Quan Sách

Chương 616: Chương 616: Phiền não của Lý Dật Phong.




Hôm nay là tết, nhà Trần Kinh buồn tẻ vắng vẻ hơn năm ngoái nhiều.

Nguyên nhân đầu tiên có thể giải thích là vì Trần Kinh đi Bắc Kinh, đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất e rằng không phải như vậy.

Trần Kinh phải đi xa, được phái đi HongKong học tập một năm, rất nhiều người có thể ngửi được mùi vị khác lạ từ chuyện này.

Đối với điều này, Trần Kinh cũng không cảm thấy có quá nhiều mất mát. Vì phải biết rằng danh sách điều động của rất nhiều quận huyện bên dưới đưa lên tỉnh, người nào phải điều động, điều động theo tiêu chuẩn nào, đều có trình tự hết.

Trần Kinh trên cương vị là một lãnh đạo, có thể nằm trong tầm ngắm của một vại người, giờ một khi Trần Kinh đi rồi, dĩ nhiên cũng nằm ngoài tầm ngắm của một vài người.

Cái đó không liên quan gì đến lợi ích, rất nhiều đơn vị bên dưới, bọn họ cũng không dễ dàng gì, bản thân Trần Kinh từ cơ sở đi lên, hắn hiểu rất rõ chỗ khó xử của người bên dưới.

Nói thật, lần này Trần Kinh đi Bắc Kinh, cũng thu hoạch được rất nhiều.

Tối hôm qua, hắn có một cuộc họp mặt ở một Câu lạc bộ tư nhân nổi tiếng nhất thủ đô, cùng ngồi với một vài nhân vật trẻ tuổi tinh anh.

Chẳng hạn như Đường Chí nổi tiếng nhất hệ Tây Bắc, hay là Cố Lâm Phong.

Ngoài ra còn có một thanh niên nổi tiếng khác của Tô gia, Tô Ninh.

Ở hội sở xa hoa, uống Bordeaux thật, những thanh niên ưu tú của nước cộng họa ngồi nói chuyện trời chuyện đất, những chuyện nhắc đến đều là tiên lai và hiện tại của nước cộng hòa.

Trần Kinh chỉ là thính giả im lặng lắng nghe, nhưng làm thính giả như vậy những chấn động trong lòng cũng dần lắng xuống.

Trần Kinh cứ tưởng rằng, mình rời khỏi Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy, rời khỏi Phòng giám sát cán bộ, trong lòng ít nhiều sẽ có chút không buông được, nhưng giờ, Trần Kinh lại thấy thoải mái chưa từng có. Tâm cao rồi, tầm mắt rộng rồi, tầm nhìn dĩ nhiên cũng thay đổi.

Vốn là chuyện không dễ dàng từ bỏ, rất đáng để ý, bỗng nhiên thấy cũng bình thường thôi, chẳng có gì lớn cả.

Trần Kinh có thể từ bỏ, không có nghĩa là các đồng nghiệp khác trong Phòng giám sát cán bộ có thể từ bỏ.

Uy tín của Trần Kinh ở Phòng giám sát cán bộ rất cao, Phòng giám sát cán bộ từ một phòng nhỏ hơn hai mươi người, giờ trở thành Phòng thứ nhất của Ban tổ chức cán bộ, có gần sáu mươi người, điều này gần như đều nhờ công lao của Trần Kinh, giờ Phòng giám sát cán bộ phải tách ra, lãnh đạo phòng phải sắp xếp lại. Điều này khiến nội bộ Phòng giám sát cán bộ rất bực bội.

Nhất là Trần Kinh lại đi như vậy, rời đi như một con bệnh chẳng chút thể diện gì, điều này khiến nhiều người trong Phòng giám sát cán bộ nảy sinh bất mãn.

Trần Kinh là thủ trưởng của Phòng giám sát cán bộ, hắn đi không chút thể diện như vậy, chẳng phải là các lãnh đạo có ý phủ định công tác của Phòng giám sát cán bộ sao?

