Quan Sách

Chương 204: Chương 204: Sớm đã chụp mũ!






Nhà hàng Kim Ngọc, một gian phòng riêng bí mật, hai ngày nay Trần Kinh đều làm việc trong này.

Bên ngoài chấn động, Trần Kinh thành tiêu điểm bị toàn bộ quần chúng Lễ Hà chú ý, mà truyền thông hiểu được một chút tình hình, cũng Bát Quái đào móc sự tình, cho nên, Phòng kinh tế thương mại Trần Kinh làm việc rất khó khăn, hắn lâm thời chuyển nơi làm việc đến nhà hàng Kim Ngọc.

Ban đầu, theo ý Trần Kinh, quán trà Lâm Giang là chỗ không tồi, nhưng nghĩ đến nơi đó không bí mật, hơn nữa, Trần Kinh hiện tại vốn đã bị người theo dõi, phỏng chừng mọi ngóc ngách Lễ Hà đều có người nhìn chằm chằm, quán trà Lâm Giang kia, Trần Kinh đã đợi một ngày, nơi đó làm việc cùng phòng làm việc của mình không khác nhau là mấy.

Trần Kinh đối với phòng làm việc hiện tại của mình, là phòng riêng chuyên tiếp khách của Kim Lộ, hiện tại Trần Kinh muốn dùng, Kim Lộ liền thay đổi thành một nơi thuận tiện làm việc và ăn uống, cất giấu một mình Trần Kinh làm việc là thoải mái!

- Kinh, ăn chút cháo đi! Cháo ngon lắm!

Kim Lộ dịu dàng nhìn Trần Kinh, trên mặt lộ ra sự lo lắng và thương cảm.

Công việc Trần Kinh làm rất liều mạng, viết bài, phê chuẩn văn kiện, chỉ trì công tác, suốt ngày không có thời gian nghỉ ngơi. Mà càng làm Kim Lộ lo lắng hơn chính là, bên ngoài đồn đại Thư Trị Quốc chỉnh Trần Kinh, Trầm Kinh sắp thất thế, hoàn toàn bị Thư Trị Quốc tóm được ngày càng nhiều.

Chính là khách hàng mà nhà hàng Kim Ngọc hàng ngày tiếp đón, có rất nhiều người nghị luận chuyện này, tất cả nghị luận đó, đối với Trần Kinh khá là bất lợi!

- Tính A Kinh như vậy a!

Kim Lộ thầm lắc đầu, tính Trần Kinh là chính nghĩa và quật cường, đã ăn sâu vào sương tủy, trong mắt không chứa nổi hạt cát, điều này trên chính đàn sẽ phải chịu thiệt, nếu chẳng phải tính cách Trần Kinh như vậy, có khuyên bảo cũng không nghe, Kim Lộ chỉ biết lo lắng.

- Được rồi, em đừng khuyên anh ăn cháo nữa, anh đã ăn ba bát lớn như vậy rồi!

Trần Kinh nói, mắt hắn nhìn Kim Lộ, nhẹ nhàng cười cười, nói:

- Em không cần lo lắng cho anh, chuyện của anh không có vấn đề gì lớn đâu.

- Anh một không tham ô, hai không hối hận, công tác làm nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ, quan hệ với nhân dân tốt, quan hệ quần chúng vững chắc. Anh bước rất chắc, ngồi rất yên, anh sợ cái gì?

Trần Kinh đề cao giọng nói:

- Cho nên em không cần mỗi ngày buồn lo vô cớ, cả ngày nhăn nhó, em không biết lòng phụ nữ lo lắng nhiều, rất nhanh già đi sao?

Hắn vừa nói chuyện, vừa kéo tay Kim Lộ, kéo đến bên cạnh mình.

- Thông minh đừng vội, anh không sao, lập tức chiều nay anh sẽ đi làm, còn có khách quý đến chơi! Em ở bên cạnh ảnh hưởng cũng không tốt!

Trần Kinh dùng sức, rốt cuộc kéo Kim Lộ đến bên cạnh, cô vừa ngồi xuống, một trận hôn tập kích dồn dập...

Thật lâu sau, Trần Kinh bắt bản thân mình bỏ qua phân tích sự khó khăn phức tạp trong công tác, hắn bỗng nghĩ đến một nhiệm vụ của Phương Uyển Kỳ, hắn mở máy tính xem mail.

Hắn từ trong hòm thư, xem từ từ, suy nghĩ từng câu từng chữ, dần dần đến nội dung chính.

Kịch bản Phương Uyển Kỳ gửi lần này khá thú vị, là kịch bản quảng cáo, chủ yếu là quảng cáo có tính chất giới thiệu cơ cấu chữa bệnh từ thiện, quảng cáo này, công ty Phương Uyển Kỳ là m bốn năm lần, khách hàng vẫn không hài lòng, cho rằng Phương Uyển Kỳ không hiểu công tác chữa bệnh từ thiện.

