Quan Sách

Chương 1115: Chương 1115: Sự kiêu ngạo của Trịnh Viễn Khôn!




Sở Thành.

Bởi vì Sở Thành và thành phố Kinh Giang tiếp giáp nhau, cho nên hiện tại Trần Kinh vẫn ở lại Sở Thành.

Trần Kinh có một căn nhà nhỏ ở Sở Thành, căn nhà này là hắn mua nhiều năm về trước, hơn 100 mét vuông, căn nhà cũng không quá khoa trương, hàng xóm xung quanh cũng không biết hắn, chính là chỗ ở thích hợp nhất bây giờ.

Hiện tại, mỗi ngày hắn đều đi lại giữa hai nơi, xem như là “chạy học” chính thức.

Trần Kinh làm như vậy không chỉ vì không thể dứt bỏ Sở Thành, nguyên nhân quan trọng hơn chính là quan hệ giữa hai thành phố Sở Thành và Kinh Giang vô cùng chặt chẽ.

Muốn làm tốt công tác của Kinh Giang, tuyệt đối không thể bỏ qua mối quan hệ với Sở Thành.

Trần Kinh cũng muốn lợi dụng phương thức “chạy học” này để hiểu rõ thêm về Sở Thành, quan sát nhiều hơn sự thay đổi của Sở Thành mấy năm nay, làm quen một chút với cuộc sống và tư tưởng của dân chúng Sở Thành.

Cán bộ bây giờ đặc biệt nhấn mạnh, nếu không muốn xa rời quần chúng, phải chú ý điều tra nghiên cứu.

Nhưng trên thực tế, cái gọi là nghiên cứu điều tra của cán bộ cấp cao, nhiều khi chính là đi lại, xem qua một chút để thể hiện, khắp nơi đều là cưỡi ngựa xem hoa, ai có thể có cơ hội xuống cơ sở xem xét tình hình cụ thể cơ chứ?

Lãnh đạo còn chưa xuống cơ sở, phía dưới đã sớm bố trí thỏa đáng rồi, đi tới đâu cũng tiền hô hậu ủng, một đám người đi cùng, hơn nữa còn có phóng viên nhà báo đi theo, tùy tiện nâng tay cũng đều được ghi lại, nói chuyện cùng cơ sở, người ta cũng đã sắp xếp nội dung câu chuyện từ sớm rồi, nội dung cũng đã thuộc lòng rồi, lấy đâu ra cơ hội tiếp xúc cùng quần chúng cơ chứ?

Trần Kinh hiểu rõ những thứ đó, cho nên hắn thấy vẫn nên dùng cách của mình đi tìm hiểu thì hơn.

Gần đây, các mặt công tác của Trần Kinh còn đang trong giai đoạn làm quen, cơ bản đều là lấy việc điều tra nghiên cứu là việc chính, căn cứ theo nguyên tắc nhìn nhiều, nghe nhiều, nói ít, đang từ từ làm quen với tình hình của Kinh Giang.

Mà sau khi hắn ổn định ở Kinh Giang, điện thoại gọi đến cũng nhiều hơn.

Trong đó có một số cuộc điện thoại mời, hắn căn bản không thể từ chối, giả như lời mời của Hồ Duyệt, hắn thực khó có thể cự tuyệt.

Trong điện thoại, Hồ Duyệt hung hăng “phê bình” Trần Kinh, nói Trần Kinh mấy năm nay làm quan càng lớn, càng quên mất người quen.

Trần Kinh hết lần này đến lần khác đến Sở Giang, chưa bao giờ liên hệ với ông ta, có phải muốn thoát ly quần chúng hay không.

Cái tật văn nhân của Hồ Duyệt vẫn như xưa, nói chuyện vẫn không giữ mồm giữ miệng.

Lần này, ông ta gọi điện thoại đến rõ ràng cho thấy ông ta hạ quyết tâm muốn gặp Trần Kinh, hắn sao có thể chối từ?

Lại nói, Trần Kinh và Ngũ Đại Minh quen nhau cũng là nhờ Hồ Duyệt giới thiệu đấy!

Hồ Duyệt nói chuyện với Trần Kinh, lải nhải nhiều nhất là về vấn đề văn chương, mỗi lần gặp mặt Trần Kinh ông ta liền không nhịn được, thở dài, nói lúc trước ông ta hại Trần Kinh, nếu không phải ông ta đề cử hắn với Ngũ Đại Minh.

Trần Kinh hiện tại không làm quan lớn đến vậy. Văn chương khẳng định còn tốt hơn bây giờ.

Trần Kinh đối với loại văn nhân thuần túy như Hồ Duyệt, trong lòng vẫn luôn rất tôn trọng.

Hồ Duyệt làm việc theo ý mình, văn phong phóng khoáng, hoang đường không kiềm chế được.

Ông ta hẹn Trần Kinh gặp mặt nhau trong hộp đêm Dạ Nguyệt.

Trong mắt người ở Sở Giang, cái hộp đêm Dạ Nguyệt kia chính là cái động tiêu tiền ngợp trong vàng son, nơi đó có phục vụ xa hoa nhất, rượu tây sang trọng nhất, phụ nữ mê hồn nhất.

