Quan Sách

Chương 652: Chương 652: Nỗ lực mạnh mẽ!




Trần Kinh đã từng làm việc qua ở cơ sở, cho nên hắn rất quen thuộc với cơ sở, hắn có dũng khí quyết định sách lược, can đảm gánh trách nhiệm, làm việc gì cũng khiến cho người có cảm giác rất gọn gàng nhanh chóng.

Mặt khác, Trần Kinh từng công tác qua ở Ban tổ chức Tỉnh ủy nên đã gặp qua nhiều trường hợp lớn, có năng lực tổng hợp mạnh mẽ.

Như nhiệm vụ tiếp đãi lãnh đạo trọng yếu của Tỉnh uỷ đến thăm, phía dưới có rất nhiều người phụ trách của quận huyện thường không biết nên tiếp đãi thế nào.

Có người rất khẩn trương, đã bỏ ra thời gian dài để chuẩn bị trước, hao tài tốn của, vậy mà vẫn để lại ấn tượng không tốt cho lãnh đạo, trường hợp như vậy cũng phổ biến nhiều.

Hôm nay Trần Kinh tiếp đãi gồm có Hồ Tuấn Trung là lãnh đạo quan trọng của Tỉnh thành, nhưng hắn rất thành thạo, khiến cho lãnh đạo cảm thấy việc nghiêu cứu lần này sẽ có thu hoạch, rất có giá trị, làm cho bọn họ cảm thấy được tôn trọng, coi trọng.

Khi Hồ Tuấn Trung gặp gỡ bộ máy thường uỷ của Lân Giác, Trần Kinh đã thay mặt Đảng uỷ Lân Giác báo cáo tình hình cụ thể về Lân Giác cho ông ta.

Trần Kinh không cần làm bất cứ bản thảo nào, hắn trực tiếp đem thành quả phát triển kinh tế, xây dựng Đảng, phúc lợi dân sinh, chữa bệnh chăm sóc sức khỏe của Lân Giác mấy năm gần đây, vv… báo cáo cho Hồ Tuấn Trung.

Sau đó, Trần Kinh còn đặc biệt báo cáo cho Hồ Tuấn Trung về việc Lân Giác đang tiến hành phương án và trường hợp công tuyển cán bộ

Trần Kinh nhấn mạnh, công tác xây dựng Đảng của Lân Giác, công việc của cán bộ muốn mở rộng phải dựa vào quần chúng, phải để cho Mặt trận Tổ quốc, đồng chí liên quan của Hội đồng nhân dân phát huy tác dụng lớn, các đồng chí lão thành phải nỗ lực tiếp tục phát huy, sự nhiệt huyết của cán bộ lão thành, phải tôn trọng đầy đủ ý kiến các giới xã hội của Lân Giác, thậm chí bao gồm ý kiến của công nhân viên từ bên ngoài đến.

Hồ Tuấn Trung rất có hứng thú với kỳ thi tuyển công chức, lúc này ông ta đã hỏi Trần Kinh rất nhiều vấn đề, đối vấn đề liên quan, Trần Kinh trực tiếp trả lời cho ông ta.

Sau khi Hồ Tuần Trung giao lưu cùng Trần Kinh xong, ông ta nói với Hoàng Hoành Viễn đang đứng bên cạnh:

- Tiểu Trần là một người tài, anh rất biết sử dụng người.

Sau khi gặp mặt bộ máy thường uỷ Trần Kinh lại sắp xếp Hồ Tuấn Trung đi tham quan một vòng khu công nghiệp Tiêu Sơn, khu Sâm Lâm của thị trấn Bạch Thạch, còn có khu Bì Lân nằm ở giữa Nam Cảng và Lân Giác.

Đặc khu Nam Cảng lân cận với Lân Giác. Ở giữa chỉ cách một dòng suối nhỏ, nhưng vùng này trước mắt vẫn còn hoang vu, cho dù Nam Cảng bên kia hay là Lân Giác bên này đều chưa có dấu hiệu khai thác, không thể không nói, điều này làm cho người có phần tiếc nuối.

Đường Ngọc là phóng viên tham gia tất cả hoạt động của Hồ Tuấn Trung hôm nay.

