Mạc Bí thư thị sát bốn thành phố, trạm đầu tiên liền lựa chọn Hải Sơn.
Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Hải Sơn vô cùng coi trọng lần thị sát này.
Tuy rằng bọn họ không dám phô trương quá mức ra bên ngoài, nhưng khi Trần Kinh tiến vào Hải Sơn liền cảm nhận được rõ ràng rằng vì lần thị sát này, Hải Sơn đã dốc rất nhiều tâm huyết để chuẩn bị đó.
Từ đại lộ Vọng Giang tiến vào Hải Sơn, hai bên đường đều bài trí rất nhiều hoa tươi, cả con đường không nhiễm một chút bụi.
Biển quảng cáo hai bên đường, những công trình xây dựng quá thời hạn, những gì lấn chiếm mặt bằng đều bị dỡ bỏ.
Một Hải Sơn như vậy nhìn qua có một phong cách rất riêng, cực kỳ xinh đẹp, lại tràn đầy hơi thở hiện đại.
Mạc Chính sau khi đến Hải Sơn, việc đầu tiên đó là gặp mặt bộ máy Hải Sơn.
Đón tiếp ông có Phó chủ tịch tỉnh, Vạn Ái Dân cùng với Trưởng ban thư ký Tỉnh, Tương Minh Nhân.
Trước khi hội nghị bắt đầu, sắc mặt Vạn Ái Dân rất khó coi, ông một mình tiếp xúc với Thanh Hương và Chủ tịch Thành phố, Giang Chú, chỉ vào nhật trình thị sát theo kiến nghị của Thành ủy, nghiêm túc nói:
-Thanh Hương Bí thư, Giang Chủ tịch. Công tác của mọi người làm thật không cẩn thận! Lần này mục đích khảo sát của bí thư chính là muốn thiết thực, muốn hiểu rõ về vấn đề của Hải Sơn, tìm được nguyên nhân của sự phát triển kinh tế trì trệ của Hải Sơn. Các người sắp xếp đến những đâu vậy, không có chút chọn lọc gì cả, đây không phải đang lừa gạt lãnh đạo sao?
Lý Thanh Hương và Giang Chú đều rất xấu hổ.
Giang Chú nói:
-Vậy Vạn Chủ tịch tỉnh, ý của ngài như thế nào? Ngài cảm thấy nhật trình an bài như thế nào mới hợp lý ạ?
-Tới Hải Sơn rồi, các người chính là địa chủ, sắp xếp thế nào các người phải tự biết chứ, tôi còn có thể ý kiến gì sao?
Vạn Ái Dân nói, ông dùng ngón tay chỉ tới mục thứ ba:
-Lân Giác có cần phải đi không? Tôi biết Lân Giác có non xanh nước biếc, nhưng Bí thư không thích nhất chính là điểm này.
Hơn nữa, Bí thư lập tức muốn tới Nam Cảng, Lân Giác ông ấy sẽ phải qua, dùng thời gian quý giá như thế, vòng lại Lân Giác, hiệu suất không phải có vấn đề rồi sao?
Vạn Ái Dân nói.
Lý Thanh Hương và Giang Chú đều choáng váng.
Sắp xếp Mạc bí thư thị sát Lân Giác là nhật trình trọng yếu nhất.
Bởi vì nhật trình này liên quan mật thiết đến dự án khu công nghệ cao.
Tiêu chí của hạng mục khu công nghệ cao, khung cảnh xung quanh toàn bộ khu và điều kiện đồng bộ, đây đều là chuyện Mạc Bí thư quan tâm nhất.
Nếu không cho Bí thư đến hiện trường xem, làm sao có thể củng cố lòng tin của ông ấy?
Giang Chú biết điều, khéo léo im lặng, tính nóng nảy Lý Thanh Hương lại dậy lên.
Bà nói:
-Vạn Chủ tịch tỉnh, tôi có chút không rõ. Bí thư nếu thật là đến xem khuyết điểm của chúng ta, tôi thấy chúng ta có nên sắp xếp để Bí thư thị sát trại bảo trợ xã hội hay không? Nhật trình Lân Giác này ảnh hưởng tới hạng mục trọng yếu và phương hướng phát triển kinh tế trong tương lai, Bí thư đến Hải Sơn chúng ta không đến nơi này, tôi cho rằng cuộc thị sát của Bí thư không có ý nghĩa gì nữa!
