Hương trà lượn lờ, Trần Kinh ngồi trên sô pha, sắc mặt của chủ vị Nhạc Vân Tùng rất khó coi.
Ông ta chỉ mấy sấp văn kiện dày trên bàn, muốn nói gì lại thôi, thật lâu sau ông ta mới thở dài nói:
- Bí thư Trần, việc di chuyển vị trí công việc gần đây của cậu, khiến cho công việc của Thành ủy gặp phải rất nhiều khó khăn. Cậu bây giờ trở về là tốt, bộ xương già này của tôi rốt cục cũng có cơ hội nghĩ ngơi rồi.
Ông ta dừng một chút lại nói:
- Hoàn Thành của chúng ta hiện tại có chút loạn, vấn đề ý thức tư tưởng cá nhân của cán bộ rất nghiêm trọng, đuôi to khó vẫy, không coi ai ra gì. Điều này cũng có thể bỏ qua, mấu chốt là có một số đồng chí của chúng ta xử lý sự tình quá nóng nảy, rất võ đoán, chỉ biết xông về phía trước, nhưng không biết suy nghĩ đại cục, đây là điều chúng ta cần phải làm thức tỉnh.
Trần Kinh không nói lời nào, hắn đốt một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu mới nói:
- Bí thư, việc không nắm chắc xây dựng tư tưởng cán bộ là trách nhiệm của tôi. Tôi nhất định cố gắng sửa lại, nhanh chóng sửa chữa làn gió bất chính này.
Nhạc Vân Tùng thản nhiên cười nói:
- Bí thư Trần, tôi không phải chọn mặt gửi vàng. Hoàn Thành chúng ta cần chính là cán bộ biết xử lý việc, bộ máy của chúng ta nếu có mười mấy người làm cán bộ như cậu, Hoàn Thành ắt sẽ có tiền đồ. Đáng tiếc…
Nhạc Vân Tùng hừ nhẹ, đứng lên nói:
- Được rồi, tôi đã kéo dài thời gian của cậu quá nhiều, cậu đi làm việc đi. Có một số việc càng nói càng làm cho người ta tức giận, không nói cũng thế.
Từ văn phòng của Nhạc Vân Tùng đi ra, trong lòng Trần Kinh rất buồn bực.
Thái độ của Nhạc Vân Tùng hôm nay cho thấy rõ ràng là gần đây ông gặp chuyện không hài lòng. Cuối cùng là ai làm cho ông ta không hài lòng? Đã làm nên chuyện gì khiến ông ta không hài lòng?
Trần Kinh trong khoảng thời gian này quả thật là ít chú ý đến công việc của Thành ủy, hắn còn không ngờ.
Làm Phó bí thư, Trần Kinh phải có khả năng mạnh mẽ để hiểu ý đồ của lãnh đạo, có một số việc nhân vật số một sẽ không nói rõ, ông ta nói đến đâu, Trần Kinh phải đi nắm chắc.
Nhân vật số một không tiện ra mặt, hắn cần dũng cảm đi tới, phải nắm bắt hiểu được ý đồ của nhân vật số một chứ?
Trần Kinh thở dài một hơi, chậm rãi lắc đầu.
Làm trợ thủ thật sự là việc hắn không thích ứng, có đôi khi sẽ không nắm thấu đáo được một số phương diện vấn đề.
Trở lại phòng làm việc của mình, Trần Kinh cầm điện thoại lên muốn gọi cho Trưởng ban thư ký Vương Kỳ Hoa đến để hỏi thăm tình hình, nhưng hắn hơi do dự. Hay là khoan hành động quá vội vàng.
Sự tình chính trị, có đôi khi phải nghiền ngẫm thấu đáo, phải có sự kiên nhẫn.
Trần Kinh còn chưa tin Nhạc Vân Tùng có thái độ này, còn có chuyện gì mà chưa lộ ra mặt?
Ngay lúc hắn đang suy nghĩ. Trương Quốc Dân đã đẩy cửa bước vào. Nói Ủy ban Kỷ luật Bí thư Kim muốn báo cáo công việc.
Trong lòng Trần Kinh khẽ động. Khóe miệng cong lên, trong lòng hơi dao động.
