Quan Sách

Chương 94: Chương 94: Nhấc đá đập vào chân mình.






Lâm Dĩnh Nhi đối mặt với ánh mắt kiên định của Vương Tử Quân, trong lòng chợt cảm thấy tín tín nhiệm. Ngay cả vừa rồi hắn giữ lấy bàn tay của mình, nàng cũng không cảm thấy chán ghét.

- Tôi gọi điện thoại, một ngàn đồng cũng không phải số tiền nhỏ, tôi cũng không mang theo nhiều như vậy.

Vương Tử Quân nói, sau đó hắn đi về phía chiếc điện thoại, hắn đã nhớ số điện thoại trước đó mình ghi lại, thế cho nên nhấc máy lên là gọi đi ngay.

Tranh chấp cuối cùng cũng gián đoạn, lúc này đám người năm nam nữ kia có bộ dạng chiến thắng, bọn họ ngồi ở hàng ghế trong hành lang bệnh viện, hoàn toàn không quan tâm đến người mẹ đang nằm trên giường.

Lâm Dĩnh Nhi thấy thế thì thật sự không đành lòng, nàng tiến lên dùng giọng dịu dàng an ủi bà cụ. Vương Tử Quân khẽ đưa mắt nhìn, cảm thấy lòng nhân ái của cô bé kia thật sự rất đáng quý.

Thật sự là một cô gái khôn khéo và có lòng nhân ái, Vương Tử Quân thầm cảm thấy cảm khái, trong lòng chợt bùng lên cảm giác muốn bảo vệ cho cô gái lương thiện kia, không muốn cho nàng phải chịu tổn thương.

- Anh, một ngàn có phải có hơi ít không?

Một người phụ nữ đưa mắt nhìn Lâm Dĩnh Nhi rồi khẽ nói.

Người phụ nữ này vừa mở miệng thì tên Nhị đệ cũng chậc lưỡi nói:

- Đại ca, Huệ Linh nói đúng, chúng ta ra giá quá thấp, mẹ bây giờ nếu có di chứng thì không phải phiền toái sao? Theo tôi thấy ít nhất cũng là hai ngàn.

Tên đàn ông mặc đồng phục cảnh sát nhìn thoáng qua Vương Tử Quân và Lâm Dĩnh Nhi, hắn cũng không nói gì mà ánh mắt chợt lóe lên.

- Tút, tút, tút...

Điện thoại vang lên, Vương Tử Quân cầm lấy ống nghe, chợt nghe thấy bên trong vang lên một âm thanh nhiệt tình:

- Tử Quân à, chú Trương đây.

- Chào chú Trương.

Vương Tử Quân khẽ cười nói.

- Có phải thư ký trưởng đã về rồi không?

Trương Tùng Niên tuy đã vào độ tuổi trung niên nhưng đối với sự kiện có thể được gặp thư ký trưởng Vương thì cũng không giữ được bình tĩnh.

- Không, chú Trương, cháu có xảy ra chút chuyện, muốn nhờ chú giúp một tay, cháu đang ở ngoài văn phòng của bệnh viện nhân dân Giang Thị.

Trương Tùng Niên vừa nghe nói Vương Tử Quân đang ở bệnh viện thì cất lời:

- Tử Quân đừng lo, chú sẽ sang ngay, cháu chờ một chút.

Sau đó điện thoại đã cúp.

Từ lúc đến thăm hỏi thì Trương Tùng Niên đã thấy cậu thanh niên kia không đơn giản, thế cho nên càng có tâm tư kết giao, bây giờ Vương Tử Quân chủ động gọi điện thoại tìm gặp, đây chẳng phải là cơ hội đến với hắn sao?

Trương Tùng Niên thấy quan hệ cần phải kinh doanh, hắn đã nhiều năm không gặp thư ký trưởng Vương, hơn nữa cũng không phải bạn cùng lớp, nếu như muốn tiến vào vòng quan hệ của Vương gia, không trả giá là không được.

Mà bây giờ Vương Tử Quân chủ động tìm mình, điều này làm cho tinh thần của Trương Tùng Niên chợt tỏa sáng.

Trương Nguyên Tể thầm vui sướng, hắn cũng không chần chừ, nhanh chóng gọi điện thoại cho lái xe chuẩn bị xe, sau đó chạy ra khỏi phòng làm việc, đến phòng tài vụ.

- Cậu thanh niên, tôi thấy thái đội của các người khá tốt, tiền chữa bệnh cho mẹ tôi là một ngàn, nhưng tôi cần phải nói rõ, mẹ của tôi nằm viện cũng cần có hộ lý chăm sóc, cần phải trả tiền công, các người cũng cần phải biết điều một chút.

Tên đàn ông mặc đồng phục cảnh sát tỏ ra vênh váo tự đắc, hắn lên tiếng.

Vương Tử Quân đã có sắp xếp, hắn cũng không muốn so đo với đối phương, sau khi nghe đối phương nói xong thì gật đầu:

- Được.

- Tốt, vậy thì người nhà các người đến, như vậy bỏ ra hai ngàn đồng, chúng tôi cũng không muốn nhiều hơn.

Tên cảnh sát mở miệng lật lọng thật sự là giở trò tống tiền, điều này làm cho Lâm Dĩnh Nhi tức đến mức phát run, thầm nghĩ đây là loại người gì vậy?

- Còn nữa, nếu mẹ tôi có di chứng, như vậy chúng tôi cũng cần có tiền.

Tên cảnh sát thấy Vương Tử Quân mềm yếu dễ ức hiếp thì càng tỏ ra lòng tham vô đáy.

