Quan Sách

Chương 568: Chương 568: Nói ra là tốt rồi.




Nói thực ra, Hoàng Linh là người phụ nữ có sắc đẹp quyến rũ.

Cô có dáng người yểu điệu, có lồi có lõm, khuôn mặt cũng mỹ lệ, làn da trắng noãn, nhất là cô mặc bộ quần áo âu phục trên người, lộ ra vẻ giỏi giang quyến rũ của sự trưởng thành, hết sức hấp dẫn.

Nhưng Hoàng Linh lúc này cũng là mất tự nhiên, cô liền ngồi ngay ngắn đối diện Trần Kinh, bị Trần Kinh giáp mặt tra hỏi đến nói không nên lời.

Trần Kinh vừa nghe Hoàng Linh nói hiểu lầm, hắn nhân tiện nói:

- Vậy được, nếu là hiểu lầm, sao lại đẻ ra nhiều chuyện như vậy? Còn đưa ra tin tức dâm loạn? Hiểu lầm sẽ có phương thức xử lý hiểu lầm, sao nhất định phải lợi dụng mình với thân phận là người truyền thông đầu cơ phanh phui mọi chuyện cho mọi người đều biết sao?

Trần Kinh được thế không buông tha người, hắn vừa nhìn thấy Hoàng Linh, liền biết cái gì là quan hệ bất chính, dâm loạn những chuyện này đều là chó má, chuyện này rõ ràng là một âm mưu chĩa vào Hồ Duyệt.

Hồ Duyệt người này, rất có tài văn chương và tài hoa. Nhưng ở phương diện khác là hỏng bét, ông ta vốn háo sắc, giống Hoàng Linh loại mỹ nữ có tâm cơ này, muốn đặt bẫy để Hồ Duyệt chui vào, quả thực là quá dễ dàng.

Hồ Duyệt không phải là không mèo thích trộm đồ tanh, hiện tại Hoàng Linh có quay đầu đánh bừa cào anh ta, ông ta cũng là câm điếc ngậm bồ hòn mà im, có đắng cũng dấu ở trong bụng nói không nên lời.

Cuộc đối thoại của Trần Kinh và Hoàng Linh, Quan Lâm ở một bên nhìn xem có chút không ổn, ông ta đứng lên nói:

- Đồng chí này, anh có phải là người thẩm vấn không? Vấn đề của Hồ Duyệt đều có chứng cứ xác thực, chẳng lẽ chúng tôi xử oan cho ông ta sao? Anh hiện tại nhằm vào người bị hại uy bức lợi dụ, hành vi này của anh là gì đấy?

Giọng điệu của Quan Lâm là giọng điệu của người gây sự.

Trần Kinh liếc mắt nhìn Quan Lâm, sau quay lại nhìn về phía Vu Khánh Đông.

Hắn cười thản nhiên, lấy thẻ công tác của hắn đưa cho Quan Lâm nói:

- Tôi là Trần Kinh công tác ở phòng giám sát cán bộ, tôi đang điều tra lời tố cáo có liên quan đến đồng chí Hồ Duyệt mà chúng tôi vừa nhận được không. Làm sao vậy? Anh có thành kiến đối việc điều tra của tôi à?

Cảm thấy tôi đang uy bức lợi dụ người bị hại?

Quan Lâm ngẩn người, Phòng giám sát cán bộ của Ban tổ chức?

Sắc mặt anh ta thay đổi, phòng giám sát cán bộ của Ban Tổ chức Tỉnh ủy anh ta không rõ lắm, nhưng phòng giám sát cán bộ tổ chức thành phố Sở Thành, anh ta từng chứng kiến qua uy phong này.

Phòng giám sát gọi điện thoại tìm người đến nói chuyện, vậy không thua gì là bị Ủy ban Kỷ luật mời đi uống cà phê, ai nghe thấy cũng biến sắc.

Hơn nữa nói như vậy, bị Ủy ban Kỷ luật mời đi uống cà phê, không nhất định đều có chuyện. Nhưng bị phòng giám sát cán bộ của Ban tổ chức tìm đến, đó nhất định có việc xảy ra.

Trên Ban tổ chức đang tìm bạn nói chuyện. Đây vốn là một vấn đề, đây vốn là chuyện lớn, những người khác nhìn thấy loại sự tình này, trong lòng không khỏi thầm hỏi.

