Đặt phòng ở núi Hổ Đầu của Minh Thành Trung Bộ.
Diện tích của căn phòng đã đặt rất lớn, ngoài một cái bàn dài rất hào hoa dùng để ăn cơm ra, bên cạnh còn có vài bàn trà, sofa, và còn có một vài cái máy tính đặc biệt được lắp ở đây.
Khung cảnh của căn phòng rất tĩnh mịch, nhất là lại có sự xuất hiện của mấy chậu bồn cảnh tràn trề sức sống, khiến cả căn phòng trở lên rất tao nhã.
Lúc Trần Kinh bước vào, trong phòng có ba người đã ngồi ở đó trước, trong đó có một người đàn ông và hai người phụ nữ.
Người đàn ông tất nhiên là Vệ Hoa, hai người phụ nữ còn lại một người là Cao Hà, còn một người phụ nữ thân hình mỏng manh, rất có khí chất, Trần Kinh cảm thấy gương mặt của người này rất quen thuộc, nhưng nhất thời hắn không nhớ là đã gặp người này ở đâu.
Trần Kinh bước vào, ba người đều đứng dậy.
Ánh mắt của Trần Kinh hướng về phía Vệ Hoa, Vệ Hoa có chút lúng túng, cười nói:
-Bí thư Trần!
Trần Kinh gật đầu, Cao Hà nhiệt tình nói:
-Bí thư Trần, anh thật đúng giờ. Tôi giới thiệu một chút nhé, đây là Miêu Đơn Phương của đài truyền hình Tỉnh chúng ta, cô ta là nhân vật chủ chốt của đài Tỉnh chúng ta!
Trần Kinh ngạc nhiên, nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh Cao Hà, cười nói:
-Xin chào!
Miêu Đan Phương bây giờ cũng hơn ba mươi tuổi, rất phong tình nhưng cũng rất chín chắn, cô ta khẽ cười, nói:
-Bí thư Trần, ngưỡng mộ đã lâu. Tôi vẫn luôn nghe danh vị Bí thư Thành ủy trẻ tuổi nhất của Tỉnh chúng ta, từ lâu đã muốn gặp hôm nay nhờ có chị Cao mà tôi mới có thể hoàn thành tâm nguyện của mình!
-Người dẫn chương trình đúng là rất biết nói chuyện! Chị mới là đại minh tinh của Tỉnh chúng ta, người bình thường khó mà gặp được!
Trần Kinh nói.
Hắn ngồi xuống ghế.
Chiếc bàn dài, chỗ ngồi đã được sắp xếp trước, vị trí quan trọng tất nhiên là để cho Trần Kinh ngồi, hắn cũng không từ chối, tự nhiên ngồi xuống vị trí đó.
Khẩu vị của Trần Kinh vốn không tốt, Vệ Hoa đề nghị uống rượu, liền bị Trần Kinh ngăn lại.
Cao Hà ngồi ở bên cạnh nói:
-Lão Vệ, anh cũng thật là, Bí thư Trần một ngày phải tiếp rất nhiều người, chúng ta mấy người ngồi đây ăn cơm, anh còn bắt hắn uống rượu, vậy thì thật tổn hại sức khỏe quá!
Trần Kinh cười, lời Cao Hà nói ra rất tự nhiên, cũng rất khéo léo.
Một câu nói mà khiến cho Vệ Hoa thành người của hắn, biến mối quan hệ của mấy người họ trở nên thân thiết hơn, bản lĩnh của người phụ nữ này cũng không tồi.
Cao Hà hôm nay mặc một bộ quần áo rất đơn giản, thoải mái. Quần bò bó có thể khoe đôi chân dài của cô ta, chiếc áo thì cổ trễ, rất thu hút ánh nhìn.
Cũng không biết là vô tình hay cố ý, cô ta ngồi rất gần Trần Kinh.
Đến ngay cả mùi hương trên người cô ta Trần Kinh cũng ngửi rõ là mùi gì.
Trần Kinh cũng không thể không thừa nhận. Nếu nói về sắc đẹp, Cao Hà không thể so sánh được với Kim Lộ hay Phương Uyển Kỳ, nhưng người phụ nữ này lại rất biết cách thu hút người khác. Chắc chắn là một báu vật nhưng tiềm ẩn rất nhiều tai họa khó lường.
