Quan Sách

Chương 312: Chương 312: Nuôi tiểu nhân




Ngũ Đại Minh từ tỉnh thành trở về mang theo một tin vui.

Cục du lịch tỉnh đã chính thức trình báo hạng mục khai thác du lịch quốc gia địa danh du lịch đặc sắc Đức Cao. Lần này cục trưởng Lã của cục du lịch tỉnh đích thân tới thủ đô xử lý thỏa đáng chuyện này, từ sang năm bắt đầu, việc đầu tư tài sản du lịch Đức Cao sẽ bước vào một quỹ đạo mới.

Ngoài ra, để củng cố cơ sở thành thị của Đức Cao, để tạo điều kiện khai thác đặc sắc du lịch về sau, Tỉnh thành rất coi trọng chuyện xây dựng Đức Cao.

Sở xây dựng tỉnh lại bỏ ra số tiền chuyên cho Đức Cao dùng làm kinh phí xây dựng, đô thị,mà lần này Đức Cao xây dựng đô thị, ngoài việc phát triển khu mới, kế hoạch cải tạo ngoại thành cũng được tỉnh chú trọng. Bí thư tỉnh ủy rõ ràng tỏ thái độ hy vọng đảng ủy thành phố Đức Cao và Uỷ ban nhân dân thành phố có thể có một tư tưởng thống nhất, phải làm tốt công tác xây dựng thành phố Đức Cao.

Ngũ Đại Minh mang theo tin đó về, sau đó triệu tập cuộc họp với Thành Uỷ và Uỷ ban nhân dân thành phố, trong cuộc họp, Ngũ Đại Minh miêu tả lại kế hoạch phát triển Đức Cao một lần, lần này kế hoạch mà Ngũ Đại Minh miêu tả lớn hơn bất cứ kế hoạch nào ông ta từng miêu tả trước đây, làm chấn động lòng người.

Trong lòng ông vẫn luôn có một giấc mơ biến Đức Cao thành cửa ngõ lớn của phía bắc tỉnh Sở Giang, giấc mơ này đã sắp thành hiện thực. Hơn nữa không chỉ vậy, ánh mắt Ngũ Đại Minh thậm chí còn hướng về vùng trung nguyên. Câu cuối cùng của Ngũ Đại Minh rất hào sảng, nói muốn biến Đức Cao thành một trong những khu du lịch lớn nhất trung nguyên, trở thành một hòn minh châu rực rỡ nhất trung nguyên.

Những lời cuối cùng này là do lúc viết tài liệu Trần Kinh hưng phấn quá nên tự mình thêm vào.

Không ngờ Ngũ Đại Minh vẫn nói nguyên xi, dựa theo lời của Trần Kinh viết, liền nâng cao mục tiêu của Đức Cao lên gấp nhiều lần. Không nghi ngờ gì nữa, dã tâm muốn bá chủ trung nguyên của Ngũ Đại Minh đã tạo nên một ảnh hưởng tích cực tới các giới xã hội ở Đức Cao.



Một trận phong ba qua đi, Trần Kinh có cơ hội thảnh thơi.

Thật vật vả mới có một cơ hội tan làm một cách bình thường, gặp Thẩm Tiểu Đồng ở đầu cầu thang.

Thẩm Tiểu Đồng nhìn thấy Trần Kinh, rất vui sướng, không nhịn được nói mát vài câu, nói gì mà rốt cuộc cũng thấy Trần Kinh lộ diện, cô còn tưởng Trần Kinh không còn ở đây nữa.

Cô còn nói có phải Trần Kinh trốn tránh cô, sợ cô ăn chực.

Thẩm Tiểu Đồng nói gì, Trần Kinh cũng gật đầu thừa nhận, cuối cùng cô cũng lộ ra mục đích thật, nói:

- Không được, hôm nay anh phải làm đồ ăn ngon mời tôi, ngày nào tôi cũng ở ngoài, ăn chắn lắm rồi, hôm nay anh nên khao tôi.