Vạn Ái Dân sửng sốt, ông không ngờ được Lý Thanh Hương sẽ nói như vậy.
Không biết bao nhiêu năm rồi, ông không có nghe những lời giáo huấn trực tiếp như vậy, trên mặt lộ vẻ tức giận.
Nhưng Lý Thanh Hương là cán bộ nữ, bình thường tính tình lại nổi tiếng nóng nảy.
Tại thời đại của Miêu Cường, ngay cả Miêu Bí thư cũng nói tính tình của Lý Thanh Hương nếu ai có thể dễ dàng tha thứ được, đây nhất định là lãnh đạo cao cấp của Tỉnh, có phong phạm của lãnh đạo.
Vạn Ái Dân bị Lý Thanh Hương lên mặt, ông không biết lên rút lui như thế nào.
Giang Chú đứng bên cạnh thấy không ổn, vội vàng nói:
-Vạn Chủ tịch, chúng tôi lập tức điều chỉnh sắp xếp lại, sắp xếp nhật trình này xuống cuối cùng, sẽ không ảnh hưởng đến hiệu suất thị sát của Bí thư. Từ Lân Giác liền trực tiếp đến Nam Cảng, như vậy là tốt nhất!
Vạn Ái Dân hừ một tiếng, nói:
-Các người sắp xếp thế nào, tôi sẽ không hỏi lại nữa, hy vọng các người có thể phối hợp tốt các mối quan hệ!
Mạc Chính gặp gỡ các Ủy viên thường vụ Thành ủy Hải Sơn, trong cuộc họp, Mạc Chính rất hào hứng.
Ông lần lượt nghe Lý Thanh Hương và Giang Chú báo cáo công tác, nhân tiện nói:
-Thanh Hương Bí thư, hôm nay cô là chủ nhà, cô nói tôi đến Hải Sơn, cô hy vọng điều gì nhất ở tôi?
Lý Thanh Hương cất cao giọng nói:
-Bí thư, tôi hy vọng nhất là ngài có thể chú ý vấn đề mà giao khu hợp tác của Hải Sơn chúng tôi gặp phải, lần này tôi nghe nói anh sắp xếp đi Lam Hà, tôi cho rằng Lam Hà rất tốt!
Mạc Chính hơi nhíu mày, quay đầu nhìn về phái Tương Minh Nhân nói:
-Là Lam Hà sao?
Tương Minh Nhân gật đầu nói:
-Vâng, Lam Hà phát triển rất nhanh, dễ thích nghi, vấn đề tồn tại cũng rất có ý nghĩa phổ biến, chúng ta...
Mạc Chính khoát tay nói:
-Tạm thời không tới Lam Hà, chúng ta tới Lân Giác trước! Lần này, Trần Kinh đi theo không phải là cán bộ từ Lân Giác đi ra sao? Tôi nghe rất nhiều người nói Lân Giác cái này hay, cái kia tốt, tôi vẫn không tin, hôm nay chúng ta đi xem ngay thôi!
Ông dừng một chút, nói:
-Tôi xuống đây chính là muốn thị sát điều tra nghiên cứu, ngồi trong phòng làm việc như vậy chúng ta sẽ không thể nắm được vấn đề mấu chốt, lý luận suông, vẫn là phải xuống thực địa xe mới biết được!
Mạc Chính vừa nói vừa đứng dậy, ông nói với Tương Minh Nhân:
-Đi, đưa cả Trần Kinh theo, bảo mọi người theo sau, chúng ta lập tức tới Lân Giác, bảo bên kia sắp xếp cơm trưa, chúng ta cũng nhau ăn cơm!
Mạc Chính nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán, sự sắp xếp bị đảo lộn, mọi người khó tránh khỏi chút bất ngờ.
Nhưng cũng may Tỉnh ủy và Hải Sơn đối với lần thị sát này đều đã chuẩn bị đầy đủ, đã tiên đoán được rất nhiều tình huống bất ngờ.
Sau một lúc hỗn loạn, đoàn xe nhanh chóng chuẩn bị xong.
Đoàn người thẳng tiến tới Lân Giác.
Trần Kinh nhận được thông báo là hôm nay hắn không có nhiệm vụ đi cùng.
