Diệp Hải Duyên vừa về tỉnh thành đã bị lãnh đạo Cục an ninh Quốc gia phê bình một trận.
Cô ra tay quá độc ác, có thể nói là đã lột sạch sẽ vấn đề Hoành Châu, trong vòng hai ngày, Hoành Châu vì bị giới truyền thông khắp nơi nhắm đến mà rất nhiều phòng ban và đơn vị đều thần hồn nát thần tính, vô cùng căng thẳng.
Vì chuyện này, Tỉnh ủy đã mở Hội nghị thường vụ chuyên biệt, Sa Minh Đức đích thân hạ lệnh điều tra nguyên nhân sự việc lần này.
Lần này điều tra đã điều tra ra được bên Cục an ninh Quốc gia, Diệp Hải Duyên vì muốn tìm tung tích của Hồng Tỉnh Sinh, nghĩ ra sách lược dùng cuộc chiến truyền thông này, vấn đề Hoành Châu bị giới truyền thông nhìn chằm chằm, Hồng Tỉnh Sinh tự nhiên sẽ lộ diện.
Đương nhiên, mục đích của Diệp Hải Duyên đã hanh chóng đạt được, Hồng Tỉnh Sinh quả nhiên ở Hoành Châu, ông tới huyện Vạn Thông của Hoành Châu, ở huyện Vạn Thông này, có một công trình phát điện thủy lợi được Ủy ban Cải cách và Phát triển Quốc gia phê chuẩn đầu tư vì đủ các nguyên nhân mà mục đầu nát đuôi, ông đến để giải quyết chuyện này.
Mà lần này, vấn đề công trình thủy lợi Đông Bình cũng bị giới truyền thông đưa ra ánh sáng, Hồng Tỉnh Sinh cũng không giấu được nữa nên tự nhiên phải xuất hiện.
Diệp Hải Duyên tìm được người cần tìm rồi, nhưng cục diện cô cũng không khống chế được nữa, tin tức về Hoành Châu chiếm diện tích đa số trên các tờ báo, đặc biệt là những tin tức chiều sâu về thế lực đen của Hoành Châu đã đẩy Hoành Châu lên nơi đầu sóng ngọn gió.
Hoành Châu rối loạn, tin tức như vậy đã gây ra chấn động khó lượng cho toàn bộ xã hội.
Diệp Hải Duyên không dự đoán được kết quả này, nhưng sự việc đã xảy ra rồi, hơn nữa còn vì cô mà xảy ra, cô cũng chỉ có thể oan ức chịu phê bình, ngoài ra còn có thể làm gì được nữa?
Cô là người sĩ diện, dù thế nào cô cũng không thể nói chủ ý này là do Trần Kinh chỉ cho cô.
Cô đường đường là Trưởng phòng của Cục an ninh Quốc gia. Còn phải để người của Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy dạy cô làm thế nào sao?
Hơn nữa, nhiệm vụ của cô cũng nhờ cách này mà hoàn thành thành công, có thể hoàn thành nhiệm vụ, tuy rằng dùng phương pháp có chút quá khích, nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được.
Muốn trách chỉ trách vấn đề Hoành Châu thật sự quá nhiều.
Nếu Hoành Châu là một mảnh đất trong sạch, thì sao lại nổi lên nhiều vấn đề như vậy chứ.
Hơn nữa giới truyền thông vây công Hoành Châu cũng không phải bịa đặt, tất cả những gì người ta nói đều dựa trên chứng cứ, dựa trên sự thật, dù có tạo nên chấn động thì đã sao chứ?
Rất nhiều chuyện đã nát bét đến một trình độ nhất định rồi thì phải phá đi để xây lại, không phá đi sao xây lại được chứ?
Cũng vì suy nghĩ này, cho dù có bao vị lãnh đạo ngầm ám chỉ cô. Để cô nói ra người đứng sau hiến kế, nhưng những ám chỉ này đều bị cô giả ngu giả ngơ che giấu hết.
Chuyện này là do cô làm, không liên quan đến ai hết, cứ như vậy đi.
