Trần Kinh?
Thiệu Hồng Ngạn vẻ mặt nghi ngờ nhìn Mãn Diên Ba và A Hồng, nói:
- Hắn là ai? Từ trong khe hở tảng đá đi ra sao?
A Hồng tiến lên nói:
- Trần Kinh này là thư ký Ngũ Đại Minh, trước kia chính là ở Lễ Hà công tác, là Ngũ Đại Minh sau khi nhậm chức, tự mình đề bạt lên!
- Thư ký?
Thiệu Hồng Ngạn vẻ mặt ngạc nhiên, y hướng Mãn Diên Ba nói:
- Lão Mãn, một thư ký có thể có khả năng lớn như vậy sao? Có thể ảnh hưởng toàn bộ Lễ Hà đều vây quanh hắn chuyển động? Này cũng quá đáng đi?
Mãn Diên Ba hôm nay trong lòng rất thoải mái, nghĩ thầm rằng, thư ký thì thế nào? Ngươi họ Thiệu tuy chính là một chủ xí nghiệp, y như thế nào có thể ở Đức Cao hô mưa gọi gió? Khiến cho so với Bí thư Thành ủy còn kiêu ngạo hơn?
Y trầm ngâm một chút, nói:
- Thiệu tổng, Trần Kinh này rất khó đối phó, tuổi trẻ, ra tay cũng là độc ác, lúc này Chủ tịch Băng Oánh xem ra là khó khăn, anh nên sớm nghĩ biện pháp!
A Hồng có chút không quen nhìn Mãn Diên Ba kia cổ khí âm nhu, nói:
- Phó trưởng ban thư ký, có chút chuyện nói quá giật gân đi! Một thư ký có thể có khả năng lớn vậy sao?
Mãn Diên Ba cười, không nói lời nào, tâm tính nhân vật A Hồng này, Mãn Diên Ba trong lòng rõ ràng.
Thiệu Hồng Ngạn có thủ hạ chính, có mấy con chó trung thực, A Hồng trong đó nổi bật nhất. Con chó này răng nanh sắc bén thật sự, nhưng đại não và răng nanh sắc bén ngược nhau, động liền chỉ biết là hô đánh hô sát, nếu không liền nịnh bợ Thiệu Hồng Ngạn, Mãn Diên Ba trong mặt chướng mắt người như vậy.
A Hồng thấy Mãn Diên Ba không để ý tới y, y nhẹ nhàng hừ một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Thiệu Hồng Ngạn.
Thiệu Hồng Ngạn nhẹ nhàng gõ tay lên mặt bàn, nhiều năm ở trên giang hồ lăn lộn, Thiệu Hồng Ngạn có tính cách giảo hoạt đa nghi.
Trần Kinh y không biết, đây là lần đầu.
Mặt khác, Trần Kinh nếu là thư ký Ngũ Đại Minh, chuyện này liền vô cùng có khả năng xuất phát từ Ngũ Đại Minh bày mưu đặt kế, Trần Kinh y không giao thủ qua, Ngũ Đại Minh là nhân vật như thế nào, Thiệu Hồng Ngạn lại rành mạch.
Không thể không nói, Ngũ Đại Minh là rất mạnh mẽ, sau khi đến Đức Cao, y làm hết thảy, có thể nói là dứt khoát hẳn hoi.
Mà đối với vấn đề nhà máy máy kéo Lâm Tinh, Ngũ Đại Minh biểu hiện lòng dạ sâu khó lường.
Kỳ thật, lúc Ngũ Đại Minh mới đến Đức Cao, đầu mâu liền chỉ hướng về phía nhà máy máy kéo Lâm Tinh, nhưng vẫn ẩn núp rất sâu.
Mãi cho đến cuối cùng, mọi người đấu nhau, xé rách mặt nạ lẫn nhau, Ngũ Đại Minh mới tung ra đòn sát thủ, đánh ra một quân bài, cứng rắn ngăn chặn tài chính cấp cho nhà máy máy kéo Lâm Tinh.