Cái gì gọi là chữa bệnh từ thiện? Trần Kinh ngửa đầu nhìn trần nhà, trong đầu các hình ảnh giống như đèn kéo quân hiện lên, hắn bỗng nhiên nghĩ đến một hình ảnh.

Trong hình ảnh ấy có mấy đứa nhỏ đang chơi đùa, trong đó một đứa là Từ Bân, hai đứa bé khác điều kiện gia đình không tồi, trên tay cầm đồ chơi. Còn Từ Bân hai tay trống trơn, chơi cùng hai đứa bé.

Nó có cảm giác trong hâm mộ có tự ti, trong tự ti có bất đắc dĩ, trong ánh mắt hâm mộ, cái loại cảm giác này làm cho trong lòng người ta chấn động, Trần Kinh vừa nghĩ đến hình ảnh này, nước mắt liền chảy ra.

Hình ảnh này hắn ấn tượng sâu sắc, vì lúc hắn thiếu niên, cũng đã từng trải qua, loại cảm giác khổ sở và chua xót là cả đời không thể quên được.

Mà loại khổ sở này không chỉ biểu hiện qua một món đồ chơi, việc chữa bệnh này cũng vậy, cũng như thế!

Trước đây Trần Kinh, cha bị bệnh viêm gan, lúc ấy tình hình căng thẳng, thời điểm ấy, kinh tế gia đình khó khăn, căn bản không có tiền đưa đến bệnh viện tốt nhất trên tỉnh điều trị.

Lúc ấy mẹ cầu xin người thân giúp, ba chị em khổ sở bất lực, không phải cùng một loại cảm giác sao?

Trong đầu Trần Kinh hiện lên hình ảnh này, sau đó hắn còn muốn học chữa bệnh từ thiện, ý nghĩ liền trở nên khoáng đạt.

Ngòi bút hắn không tự chủ trên giấy viết ra, chủ đề quảng cáo được định vị rất nhanh viết ra. Dưới ngẫu hứng, Trần Kinh thậm chí còn viết ra đề nghị trong quảng cáo, quảng cáo như vậy, hẳn là mới có thể xúc động nội tâm con người?

Một chữ “yêu”, một chữ “hiếu”.

Cha mẹ đối với con cái “yêu thương”, con cái đối với cha mẹ “hiếu thuận”, đông đảo chúng sinh, che phủ thế giới, từ hai chữ này mà suy diễn ra, có rất nhiều hình ảnh có thể gây xúc động cho con người...

Vô tình, Trần Kinh tiến vào cảnh giới vong ngã (quên đi cái tôi bản thân), hắn cảm thấy tinh thần mình rất tốt, chưa bao giờ tốt như vậy, hắn tin tưởng chắc chắn, quảng cáo này có thể thành công!

- Cốc, cốc!

Lúc Trần Kinh đang say sưa, cửa bỗng bị đập vang, là nhân viên phục vụ Tiểu Cổ, cô hướng Trần Kinh gật đầu nói:

- Trưởng phòng Trần, chủ nhiệm Hoàng đến!

Vẻ mặt Trần Kinh thay đổi, vội thu hồi lại bản thảo trên bàn, đứng dậy nói:

- Mau mời vào! Lập tức mang đồ ăn lên, tôi muốn cùng chủ nhiệm Hoàng uống vài chén!

Người gọi là chủ nhiệm Hoàng, không phải ai khác, chính là Hoàng Tiểu Hoa.

Trần Kinh và bí thư Thư Trị Quốc hiện tại gây ra huyên náo, nghiễm nhiên thủy hỏa bất dung, mà đại quản gia Huyện ủy, phụ tá số một của Thư Trị Quốc, không ngờ lại đến chỗ Trần Kinh ăn tiệc, chuyện này có hơi không tự nhiên.

May mắn nơi Trần Kinh ở rất bí mật, nếu không, chuyện này nếu truyền ra ngoài, phỏng chừng sẽ không biết phát ra bao nhiêu suy đoán!

Trần Kinh mời khách, Hoàng Tiểu Hoa đúng giờ đến, lúc đôi tay nắm chặt, khóe miệng Hoàng Tiểu Hoa hơi hơi nhếch lên, nói:

- Trưởng phòng Trần, cậu là người rất bận rộn, hẳn là sẽ không vô cớ mời khách . Hôm nay tôi nể mặt mũi cậu mới lại đây, cho nên, cậu có chuyện gì cứ nói đừng ngại, không cần phải che che lấp dấu!

Trần Kinh cười cười, hắn nghe ra sự kiêu ngạo và kiêu căng trong lời nói Hoàng Tiểu Hoa, thời gian trước, Hoàng Tiểu Hoa còn vẻ mặt tươi cười đến trước mặt Trần Kinh chịu nhận lỗi, bộ dáng khiêm tốn tới cực điểm, cùng bộ dáng hôm nay hoàn toàn là hai người khác nhau, mặt chó biến hóa cũng không có nhanh như vậy!