Trần Kinh không còn cách nào khác đành đồng ý.

Đối với Thẩm Tiểu Đồng, Trần Kinh tiếp xúc lâu rồi, đánh giá cô cũng không tệ lắm.

Cô gái này có chính kiến, có lòng phấn đấu cho sự nghiệp, cũng cố gắng tự lập vươn lên.

Nghe nói, người theo đuổi cô không ít, trong số những người đó, có cả những anh chàng cao to đẹp trai, nhà giàu nhưng Thẩm Tiểu Đồng đều nhất nhất từ chối. Tuy cách làm của cô không hẳn là chính xác, nhưng những cô gái trẻ bây giờ, có thể có ngạo khí và tính tình như vậy vẫn là rất đáng khen.

Dù sao gia cảnh Thẩm Tiểu Đồng cũng chỉ bình thường, không phải con nhà giàu có. Những cô gái trong gia đình như vậy mà có thể không bị tiền bạc hấp dẫn, có cái nhìn đúng đắn về tiền bạc, chỉ riêng điểm này Trần Kinh đã đánh giá rất cao.

Trần Kinh nấu cơm, Thẩm Tiểu Đồng gác chân lên sô pha ngồi chơi.

Lúc Trần Kinh ra tới phòng khách, cô luôn nhìn thật kĩ Trần Kinh. Gần đây cô vẫn luôn cân nhắc người này, càng cân nhắc càng phát hiện ra người này nhìn không thấu.

Hơn nữa lại nghe nói hiện nay Trần Kinh mua nhà rồi, vị trí mua lại là ở khu mới Bùi Thúy Vịnh.

Hiện nay ở Đức Cao, Bùi Thúy Vịnh được xem là chung cư xa hoa nhất, rất nhiều kẻ có tiền đều đổ xô tới đó. Có được một căn nhà ở đó, đầu có thể thế vênh rất cao, gặp người khác không kìm được cũng sẽ khoe khoang. Một vài đồng nghiệp của Thẩm Tiểu Đồng nói chuyện Bùi Thúy Vịnh như thể chỉ có trên trời chứ dưới đất không có.

Hơn nữa giã khu chung cư này đắt gấp đôi những khu chung cư bình thường khác, Thẩm Tiểu Đồng không kìm nổi tò mò, từng tới đó xem, thật sự môi trường bên đó rất tốt, tốt hơn nhiều so với Tân Hồ hoa viên.

Trần Kinh có thể có tiền mua nhà ở đó, nhìn anh ta có vẻ cũng chỉ hơn 20 tuổi, đi làm chưa được mấy năm, lấy đâu ra tiền?

Nói đến hoàn cảnh gia đình thì cũng bình thường, nghe nói trong nhà còn có hai chị giá, điều kiện gia đình không khá giả gì, chỉ dựa vào công tác của hắn, một thầy giáo thì kiếm được bao nhiêu tiền?

Lại liên tưởng tới cuộc sống bình thường của Trần Kinh, tuy rất khiêm tốn, ăn mặc quê mùa.

Nhưng đồ dùng sinh hoạt hàng ngày và quần áo thì đều rất cao cấp, cách tận hưởng cuộc sống cũng không tục, không giống phong cách thầy giáo kiểu ngà voi trong tháp.

Nhưng Trần Kinh không phải thầy giáo thì còn có thể là cái gì.

Luật sư? Bác sĩ?

Thẩm Tiểu Đồng nhìn thế nào cũng thấy Trần Kinh không giống, chẳng lẽ làm kinh doanh.

Trần Kinh từ đầu đến chân không có điểm nào giống người làm ăn, cả ngày ông cụ non, bản mặt chẳng có chút sức sống của thanh niên gì, sao có thể là người làm ăn?

