Quan Sách

Chương 244: Chương 244: Nhân vật mấu chốt




Ân tình ấm lạnh, người vấp ngã đối với điểm này cảm nhận sâu nhất!

Hồng Nhâm Bác đường đường là Phó bí thư huyện ủy, năm đó ở Lâm Hà cũng là nhân vật khá vang danh, y ở Lâm Hà kinh doanh nhiều năm, xem như cây lớn rễ sâu.

Nhưng một khi bị miễn chức, lập tức cái gì cũng không ổn, ánh sáng ngày xưa sau một đêm liền mất đi, người ngày thường đuổi theo y, bên người của y, sớm ra đi, y hoàn toàn trở thành người cô đơn!

Thói quen bận rộn, thói quen xã giao, một khi thanh nhàn rảnh rỗi, nội tâm có cái loại mất mát khó có thể thành tên! Trong một đêm, Hồng Nhâm Bác dường như liền già thêm hơn mười tuổi!

Trần Kinh từ trong điện thoại nghe đến tiếng khàn khàn của Hồng Nhâm Bác, tinh thần sa sút, hình tượng mất mát của Hồng Nhâm Bác liền qua di động hiện lên trước mắt hắn, hắn âm thầm lắc đầu. Đối với rất nhiều người mà nói, quyền lợi so với ma túy càng làm cho người ta nghiện hơn! Một khi mất đi quyền lợi, thế giới tinh thần lập tức liền sụp đổ...

Hồng Nhâm Bác nhận được điện thoại của Trần Kinh, liền giống như kẻ nghiện thấy được hy vọng, cái loại nháy mắt hưng phấn và chuyển biến, làm cho người ta kích thích rất mạnh!

Thanh âm y phát run, kích động nói năng lộn xộn, ở trong điện thoại ấp úng:

- Trần... Chủ nhiệm, chủ nhiệm... Ngài... Ngài có cái gì chỉ thị? Tôi... Cái kia...

- Lão Hồng!

Trần kinh thanh âm trầm thấp:

- Đại trượng phu co được dãn được, lúc này mới làm được việc lớn? Làm sao vậy? Không có ý chí chiến đấu ? Ý chí tinh thần sa sút ?

Hồng Nhâm Bác điều chỉnh cảm xúc rất nhanh, nhiều năm kinh nghiệm quan trường, khiến y nhanh chóng điều chỉnh tốt cảm xúc của mình.

Y có một ý niệm trong đầu, có phải là y còn có cơ hội, thư ký của Bí thư Thành ủy có thể tự mình gọi điện thoại lại đây, đã nói lên y còn có cơ hội!

Ý nghĩ này khiến y hưng phấn, khiến y rất nhanh tựa như thay đổi thành một người bình thường, hoàn toàn bình thường!

Trần Kinh cách xa mấy trăm km, hắn có thể cảm nhận được Hồng Nhâm Bác kích động. Hắn trong lòng âm thầm thở dài một tiếng!

Gọi điện cho Hồng Nhâm Bác, thuần túy là hành vi cá nhân hắn, cùng bất cứ kẻ nào không quan hệ! Hơn nữa cuộc điện thoại này, không có bất luận ý nghĩa thực chất, đối với Hồng Nhâm Bác cũng không trợ giúp được gì!

Trần Kinh trong lòng hiểu rõ, Hồng Nhâm Bác đã bị quăng đi trong lòng Chu Thanh, Hồng Nhâm Bác đã không còn giá trị gì, Hồng Nhâm Bác đã hoàn thành sứ mệnh lịch sử của y!

Chu Thanh nói với Trần Kinh:

- Đồng chí Nhâm Bác là một đồng chí tốt, đối với đồng chí Nhâm Bác chúng ta hẳn là phải bồi thường!

Y nói những lời này Hồng Nhâm Bác chính là bị bỏ quên, bằng không, lời này của y nên đi đến trước mặt Hồng Nhâm Bác nói, để Hồng Nhâm Bác đối với y cảm động đến rơi nước mắt! Ở trước mặt Trần Kinh nói, bảo Trần Kinh đi đến trước mặt Hồng Nhâm Bác mà nói sao?

