Nếu như nói Trần Kinh trước đó có chút lưu luyến với Hoàn Thành, như vậy từ khi gặp Hải Sơn, tâm tình của hắn thật sự hỏng bét rồi.
Những mớ hỗn độn gì đó?
Nhạc Vân Tùng có vấn đề, Mã Hải Sơn cũng không phải đèn cạn dầu, Khương Thiếu Không cũng không phải chim tốt.
Hiện tại tự chế giễu, mình muốn tận tụy làm chút chuyện ở Hoàn Thành, ngược lại còn bị người đâm thọc sau lưng, âm thầm chỉnh tài liệu.
Bộ máy đoàn kết của Hoàn Thành trong nháy mắt đã sụp đổ, đứng trước lợi ích trước mắt, đối mặt với cơ hội trước nay chưa từng có, tất cả mọi người đều mất đi lý trí, đều không ngừng dng thủ đoạn làm cho người khác rơi đài, còn mình có thể thượng vị.
Không biết cách làm như vậy hoàn toàn chính là lưỡng bại câu thương, căn bản cũng không có đường ra.
...
Việt Châu, cán bộ của Hoàn Thành gần đây thường xuyên đến Việt Châu, đúng là anh vừa hát bỏ đi thì tôi lại gặt hái.
Mã Hải Sơn vừa mới bước đi, Vệ Hoa đã tiến tỉnh thành.
Ông ta trước gọi điện thoại cho Trần Kinh, muốn mời Trần Kinh ăn cơm.
Trần Kinh muốn từ chối cũng không xong, cuối cùng Vệ Hoa đem địa điểm ăn cơm dời đến ngay quán cơm dưới lầu của khách sạn mà Trần Kinh ở, bữa cơm này hắn muốn trốn cũng không trốn thoát.
Ngoài Cao Hà đi theo Vệ Hoa ra còn có Miêu Đan Phương, Trần Kinh không vui lắm, hơi có chút ý tứ đối phó.
Vệ Hoa vừa ăn cơm, vừa phân tích cục diện trước mắt của Hoàn Thành cho Trần Kinh, ông ta vỗ ngực nói:
- Bí thư Trần, nhìn tình hình trước mắt mà nói, nhất định phải điều chỉnh bộ máy của Hoàn Thành. Nhạc Vân Tùng và Khương Thiếu Khôn đấu đá rất mạnh mẽ, trong tỉnh cũng có nhiều ý kiến với bọn họ.
Tôi nghe nói ở hội nghị ủy viên thường vụ, Bí thư Mạc rất tức giận, nói Nhạc Vân Tùng và Khương Thiếu Khôn bất trị, tầm nhìn hạn hẹp.
Cho nên, tôi cho rằng ắt sẽ điều chỉnh bộ máy của Hoàn Thành, hai người bọn họ nhất định không lên được, người có thể làm Bí thư tốt nhất ở Hoàn Thành chính là anh.
Thành tích công tác của anh ở Hoàn Thành tất cả mọi người đều rõ như ban ngày, uy vọng của anh cao, dân chúng đều tin anh phục anh, anh đảm nhiệm Bí thư Hoàn Thành, tuyệt đối là cái đích mà mọi người hướng tới.
Trần Kinh nhíu mày, cười rất thản nhiên nói:
- Lão Vệ, hiện tại những việc này đều là đồn đại, đều không đáng tin đấy. Anh không nên quá quan tâm vào chuyện này, Bí thư của Hoàn Thành cuối cùng là do ai đảm nhiệm, lãnh đạo Tỉnh ủy đương nhiên có người tuyển, không phải là chuyện mà chúng ta cần quan tâm.
Trần Kinh dừng một chút, chỉ đồ ăn trên bàn nói:
- Chúng ta ăn cơm, an tâm ăn cơm đi. Những chuyện không liên quan chúng ta đừng có bàn đến nữa.
- Ách...
Vệ Hoa không ngờ Trần Kinh lại có thái độ này, ông ta bỗng nhiên có chút xấu hổ.
