Quan Sách

Chương 86: Chương 86: Ngậm máu phun người






Bí thư thành ủy mặc một chiếc áo sơ mi trắng, được là phẳng lì như thường lệ, không một nếp nhăn. Y chỉ có cái bụng hơi to một chút, ngoài đặc điểm này ra, dáng người có thể nói là rất chuẩn, người này trong giới quan chức thì không nhiều lắm.

Thế nhưng lúc này Hoàng Tiểu Hoa không có tâm trí đâu mà chú ý những đặc điểm ấy, trong lòng y từ trước đến nay chưa bao giờ nặng trĩu như thế cả.

Đã là bức thư đưa tin thông báo thứ ba rồi, nội dung thông báo đều có liên quan đến cầu Trường Bình, sao chuyện này đã qua lâu như vậy rồi, mà vẫn còn tồn tại nhiều vấn đề như vậy?

Giọng nói của Bí thư thành ủy khá nghiêm trọng.

Mồm Hoàng Tiểu Hoa như ngậm hột thị, đối với vấn đề này, y cũng không biết trả lời thế nào.

Bất cứ việc gì cũng chỉ có một lần thôi, một lần mắc lỗi có thể tha thứ, đằng này nhiều lần mà xảy ra cùng một vấn đề, e rằng thật sự có chuyện rồi! Bí thư thành ủy nói.

Trên mặt Hoàng Tiểu Hoa nóng bừng như lửa đốt, Bí thư thành ủy lại nói tiếp:

Chuyện này mà không giải quyết xong, thì sẽ gặp rắc rối đấy!

Bí thư thành ủy cũng không nói gì nhiều, nhưng mỗi câu ông ấy nói ra đều khiến cho Hoàng Tiểu Hoa đổ mồ hôi lạnh trên sống lưng. Trong trí nhớ của y, Bí thư thành ủy hiếm khi đỏ mặt, nhưng hôm nay ông ấy đã đỏ mặt, điều này có nghĩa là sự việc rất nghiêm trọng đến mức làm ông ấy đã phát cáu lên rồi.

Ba bức thư thông báo, thư thông báo kiểu này có thể thấy trên bàn của Bí thư thành ủy, thì mới có thể thấy trên bàn của Mã Bộ Bình, còn có khả năng xuất hiện trên bàn của lãnh đạo cấp thành phố thậm chí là cấp tỉnh.

Hiện tại đầu năm nay, quần chúng nhân dân tố cáo lên cơ quan cấp trên và yêu cầu giải quyết kiện tụng ngày càng nhiều, cấp khiếu lại cũng ngày càng cao, vấn đề nào cũng đòi hỏi cần có manh mối,thì ai đảm bảo được việc này sau này sẽ không dẫn đến rắc rối to.

Đi ra từ phòng của bí thư thành ủy, Hoàng Tiểu Hoa đi thang bộ xuống, y đi ngang qua phòng làm việc của Triệu Nhất Bình, chỉ nghe thấy Phó bí thư Triệu đang nổi cáu với cấp dưới, rõ ràng Phó bí thư Triệu vẫn chưa thoát khỏi vụ khu mở rộng.

Hoàng Tiểu Hoa đột nhiên nghĩ đến câu nói của một người nào đó, mày muốn làm cho người khác sống khổ sở, trước tiên bản thân mày phải sống khổ sớm hơn những kẻ khác! Bản thân mày cảm thấy vui, không có việc gì để làm nên nghĩ trăm phương nghìn kế khiến người khác khổ sở à ?

Có đôi lúc ngẫm lại câu nói này, Hoàng Tiểu Hoa vẫn cảm thấy rất có lí.

Nhưng bây giờ hai vị Bí thư đều không vui vẻ thì một Hoàng Tiểu Hoa như y càng không sung sướng gì.

- Chủ nhiệm Hoàng, Chủ tịch Đinh Đại Trung đến rồi!

Thư kí Tiểu Tề chạy đến gần Hoàng Tiểu Hoa khẽ báo cáo.

Hoàng Tiểu Hoa gật đầu nói:

Tôi biết rồi, tôi và chủ tịch Đinh đi ra ngoài một chút, nếu có việc gì thì cậu cứ trực tiếp gọi điện thoại báo cho tôi!

Đinh Đại Trung là Chủ tịch đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc, có quan hệ thân tình với Hoàng Tiểu Hoa, lúc Hoàng Tiểu Hoa làm Bí thư đảng ủy ở Bình Động thì Đinh Đại Trung làm Phó bí thư.