Thiệu Hồng Ngạn ở nhà máy máy kéo Lâm Tinh kinh doanh nhiều năm như vậy, y làm giám đốc rất có kinh nghiệm trong hai việc.
Việc thứ nhất không thể bạc đãi công nhân, xí nghiệp thua lỗ, công nhân đãi ngộ không thiệt, đây là Thiệu Hồng Ngạn nắm rất chắc.
Thời gian ngàn năm trước, còn có người hiểu được đạo lý nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền, Thiệu Hồng Ngạn lại tôn sùng điều này, cho là kinh điển, trong nhà máy công nhân viên chức phúc lợi đãi ngộ làm tốt, các công nhân ngày qua ngày đầy đủ, trước người đơn vị xí nghiệp khác có mặt mũi, bọn họ tự nhiên liền ủng hộ lãnh đạo nhà máy, toàn bộ nhà máy liền đoàn kết.
Điều thứ hai, Thiệu Hồng Ngạn cũng không để thiệt lãnh đạo và bạn bè, lãnh đạo bất kể lớn nhỏ, đều phải đưa, đưa nhiều lắm, chính là chính nghĩa thì được ủng hộ, đưa được ít, chính là thất nói quả trợ. Phí tiếp đãi nhà máy máy kéo Lâm Tinh một năm hơn chục triệu, đây là con số chính xác, đối với điểm này Thiệu Hồng Ngạn cũng không kiêng kỵ.
Thiệu Hồng Ngạn còn có danh ngôn, tên của y chính là không sợ tiêu tiền, tiền cũng không tiêu hết, như thế nào kiếm tiền?
Cho nên, hào phóng là đặc điểm của Thiệu Hồng Ngạn.
Nhưng, nhiều năm như vậy, Thiệu Hồng Ngạn đã thói quen hình thức, bởi vì Ngũ Đại Minh đã đến, lặng yên xảy ra biến hóa.
Nhân vật Ngũ Đại Minh này, là cái độc nhân vật, ngăn chặn tài chính cho nhà máy máy kéo Lâm Tinh, khiến Thiệu Hồng Ngạn cảm thấy áp lực tương đối, ngay tại lúc y kiệt lực phản kích, phải tranh quyền chủ động, hiện tại lại gặp phải Ngũ Đại Minh chủ động xuất kích.
Mà Ngũ Đại Minh đánh một đòn này, trực tiếp liền đánh trúng điểm yếu của Thiệu Hồng Ngạn, Thiệu Băng Oánh có thể là một sơ hở của Thiệu Hồng Ngạn.
- Thiệu tổng, Băng Oánh tiểu thư ở Lễ Hà bị bắt lại, người không biết ở đâu. Trưởng phòng Chương vỗ bộ ngực cam đoan, người có thể nói tuyệt đối không sai sót nhầm lẫn, tôi xem chuyện này, sớm hay muộn cũng phải khiến họ Trần kia bụi đầu bụi mặt!
A Hồng trầm giọng nói.
Thiệu Hồng Ngạn một chữ không nói, đối với chuyện này, y tin tưởng là lớn, Chương Hóa Quang nói rất đáng tin cậy, nhiều năm như vậy đều tin cậy, chưa bao giờ thất tín.
- Đinh, đinh!
Trên bàn điện thoại vang lên, A Hồng vội cầm điện thoại, y ừ vài tiếng, đem điện thoại đưa cho Thiệu Hồng Ngạn:
- Trưởng phòng Chương!
Thiệu Hồng Ngạn nhíu mày, tiếp điện thoại tiếp trong tay, trên mặt đầy tươi cười:
- Trưởng phòng Chương, xin chào, đang chờ ngài điện thoại, ngài lại điện thoại luôn!
Chương Hóa Quang ở đầu bên kia điện thoại im lặng một lát, nói:
- Lão Thiệu, tình huống có chút phức tạp! Cậu khả năng phải chuẩn bị tâm lý một chút!
Thiệu Hồng Ngạn sửng sốt, lòng chìm xuống, trên mặt lại nói:
- Trưởng phòng Chương, chuyện ở trên đất Đức Cao, còn có thể làm khó được ngài sao? Ai cũng không bằng ngài được, thật sự rất ngốc nghếch!