Không có rượu, Trần Kinh ăn cũng không nhiều, không khí trong bàn ăn có vẻ hơi nặng nề.
Đặc biệt là Vệ Hoa, hiện giờ ông ta không còn đảm nhiệm vị trí Sở trưởng Sở công an nữa, không còn hào quang ở Hoàn Thành nữa, hoàn cảnh bây giờ rất khó nói.
Lúc Trần Kinh chủ quản chính đàn, thế lực của ông ta lớn mạnh, cảm thấy có thể tự vẫy cánh bay đi. Nhưng hiện nay, ở Hoàn Thành Trần Kinh càng ngày càng được làm vị trí cao, ông ta thì lại nghiễm nhiên bị cho ra rìa.
Tuy rằng hiện tại hai người đều là Ủy viên thường trực Thành ủy, nhưng vị trí và sức ảnh hưởng của hai người có giống nhau không?
Ông ta và Trần Kinh có một điểm chung.
Đó là hai người đều từ Tỉnh được điều động xuống, bản lĩnh của Vệ hoa không được, chí khí cao. Biệt hiệu của Trần Kinh ở Lĩnh Nam là lãnh đạo Thành ủy trẻ tuổi nhất của Lĩnh Nam, ông ta cảm thấy không phục, Trần Kinh được điều động xuống Hoàn Thành, ông ta chính là muốn đấu một phen cao thấp với Trần Kinh.
Sau đó gặp phải họa, Trần Kinh giúp ông ta giải quyết, hơn nữa ông ta còn thuận lợi nắm chắc Sở công an, sau đó tự cho mình là giỏi.
Nhưng hiện giờ quay đầu nhìn lại, tất cả những gì đã xảy ra chỉ như mây trôi.
Ông ta làm sao có thể so sánh cùng với Trần Kinh được! Nếu không phải là Trần Kinh nể mặt cha con Tương Minh Nhân, thì việc mời Trần Kinh ăn cơm như hôm nay chắc chắn là sẽ rất khó khăn.
Cao Hà muốn khuấy động không khí, nhưng cũng không có kết quả gì.
Là một người phụ nữ suốt ngày phải giao thiệp với nhiều người, nhìn không khí tẻ nhạt như vậy, trong lòng cô ta có chút bực dọc.
Cô ta chọc Vệ Hoa, sau đó nhìn chằm chằm Trần Kinh nói:
-Bí thư Trần, Lão Vệ người này chính là không thể cho ông ta cầm màu trong tay, không thì ông ta sẽ mang nó đi nhuộm. Ông ta phụ kì vọng của anh, trong lòng ông ta cũng vô cùng hổ thẹn và áy náy!
Cô ta dừng một lúc, lại nói:
-Bí thư Trần, lần sau mà anh có dùng ông ta nữa, thì phải làm cho ông ta một cái lồng để ông ta không thể bay được đi đâu nữa. Anh chỉ cần dùng ông ta, muốn ông ta làm trâu làm ngựa gì cũng được, anh không cần nể mặt ông ta, tới lúc phải đánh mắng gì thì anh cứ làm tuyệt đối không được nhẹ tay…
Trần Kinh nhíu mày, có chút khó xử, nói:
-Cao tổng, chị nói gì vậy? Đem nhốt vào lồng không phải chẳng khác gì xúc vật sao? Sao chị lại so sánh như vậy?
Cao Hà ngượng cười, mặt có chút đỏ lên.
Mà mặt của Vệ Hoa thì rất khó coi, nhưng ông ta dường như rất sợ Cao Hà, cố nuốt cục giận lại, một câu cũng không dám nói.
Xem ra từ khi ở cùng với Cao Hà, ông ta bị quản rất chặt, điều này cho thấy ở một khía cạnh nào đó thủ đoạn của người phụ nữ này đúng thật không tầm thường.
Trần Kinh hiểu thêm được một chút về Cao Hà, trong lòng cũng thêm phần cảnh giác.
