Quan Sách

Chương 881: Chương 881: Quyền trọng, quyền cao?




Tin tức Trần Kinh được làm ủy viên dự khuyết Tỉnh ủy Lĩnh Nam, không chỉ đưa đưa tới hưởng ứng lớn trong Tỉnh.

Tỉnh ủy Lĩnh Nam cùng ngày đã công bố danh sách Ủy viên dự khuyết.

Trần Kinh nhận được rất nhiều điện thoại chúc mừng từ trong và ngoài Tỉnh.

Đầu tiên, là cuộc điện thoại chúc mừng của Ngũ Đại Minh, Mã Bộ Bình, ngoài ra Vương Phượng Phi cũng gọi điện đến.

Tiếp theo đó là điện thoại của Lý Quốc Vĩ, Khương Vĩ vvv...

Cuộc điện thoại từ Bắc Kinh là đến muộn nhất, Phương Liên Kiệt, Phương Liên Tuấn đều gọi đến.

Phương Liên Kiệt hiện tại đang dẫn đầu binh đoàn trên tiền tuyến, đoàn bộ binh của anh ta đang là quân chủ lực số một của quân khu.

Mang áp lực lớn là quân chủ lực, anh ta mấy năm qua chưa từng về nhà đón năm mới.

Mà anh ta và Trần Kinh đã lâu cũng chưa gặp mặt, ngay cả điện thoại cũng ít hơn so với trước đây.

Cuối năm nay có vẻ như anh ta phải kết hôn.

Ý của vợ chồng Phương Lộ Kiên là muốn lễ cưới và ngày con của Trần Kinh ra đời cùng một thể.

Nói như vậy có thể cùng lúc chúc mừng, hai chuyện này đối với Phương gia mà nói coi như là song hỷ lâm môn.

Phương Liên Kiệt gọi điện thoại cười nói với Trần Kinh:

- Trần Kinh, anh thật tài giỏi, đã là Ủy viên dự khuyết của Tỉnh ủy. Về sau nếu em gặp anh phải gọi anh là thủ trưởng rồi.

Dựa theo cấp bậc ở quân khu, Phương Liên Kiệt hiện tại là cấp Trung đoàn trưởng ba sao.

Cấp bậc này ở địa phương là Bí thư huyện ủy, Trần kinh hiện tại là cán bộ Phó giám đốc sở, hơn nữa còn là Ủy viên dự khuyết Tỉnh ủy, anh ta gọi Trần Kinh là thủ trưởng, cũng hợp lý thôi.

Nhưng trong quân đội và địa phương từ trước đến giờ không thể đơn giàn kết hợp như vậy.

Trong quân đội, đoàn trưởng và đoàn trưởng, sư trưởng và sư trưởng sẽ có sự khác biệt rất lớn.

Trước đây Phương Liên Kiệt là đoàn trưởng dự bị của bên dưới, đó rất bình thường, căn bản không có lực ảnh hưởng trong quân khu.

Hiện tại anh ta đã trở thành đoàn trưởng đoàn quân chủ lực của quân khu, lực ảnh hưởng ở trong quân khu sẽ tương đối lớn, hơn nữa các phương diện như chế độ đãi ngộ, vinh dự, bao gồm cả địa vị cũng khác hơn so với trước đây.

Quân đội là nơi cần một tấm gương anh hùng, bất kỳ một quân đội nào cũng đều cần phải chui rèn xây dựng một đồi quân danh dự gương mẫu.

Điểm này được xác định bởi thuộc tính đặc thù của quân đội.

Cho nên, trong quân đội để phán đoán một người sĩ quan có tiền đồ hay không, không thể đơn giản chỉ xem quân hàm và cấp bậc.

Mà cần phải xem đơn vị mà anh ta đóng quân.

Cho dù là một đoàn, đoàn chủ lực, có ý nghĩa đoàn trọng yếu, ở Trung ương, quận ủy mọi người đều biết đến, còn một số đoàn quân bình thường, đoàn quân dự bị, ắt bị lu mờ trong mắt mọi người, không được coi trọng, muốn được đề bạt sĩ quan quân đội cũng sẽ gặp khó khăn.

Trong quân đội cán bộ phổ biến đề bạt khó khăn.

Phương diện này tuyệt nhiên là vì người lính, chuyện đại sự của quốc gia, sĩ quan quân đội muốn được chọn phải có kinh nghiệm dồi dào.

