Thoáng cái Trần Kinh đã làm việc ở Ban hợp tác kinh tế được một tháng.
Trong một tháng này, Trần Kinh tạm thời ở tại khách sạn gần Ban hợp tác kinh tế.
Ban hợp tác kinh tế vốn là đơn vị nghèo nhất, số tiền trả cho việc lãnh đạo ở khách sạn cũng là một khoản không nhỏ.
Nhưng Trần Kinh cũng không bận tâm tới việc này lâu.
Vì kế hoạch có một đứa con, Phương Uyển Kỳ đã quyết định ở lại Việt Châu một khoảng thời gian dài, một mặt là để lãnh đạo chi nhánh của Công ty truyền thông Hồng Địa ở Lĩnh Nam đi dần vào quỹ đạo, mặt khác là để hai vợ chồng có thể ở cùng một chỗ với nhau, sớm có thể hoàn thành ước nguyện.
Cô ấy rất dứt khoát, liền mua ngay một căn hộ hạng sang ở Việt Châu, vì việc muốn sinh một đứa con mà cô ấy không mua một căn hộ mới, mà mua một căn hộ mà người khác đã trang hoàng hơn một năm nhưng chưa ở.
Cô ấy cùng Trần Kinh đi xem nhà, trên đường đi cô ấy hơi thấp thỏm, có một việc đặc biệt nhất, đó là mua căn hộ mới thì việc trang hoàng cần có thời gian, hơn nữa sau khi trang hoàng xong cũng không thể vào ở ngay lập tức.
Còn nữa, những căn hộ trang hoàng bình thường thì không đủ đẳng cấp, căn hộ có trang trí thế nào thì cũng vậy, không có gì đặc biệt.
Vì vậy lần này cô ấy đã chọn một căn hộ đã qua sử dụng, cũng chỉ là sống một thời gian, ở núi Bạch Hạc của Việt Châu cô ấy đã ngắm được một căn biệt thự, phong cách cũng được, xung quanh có mấy vạn mẫu đất trồng vải, sau này sinh con, thì có thể sống ở đây.
Trần Kinh nhìn cô ấy thấp thỏm, lo lắng, trong lòng cũng không hi vọng nhiều về căn hộ đó.
Ai biết, mới đến chỗ đó, nhìn qua căn hộ một lượt.
Rất được.
Căn hộ đó rộng gần hai trăm mét vuông, loại phòng đôi, tất cả đều được trang trí theo phong cách Bắc Âu.
Chủ nhân cũ của căn hộ này trước kia là một nghệ sĩ, mới bước vào cửa đã thấy không khí của nghệ thuật tràn ngập căn phòng.
Nguyên liệu để trang hoàng căn hộ cũng rất cầu kỳ, thảm nhà cũng là thảm da dê gia công được nhập khẩu từ nước ngoài, đồ dùng trong nhà cũng được nhập khẩu từ Nepal, tất cả kết hợp lại tạo thành một phong cách Bắc Âu nhưng cũng không làm mất sự hài hòa trong căn phòng, bố cục của đồ dùng trong căn phòng và tường nhà rất hài hòa với nhau.
Chủ nhân của căn hộ này lập tức phải đi ra nước ngoài sống, muốn bán cả căn hộ, giá bình quân một căn hộ ở Việt Châu bây giờ khoảng năm nghìn tệ.
Nhưng giá của căn hộ này lại lên tới ba trăm vạn tệ, giá cao cắt cổ.
Nhìn căn hộ, Phương Uyển Kỳ hỏi kỹ xem Trần Kinh vừa ý hay không.
Trần Kinh dở khóc dở cười nói:
-Uyển Kỳ, ông xã em xuất thân nghèo khổ, căn hộ mà gia đình anh sống em có biết giá bao nhiêu không? Em còn lo anh không vừa ý sao?
Phương Uyển Kỳ cười nói:
-Không thể nói như vậy được, ông xã của em giờ là cán bộ cao cấp rồi, sống ở căn hộ kém quá sao được. Căn hộ này có là gì? Em vẫn cảm thấy không vừa ý! Cái gì mà phong cách Bắc Âu, gỗ thế này là không được, nếu là em, em sẽ nhập khẩu gỗ đắt tiền từ Bắc Âu về đây.