Quan trường có ngôn ngữ phức tạp, quan trường có quy luật cũng rất kỳ diệu.

Đối với cán bộ có trọng trách, quyền lực lớn, nhiều đánh giá tiêu cực đây là đặc sắc quan trường của nước cộng hoà. Cây to đón gió thôi!

Mà đối với cán bộ lùi về tuyến hai, tất cả mọi người đều thừa nhận, hoa kiệu hoa tử mỗi người nâng, chính là khi nói chuyện, ai không vui?

Hồng Nhâm Bác được ăn cả ngã về không, đem toàn bộ bộ máy Lâm Hà trở thành sụp đổ, xem như giúp Chu Thanh ân lớn, cuối cùng nhận một câu:

- Đồng chí Nhâm Bác chúng ta hẳn là phải bồi thường...

Chu Thanh nói lời này nếu nói trầm thấp kịch liệt một chút, có lẽ có thể khiến nét mặt Trần Kinh thay đổi!

Hồng Nhâm Bác thái độ chuyển biến liền hỏi Trần Kinh rất nhiều vấn đề, đều là nói bóng nói gió về chuyện của y! Trần Kinh chỉ có nói cho y, phải nhẫn nại phải đợi, không cần mạnh tay. Mỗi ngày ý chí tinh thần sa sút, ngày ngày vẻ mặt cầu xin, là để cho ai xem?

Là để tổ chức xem, hay là để cho người khác nhìn thấy mình chật vật?

Trần Kinh nói lời này nói khá nặng nề, Hồng Nhâm Bác ở điện thoại đầu kia liên tục kiểm điểm, tỏ vẻ chính mình nhất định đoan chính tư tưởng, chìm xuống muốn làm điều tra nghiên cứu, muốn làm điều tra nghiên cứu, bất cứ lúc nào chuẩn bị chờ đợi tổ chức triệu tập!

Trên bàn trà đã lạn , cảm xúc Triệu Nhất Bình không thể bình tĩnh như trước, y thẳng lăng lăng nhìn chén trà, mày sâu mặt nhăn, hết đường xoay xở!

- Cốc, cốc!

Triệu Nhất Bình nghe thấy tiếng gõ cửa, người từ trên ghế giật bắn lên.

Cửa phòng mở ra, tiến vào vào một vị bốn mươi tuổi, người trung niên phong độ lịch sự!

- Phó giám đốc Phong, tôi lão Triệu, ngài còn nhớ rõ không? Năm đó trường Đảng Tỉnh ủy lớp thứ ba khóa học Thanh niên xuất sắc của Tỉnh ủy!

Triệu Nhất Bình nhiệt tình tiếp cận, cười nói.

Phong Minh, Phó giám đốc Đài truyền hình thành phố Đức Cao, đài truyền hình chủ yếu phụ trách chính là Phong Minh, cho nên ở thành phố Đức Cao, y xem như nhân vật nổi danh! Ở quan trường Đức Cao, y cắm rễ rất sâu, rất có tiếng!

Phong Minh đối với Triệu Nhất Bình có một chút kiêu ngạo, y và Triệu Nhất Bình ngắn gọn bắt tay, nói:

- Lão Triệu, thế nào? Chuyện đó đã hơn mười năm rồi đấy?

Phong Minh đi thẳng vào vấn đề, nhắc tới đến chuyện đó, Triệu Nhất Bình sắc mặt liền u ám!

Hiện tại chính đàn Lâm Hà động đất, Chủ tịch huyện bị miễn chức, đây đúng là cơ hội hoàng kim để Triệu Nhất Bình mưu cầu điều động!

Điều chỉnh bộ máy Lễ Hà, Triệu Nhất Bình nhiều lần sai lỡ dịp, nếu lúc này đây, cơ hội Lâm Hà bên này Triệu Nhất Bình còn không nắm được, y hoàn toàn mất đi cơ hội! Con đường làm quan của y khả năng cuối cùng sẽ dừng tại đây, cái mấu chốt là, chậm rãi tiến vào nhóm cán bộ không được đề bạt!