Vừa rồi hắn còn nói phải đợi, hiện tại xem ra không cần rồi. Chính mình muốn đợi người ta mà đợi không được rồi.
Công việc của Ủy ban Kỷ luật, Trần Kinh vẫn chưa nắm chính, Kim Chính Miên có chuyện từ trước đến nay đều là tìm Nhạc Vân Tùng báo cáo.
Hôm nay có lẽ mặt trời mọc ở hướng tây rồi, ông ta chủ động muốn đến đây báo cáo công việc với hắn?
Kim Chính Miên rất gầy, khuôn mặt khắc khổ, làm cho người ta cảm thấy có chút yếu đuối.
Ở Hoàn Thành, Kim Chính Miên là một tấm gương điển hình của Ủy ban Kỷ luật, nói năng thận trọng.
Nhưng uy tín của ông ta cũng không cao ở đây, những sự kiện tham nhũng bộc phát mấy năm qua ở Hoàn Thành, Kim Chính Miên lãnh đạo Ủy ban Kỷ luật thành phố dường như không theo kịp những tiết tấu chống tham nhũng.
Trên xã hội đã đánh giá Kim Chính Miên có chút yếu đuối, không dám đụng vào ích lợi quần thể, chỉ biết hô khẩu hiệu, mà không đi vào xử lý hiện thực.
Đối với Trần Kinh mà nói, hắn đánh giá Kim Chính Miên cũng không tệ.
Làm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật rất khó, có thể nói là đội xiềng xích khiêu vũ, dính đến bất kỳ vụ án nào, sẽ gặp áp lực khắp nơi.
Cuộc đua ích lợi quần thể, Kim Chính Miên bị kẹp vào trong đó có đôi khi thật khó khăn.
Dưới thể chế hiện tại, Ủy ban Kỷ luật cũng là công tác dưới lãnh đạo của Đảng, Kim Chính Miên làm sao có thể tách rời sự lãnh đạo của Đảng uỷ?
Kim Chính Miên rất là thông minh, nhiều năm qua ông ta vẫn đứng mũi nhận lấy áp lực, nhưng mọi thành tích công lao chống tham nhũng ở Hoàn Thành đều quy về Đảng uỷ, như vậy bất kể danh lợi, cúi đầu cam chịu, Bí thư sao có thể không thích?
Kim Chính Miên đưa tài liệu báo cáo cho Trần Kinh chủ yếu là việc xây dựng làm trong sạch hóa bộ máy chính trị tác phong đảng trong giai đoạn gần đây.
Trọng điểm nhắc tới Cục Công an.
Việc thay đổi nhân vật số một của Cục Công an, Đinh Đắc Quân dưới sự tiếp nhận vị trí Cục trưởng cục Công an, quả nhiên có biểu hiện không tầm thường.
Chuyện đầu tiên mà ông ta nói khi lên bục nhậm chứ chính là độc trảo xây dựng mới tác phong đảng làm trong sạch hoá bộ máy chính trị của nội bộ Cục công an, chỉnh đốn không khí từ trên xuống dưới của toàn cục, từ tình huống trước mắt mà nói, Đinh Đắc Quân thực hiện rất cứng rắn, nội bộ Cục công an phải là bộ máy điển hình, trước mắt hạng mục công việc hạng đang được triển khai.
Trần Kinh đọc lại tài liệu báo cáo lần nữa, lấy tay gõ bàn nói:
- Lão Kim, việc xây dựng tác phong đảng làm trong sạch hoá bộ máy chính trị là vấn đề rất nghiêm trọng của Hoàn Thành chúng ta, ông đối với vấn đề trước mắt còn có gì băn khoăn à?
Kim Chính Miên trầm ngâm một chút nói:
- Bí thư Trần, không thể một sớm một chiều có thể giải quyết được vấn đề của Hoàn Thành. Trước mắt chúng ta có một số đơn vị muốn vận động xây dựng kế hoạch phòng chống tham nhũng, tôi thì đang lo có thể sẽ xảy ra tình huống uốn cong thành thẳng.