Cho nên, người khác đến Hải Sơn lập tức đến Lân Giác, hắn vừa mới đến Lân Giác, Lý Quốc Vĩ còn đang sắp xếp cơm trưa.
Hắn liền nhận được điện thoại, nói Mạc Bí thư sắp qua Lân Giác.
Trần Kinh kêu Lý Quốc Vĩ qua một bên, dặn dò ông lập tức chuẩn bị cơm trưa, sắp xếp ngay tại căn tin Quận ủy, theo như tiêu chuẩn cơm công tác.
Lý Quốc Vĩ rất khẩn trương, ông nói:
-Bí thư, vì sao Mạc Bí thư đột nhiên thay đổi nhật trình vậy!
Trần Kinh cười nói:
-Lão Lý, hiện tại anh là Bí thư, tôi là khách! Anh thả lỏng một chút, Bí thư muốn tới đây là chuyện tốt, không cần quá để ý!
Lý Quốc Vĩ gật đầu nhanh chóng đi ra ngoài sắp xếp khẩn cấp.
Đùa chứ, ông làm sao có thể thả lỏng được chứ?
Mạc Bí thư Tỉnh ủy thị sát, đây là lãnh đạo trọng yếu đến kiểm tra, ông trước đó không nhận được thông báo, một chút chuẩn bị cũng không có.
Hiện tại đến lúc sắp xếp, vạn nhất xuất hiện sơ hở, ông có thể gánh nổi trách nhiệm được hay không?
Bởi vì quá bất ngờ, Lý Quốc Vĩ cũng đành tiếp đón theo ý Trần Kinh, ông ngay tại căn tin Quận ủy gọi điện thoại cho một đám Cục Công an, hệ thống chính quyền, Hội đồng nhân dân, Mặt trận tổ quốc, chủ tịch xí nghiệp nổi danh, lần lượt ra chỉ thị, khiến tất cả mọi người đều căng thẳng thần kinh, nghênh đón Mạc Bí thư đến kiểm tra.
Mạc Chính tới rất nhanh, địa điểm ông đến đầu tiên chính là trung tâm giao dịch dụng cụ gia đình quốc tế Lân Giác, nơi đây tiền thân chính là chợ dụng cụ gia đình do Trần Kinh kéo lên.
Trần Kinh theo Lý Quốc Vĩ và một đám lãnh đạo đến trung tâm giao dịch dụng cụ gia đình thì Mạc Chính đã bắt đầu đi thăm rồi.
Trần Kinh tìm Tương Minh Nhân báo cáo, Tương Minh Nhân nghiêm khắc:
-Sao lại thế này? Tại sao mới quay đầu đã không thấy tăm hơi, không phải sắp xếp là lúc nào cũng phải sẵn sàng đợi mệnh lệnh sao? Cậu đó, thật sự gây thêm phiền phức cho tôi mà!
Trần Kinh rất xấu hổ, nói:
-Rất xin lỗi, Trưởng ban thư ký, tôi thừa nhận sai lầm!
Tương Minh Nhân trừng mắt nhìn Trần Kinh, tiến đến gần bên cạnh Mạc Chính nói:
-Bí thư, Trần Kinh đến rồi!
Mạc Chính đang hăng hái giao lưu cùng một số chủ quán của Trung tâm giao dịch dụng cụ gia đình, ông nghe Tương Minh Nhân nói xong chỉ gật gật đầu, sau đó lại bắt đầu hỏi thăm bọn họ về một số chuyện kinh doanh.
Xung quanh rất nhiều người ý thức được có nhân vật lớn thị sát, tất cả mọi người đều xúm lại đây, có người còn dùng máy ảnh kỹ thuật số chụp ảnh, trung tâm người rất đông, trước đó không có chuẩn bị, người càng lúc càng đông.
Mạc Chính vô cùng khẩn trương đi theo nhân viên bảo an, nhưng Mạc Chính rất hào hứng, lại không ai dám phá vỡ cục diện hài hòa này, nhất thời tình hình trở nên thật sự khẩn trương.
Trần Kinh quay đầu nói với Lý Quốc Vĩ:
-Lão Lý, anh kêu Trần Lập Trung nhanh một chút, lập tức kiểm soát người ra vào, tạm thời không được để ai vào. Phải nhanh lên!
Mà vừa dứt lời.