Ngoài ra còn có một nguyên nhân rất là quan trọng là vì thời kỳ hòa bình, nuôi quân không nhiều lắm, nhất là tinh giản bộ đội chủ lực, thực sự có thể gọi là bộ đội chủ lực, tuyệt đối đanggiảm số lượng.

Trong bộ đội, cán bộ được cân nhắc đa phần tập trung ở một số cán bộ nằm trong những bộ đội chủ lực.

Cho nên, đối với cán bộ không thuộc trong đội quân chủ lực mà nói, quả là khó khăn trong việc được cân nhắc.

Hiện tại, hai anh em Trần Kinh và Phương Liên Kiệt đang cạnh tranh cùng tiến tới, Phương Liên Kiệt làm việc trong bộ đội càng ngày càng phát triển nhanh chóng.

Trần Kinh thì cũng quật khởi khá nhanh trên chính đàn.

Vô tình, đệ tử đời thứ ba của Phương gia, Trần kinh dĩ nhiên đã vọt lên dẫn đầu.

Có thể tiến tỉnh làm cán bộ Ủy viên dự khuyết cấp một, đối với toàn bộ đời thứ ba của Tây Bắc Hệ cũng không quá mười người.

Nếu tính Trần kinh là cán bộ trong Tây Bắc hệ, hắn có thể vững vàng tiến vào top 10 hùng mạnh của thế hệ con cháu mới, đây là thành tích khó lường.

So với những con cháu khác của Tây Bắc Hệ.

Con đường trưởng thành của Trần Kinh thiếu đi sự lót đường của các bè phái, để có thể cung cấp cho hắn hàng loạt các điều kiện tuyệt vời.

Sự trưởng thành của hắn đều dựa vào chính bản thân.

Từ Sở Giang đến Lĩnh Nam, hắn một đường hướng lên trên, tất cả đều này đều nhờ vào sự nỗ lực kiên trì và ý chí kiên cường mới có thể làm ra thành tích như ngày hôm nay, lấy được hàm lượng vàng này cũng khá cao.

Sự tiến bộ của Trần Kinh lần này, Phương Lộ Bình mặc dù không có gọi điện thoại chúc mừng hắn.

Nhưng điện thoại của Phương Lộ Kiên tới rất đúng lúc.

Trong điện thoại ông ta đã ra ám hiệu với Trần Kinh, chú ba đã biết chuyện này, ông ta rất vui, cũng rất xem trọng Trần Kinh, hy vọng Trần Kinh sẽ không ngừng cố gắng.

Phương Lộ Bình hiện tại thân phận không giống như lúc trước.

Sau khi tiến vào Trung ương công tác, phải lo nghĩ đến chuyện đại sự của quốc gia.

Tầm nhìn của ông ta hiện tại cho dù là thời gian và xem vấn đề đều không thể so sánh với trước kia.

Lãnh đạo của cả nước, trăm công ngàn việc, mỗi ngày đều có hàng đống công việc xử lý không hết, làm việc bận rộn trong một cường độ cao như vậy, ông ta vẫn có thể quan tâm đến sự tiến triển của Trần Kinh, điều này khiến cho Trần Kinh cảm thấy bất ngờ, trong lòng có chút cảm động.

Trần Kinh nghĩ lại mối quan hệ giữa hắn và Phương gia.

Phương Lộ Bình từ trước đến giờ vẫn đối xử tốt với hắn.

Nhất là sau khi Trần Kinh lấy Phương Uyển Kỳ.

Phương Lộ Bình luôn tích cực cổ vũ Trần Kinh, vẫn luôn chú ý quan tâm đến bước tiến triển của Trần Kinh.

Trái lại xem ra Trần Kinh có chút không thoải mái.

Rất nhiều lần Trần Kinh có thái độ dè chừng đối với Phương gia, hiện tại hắn ngẫm lại, có chút thẹn lòng.

Trên quan trường, Trần Kinh cũng từng là người lờ mờ không biết, giờ đã quen việc dễ làm.

Mà cho dù là hiện tại, hắn cũng vẫn đang không ngừng học tập và tiến bộ.

Mấy năm rèn giũa ở Lĩnh Nam, không chỉ dùi mài tính cách của hắn, mà cò mài giũa tôi luyện lòng của hắn.

Biển chứa cả trăm con sông.