Miêu Đan Phương ngồi bên cạnh không nói gì, mắt lúc nào cũng hướng về phía Trần Kinh với vẻ xét đoán.
Cô ta và Cao Hà là bạn thân, lại là đối tác hợp tác trên thương trường, cô ta là người hiểu rõ Cao Hà nhất.
Cao Hà ngày thường cũng là một người rất kiêu ngạo, hôm nay đột nhiên lại hạ mình trước người trẻ tuổi trước mặt, điều này khiến cô ta rất ngạc nhiên.
Cô ta không dấu được vẻ hiếu kì đối với vị Bí thư Trần trước mặt.
Nhìn dáng vẻ của Trần Kinh, xem ra tuổi cũng tương đương cô ta, thậm chí có khi còn trẻ hơn cô ta, nhưng mỗi hành động của người này đều có sự trưởng thành và quyền uy không giống như những người trẻ tuổi khác.
-Lão Vệ, cuộc đời con người đều phải có thăng trầm, không trải qua mưa gió, sao thấy được cầu vòng? Trong sự nghiệp gặp phải một chút thất bại coi như không được gì, nhưng công việc sau này anh hãy suy nghĩ chín chắn, làm việc thực tế, cơ hội tất nhiên là vẫn còn rất nhiều.
Không phải là có câu “Lão sinh thường đàm” sao? Cơ hội sẽ dành cho những người có chuẩn bị.
Trần Kinh nói.
Cao Hà nói những lời này ra, coi như không giữ một chút thể diện nào cho Vệ Hoa nữa.
Trần Kinh là một lãnh đạo, thường phải nói những lời xoa dịu.
Vệ Hoa người này, hắn sau này dùng hay không lại là một chuyện khác, bữa cơm hôm nay, khiến hắn rất lúng túng, điều này đối với mọi người đều không có lợi.
“Cốc, cốc!”
-Ai đấy? Vào đi!
Cao Hà nhìn ra phía cửa và nói.
Cửa bị đẩy ra, có hai người bước vào. Trần Kinh quay đầu lại, mới nhìn hắn đã nhìn thấy Chung Quân.
Bên cạnh Chung Quân còn có một người trẻ ngoài ba mươi tuổi, rất phong độ, người này mặc comple Armani, trên tay đeo đồng hồ Vacheron Constantin, mới nhìn cách ăn mặc đã thấy đây là một người ăn chơi.
Vệ Hoa mới nhìn thấy hai người, liền nói:
-Tiểu Chung, sao cậu lại tới đây?
Chung Quân không để ý câu hỏi của Vệ Hoa, mà anh ta nhìn về phía Trần Kinh nói:
-Chủ nhiệm, anh thật là. Anh tới Việt Châu sao không gọi điện cho tôi, có phải là anh sợ tôi đến làm phiền không?
Trần Kinh chỉ tay vào cái ghế, nói:
-Ngồi đi, đừng có đứng đó luyên thuyên nữa!
-Ngồi đi, ngồi đi!
Chung Quân chỉ về phía người đàn ông mặc âu phục, sau đó ranh mãnh nói:
-Chủ nhiệm, đây là Vạn tổng Vạn Hân! Là một người rất oai, nhất là vừa nghe thấy có tiệc, liền tới ngay!
Sắc mặt của Vạn Hân, người mặc âu phục, thay đổi, nhưng vẫn tiết chế lại được, anh ta nhìn Trần Kinh nói một câu khách sáo:
-Chủ nhiệm Trần, xin chào! Tôi là Vạn Hân, đây là danh thiếp của tôi!
Anh ta đưa cho Trần Kinh một tấm danh thiếp, Trần Kinh cầm trên tay nhìn, trên danh thiếp viết “Vạn Hân - Chủ tịch hội đồng quản trị công ty bất động sản Kim Tinh.”
Trong đầu hắn bỗng nhớ ra gì đó, hắn còn nhớ Phó chủ tịch thường vụ Tỉnh Vạn Ái Dân hình như có một người con làm về bất động sản, Vạn Hân này cũng họ Vạn, không biết có phải là con trai của Vạn Ái Dân không?
Vệ Hoa đã đứng dậy, Cao Hà nhiệt tình chào hỏi hai người.