Dịch Cục trưởng cục Công an thành phố, phụ trách công tác bảo an cũng đã đi tới, nói với Lý Quốc Vĩ.
-Lý Bí thư, cục diện bây giờ anh thấy rồi đó, nhất định phải lập tức áp dụng tình hình khẩn cấp, bằng không công tác bảo an khó lòng đảm bảo! Nếu xảy ra vấn đề gì, chúng ta đều gánh không nổi đâu!
Lý Quốc Vĩ lấy lại bình tĩnh, nói:
-Dịch Cục trưởng, ngài yên tâm, tôi đã sắp xếp, Trần Lập Trung đang kiểm soát người ra vào, tạm thời không cho ai vào!
Ngay lúc này, Trần Kinh chợt nghe có tiếng ai đó gọi mình.
Hắn lập tức gạt nhân viên ra tiến lại, Tương Minh Nhân ngoắc tay với hắn, ra hiệu hắn đến cạnh Mạc Chính.
Mạc Chính đang đứng cạnh chủ cửa hàng dụng cụ gia đình Lý Ngũ Phong nói chuyện phiếm.
Một người ước chừng khoảng 40 tuổi, nói tiếng phổ thông của Lĩnh Nam, mặt tươi cười, vui vẻ tán gẫu với Mạc Chính.
Trần Kinh đi qua, Mạc Chính bỗng nhiên chỉ chỉ Trần Kinh nói:
-Ông chủ Lý, ông có biết người này không?
Lý Ngũ Phong nhìn về phía Trần Kinh, kinh ngạc một lúc lâu nói:
-Trần Bí thư? Ngài là Trần Kinh Bí thư?
Trần Kinh cười nói:
-Xin chào, xin chào! Anh quen tôi sao?
Người đàn ông trung niên liên tục gật đầu, tươi cười nói:
-Tôi quen chứ, quen chứ! Trước kia khi tôi làm công ở nhà máy dụng cụ gia đình Ngũ Tùng đã quen biết ngài, ngài thường xuyên tới thị sát xưởng chúng tôi đó!
Mà lúc này, rất nhiều người vây quanh lại đây xem đều nhận ra Trần Kinh.
Có người bắt đầu ồn ào:
-Trần Bí thư, xin chào! Hoan nghênh Trần Bí thứ trở lại Lân Giác.
-Hoan nghênh Trần Bí thư, hoan nghênh Trần Bí thư...
Có một người mở miệng, mọi người liền đón ý nói hùa theo.
Trần Kinh nắm tay lại, cúi đầu với mọi người nói:
-Cảm ơn, cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người còn nhớ tôi! Tôi lần này có cơ hội được cùng Mạc Bí thư tỉnh ủy đi thị sát Lân Giác chúng ta, tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh, cũng thật thân thiết. Chợ này của chúng ta cũng đã thay đổi rất nhiều, càng ngày càng náo nhiệt, càng ngày càng đông người biết đến, mọi người kinh doanh càng ngày càng tốt.
Ngay cả tên cũng từ chợ dụng cụ gia đình đổi thành trung tâm giao dịch dụng cụ gia đình quốc tế, tôi thấy trung tâm giao dịch này của chúng ta thực xứng đáng với cái tên này, tôi rất vui khi nhìn mọi việc tiến triến như thế này...
-Chúng tôi cũng muốn cảm ơn Trần Bí thư!
Người đàn ông trung niên, Lý Ngũ Phong nói:
-Ngành sản xuất dụng cụ gia đình của Lân Giác chúng ta đều nhờ ngài kéo lên. Tôi đều nhờ ngài cổ vũ mới dám đến đây gây dựng sự nghiệp đó, hiện tại kinh doanh đi lên, đây đều nhờ năm đó ngài chế định chính sách tốt!
Trần Kinh ngay cả xưng cũng không dám, lại cảm thấy có chút xấu hổ.
Ở đây nhiều người như vậy.
Bí thư, Phó bí thư tỉnh ủy, Phó chủ tịch thường trực Ủy ban nhân dân tỉnh, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, còn có lãnh đạo chủ chốt của Hải Sơn, Ban cải cách và Phát triển Tỉnh ủy cùng các cấp lãnh đạo quan trọng đều ở đây.
Nhưng tình hình như vậy, chính mình lại trở thành trung tâm, đây không phải giành mất sự nổi bật của Mạc Bí thư sao?