Điểm này chính là điểm khiến nhiều người không thể chấp nhận được.

Công tác của Phòng giám sát cán bộ nào có dễ làm. Phải làm việc cực khổ, đôi lúc còn phải đắc tội với người ta, sở dĩ công tác của Phòng giám sát cán bộ có thể làm không tệ, cũng là nhờ Trần Kinh giỏi làm công tác tư tưởng, thúc động nhân viên.

Hiện nay công tác của Trần Kinh bị phủ nhận, trong lòng của mọi người cũng không phục.

Trần Kinh trở về Sở thành vào ban đêm. Biên Thạc Lâm và Triệu An hai người mang theo hai bao lớn đến nhà Trần Kinh chúc tết. Biên Thạc Lâm không cần phải nói, vẫn có phong phạm như trước.

Ngay cả Triệu An tâm trạng cũng rất thấm, dường như không có mục tiêu sống nữa.

Biên Thạc Lâm nói với Trần Kinh:

- Trưởng phòng Trần, tôi đã nghĩ kỹ rồi, Ban tổ chức cán bộ tôi không làm được nữa rồi, chưa từng thấy nơi nào đen tối như vậy. Phòng giám sát cán bộ chúng ta làm trâu làm ngựa, kết quả vừa thay lãnh đạo, công tác của chúng ta toàn bộ đều bị xiên ngay!

Nhất là Trưởng phòng anh, bị sắp xếp đi HongKong học, học cái quái gì chứ, tôi thấy bị đi đày thì có!

Biên Thạc Lâm tuổi trẻ, chưa trưởng thành, cái này cũng có thể hiểu được.

Nhưng sau khi Biên Thạc Lâm nói xong, Triệu An cũng bày tỏ quan điểm này.

Vẻ mặt Trần Kinh dần nghiêm túc, lúc này sắc mặt sa sầm phê bình hai người một chặp.

Đây không phải Trần Kinh già mồm cãi láo, là Trần Kinh là người từng trải, biết điều kiêng kỵ lớn nhất của cán bộ trẻ là không chịu được oan ức.

Sự trưởng thành của con người là do ủy khuất rèn luyện ra, công tác trong thể chế, có bao nhiêu chuyện là công bằng tuyệt đối chứ?

Không thể nào công bằng hoàn toàn thì tức là sẽ có người phải chịu ủy khuất, nếu ai chịu ủy khuất đều làm ồn lên, đều đá hậu thì công tác còn cần làm nữa không? Lãnh đạo sẽ thấy như thế nào?

Trần Kinh có tình cảm rất sâu đậm với Phòng giám sát cán bộ.

Tuy Phòng giám sát cán bộ hiện tại phải tác ra, nhưng Trần Kinh hy vọng những cán bộ nòng cốt trước kia vẫn có thể là lực lượng trung kiên.

Rèn luyện và đào tạo ra được một đội ngũ không dễ, hiện tại Phòng giám sát cán bộ đã đào tạo được một đội ngũ rồi, rất được việc rồi, nếu lãnh đạo sử dụng tốt, có thể phát huy được tác dụng lớn.

Về mặt cá nhân mà nói, Trần Kinh không muốn rời khỏi đội ngũ này.

Nhưng đã phải rời rồi, tận sâu thẳm đáy lòng Trần Kinh cũng muốn thứ mình để lại có thể phát huy tác dụng lớn nhất.

Những người giống Biên Thạc Lâm có rất nhiều, tin tức Trần Kinh về Sở thành dường như khiến rất nhiều người chú ý, chỉ trong một buổi tối, Trần Kinh đã tiếp ít nhất ba mươi cuộc điện thoại.

Những cuộc điện thoại này đều lấy cớ là gọi đến chúc tết, kỳ thực đều là nói về chuyện Trần Kinh được phái đi nước ngoài học.

Có người bực bội, có người bình thản, có người an ủi, có người cổ vũ.