Cao Hà nhìn Vạn Hân, nói rất thâm ý:
-Vạn tổng, tin tức của anh cũng thật nhanh, Miêu tổng chúng tôi ra ngoài ăn cơm, anh nhanh như vậy đã biết tin tức rồi, quả nhanh chân!
Vạn Hân cười, không một chút ngượng ngùng nào, anh ta hướng về phía Miêu Đan Phương gật đầu, ánh mắt cũng hướng nhìn Miêu Đan Phương và nói:
-Tiểu thư Miêu, chúng ta lại gặp nhau rồi! Cô hôm nay thật xinh đẹp!
Cao Hà hướng về phía Trần Kinh nói:
-Bí thư Trần, Chung Quân mới nghe tin anh tới đây, tôi liền tới đây ngay, anh đừng để ý nhé!
Trần Kinh cười lớn, nói:
-Cũng không phải là tôi mời khách, tôi để ý gì chứ?
Phục vụ nhanh chóng lấy thêm bát đũa cho hai người.
Vạn Hân nhìn chằm chằm Miêu Đan Phương, nói:
-Ô, sao lại không có rượu thế này? Một bữa cơm như thế này không có rượu có phải là đã hỏng hết thi vị rồi không?
Anh ta mới nói ra, đã khiến cho khung cảnh trở lên có chút khó xử.
Không uống rượu là quyết định của Trần Kinh, Vạn Hân vừa mới tới đột nhiên cầm rượu lên, làm người chủ của bàn tiệc có chút khó xử.
Dù Cao Hà rất khéo léo. Nhưng nhất thời cô ta cũng ngồi đơ ra, không biết phải mở miệng nói gì trong hoàn cảnh này.
Chung Quân lanh trí đã nhìn ra, anh ta đã đoán ra được sự việc, liền lớn miệng nói:
-Uống rượu gì chứ? Chủ nhiệm của chúng ta không uống rượu, nếu uống thì mình anh uống đi!
Vạn Hân ngơ người, cười trừ một tiếng, nói:
-Không uống rượu cũng được…haha cũng được, khỏe mạnh, khỏe mạnh…
Trần Kinh cười nói:
-Vạn tổng, muốn uống thì hãy lấy lên đây, tôi không có lệnh cấm uống rượu. Chỉ là tôi mấy ngày nay sức khỏe không được tốt, nên không uống được!
Vạn Hân quay đầu lại nhìn phục vụ nói:
-Cầm chai Lafite 99 tới đây, một bình được rồi!
Chung Quân nhíu mày, liếc nhìn Vạn Hân với ánh mắt không vừa ý.
Vạn Hân không phải là đang làm trái lại sao, lãnh đạo không uống, ở đâu ra việc người dưới lại có thể uống chứ?
Vạn Hân cũng không phải là người không hiểu chuyện, anh ta làm thế này không phải là muốn đọ oai phong trước Chủ nhiệm Trần sao?
Anh ta đứng dậy, hướng về phía phục vụ nói:
-Lafite ở khách sạn các cậu có bao nhiêu? Có phải là bán không được không? Tôi nói cho quản lý của các cậu biết, rượu này tôi lấy hết, gói hết lại cho tôi, đợi lát nữa tôi sẽ mang về, một chai cũng không được bán!
Chung Quân đột nhiên nổi giận, Vạn Hân vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Những người khác cũng như vậy, nhất là Cao Hà và Vệ Hoa, hai người ngơ ngác đứng dậy không biết phải nói gì.
Lúc đó Cao Hà có chút hối hận.
Cô ta gọi Chung Quân tới đây, tất nhiên là hi vọng lợi dụng quan hệ của Chung Quân, Vệ Hoa và cả Trần Kinh nữa, và còn làm dịu mối quan hệ giữa Vệ Hoa và Trần Kinh, khiến không khí của bàn tiệc trở lên sôi động một chút.
Còn về phía Vạn Hân, cô ta vốn không muốn anh ta tới đây.
Chỉ là gần đây người này bám đuổi Miêu Đan Phương rất chặt, đoán là anh ta đi theo Miêu Đan Phương, chứ cô ta không mời anh ta.