Quan Lâm đã bị khí thế của Trần Kinh sở đoạt, Trần Kinh vốn cũng không muốn tha cho anh ta một lần.

Trần Kinh vừa thấy tình thế hôm này, Hồ Duyệt người này gây huyên náo quá lớn, khi vừa đến, ông ta đã chỉ vào mũi thoá mạ Vu Khánh Đông, Vu Khánh Đông bây giờ hận thấu xương với ông ta là lẽ đương nhiên.

Duới tình huống như thế, Trần Kinh và Vu Khánh Đông nếu xung đột trực tiếp thì cực kỳ bị động, dù sao Vu Khánh Đông là lãnh đạo, Trần Kinh không muốn mượn cớ để hạ thấp quan niệm không coi trọng cấp trên cấp dưới.

Hiện tại Quan Lâm nếu đã đưa tới, Trần Kinh phải diễn cho xong màn kịch. Làm cho Vu Khánh Đông không còn gì để nói.

Trần Kinh chỉ vào Hoàng Linh nói:

- Hoàng Linh, vị Giám đốc thông tấn xã này là lãnh đạo của cô đúng hay không? Ông ta vừa rồi nói tôi bức lợi dụ người bị hại như cô, có phải như vậy hay không?

Sắc mặt Hoàng Linh lúng túng, lắc đầu liên tục nói:

- Không... Không thể phải như thế. Ánh mắt của cô nhìn về phía Quan Lâm, không ngừng nháy mắt ông ta.

Ánh mắt Trần Kinh nhìn chằm chằm Quan Lâm nói:

- Giám đốc thông tấn xã Quan. Ông nghe thấy đấy, uy bức lợ dụi, chuyện uy bức lợi dụ tôi tuyệt đối không làm. Ngược lại bộ dạng của ông lại làm cho người hoài nghi, có phải sau lưng vụ án còn có nguyên nhân gì sâu xa nữa không?

Sắc mặt của Quan Lâm biến đổi nói:

- Trường phòng Trần vừa rồi... Vừa rồi tôi là nhất thời lỡ lời, nhất thời lỡ lời.

Quan Lâm dịu giọng, sắc mặt Trần kinh mới dịu đi một chút.

Hắn nhìn chằm chằm Hoàng Linh nói:

- Phóng viên Hoàng, nếu là hiểu lầm, việc này nên chấm dứt tại đây. Hơn nữa mọi người đều là đồng nghiệp, chủ biên Hồ có chút bất lương ham mê sắc đích thật là làm cho người ta chán ghét, nhưng nói đến tài hoa và năng lực, đây tuyệt đối là người nổi tiếng, đỉnh cao đấy.

Mọi người nên liên kết với nhau nhiều một chút, không nên đề cho tình thế như nước với lửa được.

Trần Kinh rất nhanh đã thu gom sự tình, sắc mặt của Vu Khánh Đông vẫn thờ ơ ngoảnh mặt làm thinh có chút khó coi.

Vốn vấn đề của Hồ Duyệt đã hiện thực, hiện tại gã họ Trần này lại đây nói dăm ba câu rồi muốn xoá sạch chuyện này đi, đây là có ý gì?

Nhưng Vu Khánh Đông là người khôn ngoan sắc sảo hơn Quan Lâm, ông ta nhìn ra mấu chốt vấn đề, hẳn là Trần Kinh quen thuộc Hoàng Linh, Trần Kinh biết nội tình lai lịch của Hoàng Linh.

Sau khi Hoàng Linh nhìn thấy Trần Kinh, rõ ràng ỉu xìu tựa như sương đánh cây cà. Điều này hoàn toàn đối lập với sự sắc bén dứt khoát trước đó của cô.

Trong phòng rất an tĩnh, mỗi người đều có tâm tư.

Hồ Duyệt vừa mới gặp phải một vòng oanh tạc, giờ sự tình quanh co lúc này đã thay đổi, ông ta rất là hớn hở, ông ta tiến đến bên cạnh Trần Kinh nói.