Vốn đường Ngọc biết Hồ Tuấn Trung đã đi qua Hải Sơn, lúc đó trong lòng cô đã nghĩ đến, nếu như Hồ Tuấn Trung đi qua Lân Giác, Lân Giác vừa đúng lúc xảy ra chuyện, dưới tình huống như vậy, Trần Kinh chẳng phải sẽ ứng phó rất mệt mỏi?

Cô còn chuẩn bị gọi điện cho Hồ Tuấn Trung báo về sự tình bạo loạn của Lân Giác, sau đó đứng một bên thờ ơ nhìn nó qua lăng kính.

Nhưng kế hoạch vạch ra đã chậm hơn sự biến hoá, Hôm nay Hồ Tuấn Trung đã đến Lân Giác rồi, hơn nữa còn thị sát thị trấn Bạch Thạch, căn bản không gặp bất cứ vấn đề gì, tất cả mọi thứ đều rất bình thường.

Cô luôn quan sát Trần Kinh. Cô phát hiện Trần Kinh từ đầu đến cuối tương đối thuận buồm xuôi gió. Bất kể là đối mặt Hồ Tuấn Trung hay là đối mặt với lãnh đạo khác, Trần Kinh cũng kiêu ngạo không siểm nịnh, tay nghề rất điêu luyện.

Mặc dù cô vẫn có thành kiến với Trần Kinh, nhưng lúc này cô cũng thừa nhận, Trần Kinh không hổ là cán bộ ưu tú ngàn dặm chọn một, rất thành thạo, rất bản lĩnh.

Cán bộ mà Đường Ngọc gặp qua rất nhiều, đôi khi cô còn tận mắt thấy qua cán bộ huyện huấn thoại đối mặt với Bí thư tỉnh uỷ, bọn họ đều đầu môi chót lưỡi, khiến cho các vị lãnh đạo này có ấn tượng rất kém cỏi trong mắt của cô, cho rằng bọn họ kém cỏi ít trải qua sự đời.

Đương nhiên đứng ở góc độ của Trần Kinh, hắn hoàn toàn không biết có người đang quan sát mình.

Lần này Bí thư Hồ đến Lân Giác thị sát, đây là cơ hội hiếm có, trong lòng Trần Kkinh luôn cân nhắc làm thế nào vận dụng cơ hội này để làm chút chuyện.

Đầu tiên, hắn đã cảm thấy Hoàng Hoành Viễn có thái độ thay đổi với mình.

Khi hắn vừa đến Lân Giác, lúc ấy mang theo quà đến thăm hỏi Hoàng Hoành Viễn, lúc đó hai người nói chuyện tuy rằng trôi chảy, nhưng lời nói như thể là có người đứng ngoài bóp véo, lời nói của Hoàng Hoành Viễn cũng chỉ là đầu môi chót lưỡi.

Nhưng hôm nay, Hoàng Hoành Viễn sau khi đi thị sát khu công nghiệp Tiêu Sơn đã nói với Trần Kinh:

- Tiềm lực phát triển của Lân Giác rất lớn, Tiểu Trần quy hoạch kinh tế vĩ mô của cậu cần phải gia tăng thêm bước nữa, có phải gặp trở lực hay không?

Trần Kinh nói:

- Trước mắt mọi thứ đều thuận lợi, nếu gặp phải trở lực, tôi nhất định sẽ tìm lãnh đạo hỗ trợ giải quyết.

Hoàng Hoành Viễn cười nói:

- Cậu nha, cũng biết tìm thời cơ đưa tay ra đấy.

Sau khi cuộc thị sát của Hồ Tuấn Trung kết thúc, Trần Kinh gọi Lưu Khúc Phong đến dặn dò, phải tỏ lòng thành với tất cả lãnh đạo trong Tỉnh.

Trần Kinh liền dặn dò hai người, một là tặng quà cho Hồ Tuần Trung, Hồ Tuần Trung thích sưu tầm mô hình quân sự, đúng lúc Tiêu Sơn có một nhà máy sản xuất mô hình nhà máy hiệu buôn, hôm nay tôi vốn là phải sắp xếp cho ông ta đi thị sát, nhưng không kịp thời gian, cho nên anh hãy làm một phần quà có mô hình tinh xảo tặng cho ông ta.

Một người khác chính là Tương Hằng Vân, quà của Tương Hằng Vân là đích thân Trần Kinh tặng, Tương Hằng Vân thích sưu tầm, hơn nữa thích sưu tầm đá, Trần Kinh bảo Lưu Khúc Phong đi thị trường Kỳ Thạch của thị trấn Bạch Thạch chọn một khối, mang theo nhân sự chuyên nghiệp, nhất định phải là tinh phẩm.