Ông ta thở dài một hơi nói:
- Gần đây Ủy ban kỷ luật của chúng ta nhận rất nhiều thư tố cáo, thông qua công tác xác minh của chúng tôi, có tài liệu báo cáo cũng là tố cáo giả dối, về mặt này cũng gây ra không ít khó khăn cho chúng ta, gia tăng lượng công việc.
Về phương diện khác cũng làm cho người không ít lo lắng, nhiều tố cáo giả dối như vậy, làm tổn thương cán bộ đương chức như chúng ta.
Trần Kinh trầm ngâm không nói, đốt điếu thuốc, thật lâu sau mới nói:
- Ông nói vài ví dụ đi.
Gần đây thành tích chống tham nhũng của Cục công an rất tốt, ông lại nói cục Công an.
Ánh sao trong ánh mắt của Kim Chính Miên vừa lóe lên đã biến mất nói:
- Tôi khá lo lắng cho tình hình của Cục công an, nội bộ xao động. Thời gian gần đây, chúng tôi nhận được mười mấy thư tố cáo đồng chí Phó cục trưởng Cục công an Mã Hải Sơn. Đối với những thư báo cáo như vậy chúng tôi rất coi trọng, thành lập tổ điều chuyên điều tra.
Nhưng kết quả điều tra cuối cùng? Những thư tố cáo này trên cơ bản là tố cáo giả.
Nhiều tố cáo giả xuất hiện như vậy, chúng tôi cho rằng rất không bình thường, tôi nghĩ có xây dựng làn gió làm trong sạch hoá bộ máy chính trị của chúng ta có chút quá hay không? Muốn công khai xử lý tội lỗi rồi hả?
Trần Kinh cười thản nhiên, bóp tắt tàn thuốc không nói lời nào.
Mã Hải Sơn là người do Nhạc Vân Tùng đích thân đề bạt làm Phó cục trưởng, lần này nội bộ Cục công an xây dựng tác phong đảng làm trong sạch hoá bộ máy chính trị, đã lan truyền Mã Hải Sơn, đây chẳng phải phải là muốn xé toạt mặt của Nhạc Vân Tùng sao?
Đinh Đắc Quân không phải đèn cạn dầu, lần này động tác của ông là mục đích xây dựng tác phong Đảng, nhưng mục đích sâu xa của ông chính là mượn cơ hội này chèn ép đối thủ, xác lập quyền uy nhân vật số một cho chính mình.
Việc đã đến nước này, Trần Kinh cũng có thể hiểu được sự bực tức của Nhạc Vân Tùng.
Đinh Đắc Quân đuôi to khó vẫy, e rằng chỉ là uy hiếp Nhạc Vân Tùng.
Hơn nữa, Đinh Đắc Quân vốn là thân mật với Khương Thiếu Khôn, nếu như không có sự ủng hộ của Khương Thiếu Khôn, bằng lực lượng của ông làm sao có thể dám dọ sức với Nhạc Vân Tùng chứ?
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Trần Kinh không nhịn được đã thở dài.
Mỗi khi gặp xung đột như vậy, hắn phải sắm vai thành nhân vật đi hoà giải.
Nhân vật này nếu như làm không tốt, không thỏa hiệp được hai bên, cuối cùng có thể dẫn đến con đường của mình càng chạy càng hẹp.
Trần Kinh không nói lời nào, Kim Chính Miên cũng có chút lo lắng, ông ta thở dài nói:
- Bí thư Trần, bước tiếp theo công việc của Ủy ban Kỷ luật chúng tôi, còn phải chờ chỉ thị của anh.
Trần Kinh lấy tay gõ xuống bàn nói:
- Lão Kim, đối với việc xây dựng tác phong đảng làm trong sạch hoá bộ máy chính trị của Ủy ban Kỷ luật, tôi khuyến khi1hc tiến vào, tạo cọc tiêu, tăng mạnh tuyên truyền, ví như cục Công an lần này phải làm tốt tác phong đảng làm trong sạch hoá bộ máy chính trị, tạo ra nhiều ảnh hưởng.
Chúng ta sẽ tăng cường tuyên truyền, đối với những tích của bọn phải cổ vũ đầy đủ, phải chỉ dẫn các đơn vị khác học lấy kinh nghiệm.