Lần này vì Đinh Đại Trung đích thân đến nên Hoàng Tiểu Hoa đã đặt sẵn một bàn ăn thịnh soạn ở nhà khách Phòng Sơn khiến cho Đinh Đại Trung vừa mừng vừa ngạc nhiên.

Ăn cơm được một lúc thì Đinh Đại Trung cuối cùng cũng mở lời, y nói:

Bí thư Hoàng này, Vương Thanh Nhàn bây giờ đi khắp nơi thu thập tài liệu về việc xây cầu Trường Bình năm ấy, hắn còn phỏng vấn những công nhân đã từng xây cầu, tình thế quả là rất nguy hiếm rồi! Kiểu này là hắn muốn phủ định hoàn toàn những thành tích của anh ở Bình Động đấy!

Hoàng Tiểu Hoa hơi cau mày, gắp một miếng thức ăn không nói thêm một lời nào. Đinh Đại Trung lại nói tiếp:

Còn nữa, việc giở trò của tay Vương Thanh Nhàn dường như có gì đó sơ hở, hắn bây giờ hẳn là phải rất cẩn thận , hắn tuy biết nhiều thông tin nhưng đều do dở trò mà có được thôi.

Sắc mặt Hoàng Tiểu Hoa thay đổi liên tục, y nói:

Cái gì? Dở trò vô liêm sỉ mà còn dám ở Lễ Hà? Đúng là gan to hơn gan hùm.

Đinh Đaị Trung nói:

Hắn tuy không ở Lễ Hà, nhưng đi từ Bình Động đến đây không xa lắm đó là khu vực tỉnh Sở Bắc, hắn giở giở trò vô liêm sỉ cũng đều ở khu vực ấy cả, hắn chỉ cần sang bên Sở Bắc một chuyến, thế là mười phần chắc chín rồi.

Hoàng Tiểu Hoa thở dài một hơi, hắn cầm chai nước trên bàn uống mấy ngụm rồi nói:

Vương Thanh Nhàn cái thằng này điên thật rồi, hắn muốn làm cái gì chứ? Vụ cầu Trường Bình, Huyện ủy đã có kết luận rồi, hắn còn dám lôi chuyện cũ ra, hắn… hắn đúng là một thằng điên.

- Cái thằng cha này nhất định điên rồi, bây giờ hắn một tay che trời ở Bình Động rồi, hắn không nghe ý kiến của ai hết đâu! Đinh Đại Trung nói phụ họa theo,ngừng một lúc, Đinh Đại Trung lại nói:

- Bí thư Hoàng, nếu thực sự muốn nhắc đến vụ cầu Trường Bình, thì thật sự cần phải lật lại rồi, vậy thì cũng phải nhờ đến một người hi sinh của Phòng lâm nghiệp bên này rồi. Ai chẳng biết cái cầu ấy thật ra là do Phòng lâm nghiệp huy động vốn sửa chữa?

Năm đó Lâm Trung Tắc lấy được sắt sửa cầu , Phòng lâm nghiệp của hắn cứ đòi chặn ngang một cái xà, nói là phải giám sát sử dụng vốn đầu tư.

- Được rồi, không cần nói nữa!

Hoàng Tiểu Hoa cắt ngang lời Đinh Đại Trung, giọng nói của y trở nên ôn hòa bình tĩnh :

- Anh cứ về Bình Động trước đi, thời gian này cố gắng đừng về thị trấn huyện, có việc gì xảy ra cứ gọi điện thoại cho tôi là được rồi! Cách làm của Vương Thanh Nhàn là tự chui đầu vào rọ, sau này rồi hắn sẽ phải chịu kết cục thảm hại!

Đúng, hắn đã tự đào hố chôn mình! Đúng là một thằng điên!

Giọng Đinh Đại Trung ồm ồm hùa theo, y nghiến răng nghiến lợi lộ rõ diện mạo hơi dữ tợn.

...

Tiễn Đinh Đại Trung về xong, sắc mặt của Hoàng Tiểu Hoa trở nên vô cùng u ám.

Y suy nghĩ một lúc lâu, hay là tìm Phó bí thư Vương Khánh, nói rõ cho Vương Khánh biết rõ rằng hai vị Bị thư huyện ủy muốn biết tình hình phát triển của của vụ Phòng lâm nghiệp.

Vẻ mặt Vương Khánh hơi e ngại, y nói:

Chủ nhiệm Hoàng, vấn đề của Phòng lâm nghiệp dạo này gặp không ít khó khăn, chúng ta đã không chế được Lâm Trung Tắc, nhưng hắn biết được manh mối trong tay chúng ta, đối với việc hắn phạm sai lầm, hắn hoàn toàn thú nhận. Nhưng việc hắn can thiệp vào giới quan chức có những ai thì chúng ta không hề biết.