Quan trường tàn khốc không chỉ có ở chỗ đấu tranh, càng ở chỗ cùng với thời gian thi chạy, vài bước chân mấu chốt nếu bước không tốt, sai một bước, đó là vạn kiếp bất phục!

Vì chuyện này, Triệu Nhất Bình gần nhất là hạ vốn gốc , không chỉ có vận dụng tất cả quan hệ, hơn nữa còn đem một chút của cải mấy năm nay tích lũy đều liều mạng đưa ra, thắng bại là lúc này...

Trên thực tế, Triệu Nhất Bình vận hành và thao tác phi rất thông thuận, các khớp xương rất nhanh đã bị y khai thông!

Về vấn đề đề bạt y, khả năng ở thành phố không chỉ nghị luận một lần, liên tiếp nghị luận, mỗi lần ngâm nước nóng, cho tới hôm nay giờ khắc này, Triệu Nhất Bình cảm giác con đường đi có chút thành công! Chính y cũng khá nắm chắc!

Lần này, tại thời điểm mẫn cảm y vào thành phố Đức Cao, chính là muốn cố gắng một lần, tranh thủ đưa mình đến chiến thắng!

Nhưng, y tuyệt đối không dự đoán được, chuyện sẽ đột nhiên phát sinh thay đổi khiến y bất ngờ!

Ngay tại đêm qua, Triệu Nhất Bình hẹn vài người bạn ở thành phố, cùng nhau mời Trưởng ban thư ký chơi bài, trên bàn bài, không khí rất hòa hợp. Triệu Nhất Bình cũng là theo dòng nước lớn, mới mấy giờ liền thua Chu Thanh hơn hai vạn đồng!

Thắng tiền, Chu Thanh miệng cười lớn, nói rất nhiều điều Triệu Nhất Bình ngày thường muốn nghe, lại không nghe được. Khiến Triệu Nhất Bình được ủng hộ, rất cảm động!

Trưởng ban thư ký Chu Thanh, hiện tại ở Đức Cao tất cả mọi người gọi y là ông bất đảo trên chính đàn, y phục vụ qua mấy bí thư, được mấy bí thư trọng dụng, hiện tại bí thư Ngũ Đại Minh mới lên đảm nhiệm, không ngờ còn trọng dụng y, chuyện này ở chính đàn Đức Cao, đã sớm truyền thành giai thoại!

Chu Thanh tuyệt đối là nhân vật mấu chốt trong lần này điều chỉnh bộ máy Lâm Hà, bởi vì Chu Thanh là người mấu chốt có thể ảnh hưởng đến quyết sách của bí thư, lần này điều chỉnh bộ máy Lâm Hà, Ngũ Đại Minh phải chiếm thượng phong, đây cũng là chuyện không có gì dị nghị!

Bí thư mạnh mẽ, cứng rắn như Ngũ Đại Minh, nếu không lợi dụng cơ hội này đứng vững, y sẽ bắt đầu từ đơn vị cấp dưới!

Hết thảy đều thuận lợi, hết thảy đều ở trong dự kiến của Triệu Nhất Bình! Nhưng cuối cùng, lúc bài cục chấm dứt, Chu Thanh gọi Triệu Nhất Bình đến một bên, thần sắc có chút ngưng trọng, giọng điệu lại có chứa giáo huấn:

- Lão Triệu, công tác này cậu làm như thế nào? Công tác làm được sơ hở không nhỏ! Tôi dặn dò qua cậu, công tác nhất định phải cẩn thận, chỉ có cẩn thận , mới không đi sai, không ngờ, cậu sao liền làm không đâu vào đâu?

Triệu Nhất Bình vừa nghe vậy, ngốc tại chỗ, không biết mình xảy ra vấn đề gì?

Chu Thanh liền nói:

- Tôi hỏi cậu, chuyện cậu làm hiện tại, sao nhân vật mấu chốt cũng không biết rõ? Chuyện của chủ nhiệm Trần thế nào? Hôm đó hắn cùng tôi nói chuyện của cậu, hắn không cho ý kiến! Cậu nói công tác cậu làm...