- Tôi nói chính là nói thật!
Chương Hóa Quang thanh âm hạ thấp:
- Chuyện này đề cập đến quân đội, Chủ tịch Băng Oánh bị quân kỷ mang đi, người đã không ở Lễ Hà!
- Cái gì? Quân kỷ?
Thiệu Hồng Ngạn từ trên ghế đứng dậy.
Y như vậy, bên cạnh Mãn Diên Ba và A Hồng sắc mặt đều thay đổi!
Tại cán bộ công tác địa phương đều rõ ràng, sự tình gì một khi đề cập đến quân đội, lập tức sẽ trở nên rất phức tạp. Tại địa phương người lại có quyền thế, lại có mặt mũi, cùng quân đội so sánh, đều là con tép.
Quân đội tự thành hệ thống, cực kỳ tính bài ngoại, nội mặt trật tự và xã hội hoàn toàn bất đồng, tựa như Thiệu Hồng Ngạn, mạng lưới quan hệ quân đội là con số không.
Mặc kệ người nào, đối với chính mình không thể nắm trong tay gì đó, đều cảm thấy rất lo lắng sợ hãi.
Thiệu Hồng Ngạn cũng vậy, Thiệu Băng Oánh bị Phòng công an Lễ Hà bắt giữ, chỉ cần ở trên đất Đức Cao, y đều có tin tưởng nắm chắc cục diện này, nội tâm đều là rất bình tĩnh.
Nhưng, sự tình một khi đề cập đến quân đội, Thiệu Băng Oánh bị chuyển giao quân kỷ ủy thẩm tra, tâm y sẽ không yên!
- Lão Thiệu, sự tình này, không thể xoay chuyển tình hình. Quân kỷ ủy chỉ có điều tra mà thôi, cho dù chứng minh Thiệu tổng có vấn đề, cuối cùng còn phải đi tư pháp trình tự, chỉ có điều vòng vo một đường cong mà thôi, sự tình cuối cùng là phải về đến nguyên điểm!
Chương Hóa Quang ở đầu kia điện thoại nhức đầu nói.
Y cực lực để ngữ điệu bản thân bình tĩnh một chút, nhưng, nói ra, vẫn có thể nghe thấy lúc này y rất tức giận.
Chương Hóa Quang nắm trong tay Đức Cao Đảng ủy Công an nhiều năm như vậy, tại chiến tuyến, y có tuyệt đối quyền uy, y cho tới bây giờ vốn không bị khiêu chiến quá lớn.
Mà lúc này đây, y thật sự ở huých một cái đinh, từ Lễ Hà bắt người bắt đầu y liền hoàn toàn không biết gì cả, hơn nữa không khống chế được cục diện.
Vốn, dựa theo ý tưởng y, hôm nay là kỳ hạn cuối cùng Lễ Hà thả người, mặc kệ như thế nào, hôm nay Lễ Hà nhất định phải thả người, điều này Dịch Minh Hoa Bí thư huyện ủy Lễ Hà đến Phòng công an đã hứa hẹn.
Chỉ cần thả người, Chương Hóa Quang sẽ một lần nữa nắm giữ cục diện, không chỉ như vậy, y có thể triển khai phản kích, lấy chuyện này làm cơ hội trả đũa.
Quay lại trả đũa khả năng không gây thương tổn Ngũ Đại Minh, nhưng ít nhất có thể hung hăng đè Trần Kinh xuống, cho dù đè không được Trần Kinh, cũng có thể làm Trần Kinh lần này hành động dựa vào mọi người một lưới bắt hết, từ nay về sau, Chương Hóa Quang lúc đối mặt Ngũ Đại Minh, sẽ càng thêm có ưu thế.
Nhưng, Chương Hóa Quang bản thân cũng không có dự đoán được, ngay tại lúc y đấu cờ tin tưởng mười phần, không ngờ nửa đường nhảy ra Trình Giảo Kim, Ủy ban Kỷ luật quân đội không ngờ mạnh mẽ, cứng rắn tham gia chuyện này, Thiệu Băng Oánh cứ như vậy bị mang đi!