Còn loại gỗ hiện dùng không đủ để làm nổi bật được cái cảm giác lạnh lẽo của Bắc Âu, cái người nghệ sĩ này em xem cũng không có thẩm mĩ lắm, chắc trong nước không thể làm được gì nên mới phải đi nước ngoài.
Trần Kinh nói:
-Được rồi, được rồi! Anh ta có thể so sánh với em sao? Hiện giờ bà xã của anh cũng là một người nổi tiếng của nước cộng hòa rồi, giờ em là một doanh nhân có tiếng trong lĩnh vực truyền thông quốc nội rồi, người ta vô danh tiểu tốt, còn kém xa!
Hắn dừng lại một lúc, rồi nói:
-Em ấy à, đúng là rất hợp với câu này, tìm vợ quá giỏi, là tự làm khổ bản thân. Trước đây anh còn làm việc ở một vùng nhỏ Hải Sơn, em coi không ra gì, hiện giờ vào được Việt Châu rồi, sợ rằng ít nhất là phải vào được thành phố này thì mới có thể phù hợp được với em.
Phương Uyển Kỳ chỉ cười, nói:
-Anh nói nhiều quá! Hiện giờ anh giỏi như vậy rồi, trong gia đình chúng ta bây giờ danh tiếng của anh đã chèn ép cả anh Lâm Phong, lần trước Chú Ba và bố chúng ta còn nói chuyện với em rằng, anh là một người có năng lực và rất độc lập, dám làm việc, hơn nữa lại là dám làm việc lớn, tiền đồ trước mắt chắc chắn sẽ rộng mở.
Lúc bố nói câu này là lúc ông cũng trở về Bắc Kinh, có rất nhiều người ở đó.
Anh có biết là có bao nhiêu người nghe thấy câu này không, ai ai cũng ánh lên ánh nhìn ngưỡng mộ anh biết không.
Trần Kinh cười lớn, nói:
-Uyển Kỳ, hai vợ chồng chúng ta có chỗ không hợp nhau, sao anh có cảm giác là hai chúng ta đang tự khen nhau nhỉ?
Phương Uyển Kỳ ngẩn người, một lúc tự nhiên cười phá lên.
Cô ấy ôm cổ Trần Kinh, nói:
-Vợ chồng chúng ta như thế này mới thực sự sống lâu dài với nhau được. Yêu thương lẫn nhau, cổ vũ lẫn nhau, trên đường đời sau này mới có nhiều thú vị, nếu đến một ngày nào đó chúng ta già, vẫn có thể tay nắm tay như ngày hôm nay, vậy cả đời này em đã mãn nguyện rồi!
Trần Kinh dùng tay ôm eo cô ấy, bị lời nói vừa rồi của Phương Uyển Kỳ làm cho cảm động, tự nhiên trở lên hiền dịu.
Là một người bình thường, Trần Kinh cũng có những năm tháng tuổi trẻ, cũng có những ngày tháng bồng bột.
Năm đó hắn cũng giống như bất kỳ người bình thường nào, đều ngưỡng mộ những người giàu có, những người con quan chức.
Từ nhỏ được sinh ra trong một gia đình giàu có, được ăn ngon mặc đẹp, nhận được sự giáo dục tốt nhất, được những người giỏi nhất dạy dỗ, được sống trong môi trường tốt nhất. Cuộc đời như vậy mới gọi là hạnh phúc, mới không uổng phí sống ở trên đời này.
Nhưng hắn dần dần lớn lên, sau này tiếp xúc với rất nhiều loại người khác nhau, đặc biệt là sau khi quen Phương Uyển Kỳ, hắn biết nhiều điều hơn, suy nghĩ của hắn đối với những việc này cũng thay đổi rất nhiều.
Cuộc đời chính là như vậy, tất cả những buồn phiền đều là do con người mà ra.
Nghĩ thoáng một chút, sẽ yêu đời hơn.
