng mục, những mặt đó sở Thương mại cũng chưa có nhúng tay vào.

Trần Kinh ở Ban hợp tác kinh tế thổi bùng nhiệt huyết, Chu Duy vẫn ở bên cạnh xem kịch, không biết hắn muốn giở trò gì đây!

Chu Duy hít một hơi thật sâu nói:

-Vấn đề này anh có thể nhận thức được là rất tốt. Công tác quan hệ xã hội với lãnh đạo, sau này tự anh cân nhắc mà làm, tôi có thể chỉ giáo cho anh được gì đâu chứ? Tình hình của Phản Giám đốc sở, anh đều biết cả rồi đấy, hàng năm đều là một số định mức rồi, cũng nên để ý một chút!

Vùng duyên hải không thể so với nội địa, lãnh đạo Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh vô cùng coi trọng việc xây dựng bộ máy chính trị trong sạch.

Chúng ta vừa phải làm tốt quan hệ xã hội, lại không thể vi phậm quy định, vi phạm kỷ luật, những chừng mực này nhất định phải nắm cho tốt.

Trần Kinh cười nói:

-Giám đốc sở, ngài nói như vậy tôi cũng yên tâm một chút rồi! Sau này phần của chúng tôi sẽ chiếu theo mọi người mà làm. Ban hợp tác kinh tế này, chúng ta nhất định phải khiến lãnh đạo quen thuộc chúng ta, quan tâm chúng ta, ủng hộ chúng ta.

Không có sự ủng hộ của lãnh đạo, công tác của chúng ta khó lòng tiến nổi nửa bước, cho nên công tác quan hệ xã hội không thể buông lỏng được!

Giọng điệu Trần Kinh có chút cảm thán, như là đang lải nhải nhưng Chu Duy nghe thấy lại như Trần Kinh đang ngả bài với ông ta.

Ban hợp tác kinh tế chính là một đơn vị, vậy một đơn vị phải có bộ dạng của đơn vị.

Sau này, sở Thương mại là sở Thương mại, Ban hợp tác kinh tế cần phải có một vị trí của riêng mình.

Hiện tại nhân sự, hậu cần, tài vụ... của Ban hợp tác kinh tế đã được sắp xếp đầy đủ hết rồi, mặc kệ Chu Duy có muốn hay không, dù là trời có muốn mưa, mẹ muốn tái giá, chuyện này cũng sẽ là như vậy.

Trần Kinh nói cho cùng là có ý công tác Ban hợp tác kinh tế cần sự ủng hộ của lãnh đạo.

Chu Duy có phải là lãnh đạo hay không? Chu Duy có ủng hộ công tác của hắn hay không?

Lãnh đạo tỉnh đều ủng hộ công tác của Ban hợp tác kinh tế, Chu Duy nếu không ủng hộ, vậy hắn đối với Giám đốc sở này có thể yên tâm sao?

Là muốn chuyện gì đều phải tự thân vận động, ngay cả vị trí chủ nhiệm Ban hợp tác kinh tế cũng do hắn kiêm nhiệm sao?

Chu Duy liền cảm giác nội tâm mình có chút sợ hãi.

Trần Kinh này nghiễm nhiên chính là người gây sự.

Ông ta có chút kích động, muốn đập bàn phát hỏa.

Nhưng Trần Kinh không kiêu ngạo không siểm nịnh, đề cập từng vấn đề đâu ra đó, có lối suy nghĩ kín đáo, hơn nữa lễ có lẽ, cái bàn này ông ta làm sao lật nổi đây? Tức giận trong lòng ông ta biết phát đi đâu được chứ!

Một ngọn lửa giận giấu trong lòng không được giải phóng ra ngoài, khiến mặt ông ta tím lại.

Trần Kinh hiện tại bày ra tư thế thật sự giống như Hầu Phượng Phi từng nói.

Hắn cứng cáp rồi, có lông có cánh, muốn bay một mình, không thỏa mãn với việc làm lão cán bộ sở Thương mại lâu hơn nữa!

Trong lúc Chu Kỳ đang cực kỳ tức giận, Trần Kinh nâng chén trà lên nhấp một ngụm rồi lại nói:

-Đúng rồi, có một chuyện quan trọng tôi mới được biết! Giám đốc sở, lần này hạng mục này rất được tỉnh coi trọng. Kiều Chủ tịch có ý muốn thành lập một tổ lãnh đạo riêng.

Hắn tự mình kiêm nhiệm tổ trưởng, hiện tại chính là vấn đề Phó tổ trưởng vẫn chưa có quyết định chính xác.

Tôi nghĩ qua thấy Ban hợp tác kinh tế chúng ta chưa có đủ quyền uy, nếu lấy danh nghĩa của đại sảnh đến làm lãnh đạo tổ này, tôi đoán quyền uy sẽ lớn hơn được chút ít.

Cho nên, lần này, vị trí Phó tổ trưởng, hy vọng Giám đốc sở ngài kiêm nhiệm.

Chuyện này tôi đã bàn với Kiều Chính Thanh rồi, anh ấy tỏ ý rất tán thành!

Chu Duy ngẩn người, có chút không rõ ý tứ của Trần Kinh.

Trần Kinh e ngại, cười cười nói:

-Giám đốc sở, Ban hợp tác kinh tế của chúng tôi cuối cùng cũng chỉ là một bộ phận trong đại sảnh. Công tác của chúng tôi hết thảy đều xuất phát từ thực tế, sao có thể giải quyết tốt mọi việc, chúng tôi làm sao an bài được! Ban hợp tác kinh tế chúng tôi hiện tại muốn làm hạng mục này.

Đại sảnh theo lý cũng nên tham dự cùng, hạng mục hoàn thành cũng là một thành tích công tác lớn của đại sảnh, ngài nói như vậy có phải hay không?

Chu Duy hơi nhíu mày.

Trần Kinh trong lòng âm thầm cười.

Chu Duy trong lòng vừa mới tức giận, trên mặt lại cười đến rạng rỡ.

Trần Kinh hiện tại đã chiếm được thế thượng phong, vất vả nắm bắt hạng mục này về Ban hợp tác kinh tế, cùng Chu Duy tiến hành.

Đây kỳ thật chính là cho Chu Duy một món hời, để ông ta có thể ngồi mát ăn bát vàng mà vẫn giành được chiến tích, Chu Duy sao lại chau mày.

Đều do lòng dạ Chu Duy nham hiểm khó lường.

Thông qua chuyện này, Trần Kinh cuối cùng cũng đã tự mình cảm nhận được rồi.

Đối với Trần Kinh mà nói, hắn cần để cho Ban hợp tác kinh tế thực sự có tính độc lập, nhưng lại vừa không thể đắc tội với Chu Duy, khiến ông ta ghét mình.

Hắn càng nghĩ càng thấy chỉ còn có một cách này.

Muốn lấy được lợi ích, phải chia sẻ lợi ích!

Hạng mục này cũng Ban hợp tác kinh tế cũng không thể một mình thôn tính, dù sao cũng phải để lại một miếng cho Chu Duy.

Đây là thỏa hiệp và nhượng bộ, một người ăn nuối không trôi, cũng chỉ có ra hạ sách này mới ổn. Chu Duy nhất định phải hòa hợp chu toàn, tuyệt đối không thể làm căng với ông ta...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.