Cao Hà ở một bên nói:
- Được rồi, lão Vệ, anh vì chút tiền đồ kia. Anh xem Bí thư Trần có phong độ của đại tướng? Có nhiều khí phách lãnh đạo phải không? Người ta làm lãnh đạo, tâm tính ắt sẽ trầm ổn hơn anh, không giống anh vừa nghe tiếng gió đã bảo là mưa rồi, gió thổi cỏ lay một chút đã bấm loạn tinh thần.
Cô trừng mắt nhìn Vệ Hoa, cũng không thèm để ý Vệ Hoa có xấu hổ hay không, cô bỗng cười nói, chỉ Miêu Đan Phương nói:
- Đan Phương, hôm nay em nên kính Bí thư Trần một ly nhé.Đến Việt Châu em chính là rắn địa phương, chúng ta đều là khách.
Miêu Đan Phương thoải mái nâng chén rượu lên, cười nói với Trần Kinh:
- Bí thư Trần, em kính anh một ly.
Miêu Đan Phương hôm nay ăn mặc rất đỏm dáng, cô mặc bộ đồ nghiệp vụ màu trắng, tóc xõa ngang vai, khí chất thanh nhã, phong cách của người phụ nữ tuyệt vời trong sự nghiệp.
Trần Kinh nâng chén rượu lên nói:
- Cảm ơn em, tiểu thư Miêu. Em là minh tinh nổi tiếng ở Lĩnh Nam, em mời rượu anh phải uống chứ.
Trần Kinh uống một hơi cạn sạch chén rượu.
Ánh mắt của Miêu Đan Phương như nước, nhìn lướt qua khuôn mặt của Trần Kinh, cô cũng uống cạn chén rượu.
Cao Hà ngồi bên cạnh lại nã pháo nói:
- Ôi chao, Đan Phương, ánh mắt của em mang theo tia điện à, chị nói với em, may mắn hôm nay trước mặt em là Bí thư Trần, nếu như là người khác, ánh mắt như tia điện của em, thế nào cũng phải khiến cho người ta hồn bay phách lạc... Ha ha...
Mặt của Miêu Đan Phương trong phút chốc đã bừng đỏ, chỉ nhẹ nhàng cúi đầu, mà không nói lời nào, đôi mắt lại không kìm nổi vụng trộm nhìn Trần Kinh.
Trần Kinh có chút xấu hổ, lấy tay sờ mũi nói:
- Chị Cao, chị nên tích công đức đi, không nên nói hươu nói vượn à.
Hắn liếc nhìn Vệ Hoa, thấy tâm tình của Vệ Hoa có chút trầm thấp, hắn dùng tay vỗ bả vai của Vệ Hoa nói:
- Lão Vệ, tôi quen anh đã lâu như vậy, có câu này hôm nay tôi sẽ chia sẻ với anh một chút. Thời điểm cục diện hỗn loạn, tâm trí bình tĩnh là cần thiết nhất, không nên để những ảo tưởng mê hoặc mình, điều này sẽ không có lợi đối với anh. Trần Kinh dừng một chút, khẽ thở dài một cái nói:
- Lão Vệ, anh thấy tôi làm việc rất tận tụy ở Hoàn Thành. Nhưng vậy thì được cái gì? Chẳng phải người khác còn âm thầm chỉnh sửa một đống tài liệu kia sao? Có đôi khi, sai lầm không phải do đã làm sai chuyện gì, mà là anh đứng trên vị trí khiến người khác ghen tỵ, vị trí đó sai, và anh cũng là người sai lầm rồi.
Trong lòng Vệ Hoa cả kinh, bật thốt:
- Bí thư Trần, anh nói thật vậy ư? Còn có người chỉnh tài liệu của anh à? Đó là tên khốn kiếp nào vậy...
Trần Kinh híp mắt nhìn ông ta, trên mặt như cười như không, Vệ Hoa nói một nửa, đột nhiên dừng lại.
Trần Kinh khoát tay nói:
- Được rồi, chuyện không vui không cần nhắc đến, chúng ta ăn cơm thôi...
Trần Kinh uống nhiều rượu trong bữa cơm này, tâm tình của hắn không tốt lắm, cho nên muốn uống chút rượu.
Ăn cơm xong, Vệ Hoa đề nghị muốn đi thả lỏng một chút, Trần Kinh nhẹ nhàng từ chối, lập tức đi thẳng về phòng nghỉ ngơi.