Từ sâu thẳm đáy lòng mà nói, Diệp Hải Duyên thật lòng có ngấm ngầm tính kế với Trần Kinh. nhưng chuyện đã đến nước này rồi, suy nghĩ của cô cũng thay đổi, tuy Trần Kinh đáng giận, nhưng Hoành Châu còn đáng ghê tởm hơn.
Nếu Hoành Châu không đáng ghê tởm, sao Trần Kinh có thể đưa ra suy nghĩ như vậy được?
Đương nhiên, cô vĩnh viễn không ngờ. Sự giấu diếm của cô đã giúp đỡ Trần Kinh nhiều đến mức nào.
Dường như cùng với lúc cô bị lãnh đạo phê bình, đường dây đỏ của Bí thư thành ủy Hoành Châu, Tôn Thiên Thạch cũng đang được nối với lãnh đạo chủ chốt của tỉnh.
Chủ tịch tỉnh Lộ Trọng Cường trước nay luôn coi trọng gã hôm nay đã hiếm hoi nổi cơn giận, ông phê bình Tôn Thiên Thạch vì sao lại để Hoành Châu xảy ra nhiều vấn đề như vậy.
Vấn đề của Hoành Châu Tôn Thiên Thạch làm ba năm rồi, đến giờ vẫn chưa giải quyết xong, rốt cuộc là tại sao?
Tôn Thiên Thạch cũng rất bực bội, gã phản ứng với Lộ Trọng Cường:
- Chủ tịch tỉnh Lộ, từ bao giờ Ban tổ chức cán bộ lại có quyền lực lớn như vậy? Một tổ công tác mà có thể tùy tiện làm ra nhiều chuyện đến thế, liên hệ với cả giới truyền thông để bôi nhọ Hoành Châu chúng ta.
Làm như vậy đúng là chèn ép Hoành Châu quá đáng, đúng là có kế hoạch phá hỏng công tác của bộ máy Hoành Châu, đối với hành vi thiếu trách nhiệm như vậy Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh hẳn là phải nghiêm túc truy cứu.
Tôn Thiên Thạch ném lửa vào Trần Kinh.
Vì bỗng nhiên xảy ra chuyện này nên chỉ có thể là trò quỷ do Trần Kinh làm.
Hơn nữa Tôn Thiên Thạch còn nghĩ rằng, với năng lực của một trưởng phòng như Trần Kinh thì không thể làm được trận chiến truyền thông lớn đến như vậy, chứng tỏ trong Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy có lãnh đạo lớn hơn đang âm thầm ủng hộ Trần Kinh.
Nhưng lửa giận của Tôn Thiên Thạch nhanh chóng bị Lộ Trọng Cường dập tắt.
Lộ Trọng Cường nói rõ cho gã biết, ngọn lửa này do Cục an ninh Quốc gia đốt. Nếu Tôn Thiên Thạch có ý kiến, gã có thể tự đi tìm Cục an ninh Quốc gia.
Tôn Thiên Thạch căn bản không tin lời Lộ Trọng Cường, cuối cùng, giọng điệu Lộ Trọng Cường trở nên nghiêm khắc, nói:
- Thiên Thạch anh cần phải bỏ cái tính ngang bướng ấy đi, anh suy nghĩ thử xem, nếu anh có thể nghiêm túc phối hợp với tổ công tác của Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy như trước kia thì hiện nay có xảy ra cục diện bị động thế này không? Tính cách quyết định vận mệnh, cứng quá dễ gãy, một người ngang bướng quá, không biết cách uốn mình, cuối cùng không làm hại được kẻ địch mà chỉ hại thân thôi.
Cuối cùng Lộ Trọng Cường cảnh cáo Tôn Thiên Thạch:
- Dừng lại là bờ!
Chấm dứt cuộc trò chuyệ với Lộ Trọng Cường, cơn giận của Tôn Thiên Thạch bộc phát.
Gã hung hăng quẳng điện thoại, chiếc điện thoại lăn vài vòng dưới mặt đất, chẳng vỡ miếng nào.