Triệu Nhất Bình kinh ngạc không biết như thế nào trả lời, Chu Thanh vừa thấy bộ dáng mê man của y, thanh âm không kìm lòng nổi cất cao:

- Tôi nói chính là chủ nhiệm Trần Kinh, cậu sẽ không cho rằng cũng là thủ hạ cũ của cậu chứ, hắn hiện tại là thư ký Bí thư Thành ủy! Thư ký thứ nhất Đức Cao!

- Các người biết nhau, cùng từng giao lưu, sao cậu không hiểu đi quan hệ một chút?

Triệu Nhất Bình bừng tỉnh đại ngộ, Chu Thanh vừa nói, khiến y hồn phi phách tán!

Đường đường Trưởng ban thư ký Thành ủy, sẽ nói lung tung sao? Chu Thanh nói như vậy, khẳng định là Trần Kinh có tác dụng mấu chốt, hoặc là Trần Kinh đối với Triệu Nhất Bình có ý kiến!

Hai điều này, mặc kệ là điều nào, đối với Triệu Nhất Bình mà nói cũng là tin tức không tốt! Trần Kinh là thư ký thứ nhất Đức Cao, mỗi ngày đi theo bên cạnh bí thư, hắn nói một câu, khả năng phải bằng người khác nói mười câu!

Vấn đề điều động Triệu Nhất Bình, làm nhiều công tác cho người khác, Trần Kinh cũng có thể phủ định toàn bộ, cuối cùng khuynh hướng của bí thư sẽ theo ý kiến hắn!

Triệu Nhất Bình lo lắng sợ hãi, còn bởi vì Trần Kinh cùng y biết nhau, hai người trước kia ở Lễ Hà từng có xung đột, rất không thoải mái! Hiện tại phải đi mở lời, có phải sẽ trở thành chướng ngại vật lớn nhất trên con đường tiến thân của Triệu Nhất Bình?

Nếu chỉ có thế thôi, Triệu Nhất bình da mặt mấy năm nay rèn luyện, cùng làm thì đến chỗ Trần Kinh hạ thấp mình, Trần Kinh là người ăn mềm không ăn cứng, cũng không phải loại người lòng dạ không rộng rãi, Triệu Nhất Bình nắm chắc có thể làm được chuyện này!

Nhưng chuyện này, Triệu Nhất Bình cùng vị ở tỉnh có quan hệ kia nhắc tới, đối phương lập tức phản ứng, bảo Triệu Nhất Bình không nên hành động thiếu suy nghĩ!

Triệu Nhất Bình lúc này liền há hốc mồm, nói:

- Ngài yên tâm, tôi tuyệt đối tin tưởng, Trần Kinh người này tôi biết, hắn ở Lễ Hà...

- Anh biết cái gì? Anh biết gì về hắn? Hắn ở Lễ Hà công tác nhiều năm như vậy, anh biết được bao nhiêu về hắn? Anh thực sự nghĩ rằng mấy thứ anh điều tra có tác dụng?

Đối phương trong điện thoại rất giận dữ!

Sau khi giáo huấn Triệu Nhất Bình, đối phương đề xuất Triệu Nhất Bình tìm Phong Minh của Đài truyền hình Đức Cao, nhờ y tìm cách, hai người bàn bạc, nên xử lý việc này thế nào mới thỏa đáng!

Cứ như vậy Triệu Nhất Bình vòng quanh thiên hạ, mới tìm được Phong Minh, tìm vị Bồ tát này đến giải quyết vấn đề!

Thời gian dài thêm một giây, điều chỉnh bộ máy Lâm Hà nhất định sẽ rất nhanh đến, cho nên Triệu Nhất bình nhất định phải lập tức giải quyết vấn đề, nếu không lãng phí một giây, có nghĩa là đánh mất cơ hội thành công, như vậy rất đáng tiếc.

Triệu Nhất Bình chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày Trần Kinh sẽ là một điểm mấu chốt nhất trong con đường làm quan của y, điểm quyết định...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.