Trên quan trường, thái độ làm việc, lòng dạ cởi mở

Phải dung nạp được ngườin, dung nạp được chuyện.

Có đôi khi quá cẩn thận, quá để ý một sự tình, đồng thời sẽ mất đi khí độ và sự dũng cảm cần có, đây là một sự mâu thuẫn.

....

Cuộc hội ý của Ban hợp tác kinh tế.

Trưởng phòng văn phòng xinh đẹp Chu Hoa đảm nhiệm thư ký ghi chép biên bản.

Trước khi bắt đầu cuộc họp, Phó chủ nhiệm Vương Quyền Trọng cầm một hộp thuốc lá Trung Hoa cười tủm tỉm phát cho mọi người.

Trần Kinh nhận lấy điếu thuốc nhưng không hút, để trên bàn.

Chu Hoa cười nói:

- Chủ nhiệm ngài rất phong độ, biết thông cảm cho nữ đồng bào của chúng tôi.

Vương Quyền Trọng sau khi đốt một điếu thuốc, vừa nghe vậy thân mình cứng đờ.

Ông ta lại nhìn Thi Kiến Quốc và Liêu Diệu Dương, hai người cũng đều giống bộ dạng của Trần Kinh, đều đặt thuốc lá lên bàn.

Ông ta xấu hổ mỉm cười sau mới lên tiếng:

- Chủ nhiệm cẩn thận hơn tôi, tôi hóa ra cũng chỉ là một người chèo đò già a.

Ông ta thuận tay bóp tắt tàn thuốc, quay về chỗ ngồi của mình.

Vào thời gian trước, Vương Quyền Trọng quả thật là có thành kiến với Trần Kinh.

Thứ nhất là sau khi Trần Kinh đến Ban hợp tác kinh tế, ông ta cảm thấy Trần Kinh đã làm phai nhật vị trí Phó chủ nhiệm thường trực của ông ta.

Những thứ không nói, ngay cả chuyện dùng xe, ông ta đã cảm thấy không thoải mái như trước.

Hiện tại Trần Kinh làm lãnh đạo không thiết kế xe chuyên dụng.

Đơn vị có hai chiếc xe việt dã mới, ông ta Vương Quyền Trọng không có thiết kế, khi dùng khó tránh khỏi không thoải mái.

Nhất là Chu Hoa người phụ trách văn phòng này, đặc biệt không dễ nói chuyện, có đôi khi rõ ràng đơn vị có thể điều xe, cô lại cố ý không để cho Vương Quyền Trọng điều xe.

Vương Quyền Trọng đôi khi tức giận nhưng không có chỗ trút.

Dù sao, có lúc ông ta dùng xe cũng không hoàn toàn là chuyện công.

Vì việc tư mà phải dùng xe vốn là vi phạm quy định, ông ta nếu vì chuyện này mà giận dỗi, chẳng phải là tự mình làm cho mình không thoải mái sao?

Mặt khác, Trần Kinh đoạn thời gian trước đã làm cho Ban hợp tác kinh tế bị cô lập từ bốn phía, bên ngoài rất nhiều người đều nhằm vào Trần Kinh.

Điều này làm cho ông ta cảm thấy để cho Trần Kinh làm việc ở Ban hợp tác kinh tế quả là có chút sơ suất.

Làm nhân vật số một, Trần Kinh không thể để cho đường càng chạy càng rộng, ngược lại phải càng chạy càng hẹp mới được, lãnh đạo như vậy phía dưới sao có thể ủng hộ hắn?

Ông ta vì thế đã cảm thấy năng lực của Trần Kinh bình thường, lại tuổi trẻ, nếu chức chủ nhiệm này để cho Vương Quyền Trọng làm, dù thế nào cũng sẽ không đối diện với cục diện này.

Nói Trần Kinh có năng lực quyết đoán, nhưng sự quyết đoán khiến cho không gian sự sống của Ban hợp tác kinh tế càng ngày càng hẹp, đây là sự lỗ mãng.

Tuy nhiên Vương Quyền Trọng bình thường ở trong đơn vị không được lòng người, và mặt khác hai Phó chủ nhiệm đều không cùng chí hướng.

Cho nên ông ta tuy rằng trong lòng có ý tưởng, nhưng vẫn không dám đưa ra động thái.

Thời điểm tột bậc nhất cũng chỉ là gây sự với Chu Hoa mà thôi.