Người bị mang đi, đánh tan hết tính toán của Chương Hóa Quang, cục diện liền trở nên phức tạp.
Chương Hóa Quang ở trước mặt Thiệu Hồng Ngạn vỗ ngực cam đoan, hơn nữa Thiệu Hồng Ngạn vì chuyện này, cũng là cho Chương Hóa Quang lễ trọng. Hiện tại chuyện này biến thành như vậy, y làm sao còn mặt mũi?
Huống chi, ở Thành ủy có rất nhiều người ánh mắt đều nhìn chằm chằm trận cờ này, Chương Hóa Quang tin tưởng tràn đầy, hiện tại lại một cước đạp vào khoảng không, có thể tưởng tượng, về sau y ở Đức Cao uy tín giảm sút rất nhiều!
Ngắt điện thoại với Chương Hóa Quang, Thiệu Hồng Ngạn có chút ngồi không yên, bắt đầu thong thả bước đi.
Một bên Mãn Diên Ba châm một điếu thuốc, nhàn nhã nuốt sương nhả khói, y thật đúng là không dự đoán được, Trần Kinh còn có thể có chiêu này, không ngờ cùng quân đội tạo quan hệ, lần này, anh em Thiệu thị dáng vẻ bệ vệ cũng bị áp chế rồi!
Mãn Diên Ba bỗng nhiên cảm thấy Trần Kinh đáng yêu, y trước kia khinh thường Trần Kinh, lại đố kỵ Trần Kinh, cho tới hôm nay, mới cảm thấy Trần Kinh thật sự là hết giận, đem Thiệu Hồng Ngạn kia, chỉnh được lòng như lửa đốt!
- Lão Mãn, thư ký Trần này cậu rất quen thuộc sao?
Thiệu Hồng Ngạn hỏi Mãn Diên Ba.
Mãn Diên Ba thản nhiên nói:
- Rất quen thuộc, nhưng quan hệ rất bình thường, người kia và Ngũ Đại Minh chính là một khuôn mẫu từ trong đi ra, chính là tảng đá ở hầm cầu, lại thối lại vừa cứng, khó đối phó a!
Mãn Diên Ba hiểu được ý đồ của Thiệu Hồng Ngạn, việc đã đến nước này, Thiệu Hồng Ngạn là đại trượng phu co được dãn được.
Thiệu Hồng Ngạn điểm mạnh chính là, khi nào thì đều có thể buông người, chuyện này nếu Trần Kinh ở trong đó làm khó dễ, y về điểm chuẩn bị tiền, sau đó dùng là thủ đoạn của y, việc này phỏng chừng cũng liền bình thường. Thiệu Hồng Ngạn điệu bộ này, Mãn Diên Ba rất quen thuộc , cho nên, liền nói như vậy, để khiến y đánh mất ý niệm quỷ quái này trong đầu.
- Trần Kinh người này a, hắn là thư ký Ngũ Đại Minh khâm điểm! Ở Lễ Hà, thì là người to gan lớn mật, dám đâm đến trời, Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện Lễ Hà gặp chuyện không may, đều cùng người này có liên quan. Sau đó, hắn và Dịch Minh Hoa lại là thế nước lửa, khiến cho quan hệ rất không xong, Dịch Minh Hoa hạ độc thủ phải đè hắn xuống...
Mãn Diên Ba triển khai miệng lưỡi, giống tiên sinh thuyết sách bắt đầu hướng Thiệu Hồng Ngạn giới thiệu Trần Kinh. Y nói nội dung phần lớn rất khoa trương, cố ý nói ngoa, có một số việc không phải Trần Kinh làm, cũng đổ lên đầu Trần Kinh, hoàn toàn dùng nghệ thuật thủ pháp, mục đích chính là muốn đem Trần Kinh nói rất tươi sống, tốt nhất là phải làm Thiệu Hồng Ngạn đối với người này tâm sinh kính sợ!