Xuất thân của Trần Kinh rất thấp, nhưng có làm sao? Những việc mà hắn đã trải qua, có bao nhiêu con nhà giàu, con nhà quan cả đời này có thể so sánh được.
Giống như gia tộc Phương gia.
Anh em bọn họ có bao nhiêu người hiểu được? Cả đời họ không biết phấn đấu là gì, không biết từ trên nhìn xuống phong cảnh rất đẹp, nhưng phong cảnh bên đường khi leo lên còn đẹp hơn nhiều.
Cũng chỉ có Phương Uyển Kỳ, cô ấy từ một phóng viên phát triển được thế này, gặp và yêu Trần Kinh, sau đó tự mình tạo dựng sự nghiệp, cô ấy mới thực sự làm lên một cuộc cách mạng mới cho chính mình.
Mà đối với những anh em Phương gia, bọn họ không biết là ngưỡng mộ Trần Kinh thế nào!
Mà những người này đứng ở vị trí hiện tại của Trần Kinh mà nhìn thì có là gì?
…
Đã sắp đến Tết Nguyên Đán, tính theo lịch dương, thì cũng đã là cuối tháng một rồi.
Đại hội đại biểu Đảng Trương Ương cũng đã tổ chức thuận lợi, đại hội lần này đã bầu ra những lãnh đạo mới của Đảng, tuy cục diện chính trị không thay đổi, nhưng cơ cấu ban ngành Ủy viên thường vụ mới vẫn thu hút sự chú ý của người dân không chỉ trong nước mà cả nước ngoài.
Ủy viên Trung Ương trình độ đại học tuyển được 174 người, Trần Kinh nhìn thấy không ít những gương mặt quen thuộc trong danh sách.
Còn Ủy viên dự khuyết có 120 người, Trần Kinh nhìn thấy những cái tên quen thuộc lại càng nhiều hơn.
Trong các Ủy viên Trung Ương, người đầu tiên được chọn là Phó chủ tịch Tỉnh- Ủy viên thường trực của Sở Giang Từ Tự Thanh, điều này thể hiện rõ ràng là ban ngành Sở Giang ngay lập tức phải điều chỉnh, Phó chủ tịch Từ Tự Thanh được đề bạt thì chắc chắn sẽ được chọn. Ngoài ra, Chủ tịch Tỉnh Hách Quốc Dân lần thứ hai chọn, hướng đi trước mắt của ông ta vẫn chưa rõ, nhưng chắc chắn là một vị trí quan trọng trong Tỉnh.
Mà Mễ Tiềm, Sa Minh Đức đều trở thành Ủy viên Trung Ương nhiệm kỳ mới.
Trong danh sách Ủy viên dự khuyết, Trần Kinh giật mình khi nhìn thấy tên Ngũ Đại Minh, còn có một cái tên nữa khiến hắn bất ngờ, chính là thủ trưởng trước đây của Trần Kinh ở Ban Tổ Chức Cao Vệ.
Cao Vệ từ sau khi có danh tiếng ở Bắc Kinh, thì tốc độ thăng chức rất nhanh.
Từ vị trí Trưởng ban Tổ Chức Tỉnh ủy Sở Giang, hai năm sau liền được vào hàng ngũ cán bộ cao cấp của Tỉnh, lần này lại được điều động đến công tác tại Bộ Tài chính Trung Ương, lại thuận lợi được chọn trở thành Ủy viên dự khuyết, tiền đồ của ông ta có thể thấy rõ rồi.
Mà người Trần Kinh cảm thấy bất ngờ nhất trong danh sách Ủy viên dự khuyết đó là Kiều Chính Thanh, đây là lần đầu tiên ông ta có tên trong danh sách Ủy viên dự khuyết.
Điều này dự báo chức Phó chủ tịch này của ông ta, ở Lĩnh Nam sẽ có một vị trí riêng, việc này bất luận với Kiều Chính Thanh hay với cả vùng Tây Bắc cũng là một việc đáng mừng.
Mà chuẩn bị nhận sự quan tâm của Bộ Chính trị Trung Ương, Sa Minh Đức đương nhiên lọt vào trong danh sách Ủy viên Bộ chính trị.