Thẩm Tiểu Đồng trong đầu nghĩ ngợi lung tung, nghĩ ra đủ loại thân phận có thể của Trần Kinh. Lại kết hợp thân phận này với những lời nói hành động hiện tại của Trương Dương, cô càng cảm thấy buồn cười, một mình ngồi trên sô pha cười.

Trần Kinh nhìn Thẩm Tiểu Đồng nhìn mình ngây ngô cười, không biết cô cười gì, bèn hỏi:

- Tiểu Đồng, cô cười gì đấy? Có phải gần đây bị cái gì kích thích? Tôi nghe nói, gần đây cô rất đào hoa, có phải bị theo đuổi nhiều quá nên sinh bệnh rồi không?

Thẩm Tiểu Đồng nghẹn miệng nói:

- Anh mới bị theo đuổi tới sinh bệnh ý.

Cô dừng một chút, nói:

- Đúng rồi, anh nói anh mua nhà ở Bùi Thúy vịnh, tôi qua bên đó xem rồi, anh mua căn nào, giao phòng chưa?

Trần Kinh thuận miệng nói địa chỉ của mình:

- Giao nhà rồi, chưa trang trí, gần đây tôi không có thời gian để ý việc này, sao vậy? Cô vội muốn đá tôi sáng đó hả?

- Anh…

Thẩm Tiểu Đồng có chút tức giận nhìn Trần kinh, đúng lúc này có người gõ cửa.

- Cộc cộc cộc

Thẩm Tiểu Đồng nhảy xuống từ sô pha, ánh mắt nhìn Trần Kinh:

- Là ai? Có khách?

- Cô đi mở cửa đi, tôi biết là ai?

Trần Kinh nói, hắn đang đứng cạnh thùng rác lột tỏi.

Thẩm Tiểu Đồng cẩn thận đi ra mở cửa, cửa vừa mở, Thẩm Tiểu Đồng giật mình kêu lên một tiếng, giọng người đàn ông người cửa có vẻ rất kinh ngạc:

- Tiểu Đồng? Sao lại là em?

- Anh, anh…sao anh lại tìm được chỗ này? Anh thật là, ai bảo anh em ở đây?

Thẩm Tiểu Đồng có chút mất hứng.

Người đàn ông ngoài cửa có chút xấu hổ, lúc này Trần Kinh nghe thấy giọng nói bên ngoài hơi quen, bỏ tỏi xuống đi ra cửa.

Hắn vừa nhìn, người bên ngoài là Hầu Lâm.

Hầu Lâm liếc mắt thấy Trần Kinh, thở một hơi thật dài nói:

- Chủ nhiệm Trần, may là tôi không tới nhầm…đây…đây…

Anh ta chỉ Thẩm Tiểu Đồng.

Trần Kinh nói:

- Hai người quen nhau à?

Hầu Lâm có chút xấu hổ nói:

- Quen, quen ạ…

Thẩm Tiểu Đồng rất kì quái nhìn Trần Kinh, nơi cô và Hầu Lâm quen nhau cũng không có gì hay ho, đó là trong quán rượu.

Lần đó Hầu Lâm gặp cô, hai người đi uống rượu, sau đó lại gặp ở sân bay. Hai lần gặp, Hầu Lâm đều khiến Thẩm Tiểu Đồng giật nảy mình, rồi bắt đầu theo đuổi cô điên cuồng.

Là công tử bột có tiền, thủ đoạn theo đuổi các cô gái đương nhiên khó lường. Bó hoa to đùng, xe sang trọng đưa đón, tiệc xa hoa, còn cả trang sức nước hoa đắt tiền.

Hầu Lâm cũng đã dùng hết cách với Thẩm Tiểu Đồng, nhưng Thẩm Tiểu Đông rất thông minh lanh lợi, căn bản không bị viên đạn bọc đường của Hầu Lâm bắn trúng, khiến Hầu Lâm có cảm giác thất bại vô cùng.

Hai người Hầu Lâm và Thẩm Tiểu Đồng đều không ngờ lại gặp nhau ở đây.