Về vấn đề quà của những người khác, Lưu Khúc Phong tự mình nghĩ biện pháp, lãnh đạo trong thành phố đợi Bí thư Hồ về Tỉnh thành mới sắp xếp.

Lưu Khúc Phong là người địa phương, hơn nữa anh ta từ trước đến nay làm việc rất đáng tin cậy, rất nhanh anh ta đã chọn được một tảng đá đẹp.

Ông chủ của cửa hàng Kỳ Thạch kia là người bản xứ, Lưu Khúc Phong có quen biết ông ta, vừa nghe là có lãnh đạo muốn mua, cho nên ông ta chỉ để giá có 20.000.

Lưu Khúc Phong gọi điện xin ý kiến của Trần Kinh, Trần Kinh lập tức đồng ý mua tảng đá này.

Tảng đá này rất kỳ lạ, kích thước bằng bàn chân, cả vật thể ngăm đen, nhưng ở chính giữa lại có một vòng hoa văn màu trắng, quy tắc hoa văn có hình, nhìn kỹ tạo thành một số”8”, tảng đá do thiên nhiên tạo ra, không có dấu vết của bất kỳ người nào điêu khắc gọt giũa, phong cách cổ xưa.

Trần Kinh sau khi xem qua rất hài lòng, đêm đó hắn sẽ đi Thành phố, nên hắn đã nhờ Trưởng ban thư ký Chu Quốc Hoa hẹn Tương Hằng Vân ra ngoài.

Ở khách sạn Hồng Thành trong thành phố, Chu Quốc Hoa đúng hẹn tới, anh ta bắt tay với Trần Kinh nói:

- Bí thư Trần, chủ nhiệm Tương có thể chút nữa mới tới, Bí thư Hồ tối nay còn phải tiếp đãi khách, anh ta bảo chúng ta ăn trước.

Trần Kinh dặn dò nhân viên phục vụ mang lên cho mỗi người một một bình rượu Mao Đài, Chu Quốc Hoa từ chối nói:

- Bí thư Trần, hai người chúng ta uống nhiều như vậy để làm gì?

Trần Kinh đặc biệt biết Chu Quốc Hoa là người thích rượu ngon, cho nên hôm nay hắn gọi rượu cũng là gọi Mao Đài nội cung tốt nhất, hắn nhìn thấy hai mắt của Chu Quốc Hoa sáng lên, nhưng ngoài miệng vẫn giả vờ từ chối, trong lòng hắn có chút buồn cười nói:

- Trưởng ban thư ký, tôi với ông không cần khách khí, hôm nay tôi đã chuẩn bị đầy đủ rượu.

Hắn chỉ một góc phòng riêng, nơi đó đã có hai rương rượu lớn đặt sẵn. Rượu rất nhiều, tất cả đều là Mao Đài, hôm nay chúng ta hãy uống cho thỏa thích, uống không hết ông đóng gói mang về.

Chu Quốc Hoa vừa thấy hai rương rượu, ông ta không nói nên lời nhưng tâm tình rất phấn khởi, cảm thấy Trần Kinh rất biết đối nhân xử thế.

Ông ta làm Trưởng ban thư ký Thành ủy, về phương diện kinh tế chắc chắn sẽ không thành vấn đề, hằng năm rất nhiều người biếu quà cho ông ta, nhưng giống như vậy có thể uống rượu lại còn có người hào phóng tặng rượu quả là không nhiều. Tặng quà cũng phải làm cho người ta cảm thấy thoải mái, việc này là một bản lĩnh rất quan trọng.

Chu Quốc Hoa rất biết hàng, ông ta biết rượu này trên thị trường không có, đều là rượu của nội cung, là loại rượu tốt.

Trần Kinh nói những lời này, khiến cho Chu Quốc Hoa cũng không còn khách khí, hai người sau khi mở rượu đã bắt đầu uống.

Uống hơn ba chén, Trần Kinh lại nói:

- Trưởng ban thư ký, tôi biết Trưởng ban thư ký là người phong nhã, được gọi là người cầm kỳ thi hoạ, tôi không có tài nghệ vẽ tranh, nhưng tôi cũng biết chút ít về đạo cờ. Từ sâu trong nội tâm tôi cũng khâm phục ông ở điểm này.