- Chủ nhiệm Hoàng, có chuyện này tôi muốn hỏi anh, tôi nghe nói mấy ngày nay Ủy ban kỷ luật điều tra một số cán bộ, dường như nhóm cán bộ này cùng Thái Thủy có quan hệ, trong lòng tôi cân nhắc, chẳng lẽ Thái Thủy xảy ra chuyện gì? Hoặc là, có vấn đề gì đó đã xảy ra?

Trần Kinh nói thẳng vào vấn đề, nói thẳng ra ý của mình.

Hoàng Tiểu Hoa hơi nhíu mày, cặp mắt y nhìn trái phải, bộ dáng vừa buồn cười vừa gian trá, làm cho người ta đoán không ra!

Trầm ngâm một lúc, mặt Hoàng Tiểu Hoa sa sầm nói:

- Trưởng phòng Trần, lời cậu nói tôi không hiểu! Chuyện Ủy ban kỳ luật điều tra, sao tôi không biết? Hơn nữa, Thái Thủy có phải gặp chuyện hay không, sao trưởng phòng Trần lại quan tâm như vậy? Hiện tại bên ngoài thời buổi rối loạn, tôi thấy Trần Kinh cậu vẫn nên quan tâm đến chính mình đi!

Trần Kinh cười ha ha, xua tay nói:

- Tôi mới không quan tâm chuyện này, chỉ có điều tôi nghe được bên ngoài có người nói, Ủy ban Kỷ luật điều tra Thái Thủy và một số cán bộ, là bởi vì Trần Kinh tôi hướng Ủy ban Kỷ luật phản ánh tình huống!

Trần Kinh dừng một chút, thanh âm cất cao:

- Quả thực là nói hươu nói vượn! Tôi cùng Ủy ban Kỷ luật phản ánh tình huống gì? Lần trước Thiệu Băng Oánh Thái Thủy đưa tiền cho tôi, ngài đề nghị tôi nộp lên Ủy ban Kỷ luật, tôi ngẫm nghĩ lại cũng chưa dám làm như vậy!

Sắc mặt Hoàng Tiểu Hoa thay đổi, từ trên ghế đứng dậy nói:

- Cậu không nộp lên Ủy ban kỳ luật, cậu xử lý thế nào?

Trần Kinh buông tay nói:

- Tôi còn có thể làm sao bây giờ? Nguyên vật hoàn trả! Đắc tội với người cũng không có biện pháp, tôi không thể trơ mắt nhìn chính mình phạm sai lầm. Ngài không biết a, lúc tôi trả đồ, sắc mặt Thiệu Băng Oánh đều tái xanh! Hiện tại xem ra, tôi may mắn trả tiền, ngài xem hiện tại xảy ra chuyện , Ủy ban Kỷ luật đang điều tra Thái Thủy đấy!

Hoàng Tiểu Hoa ngốc ngay tại chỗ, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, y gần đây nghĩ Trần Kinh đứng chắn phía trước, y phía sau đục nước béo cò!

Chuyện Thái Thủy, Trần Kinh đã có vấn đề chủ đạo phía trước, Hoàng Tiểu Hoa y theo Trần Kinh rập khuôn theo sau, vừa bí mật, lại có thể đạo nên liều thuốc mạnh cho chính đàn Lễ Hà, y chưa từng nghĩ đến Trần Kinh ra đòn gió!

Y gần như mất đi một đoạn lòng, y hướng Ủy ban kỷ luật nộp lên đồ Thái Thủy đưa, thông qua biết việc Trần Kinh làm, có người chứng kiến Trần Kinh đích thật cùng bí thư Dịch Minh Hoa của Ủy ban kỷ luật thảo luận bí mật, về phần nói chuyện gì, thì không biết.

Hoàng Tiểu Hoa lúc ấy phán đoán, Trần Kinh khẳng định nói rõ mọi chuyện với Dịch Minh Hoa, y gần như không hề do dự, liền đem những đồ vật hai năm qua Thái Thủy tặng y, tất cá đưa ra. Y làm như vậy, căn bản vì không có gan lớn.

Nhưng y chưa từng đoán được, Trần Kinh bên trong mai phục!

Hoàng Tiểu Hoa bỗng nhiên hiểu được, từ lấn trước Trần Kinh hướng y “lấy kinh nghiệm”, âm mưu đã định ra! Thời điểm ấy, Trần Kinh đã chụp mũ mình!

Hoàng Tiểu Hoa không nhớ đến hảo tâm của Trần Kinh, nhưng y không nghĩ đến, lúc đó đã bị Trần Kinh chụp mũ.

Tình huống hiện tại rất rõ ràng, một số hành động gần đây của Ủy ban kỷ luật, trực tiếp liên quan đến Hoàng Tiểu Hoa.

Hoàng Tiểu Hoa nổi bật trước nhất, thiên hạ không có tường nào ngăn gió lùa qua, hành động nhỏ của Trần Kinh, rất nhanh sẽ có người biết, sau đó nhanh chóng truyền ra ngoài.

Chuyện này rơi vào tai Thư Trị Quốc, Hoàng Tiểu Hoa sẽ gặp chuyện gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.