Hắn say ngà ngà đi vào phòng tắm tắm nước nóng, sau đó hắn mặc áo ngủ, Trần Kinh lại ngồi trên ghế sô pha sững sờ.
Không thể nghi ngờ, Mã Hải Sơn đưa cho hắn sấp văn kiện kia hiện tại đã trở thành một củ khoai lang nóng phỏng tay rồi, hắn thực không biết nên xử lý như thế nào.
Chính mình đem vật này đưa cho Ủy ban Kỷ luật tỉnh sao? Xem ra có chút không ổn, nhưng mình lưu giữ vật này trong tay, vậy chuyện này sẽ như thế nào?
Quan cảm của Trần Kinh về Mã Hải Sơn lúc này rất kém.
Lão già này, quả thật là một lão cáo già lõi đời.
Ông ta nếu quả thật muốn bố trí Nhạc Vân Tùng rơi vào chỗ chết, thì ông ta sớm đã trực tiếp đưa thứ này cho Ủy ban Kỷ luật rồi.
Nhạc Vân Tùng ngã, ông ta chịu liên lụy là lẽ dĩ nhiên, cuối cùng đều xong đời, cái gọi là tổ lật không có trứng lành a.
Mà Mã Hải Sơn đem thứ này đưa cho Trần Kinh, đơn giản chính là muốn thông qua thủ đoạn của Trần Kinh, để nắm giữ Nhạc Vân Tùng trong tay, muốn cho Nhạc Vân Tùng không dám có những hành động thiếu suy nghĩ đối với Mã Hải Sơn.
Mà Trần Kinh bởi vì nắm giữ tài liệu này, hắn cũng có thể gõ nhịp cùng Khương Thiếu Khôn và Nhạc Vân Tùng, cuối cùng nắm giữ hai người đó trong tay, Bí thư Thành ủy Hoàn Thành không phải hắn là thì là ai chứ?
Trần Kinh làm Bí thư Thành ủy Hoàn Thành, công lao của Mã Hải Sơn rất to, ông ta cũng vì thế mà có thể lên làm Cục trưởng?
Không thể không nói, tính toán của Mã Hải Sơn rất chu toàn, thủ thuật tường tận, tuy rằng biện pháp này của ông ta có chút phiêu lưu, nhưng ông ta lựa chọn ăn cả ngã về không đem sự tình đè trên người Trần Kinh, đây có lẽ là chỗ duy nhất mà Trần Kinh cảm thấy hơi kiêu ngạo.
- Không ai ngu ngốc.
Trần Kinh thầm mắng một tiếng.
Đúng lúc này, điện thoại di động của hắn vang lên.
Hắn vừa thấy điện báo, số điện thoại rất xa lạ, hắn để điện thoại đặt bên tai nói:
- Alo...
Đợi một lúc lâu, đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói của người phụ nữ:
- Anh... Chào anh, phải.. Là Bí thư Trần?
- Tôi là, cô là...
Trần Kinh cảm thấy giọng nói có chút quen tai, nhưng nhất thời lại không nhớ nổi người này là ai.
- Em... Em là Miêu Đan Phương.
Trần Kinh ngẩn người, chợt thần sắc khôi phục bình thường, thản nhiên cười nói:
- Vâng tiểu thư Đan Phương, em có chuyện gì không? Không cần lắp bắp, anh có ăn thịt em đâu mà sợ, em khẩn trương như vậy để làm gì? Em là nữ nhân vật chính của đài truyền hình Lĩnh Nam, mồm mép chắc là linh hoạt lắm à.
- Cảm ơn, cảm ơn.
Câu nói của Miêu Đan Phương khiến Trần Kinh không hiểu ra sao cả.
Rất nhanh Miêu Đan Phương đã điều chỉnh được cảm xúc, mồm miệng của cô trở nên linh hoạt:
- Bí thư Trần, là như thế này, có một chuyện em phải báo cáo với anh. Gần đây dường như có người tìm chị Cao Hà hỏi thăm chuyện của anh. Người nọ hình như là tìm hiểu về cuộc sống riêng tư của anh.
Mà... Hơn nữa, anh ta... anh ta nói anh bao…bao phụ nữ.
Bình tĩnh, rất bình tĩnh.