Sa Minh Đức cũng là lãnh đạo của một vùng, dần dần từng bước mà ông ta đã vào được hàng ngũ lãnh đạo đất nước.
Mặt khác, Phương Lộ Bình cũng có tên trong danh sách Ủy viên Bộ Chính trị, xem ra sẽ được đề bạt làm Phó thủ tướng, người lãnh đạo mới của Phương gia gần như có thể xác định được.
Nhìn đại hội Đảng, người ngoài thì xem náo nhiệt, người trong cuộc xem cách làm.
Còn đối với những cán bộ cao cấp trong nội bộ thể chế, tin tức truyền đi từ đại hội Đảng lần này là rất đa dạng.
Đại hội Đảng vừa là thế hệ cũ của các ban ngành nội bộ Đảng trao quyền lực lại cho thế hệ mới, cũng là một lần thay đổi cục diện quyền lực trong Đảng.
Trường Giang sóng sau xô sóng trước, người trước lùi bước để cho người sau kế bước phát huy.
Mặt khác, thế cờ của các phe phái đang đấu mấy năm nay, tất cả những thắng thua được mất đều được thể hiện qua cuộc hội nghị lần này.
Lần này phía Tây Bắc thu hoạch tương đối lớn.
Không chỉ Phương Lộ Bình có thể thuận lợi nằm trong danh sách lãnh đạo đất nước, mà còn rất nhiều các cán bộ lâu năm ở Tỉnh thành phố cũng được thăng chức.
Những lãnh đạo đứng đầu của các Tỉnh khác cũng không ít.
Trần Kinh gần đây dành thời gian để gọi điện chúc mừng những lãnh đạo hắn quen biết.
Ngũ Đại Minh rất hào hứng nói:
-Trần Kinh, cách đây không lâu tôi có gọi điện cho Bí thư Sa, lúc đó tôi và ông ta nói tới cậu. Ông ta nói việc cậu đi Lĩnh Nam, chỉ là một khoảng thời gian ngắn trước mắt, ở Lĩnh Nam mấy năm đã tạo ra được một chút thành tích, học được rất nhiều kinh nghiệm, vẫn cần phải tới nơi mà cần cậu nhất.
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, Sở Giang chúng tôi là cần cậu nhất, vì vậy cậu xem cậu có thể trở về Sở Giang được ngay không, thì tất cả mọi việc của Sở Giang chúng tôi sẽ giao hết cho cậu!
Trần Kinh cảm nhận được sự tự tin trong lời nói của Ngũ Đại Minh, hắn tự ti nói:
-Bí thư, anh đã cần tôi, Sở Giang cũng cần tôi. Nhưng cấp bậc không đủ tư cách! Vận mệnh của cán bộ Phó Sở nằm trong sự quản lý của Ban Tổ Chức Tỉnh ủy Lĩnh Nam, tôi có muốn chuyển cũng không được!
Ngũ Đại Minh nghiêm nghị nói:
-Trần Kinh, cậu không cần vội! Trước đây tôi đã nói với cậu rồi, làm việc kỵ nhất là nóng vội. Thành tích của cậu so với những cán bộ cùng tuổi đã vượt xa. Nên biết điều, trong lòng bình tĩnh, thái độ hòa hảo, mới có thể làm việc được.
Hiện tại Đảng đang cần những cán bộ có thực lực thực sự, những người chỉ có mẽ bên ngoài, là điều kiêng kỵ nhất.
Mấy năm nay công việc ở Lĩnh Nam của cậu rất ổn định, nhận được đánh giá cũng rất tốt, cậu phải không ngừng cố gắng hơn nữa, cơ hội nhất định sẽ đến!
Đối với cái cơ hội mà Ngũ Đại Minh nói, Trần Kinh hiểu rõ.
Đợt thay đổi ban ngành lần này, Ngũ Đại Minh chắc được chuyển vào ban ngành trong Tỉnh ủy, trở thành cán bộ nòng cốt của Tỉnh.
Dựa vào khả năng và độ tuổi của ông ta, vài năm sau cục diện sẽ như thế nào? Tương lai của Sở Giang, ông ta rất có tự tin về việc này.