Trần Kinh bảo Hầu Lâm vào trong ngồi, Hầu lâm có chút câu nệ.

Nhìn Thẩm Tiểu Đồng và Trần Kinh ở cùng nhau, anh ta nghĩ lệch lạc, cho rằng hai người họ là bồ bịch, trong lòng anh ta có chút buồn bực, nghĩ thầm Trần Kinh này đúng là hoành tráng, không phải cũng qua lại với Phương Uyển Kì sao? Sao sau lưng Phương Uyển Kì lại còn dám nuôi thiếp ở Đức Cao?

Thẩm Tiểu Đồng nhìn bộ dạng Hầu Lâm, liền biết trong đầu anh ta nghĩ gì, cô nói vang:

- Anh không cần suy đoán linh tinh, Trần Kinh là…anh trai tôi, chúng tôi quen nhau từ hồi ở Lễ Hà…

Hầu Lâm ngượng ngùng liên tục gật đầu nói:

- Vâng…là quen biết lâu rồi.

Hầu Lâm bật cười ha hả, vẻ mặt căn bản không tin, ánh mắt lại liếc nhìn Thẩm Tiểu Đồng. Phía dưới cô mặc một cái quần bò bó sát nổi bật dáng người, bên trên mặc một cái áo rộng thùng thình thoải mái, cái áo đó căn bản không che giấu được bộ ngực đầy đặn của cô.

Lúc này dáng người chuẩn cùng với khuôn mặt xinh xắn, lại thêm làn da trắng nõn, người phụ nữ như vậy mới đúng là hoàn hảo.

Đáng tiếc, Trần Kinh nhanh chân đến trước rồi, Hầu Lâm nghĩ thầm thảo nào mình dùng nhiều thứ để dụ dỗ như vậy cũng không có tác dụng gì, hóa ra bị người ta coi là kẻ ngốc rồi.

Hầu Lâm đến, Trần Kinh cũng không nấu cơm nữa, ngồi trên sô pha thản nhiên nói:

- Chủ tịch Hầu, vô sự không tới điện tam bảo, có chuyện gì thế?

Hầu Lâm hơi xấu hổ, từ sau khi mảnh đất đó tới tay, anh ta không liên lạc gì với Trần Kinh.

Bởi vì anh ta biết Trần Kinh sẽ không đồng ý giao mảnh đất đó với giá bình ổn, anh ta bàn với Hầu Quan Trung, liền trực tiếp tìm tới Dịch Tiên Bình, đánh một quá bóng gần.

Kỳ thật, Dịch Tiên Bình có thể dễ dãi như vậy cũng nằm ngoài dự đoán của hai anh em họ, có thể có được mảnh đất với giá thấp, họ đương nhiên vui mừng.

Hôm nay anh ta tìm Trần Kinh cũng là vì chuyện đất đai, tới để đả thông tư tưởng Trần Kinh.

Trần Kinh vì chuyện này mà bị Uỷ ban kỉ luật điều tra, trong thời gian điều tra họ không dám động tĩnh gì, hiện tại sự việc qua rồi, mới đến nhà hỏi thăm.

Từ vẻ cung kính trên mặt Hầu Lâm, thực ra trong lòng có vẻ đắc ý, Trần Kinh có thể cẩm nhận ra được.

Chuyện đất đai có thể yên ổn, anh ta cũng đâu có để ý chuyện này liên lụy tới bao nhiêu người.

Trong mắt họ, Trần Kinh cũng tốt, hay là Dịch Tiên Bình cũng tốt, hay là lãnh đạo Quận ủy và Uỷ bạn nhân dân quận Tiền Hà cũng tốt, đó đều là quân cờ, đều phục vụ cho việc kinh doanh của họ. Có thể dùng tới, vậy họ sẽ nịnh bợ, một khi gặp chuyện không may, họ có thể trốn được bao xa thì sẽ trốn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.