- Ừ, được.

Vương Tử Quân cười điềm nhiên như không, bộ dạng không thèm quan tâm, giống như tiền đối với mình giống như lá cây mà thôi.

Đám người thấy Vương Tử Quân sảng khoái đồng ý thì không khỏi tỏ ra vui sướng, thì ra mình gặp phải loại ngốc nghếch. Hì hì, nhìn tên này thật sự là dạng chó hình người, không ngờ lại là loại không có óc.

Tên đàn ông Nhị đệ cảm thấy nghi ngờ, hắn nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân một lúc lâu, sau đó cảnh cáo:

- Tiểu tử, tôi nói cho cậu biết, nếu cậu không thành thật, cẩn thận ông phế mày...

Tên đàn ông này còn chưa dứt lời thì thấy có một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát tiến vào đại sảnh.

Người đến là Trương Tùng Niên, hắn nhận từ phòng tài vụ hai chục ngàn, sau đó leo lên xe cảnh sát nhanh chóng chạy đến bệnh viện. Sau khi vào cửa thì đúng lúc thấy tên đàn ông kia đang dùng giọng lỗ mãng uy hiếp Vương Tử Quân.

- Anh cút sang một bên cho tôi.

Khi thấy Vương Tử Quân bị người ta uy hiếp trên địa bàn của mình, Trương Tùng Niên thật sự không khỏi cảm thấy có chút căm tức, sau đó hắn chỉ về phía tên đàn ông Nhị đệ kia rồi quát lên nghiêm nghị.

Tên đàn ông kia thấy có một cảnh sát đi đến thì không khỏi thầm run lên, nhưng hắn nghĩ rằng anh mình cũng là cảnh sát, sắp là đồn trưởng đồn công an, thế nên nhanh chóng đứng thẳng người lên.

- Mày nói ai vậy? Nói gì mà thối thế?

Không đợi tên đàn ông nói xong thì đã bị ăn một tát, hắn tức giận quay đầu, chợt ngây người phát hiện người đánh chính là anh mình.

Tên đàn ông Nhị đệ còn chưa kịp mở miệng thì đã bị người anh mở miệng khiển trách:

- Trước mặt cục trưởng Trương nào có chỗ cho cậu lên tiếng? Cút sang một bên cho tôi.

Sau khi nghe nói đến ba chữ cục trưởng Trương thì tên đàn ông Nhị đệ kia nhanh chóng câm mồm, dù không biết đối phương có cấp bậc gì nhưng cũng hiểu rõ một vấn đề, chỉ cần anh mình tỏ ra cung kính thì tên kia rõ ràng là quan lớn.

Nếu so sánh với Nhị đệ thì tên đàn ông cảnh sát càng tỏ ra bất an hơn, hắn biết vị cục trưởng cục công an thành phố kia, không ngờ tiểu tử kia lại gọi một vị ôn thần như vậy đi đến đây, chỉ sợ lần này trộm gà không được còn mất nắm gạo.

Đúng lúc hắn run rẩy chuẩn bi mở miệng thì đã thấy Trương Tùng Niên chạy đến bên cạnh Vương Tử Quân nói:

- Tử Quân, không sao chứ?

- Chú Trương, những năm nay thói đời thiếu nhân tâm, vô đạo đức, làm người tốt cũng không được. Cháu và Dĩnh Nhi gặp một bà cụ bị ngã ngoài đường, tranh thủ thời gian đưa đến bệnh viện, sau đó lại bị người ta ép phải bỏ ra hai ngàn đồng. Chú Trương, cũng là cảnh sát các chú lợi hại, vì đề phòng cháu và Dĩnh Nhi đã chuẩn bị chứng cứ, không ngờ bọn họ cũng tiêu hủy luôn.

Vương Tử Quân nói rồi đưa một điếu thuốc đến cho Trương Tùng Niên, bộ dạng tùy ý thản nhiên.

Trương Tùng Niên lập tức trầm mặt xuống, hắn đang cố gắng kéo quan hệ với Vương Quang Vinh thì xảy ra vụ việc này, một người con nhà quan như Vương Tử Quân đã phải chịu uất ức này, sẽ dễ bỏ qua sao? Nhưng đây cũng là một cơ hội cho mình, nếu như có thể xử lý tốt, biết đâu sẽ sinh ra hậu quả khó tưởng.

- Tử Quân, cháu cứ yên tâm, chuyện này chú sẽ xử lý tốt.

Trương Tùng Niên vừa nói như vậy thì tâm tình của tên cảnh sát phía bên kia đã chìm xuống tận đáy cốc, hắn còn chưa kịp mở miệng thì Vương Tử Quân đã nói:

- Chú Trương, chuyện này cũng không muốn dây dưa quá nhiều, gặp phải loại người này cũng xem như chúng cháu xui xẻo. Chú hỏi xem anh ta định xử lý thế nào, sau này cháu sẽ trả lại tiền cho chú.

Vương Tử Quân nói xong thì kéo Lâm Dĩnh Nhi đi, hắn nói tiếp:

- Ông nội còn ở nhà chờ cháu, chú Trương, đợi sau khi xong việc cháu sẽ mời chú dùng cơm.

- Tử Quân, cháu yên tâm, chỗ này có chú lo liệu.

Trương Tùng Niên vừa nghe Vương Tử Quân nhắc đến ông nội thì nụ cười trên mặt càng sáng lạn, hắn tranh thủ vung tay với Vương Tử Quân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.