Hoàng Tiểu Hoa vừa nghe xong câu nói này thì thay đổi sắc mặt, y nói:

Tại sao có thể như vậy? Ai mà có khả năng lớn như vậy có thể khiến cho Lâm Trung Tắc nói ra hết sự thật? Ông Vương, cách các ông điều tra liệu có phải có vấn đề không? Đối với tình huống như thế này, ông phải nghĩ ra nhiều biện pháp, Lâm Trung Tắc càng âm thầm như thế thì càng nói rõ chắc chắn là xảy ra chuyện gì rồi.

Vương Khánh hơi có chút lo lắng liếc nhìn Hoàng Tiểu Hoa, Hoàng Tiểu Hoa nói xong cũng cảm thấy mình đã nói hơi quá đáng, y ho vài tiếng, thở ra làn khói.

Vương Khánh nói:

Tình hình hiện tại của Phòng lâm nghiệp cũng nằm ngoài dự đoán của chúng tôi, khả năng kiểm soát phạm vi của Trần Kinh rất mạnh, Viện kiểm sát của chúng tôi đã cử một tổ điều tra vào Phòng lâm nghiệp, nhưng chưa điều tra ra điều gì.

Hoàng Tiểu Hoa cau mày, y nói:

Tôi đã hiểu rồi, giai đoạn đầu khi hợp tác với các ông chưa lâu, tôi chỉ biết rằng Lâm Trung Tắc có chuyện thì các ông bắt tay vào làm, còn về việc có liên lụy đến mình hay không thì các ông lại tìm cách che đậy, tôi nói đúng chứ?

Khuôn mặt Vương Khánh đỏ bừng, câu nói của Hoàng Tiểu Hoa rõ ràng rất trắng trợn, nhưng sự việc không thay đổi được nữa.

Trường hợp của Lâm Trung Tắc cũng có vài việc họ không ngờ đến. Việc thứ nhất đó là Lâm Trung tắc rất rõ mấu chốt làm hắn gặp chuyện nên hắn đã hoàn toàn thú nhận khiến cho người khác không can thiệp được sâu vào phần tiếp theo. Việc thứ hai đó là Vương Khánh cho rằng Lâm Trung Tắc bị sụp đổ rồi, Phòng lâm nghiệp sẽ rơi vào tình trạng hoang mang, toàn Phòng sẽ bị rối loạn trong một thời gian dài.

Thế nhưng trên thực tế thì sau khi Lâm Trung Tắc xảy ra chuyện Phòng lâm nghiệp lại xuất hiện một tình tiết khó mà tưởng tượng được rằng, khả năng quản lí Phòng của Phó phòng thường vụ Trần Kinh rất mạnh, cả Phòng lâm nghiệp luôn đi vào hoạt động bình thường,hơn nữa gần đây toàn Phòng lại hoàn toàn khác so với tình hình của Phòng trước khi Lâm Trung Tắc xảy ra chuyện.

Theo Kinh nghiệm điều tra của Vương Khánh, vụ án lâm vào tình cảnh này, về cơ bản coi như đã đến đằng chuôi, sau này có tiếp tục điều tra cũng khó thu thêm được nhiều kết quả.

Quy luật phá án của ủy ban kỷ luật là như vậy, tính nhạy cảm của ủy ban kỷ luật không đủ để giải quyết tốt sự việc, sau này mà có cân nhắc đến ảnh hưởng của các mặt, sẽ phải điều tra tiếp nhưng phải yêu cầu có đầy đủ chứng cứ.

Vương Khánh chưa giãi bày việc khó xử của bản thân với Hoàng Tiểu Hoa, ai cũng không đoán được suy nghĩ của Bí thư ủy ban kỷ luật Dịch Minh Hoa, Vương Khánh cũng không phải là một thằng ngốc, y cũng có thể nhận ra bộ mặt Huyện ủy cũng ngày càng trở nên căng thẳng, tại thời điểm mấu chốt, việc kiểm tra kỉ luật sẽ dẫn đến nhiều sự tranh cãi, vì thế cố gắng nói ít đi thì sẽ tránh được nhiều phiền toái.

Đi làm từ sáng sớm, Hoàng Tiểu Hoa đã gặp Bí thư thành ủy, sau đó lại gặp Đinh Đại Trung, bây giờ lại gặp Vương Khánh, hết việc nọ đến việc kia, y càng trở nên bực bội.

Đột nhiên y thấy hơi thất vọng vì bình thường một Chủ nhiệm huyện ủy như y đi đến đâu cũng đều thuận buồm xuôi gió cả, đặc biệt ở Lễ Hà, cấp dưới của y không ít, người có thể nghe sự sai bảo của y và thay y đi giải quyết công việc không đếm xuể.