Dường như toàn bộ Sở Giang, không có ai nghĩ rằng Trần Kinh sẽ tích cực với việc được phái đi học lần này, Trần Kinh có chút bất đắc dĩ bởi điều này.

Kỳ thực nếu cẩn thận nghiền ngẫm, bản thân còn trẻ như vậy, có cơ hội đi học ở Hongkong, đó là cơ hội hiếm có để nạp điện. Tại sao nhiều người nghĩ mình bị giáng chức vậy chứ?

Trên đời này có nhiều người thô tục, câu này xem ra rất có lý.

Bản thân Trần Kinh cũng từng nghĩ như vậy, nhưng dần dần hắn đã nghĩ thông suốt, giờ, quay đầu lại nhìn, cảm thấy đầu óc thanh tĩnh rất nhiều, giờ hắn cảm thấy thực sự không có gì lớn.



Diêm Cương cầm tài liệu bước thẳng vào phòng Lý Dật Phong.

Hôn nay là ngày thứ hai Ban tổ chức cán bộ đi làm sau tết, trong vòng hai ngày, nội bộ Ban tổ chức cán bộ không bình yên, không khí rất căng thẳng.

Lý Dật Phong vừa mới nhậm chức, dù ông đã bốn năm làm Phó trưởng ban Tổ chức, mặc dù ông vẫn nắm những phòng ban trọng yếu của Ban tổ chức cán bộ trong tay, nhưng, hiện nay sau khi ông tiếp nhận vị trí Trưởng ban, vẫn có rất nhiều vấn đề khó khăn khiêu chiến ông.

Trong đó, điều khiến người ta bực bội và bất đắc dĩ nhất, dĩ nhiên là liên tục có người kiện cáo lên Tỉnh ủy, tất cả đều nhắm vào vấn đề Lý Dật Phong.

Có người thì tố cáo vấn đề tác phong của ông, có người tố cáo vấn đề công tác, phản ánh rất nhiều vấn đề, gần như mọi người cảm thấy bổ nhiệm Lý Dật Phong lên đảm nhiệm chức Trưởng ban tổ chức là một sai lầm to lớn vậy.

Diêm Cương trước nay luôn là người phục vụ Lý Dật Phong, giờ gặp phải cục diện thế này, tinh thần căng như dây đàn.

Dựa theo kế hoạch trong Ban trước đây, năm sau nội bộ Ban tổ chức cán bộ sẽ có vài phòng phải điều chỉnh, trong đó điều chỉnh lớn nhất là phân tách Phòng giám sát cán bộ, nhưng công tác này, trong Ban vẫn không dám làm. Hiện nay Lý Dật Phong vô cùng do dự.

- Cốc, cốc!

Diêm Cương nhẹ nhàng gõ cửa phòng Lý Dật Phong.

Lý Dật Phong lên tiếng, Diêm Cương mới đẩy cửa tiến vào, anh ta ôm một thùng tài liệu lớn, chỉ có thể dùng chân để đóng cửa.

Anh ta vừa bước vào đã ngạc nhiên sửng sốt, vì anh ta thấy Trần Kinh đang đứng trong văn phòng của Lý Dật Phong.

- Trưởng… trưởng ban!

Diêm Cương nói, anh ta lại nhìn sang Trần Kinh, nói:

- Trưởng phòng Trần!

Trần Kinh mỉm cười gật đầu với anh ta, Lý Dật Phong chỉ chỉ lên bàn làm việc nói:

- Cứ để đồ lên đó đi!

Diêm Cương đặt đồ xuống, đang định cáo từ ra ngoài, Lý Dật Phong chỉ vào sofa, nói:

- Ngồi đi, anh và Trưởng phòng Trần cũng được coi là bạn cũ, Trưởng phòng Trần chuẩn bị đi HongKong huấn luyện rồi, trong ban cũng phải sắp xếp làm cái nghi thức tiễn đưa, làm long trọng một chút.