Gã cảm thấy chưa đã, liền cầm ly café trên bàn ném xuống, cái gọi là thẹn quá thành giận, chính là hình ảnh chân thật của gã lúc này.
Giới truyền thông năm lần bảy lượt nhắm vào chuyện Hoành Châu, nếu sau lưng không có bóng dáng của Trần Kinh, Tôn Thiên Thạch gã có thể đâm đầu vào tường chết.
Nhưng, Trần Kinh cố tình xóa sạch dấu vết, cuối cùng còn kéo Cục an ninh Quốc gia đại danh đỉnh đỉnh ra làm chỗ dựa.
Tôn Thiên Thạch gã có quan hệ rộng, có nhiều chiêu thức đi chăng nữa, gã có thể dính dáng được đến Cục an ninh Quốc gia sao?
Mặt khác, giọng điệu Lộ Trọng Cường rất kiên định, rất rõ ràng, nói chuyện này do Cục an ninh Quốc gia làm, điều này ám chỉ quá rõ ràng.
Đó là chuyện này không hề dính dáng đến Trần Kinh, bảo Tôn Thiên Thạch đừng tiếp tục kiên trì với ý kiến của mình, nếu không bị Trần Kinh cắn một cái, gã sẽ chịu không nổi.
Lời của Trần Kinh còn văng vẳng bên tai Tôn Thiên Thạch.
Trong vòng bốn ngày, hắn chờ Tôn Thiên Thạch chủ động đến tìm hắn hỗ trợ, hai người cùng nhau thương thảo giải quyết vấn đề Hoành Châu.
Tôn Thiên Thạch đối diện với câu nói ngông cuồng này, căn bản là chỉ có châm chọc và cười nhạo.
Nhưng bây giờ…
Tôn Thiên Thạch càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng căm tức, gã đã đề phòng đủ bề, nhưng chưa từng nghĩ đến chiêu này.
Giới truyền thông không đáng sợ, đáng sợ chính là quyền uy của truyền thông.
Quyền uy của truyền thông không đáng sợ, đáng sợ chính là nội dung của những tin tức được đưa rất đáng giật mình
Hiện nay, vấn đề Hoành Châu đang đối diện với những tin tức đáng giật mình do giới truyền thông quyền uy đưa tin.
Tôn Thiên Thạch căn bản sẽ không ngờ Trần Kinh lớn như vậy, có thể kinh động đến những hãng truyền thông quyền uy như CCTV, từ trước đến nay gã chưa từng nghĩ những nguy cơ này sẽ xảy ra ở đây.
Tất cả mọi chuyện đã đến nước này, Tôn Thiên Thạch đã không còn đường để quay đầu lại nữa.
- Bảo ông đây phaỉ khúm núm với thằng nhãi đó à? Không có cửa đâu!
Tôn Thiên Thạch nghiến răng nghiến lợi nói.
Gã gần như thét lên kêu Trưởng ban thư ký Âu Dương Hổ đến, Âu Dương Hổ bước vào, gã ngẩng đầu lên nói:
- Âu Dương, triệu tập các lãnh đạo chủ chốt của Thành ủy mở cuộc họp, toàn bộ Ủy viên thường vụ thành ủy đều phải tham dự!
Âu Dương Hổ nói:
- Vâng!
Nhưng miệng anh ta đáp rồi, chân vẫn chưa nhúc nhích, dường như có lời gì muốn nói lại thôi.
Tôn Thiên Thạch cau mày nói:
- Làm sao vậy? Còn chuyện gì thì nói đi? Ấp a ấp úng làm gì?
Âu Dương Hổ ngượng ngùng cười, nói:
- Bí thư, hôm nay lãnh đạo đi nhà khách Nam Viên rất nhiều, đều chủ động đi khai báo vấn đề, trong đó có… có… Chủ tịch thành phố Mã…
Tôn Thiên Thạch sửng sốt, cả người đông cứng lại.
- Ai cho Mã Khẳng đi? Anh ta… anh ta… anh ta…
Tôn Thiên Thạch dùng tay chỉ, liên tiếp nói ba từ “anh ta”, cảm xúc vô cùng kích động.