- Tiểu Trần, xem ra tôi vẫn còn có chút cổ hủ rồi, thật sự là bách vô nhất dụng. Gặp loại sự tình này, cậu đi sâu vào điểm quyền lợi đúng là hữu nghiệm, hôm nay cảm ơn cậu rồi.

Trần Kinh cười lạnh nói:

- Ông chẳng phải đã viết thư tình rồi sao? Thư tình của ông đâu?

Hồ Duyệt ngẩn người, kinh ngạc nhìn Trần Kinh, sau một lúc lâu nói:

- Cậu muốn xem a.

Ông ta lục loại, móc một bức thư tình từ trong người đưa cho Trần Kinh.

Lần này đến lượt Trần Kinh ngẩn người rồi, hắn vừa thấy bên ngoài phong thư viết “Tiểu thư Hoàng Linh thân”, hắn không nói gì, Hồ Duyệt người này có lối suy nghĩ mà không thể dùng lối suy nghĩ của người thường để phỏng đoán, ông ta là một người rất khác thường.

Trần Kinh và Hồ Duyệt âm thầm nói chuyện, Trần Đoàn một bên nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng hết sức khó chịu.

Anh ta không hiểu Trần Kinh này làm sao đi tới chỗ nào, cũng có thể nói hưu nói vượn, mà ngay cả chuyện chó má vướng víu này hắn cũng chưa biết rõ, vậy mà hắn cũng có thể giải quyết việc dễ như trở bàn tay.

Rõ ràng, hiện tại Vu Khánh Đông là muốn rút lui có trật tự rồi, chỉ có điều còn chưa tìm ta ra lối thoát thích hợp mà thôi.

Vu Khánh Đông đích thật là đang tìm lối thoát, nhưng Trần Kinh rất nhanh đã đặt lối thoái dưới chân ông ta rồi, hắn nói:

- Lão Hồ, quan hệ cá nhân của tôi và anh là quan hệ cá nhân, vấn đề của anh tôi không thể giúp ông giấu diếm đấy. Sự tình hôm nay tôi sẽ viết báo cáo chi tiết:

Hắn dùng tay chỉ Hồ Duyệt, nghiêm khắc mà nói:

- Kỳ thật những lời anh nói xằng nói bậy, ăn nói lung tung, là phải bị phê bình nghiêm túc.

Phần tử trí thức, văn nhân tài tử, kiêng kị nhất là cậy tài khinh người, không có quan niệm tôn trọng cấp trên cấp dưới, không xem trọng lãnh đạo, tư tưởng này của anh là khá nguy hiểm.

Vừa rồi Trưởng ban Vu chẳng phải tạm thời cách chức anh ở tỉnh sao? Tôi thấy việc tạm thời cách chức này là đúng đấy, không khắc sâu nhận ra sai lầm của mình, kiên quyết không phục chức trở lại

Trần Kinh nói như vậy, cũng là khéo léo duy trì mặt mũi cho Vu Khánh Đông, Vu Khánh Đông hiện tại mơ hồ, cũng chỉ có thể là mượn cớ xuống thang, nhẹ nhàng hừ hừ, nhưng sắc mặt không khó coi như vừa rồi.

Sự tình đã kết thúc như vậy, Trần Kinh cũng có ý đi, hắn giơ tay lên nói:

- Hồng tổng, hôm nay thật sự là cảm tạ ông nhiệt tình chiêu đãi, thời gian không còn sớm, ngày mai phải đi làm sớm, hôm nay sẽ…

Trần Đoàn từ trên ghế salon đứng lên nói:

- Cậu Kinh, đi à. Trà còn chưa uống xong, cậu đã thoái thác rút lui sao.

Trần Kinh cười cười, vỗ vai Trần Đoàn nói:

- Uống trà thì lúc nào cũng có thể, để hôm khác. Có một chuyện này hôm nay tôi nhắc nhở anh một chút, mục đích của buôn bán là kiếm tiền, nhưng tranh giành và đầu cơ trục lợi là điều tối kỵ.

Trần Đoàn ngẩn người, Trần Kinh cười ha ha, nói:

- Nói giỡn, nói giỡn! Ông anh hiểu hơn tôi, ha ha….