Cho nên, tôi muốn tìm thời gian thích hợp để thọ giáo, chúng ta đánh mấy ván xem thế nào?

Chu Quốc Hoa cười híp mắt nói:

- Được, cậu nếu đến, tôi sẽ tiếp, chúng ta sẽ bàn luận vấn đề này.

Trần Kinh nói:

- Vậy được, tôi ở đây có một bộ cờ, đợi lát nữa ông mang nó đi cùng với rượu nhé.

Trần Kinh lấy ra hai hộp cờ dưới bàn, Chu Quốc Hoa mở hộp cờ ra, những con cờ màu đen trắng bóng loáng, tất cả quân cờ đều đều được làm từ vỏ nghêu nồi tiếng của Kỳ Thạch. Trong nhà Chu Quốc Hoa cũng có bộ cờ đẹp, trong đó có một bộ cờ được làm từ mã não tơ tằm, cũng rất đẹp, nhưng vẫn không bằng bộ cờ được làm từ vỏ nghêu của Kỳ Thạch.

Trong lòng của ông ta rất vui mừng, lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve quân cờ, vừa mới uống rượu, tay đang có độ nóng vẫn cảm nhận được cái lạnh lẽo từ quân cờ truyền đến, đó là hương vị tốt.

Trần Kinh đến nhà thỉnh giáo ông ta là giả, mượn cơ hội tặng cờ mới là thật.

Trong lòng Trần Kinh hiện tại rất rõ, mình vừa mới đến, không hề có mạng lưới quan hệ, cần phải nghĩ biện pháp thiết lập một số mối quan hệ cho mình mới được.

Trần Kinh hôm nay không phải là lần đầu tiếp xúc Chu Quốc Hoa, lần trước Trần Kinh đã đến thằm qua nhà ông ta, còn trung quy trung củ tặng quà cho ông ta.

Nhưng cách cư xử của Chu Quốc Hoa rất rõ ràng, có nhiều lần ông ta đều gọi điện cho Trần Kinh chỉ điểm một số động thái trước mắt của Thành uỷ, hôm nay Trần Kinh lại không có do dự, hạ quyết tâm phải làm rõ con đường này.

Mỗi người uống xong một bình rượu Mao Đài, Tương Hằng Vân đúng lúc gọi điện đến.

Chu Quốc Hoa nhân tiện nói:

- Chủ nhiệm Tương thích mát xa, trong thành phố có hội sở Hồng Nhai Tử, bên trong mát xa rất chính quy, chúng ta đi đến đó buông lỏng một chút.

Trần Kinh và Chu Quốc Hoa bước xuống lầu, sớm đã có nhân viên phục vụ của khách sạn đem tảng đá đến xe của Chu Quốc Hoa, Trần Kinh lúc này cũng không sĩ diện, trực tiếp nói với Chu Quốc Hoa:

- Trường ban thư ký, Tương Hằng Vân rất quan tâm đến Lân Giác của chúng tôi, nói thực, chúng tôi cũng không có gì tốt tặng cho anh ta.

Biết anh ta thích tảng đá này, tôi đúng lúc có một món quà, ngài xem….

Chu Quốc Hoa cười nói:

- Không sao, anh ta đã đến hội sở rồi, xe của anh ta tôi biết, đợi lát nữa dừng xe đem đồ này đặt phía sau rương của xe anh ta.

Trần Kinh không nói gì nữa.

Tương Hằng Vân tuy là thư ký của Bí thư Hồ nhưng cấp bậc thấp hơn Chu Quốc hoa, hơn nữa anh ta bây giờ là tay chân của Chu Quốc Hoa, xe anh ta đi hẳn là do Chu Quốc Hoa bố trí, có một chút quan hệ này, công việc của Trần Kinh sẽ thuận lợi hơn một chút.

Nói thật, Trần Kinh đi vào chính đàn, việc tặng quà tuy là thường xuyên phải làm, nhưng tình hình mà cân nhắc suy xét như hiện tại thì rất hiếm.

Trần Kinh không phải là người cổ hủ, nhưng hắn vẫn than thở cảnh ngộ hiện tại của mình.

Thử nghĩ, nếu hắn bây giờ đang ở Sở Giang, hắn cần gì phải làm việc này? Mối quan hệ của hắn ở Sở Giang, từ trước đến giờ chưa từng hao phí sức lực như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.