Nhưng Chu Hoa mặc dù là phụ nữ cũng là bộ phận chủ chốt của cơ quan, hơn nữa có quyền lợi không nhỏ trên tay.

Vương Quyền Trọng ỷ thế quan lớn cấp một đè chết người, Chu Hoa chính là hợp tung liên hoành lấy nhu thắng cương, Vương Quyền Trọng cũng không chiếm cứ được gì, ngược lại chỉ thường xuyên tự làm xấu mặt.

Hôm nay, Vương Quyền Trọng lại là hoàn toàn thay đổi thái độ.

Cầm thuốc xịn, cười rạng rỡ, ra vẻ cung kính Trần Kinh.

Nếu như là trước đây, cho dù đốt thuốc rồi, ông ta cũng sẽ bóp tắt?

Ông ta nhiều lắm sẽ nói:

- Tôi sống hơn năm mươi tuổi rồi, cả đời đốt thuốc, năm đó Giám đốc sở Mã ra lệnh cấm khói ở sảnh, tất cả trưởng phòng đều cai thuốc lá, duy chỉ có tôi vẫn ngang nhiên hút thuốc, ông ta cũng không có cách nào bắt tôi.

Uy quyền của Mã Tiến Trúc là Trần Kinh có thể so sánh hay sao?

Mã Tiến Trúc không có cách nào cấm ông ta, Trần Kinh sao có thể ngăn ông ta chứ?

Nhưng là hôm nay ông ta không nói như vậy, rõ ràng cho thấy trong giờ khắc này đang cố lấy lòng Trần Kinh, ý đồ muốn xích gần mối quan hệ với Trần Kinh.

Lúc này đây Trần Kinh được tuyển vào Ủy viên dự khuyết, hơn nữa lãnh đạo quan trọng của bộ tới Ban hợp tác kinh tế nghiên cứu, khiến cho Ban hợp tác kinh tế hung hăng lộ liễu một phen.

Quan trọng nhất là hiện tại đơn vị đã có dự án.

Dự án của Bộ thương mại từ trên xuống dưới đều trú tại Ban hợp tác kinh tế, Cục trưởng cục phát triển thị trường của Bộ thương mại đích thân đến ký kết các dự án, hơn nữa dự án này còn được sự ủng hộ mạnh mẽ của lãnh đạo Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân Tỉnh.

Bởi vậy có thể thấy được dự án này rất có triển vọng.

Có dự án, cũng đồng nghĩa với có còn đường phát tài.

Hơn nữa vận mệnh sau này của Ban hợp tác kinh tế sẽ lặng yên.

Tâm tư của Vương Quyền Trọng bắt đầu linh hoạt.

Ông ta có hy vọng có thể phụ trách dự án này, cố gắng làm tốt hạng mục này, làm ra thành tích, ông ta thứ nhất có thể tích lũy làm phong phú thêm bề dày kinh nghiệm chính trị của mình.

Nguyên nhân càng quan trọng hơn, ông ta làm quan cả đời, lên xuống, mãi vẫn chưa nắm giữ được quyền lợi trong tay.

Nếu như hạng mục lần này rơi vào tay ông.

Ông có thể tận hưởng một được những thức trước đây chưa từng có, giữ hương vị của quyền lực.

Kể từ khi đến Ban hợp tác kinh tế, Vương Quyền Trọng vẫn tương đối nhàn rỗi.

Nhưng đối với khát vọng quyền lợi, ao ước hâm mộ đối với người cầm quyền, ông ta mãi ẩn sâu trong đáy lòng, luôn nhớ mãi.

Ông ta thậm chí có khi nằm mơ thấy mình đang phê duyệt văn kiện quan trọng.

Ông ta ký xuống ba chữ” Vương Quyền Trọng”, có thể quyết định hơn trăm triệu, thậm chí hướng đi đi của hàng trăm triệu, còn có tiền đồ và vận mệnh của rất nhiều người.

Cảm giác như vậy khiến người không thể tự kiềm chế, giống như kẻ nghiện gặp phải ma túy.

Hiện tại giấc mộng của ông ta dường như đã tìm ra được đầu mối rồi.

Ông ta nếu không tự giác hạ quyết tâm, nhất định phải nỗ lực lần nữa, tranh thủ giành lấy sự tín nhiệm của Trần Kinh với chính mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.