Trần Kinh cuối cùng mới cáo từ Vu Khánh Đông, hắn cười nói:

- Trưởng ban Vu, ngài không biết tôi, nhưng tôi thường nhìn thấy ngài. Trưởng ban Vu của Ban Tuyên giáo, liêm khiết thân hòa, thường xuyên ăn cơm ở căn tin, Trưởng Ban Mễ của chúng tôi thường lấy ngài ra đề giáo huấn cán bộ chúng tôi phải tự kỷ luật.

Vu Khánh Đông cười nói:

- Trưởng ban Mễ quá khen rồi, dạ dày của tôi có vấn đề, chỉ ăn rau sạch, ăn không được thịt cá.

Ngoài miệng Vu Khánh Đông mang theo tự giễu, nở nụ cười rất tươi.

Vu Khánh Đông có biểu hiện tốt nhất ở ban Tuyên giáo, bình thường rất thích cấp dưới nói ông ta liêm khiết thân hòa, xem ra người này cũng có chút giả dối.

Trần Kinh hiện tại dựa theo lời nói này mà nói, hắn là cán bộ của ban Tổ chức mặc dù chỉ là một trưởng phòng của Ban tổ chức, nhưng được Trần Kinh nịnh hót, hơn nữa vừa mới đụng đến chỗ nhột, trong lòng của ông ta vẫn là có chút đắc ý.

Còn có cách nhìn tốt hơn về Trần Kinh so với lúc nãy.

Trước khi đi, Hồ Duyệt lại một phen níu Trần Kinh lại liên tục nháy mắt, Trần Kinh ngạc nhiên không rõ ý tứ của ông ta.

- Cái gì? Còn có việc sao?

Hồ Duyệt nhướn mày nháy mắt hồi lâu Trần Kinh vẫn không hiểu rõ, ông ta tiến đến bên tai Trần Kinh hạ giọng nói:

- Thư đâu?

Trần Kinh ngạc nhiên, giơ phong thư trong tay, nói:

- Như thế nào? Có vấn đề sao?

Gương mặt già nua của Hồ Duyệt đỏ lên, có chút xấu hổ chen lẫn chớp mắt, lại nói:

- Thư không phải viết cho cậu, cậu cầm để làm chi?

Trần Kinh bỗng nhiên ngẩn người, kinh ngạc nhìn Hồ Duyệt, hắn quả thực có chút không tin vào lỗ tai của mình. Đều như vậy rồi, Hồ Duyệt mẹ kiếp ông ta cũng không quên mục tiêu thư tình của mình.

Đây thật là kẻ dở hơi.

Trần Kinh đem thư ném vào người anh ta, cả giận nói:

- Anh tự đi quản chuyện của anh, mẹ kiếp anh, anh nghĩ tôi làm ở cục bưu chính à?

Hồ Duyệt tiếp nhận thư trong tay, có chút ủy khuất nói:

- Là cậu đích thân hỏi tôi, tôi nghĩ cậu còn muốn làm sứ giả truyền tin chứ.

Hắn bước đến trước mặt Hoàng Linh, cười ha hả nói:

- Phóng viên Hoàng, đây là bỉ nhân sám hối, thật sự là... Khụ... Khụ... người có tài văn chương kia, ha ha, cô tự xem đi.

Ông ta xoa tay, Trần Kinh đã đóng sập cửa đi ra ngoài.

Ông quýnh lên, vội kéo cửa ra chạy bạt mạng, vừa chạy vừa huyên náo bên cạnh Trần Kinh:

- Trần Kinh, cậu đừng gấp như vậy, chờ tôi một chút, chờ tôi một chút. Tôi còn muốn mời cậu đi uống cà phê. Chuyện ngày hôm nay thật sự là cảm ơn, rất cảm ơn cậu, gã Vu Khánh Đông kia là hận tôi đến thấu xương.

Ông ta chạy đến bên người Trần Kinh, Trần Kinh quay đầu đẩy ông ta một phen, tức giận:

- Anh cách xa tôi một chút, đừng nói chúng quen biết nha. Đi với anh thật sự là xấu mặt, tôi lạy anh anh có thể giữ tư cách một chút, tìm phụ nữa đều không có phẩm vị như vậy.

Hồ Duyệt vừa mở miệng, lộ ra một hàm răng đen, hàm hồ khờ ngốc mà nói:

- Vậy… Tôi thì thích...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.