Nhưng cuối cùng, gã vẫn còn khống chế được tâm tình, đặt mông ngồi xuống sa lon, buồn bực không nói lời nào.
Âu Dương Hổ còn định nói thêm cái gì, ông đã cực kỳ không kiên nhẫn khoát tay nói:
- Làm việc đi, đi thông bao mọi người đi họp, chuyện khác anh không cần xen vào!
Âu Dương Hổ gật đầu, chậm rãi lui ra ngoài.
Tôn Thiên Thạch cũng chẳng yên lặng được bao lâu, Âu Dương Hổ vừa ra ngoài, Phó bí thư Triệu Thiên Kim đã gọi điện đến.
Triệu Thiên Kim nói:
- Bí thư, cục diện hiện nay càng ngày càng nát bét, tôi đến thị sát Nhất Trung Hoành Châu, khi ra đã bị phóng viên bao vây trước cổng trường, bắt tôi cho phỏng vấn về những vấn đề có liên quan, tôi chật vật như chó nhà có tang ấy.
- Ai cản anh? Lưu Sách Quý của Cục công an đi ăn cứt rồi à? Bảo anh ta phái thêm vài người chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho lãnh đạo chứ, sau này Ủy viên thường vụ chúng ta đi ra ngoài đều phải đem theo vài người!
Tôn Thiên Thạch tức giận nói.
Triệu Thiên Kim ở đầu kia điện thoại cười ngây ngốc, liên tục đồng ý.
Y mỉm cười một lúc, lại nói:
- Bí thư Tôn, cục hiện hiện nay như vậy, tôi thấy chúng ta nên chủ động nói chuyện với tổ công tác, cùng nhau thương phảo biện pháp giải quyết vấn đề thôi. Điều này có lợi cho đại cục của Hoành Châu chúng ta, có lợi cho việc ổn định cục diện của Hoành Châu hiện nay.
Hôm nay tôi đã bước đầu bày tỏ ý mình với Trần Kinh, hắn nói phản ứng của bộ máy chúng ta rất đáng khen, cho rằng biểu hiện nhanh chóng như vậy, vấn đề Hoành Châu sẽ được thuận lợi giải quyết.
Tôn Thiên Thạch vừa nghe mấy câu Triệu Thiên Kim nói, đầu gã sắp vỡ tung, mém té xỉu.
Triệu Thiên Kim đúng lúc này, y còn bất âm bất dương, không ngờ còn tạo áp lực cho mình.
Y dám nói chuyện với Trần Kinh? bước đầu bày tỏ ý định với Trần Kinh?
Từ lúc nào Tôn Thiên Thạch y có thể đại diện cho bộ máy Hoành Châu rồi?
Tôn Thiên Thạch lạnh lùng nói:
- Được rồi, lão Triệu, anh muốn làm như vậy cũng được thôi, chỉ là có vài chuyện, tôi tự có chừng mực, anh không cần lo lắng
Tôn Thiên Thạch kết thúc cuộc nói chuyện với Triệu Thiên Kim, cảm thấy cả người mềm nhũn, gã đột nhiên cảm thấy có chút xót xa.
Bình thường Tôn Thiên Thạch gã uy phong lẫm lẫm, nhưng đến hiện tại ngay cả một tên Triệu Thiên Kim nói chuyện với gã mà cũng có thái độ như vậy, đây quả thực là sự nhục nhã đối với gã.
Đúng lúc này, Âu Dương Hổ vừa mới đi ra bỗng nhiên quay lại, anh ta vội vàng nói với Tôn Thiên Thạch:
- Bí thư, tin tức từ Nam Viên đưa về, tổ công tác đã hoàn thành công tác điều tra Hoành Châu, chuẩn bị lập tức trở về tỉnh thành
- Cái gì?
Tôn Thiên Thạch sửng sốt, kinh ngạc đứng dậy.
Âu Dương Hổ gật đầu, nói:
- Cực kỳ chính xác, Trưởng phòng Trần vừa đích thân gọi điện cho tôi, bằng không tôi không dám báo cáo lung tung với anh…