Thế nhưng khi lâm vào tình thế nguy kịch thì y phát hiện ra chỉ trơ trọi mình y, những kẻ khác dường như đều không đáng tin cậy! Đầu năm nay, có một số việc phải đích thân y giải quyết rồi!

Lúc gần hết giờ làm, trưởng phòng phòng công an Đàm Thu Lâm đến huyện ủy, y đẩy cánh cửa phòng làm việc của Hoàng Tiểu Hoa vẻ mặt tươi cười nói:

Chào chủ nhiệm Hoàng, anh vẫn chưa hết giờ làm à?

Hoàng Tiểu Hoa vừa nhìn thấy ông ta thì sắc mặt tối sầm lại, y nói:

Ông làm thế nào thế? Tôi đã để ông giải quyết ổn thỏa, sự thể lại biến thành như thế này rồi? Lại còn khiến cho Bí thư Triệu lâm vào tình cảnh khó khăn, vụ này ông chịu trách nhiệm như thế nào đây?

Vẻ mặt Đàm Thu Lâm lộ rõ vẻ lung túng, y nói:

Tôi biết việc mình làm đã gây ra sơ xuất nên đặc biệt đến để kiểm điểm lại bản thân với các lãnh đạo.

Sắc mặt Hoàng Tiểu Hoa dãn ra một chút, y chỉ tay về phía ghế sô-pha rồi nói:

Ngồi đi.

Y rót cho Đàm Thu Lâm một chén trà làm cho Đàm Thu Lâm vừa mừng lại vừa lo.

Hoàng Tiểu Hoa đập bàn tay hướng về phìa Đàm Thu Lâm:

Tôi thường xuyên nhắc nhở anh, làm công tác thì phải thật cẩn thận chu đáo, phải thật nghiêm túc, bất kì sai sót nhỏ nào cũng có thể gây ra tai họa, anh lại cứ không nghe theo tôi.

Đàm Thu Lâm uống một ngụm trà xong, y nói:

Lời dạy của Chủ nhiệm tôi luôn ghi nhớ trong lòng cho nên trong khi làm việc tôi luôn chú ý để không xảy ra sai sót...

Anh chú ý cái gì?

Hoàng Tiểu Hoa ngắt lời y, sắc mặt Hoàng Tiểu Hoa sầm lại:

Nếu anh mà chú ý chi tiết thì đã không lén lút với Lưu Quân! Bây giờ khi chuyện trở nên tồi tệ thì Lưu Quân lại đem tổ điều tra đến điều tra tại Phòng lâm nghiệp, ngược với tìm gốc rễ của tội danh, anh nói đi nếu các anh mà không lén la lén lút thì tay Trần Kinh có tố vụ này nên huyện ủy không?

Anh có biết vị vụ này xảy ra khiến các lãnh đạo huyện ủy đang rất bị động không?

Đàm Thu Lâm như bị vật gì đâm vào mông y đứng phắt dậy, mặt đỏ tía tai:

Tay Trần Kinh là một kẻ ngậm máu phun người! Hắn...hắn...đúng là không biết trời cao đất dầy là gì, hắn không phải là thằng biết suy nghĩ,ăn nói toàn không có chứng cứ, Chủ nhiệm Hoàng, anh nhất định không được tin những lời hắn nói.

Được rồi anh Đàm!

Hoàng Tiểu Hoa ra hiệu bảo Đàm Thu Lâm bình tĩnh.

Việc này không phải là vấn đề tôi tin hay không tin, anh thử nghĩ xem Trần Kinh là một phó phòng hơn nữa hắn lại là người tỉnh khác. Anh với Lưu Quân kết hợp lại để đối phó với hắn, cuối cùng lại biến thành mặt mo, việc này ai đúng ai sai,tất cả mọi người sẽ tin anh hay tin tay Trần Kinh kia đây?

Thỉnh thoảng anh cũng phải động não suy nghĩ một chút, nắm chắc sự việc thì hãy bắt tay vào làm,mà đã làm thì phải làm cho đến nơi đến chốn, bằng không thì chịu yên phận đi đừng có làm trò cười cho thiên hạ xong giả vờ chịu oan ức như thế chính là tự hạ thấp bản thân mình đấy!

Đàm Thu Lâm bị Hoàng Tiểu Hoa giáo huấn vài câu đỏ mặt tía tai, trong lòng y bùng lên ngọn lửa giận, trong đầu y tự nhiên nghĩ đến khuôn mặt trẻ ranh của Trần Kinh, y tự nhiên nắm chặt tay lại!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.