Trần Kinh chậm rãi nhắm mắt lại, lấy tay vỗ đầu của mình, nhẹ nhàng hừ một tiếng nói:
- Tiểu thư Đan Phương, cảm ơn em đã báo chuyện mật này. Anh rất có hứng thú muốn biết ai quan tâm đến chuyện này của anh như vậy? Đều quan tâm đến cuộc sống riêng tư của anh?
Giọng nói của Trần Kinh rất bình thường, cũng không vì lời nói của Miêu Đan Phương mà khiến hắn kinh hoảng, Miêu Đan Phương ở đầu bên kia điện thoại quanh co hồi lâu lúc này mới nói:
- Anh quen người đó, chính là Vạn Hân, anh ta tìm chị Cao nhiều lần. Chị Cao nói việc này cho em, chị không tiện nói việc này cho anh, nên để cho em nói... nói cho anh biết.
Nụ cười trên mặt của Trần Kinh dần tắt, nhưng giọng nói của hắn lại không hề doa động, hắn nói:
- Tiểu thư Đan Phương, anh cảm ơn em. Cũng cảm ơn Cao Hà. Chuyện của anh các em không cần lo lắng, anh không sao mà, bọn họ thích hòi thăm thì cứ việc hỏi thăm. Đã khuya rồi, em cũng nghỉ ngơi đi. Hôm nào anh mời em ăn cơm nhé.
Trần Kinh cúp điện thoại, hắn từ trên ghế salon đứng thẳng lên, cầm không chặt chén trà trên tay, “ Bịch " một tiếng đã rơi xuống mặt đất bể thành hai nửa.
- Thật sự là khinh người quá đáng.
Trong lòng Trần Kinh rất giận dữ.
Chính mình không lầm, người khác còn tưởng là mình yếu đuối dễ bắt nạt, mình muốn thanh trừ những tật khó sửa nhiều năm ở Tẩu Mã Hà, vậy mà sau lưng đã có người đâm dao, kiếm chuyện chơi rồi.
Chuyện của Vạn Hân Trần Kinh còn chưa tìm anh ta, vậy mà anh ta còn dã tâm đùa bỡn sau lưng hắn.
Vạn Hân và cấu kết với Bí thư chi bộ Chu Ái Hoa của thôn Lê Hoa, xúi giục dân chúng cản trở công việc giải phóng mặt bằng của chính quyền, Trần Kinh đã nắm Chu Ái Hoa, còn Vạn Hân Trần Kinh đang suy xét đến phương phương diện để mặt mũi cho anh ta, không động đến anh ta.
Hiện tại anh ta không những chế giễu, mà còn quay đầu lại đâm chính mình rồi.
Thật sự là lão hổ không phát uy, người khác đem mình làm mèo ốm rồi!
Bỗng nhiên, Trần Kinh nhăn mày lại, hắn lại nghĩ tới Mã Hải Sơn nói cái gã thân thích của Trưởng ban thư ký Thành ủy Vương Kỳ Hoa chẳng phải là Chu Ái Hoa sao?
Vương Kỳ Hoa ghi hận trong lòng với hắn, Vạn Hân sẽ giống như ông ta, hai người tiến đến với nhau khả năng này thật lớn.
Dù sao, Vạn Hân dựa vào lực lượng của chính mình, có lẽ chưa đủ can đảm để làm một điều như vậy, lão nhân nhà anh ta còn là một nhân vật, anh ta còn kém phân lượng.
Trần Kinh đột nhiên cảm giác được, hắn nên nhúc nhích rồi, mặc kệ hắn có rời Hoàn Thành hay không, cũng không thể đề cho người ta cưỡi trên đầu ỉa đái.
Trần Kinh muốn không đếm xỉa đến, cũng không phải hắn sợ phiền phức, chỉ thực sự không muốn tham gia vào những trận chiến nhàm chán, gây trở ngại cho công việc bình thường của hắn.
Nhưng hiện tại có người muốn cưỡi trên đầu hắn, hắn còn có thể nhẫn sao?
Trần Kinh không phải một người có thể nhịn, cá tính của hắn rất ngay thẳng, trong lòng khó chịu, hắn sẽ bộc lộ ra cho người ta thấy.