Trần Kinh vội khoát tay nói:

- Trưởng ban Lý, anh đang đuổi tôi đấy à, dù tôi đi học, nhưng chức vẫn ở trong ban, đâu phải thật sự chia tay với các đồng chí, làm gì mà phải làm cái nghi thức tiễn đưa gì chứ?

Lý Dật Phong thở dài nói:

- Trần Kinh à, câu này, lại dính đến vấn đề lúc nãy chúng ta đang nói. Tôi phải nói tiếp một chút, tận đáy lòng tôi, cũng hy vọng cậu có thể ở lại Ban tổ chức cán bộ, năng lực của cậu xuất sắc nhất trong ban, giờ trọng trách trong ban rất nặng, nhiệm vụ rất khó khăn, cần phải có những thanh niên có năng lực như cậu.

Đáng tiếc, lãnh đạo coi trọng cậu, nhất định phải cử cậu đi học.

Ông dừng lại một chút, nói:

- Cho cậu đi học, chính là văn kiện cuối cùng Bí thư tỉnh ủy Sa ký, cậu nên cảm thấy vinh dự.

Trần Kinh hơi cau mày rồi nhanh chóng bình thường trở lại.

Vấn đề này Lý Dật Phong không hề nói dối, văn kiện này do Sa Minh Đức ký, đây là sự thật.

Trần Kinh trong lòng vốn đã thản nhiên, giờ nghe Lý Dật Phong nói vậy, trong lòng hắn càng thêm thản nhiên.

Nhưng hắn thấy kỳ lạ, rất muốn biết vì sao Lý Dật Phong lại nói những lời này.

Tuy nhiên rất nhanh, hắn đã tìm được manh mối từ Diêm Cương.

Lý Dật Phong giờ vẫn chưa hoàn toàn nắm được cục diện trong ban, có lẽ là do vấn đề của Phòng giám sát cán bộ nên trong lòng thiếu tự tin.

- Trưởng ban, dựa theo yêu cầu của tỉnh, ngày mốt tôi sẽ lên đường đi HongKong rồi, ngày mai tôi muốn xin nghỉ, có vài lãnh đạo, tôi muốn chào từ biệt!

Trần Kinh nghiêm túc nói.

Hắn dừng lại một chút, lại nói:

- Tôi vẫn kiên trì với ý kiễn của mình, chuyện tiễn đưa gì đó không cần đâu!

Lý Dật Phong nhìn chằm chằm Trần Kinh, lúc sau ông gật đầu, cười cười, nói:

- Được rồi, chúc cậu học thành tài giỏi, học xong quay về, nhất định sẽ được lãnh đạo trọng dụng!

Trần Kinh đi rồi.

Lý Dật Phong nhìn theo bóng hắn biến mất, nụ cười trên mặt dần dần thu lại.

Trần Kinh thản nhiên hơn nhiều so với suy nghĩ của ông, dường như hắn không hề để ý đến chuyện mình phải đi học.

Không biết tại sao, trong lòng Lý Dật Phong có chút không thoải mái, nói thật, đối với một vài vấn đề trong nội bộ Ban tổ chức cán bộ Lý Dật Phong cũng không quá lo lắng.

Nhưng ông không muốn để tất cả mọi người đều nghĩ rằng ông không dung được Trần Kinh nên mới phái Trần Kinh đi học.

Mặc dù, lúc này Trần Kinh rời khỏi Ban tổ chức cán bộ rất hợp với ý ông, nhưng có vài việc không thể để lộ ra ngoài, thậm chí không thể nói ra được.

- Trưởng ban, tình hình có chút không ổn…

Diêm Cương nói.

Anh ta nói được một nữa, Lý Dật Phong đã chặn lại, nói:

- Ngày mai chúng ta mở cuộc họp trong ban, công phố chuyện tách Phòng giám sát cán bộ!

Giọng điệu của ông rất nghiêm khắc, trong mắt lóe lên tia sáng.

Sự chần chừ do dự của ông là giả, ông muốn xem xem lúc này có bao nhiêu người sẽ hiểu vào, đây cũng được coi là một hình thức để hiểu rõ khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.