Ngoài ra, chúng ta còn nhấn mạnh công khai minh bạch, công khai làm trong sạch hoá bộ máy chính trị tác phong Đảng, để cho đồng chí cơ sở tham gia, tăng cường giám sát xã hội, làm cho chính sách của người ta phát huy tác dụng tích cực, đây đều là những công việc mà chúng ta về sau phải cố gắng tăng cường.
Cho nên, trọng điểm trong công việc của chúng ta là vừa phải duy trì tính tích hiện hữu, mà còn tính cách cải chính, cam đoan sẽ khắc phục mọi thứ, đây là phương hướng lớn của Ủy ban Kỷ luật.
Kim Chính Miên ngẩn người, hiển nhiên ông ta bị những lời nói này của Trần Kinh làm cho phát mộng.
Hôm nay mục đích thật sự mà ông ta đến đây, chính là vì sự tình gần đây của Cục công an.
Đinh Đắc Quân đã làm quá lợi hại trong Cục công an, nhất là thủ đoạn bài trừ quá lộ liễu, Bí thư Nhạc rất là tức giận với việc này.
Kim Chính Miên gặp phải cục diện khó xử, ông nghĩ là đem chuyện này ném cho Trần Kinh, để Trần Kinh đi xử lý cho thỏa đáng.
Nhưng Trần Kinh lại ném ra chỉ thị như vậy, ông ta nên làm cái gì bây giờ?
Kim Chính Miên rầu rĩ không vui rời khỏi phòng làm việc của Trần Kinh, Trần Kinh lúc này lại cười lạnh.
Đinh Đắc Quân là người như thế nào hắn biết rất rõ, Kim Chính Miên làm không được, Vệ Hoa làm không được, mà ngay cả Nhạc Vân Tùng cũng nhức đầu, Trần Kinh sao có thể ngay mặt đối đầu với ông ta?
Hơn nữa, Đinh Đắc Quân xây dựng làm trong sạch hoá bộ máy chính trị, ông ta có thể nói là đường đường chính chính, chiếm cứ vị trí cực kỳ có lợi. Vào lúc này mà chèn ép ông ta, vậy chẳng phải chính mình cũng tự tạo ra vết nhơ trong hệ thống chính trị hay sao?
Hơn nữa, sự tính toán của Kim Chính Miên cũng rất lợi hại, muốn đưa Trần Kinh vào thế coi tiền như rác, vậy ông ta có chút non nớt rồi.
Trần kinh gọi điện thoại cho Ban tuyên giáo, chỉ thị bọn họ phải tăng mạnh công tác tuyên truyền trong việc làm trong sạch hoá bộ máy chính trị trong Đảng, phải cố gắng dấy lên tinh thần làm trong sạch hoá bộ máy chính trị tác phong đảng trên toàn thành phố, phải nổ lực đi tạo cọc tiêu, phải hiểu rõ ý đổ vằn bản của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố.
Trần kinh làm xong chỉ thị, nổi lên vẻ tươi cười nơi khóe miệng, vừa đúng lúc này, điện thoại trên bàn vang lên.
Hắn vừa nghe điện thoại, đã nhíu mày.
Vừa mới giải quyết xong những phiền toái của Thành ủy, thì phiền toái của Tẩu Mã Hà lại tới nữa rồi.
Hắn cầm điện thoại lên, nói:
- Tiểu Ngọc, cô đang ở đâu?
Đường Ngọc ở đầu bên kia điện thoại cũng nói:
- Trần Kinh, tôi nghe giọng nói này của anh dường như đang có tâm trạng. Làm sao vậy? Phóng viên của chúng tôi ở Hoàn Thành xảy ra chuyện lớn như vậy, anh cũng không gọi nói cho tôi biết một chút?
Trần Kinh thở dài một hơi, nhỏ giọng nói:
- Đương nhiên sẽ nói cho cô biết, tuy nhiên hiện tại chúng tôi đang ở trong quá trình điều tra….
- Tôi mặc kệ, tôi đã đến Hoàn Thành, anh hôm nay nhất định phải cho tôi một câu trả lời hợp lý.