Khi Trần Kinh đến, Hồ Duyệt đang ở trong phòng cùng uống rượu với một người đàn ông khác, bên cạnh hai người có ba bốn cô gái hầu rượu vây quanh.

Đàn ông uống rượu phóng khoáng, phụ nữ cười lớn vẫn mê hồn, tình hình rất cuồng nhiệt, mờ ám lại hết sức cuốn hút.

Trần Kinh bước vào cửa, Hồ Duyệt đã ngà ngà say nói:

-Đến rồi sao? Tiểu Lệ, gã bảnh bao đến rồi đây, đi hầu gã bảnh bao này đi!

Người phụ nữ được gọi là Tiểu Lệ kia, khuôn mặt mỹ lệ, dáng người cực kỳ nóng bỏng, trên người mặc một chiếc áo da báo ngắn, để lộ ra khuôn ngực nóng bỏng phía trước, rãnh ngực mê hồn hấp dẫn ánh mắt đàn ông.

Hồ Duyệt vừa nói, Tiểu Lệ cười khanh khách, tiến đến bên người Trần Kinh.

Trần Kinh nhíu mày , khéo léo né tránh, nói với Hồ Duyệt:

-Lão Hồ, anh vội gọi tôi tới đây làm gì? Muốn tôi hầu rượu anh sao?

Hồ Duyệt cười ha hả nói:

-Uống rượu cùng tôi cũng là chuyện đó thôi! Sao vậy? Anh thật sự là Liễu Hạ Huệ sao, cô gái xinh đẹp như vậy tiến lại anh còn trốn?

Ông ta vẫy tay, Tiểu Lệ tiến đến bên cạnh ông ta, ông ta ôm lấy nói:

-Tiểu Lệ là một cô gái tốt. Lão Hồ rất thích!

Trần Kinh ngồi xuống ghế sopha, tự rót cho mình một chén bia, nói:

-Lão Hồ, anh cũng đừng dùng những thứ đồ chơi này mà kích thích tôi, có việc thì nói, bằng không tôi cũng không phục vụ anh đâu!

Hồ Duyệt nói:

-Anh gấp cái gì chứ? Rượu tôi còn chưa có uống đã!

Ông ta đứng dậy, duỗi lưng mệt mỏi nói:

-Được lắm, tôi không đùa với anh nữa, Tiểu Lệ, đưa chị em của em ra ngoài trước đi, tôi muốn cùng tên bảnh bao này yên tĩnh một chút.

Ông ta tiến đến bên cạnh cô gái kia, hạ giọng nói:

-Hôm nay có thể không đi lung tung được không, buổi tối chúng ta...haha..

Tiểu Lệ khẽ đỏ mặt, hôn Hồ Duyệt một cái, ánh mắt lại liếc về phía Trần Kinh, ánh mắt đầy quyến rũ.

Bàn tay hư đốn của Hồ Duyệt vỗ cái bốp vào mông Tiểu Lệ nói:

-Cô gái nhỏ này, xuân tâm rạo rực, vẫn là thích những gã bảnh bao!

Một đám cô gái đi ra ngoài, trong phòng còn lại ba người, có chút yên tĩnh.

Bây giờ, Trần Kinh mới nhìn rõ người đàn ông trung niên ngồi cạnh Hồ Duyệt.

Người này ước chừng hơn 40 tuổi, gầy khọm, tóc và râu dường như đã lâu không cắt, bộ dạng tiều tụy này, nếu không phải ngồi ở nơi đây, tuyệt đối sẽ khiến cho Trần Kinh nghĩ rằng đây là một tên ăn mày.

Đương nhiên, trong trường hợp này, Trần Kinh sẽ cho rằng đây là một nhà nghệ thuật.

Hồ Duyệt tiến đến bên cạnh Trần Kinh, chỉ chỉ người đàn ông gầy gò kia nói:

-Giới thiệu một chút, Trịnh Viễn Khôn, bạn thân của tôi. Cũng là phần tử phản động đứng đầu Sở Giang chúng ta, chuyên môn đối đầu với chính quyền đấy!

Trần Kinh sửng sốt, Trịnh Viễn Khôn, cái tên này nghe rất quen tai.

Không phải Hội trưởng của Công đoàn công nhân viên chức bị thất nghiệp của nhà máy Lam Phi đây sao?

Khoan hãy nói, người này thật đúng là nhân vật nguy hiểm số một ở Sở Giang, nghe nói trong giới công nhân, uy tín của ông ta rất cao, hơn nữa tài hoa xuất chúng, cũng nhiều quỷ kế nữa.

Ủy ban nhân dân tỉnh vì muốn giải tán cái gọi là Công đoàn công nhân viên chức thất nghiệp, dùng mọi thủ đoạn, vừa đấm vừa xoa nhưng đều không được, Trịnh Viễn Khôn cứng không chịu mềm cũng không ăn, lãnh đạo Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh rất nhức đầu.

Trần Kinh không ngờ được ở một nơi như thế này có thể gặp được Trịnh Viễn Khôn trong truyền thuyết.

Trần Kinh nói:

-Nghe danh đã lâu, Trịnh tổng, quả thật nghe danh không bằng gặp mặt.

Trịnh Viễn Khôn liếc mắt một cái, nói với Hồ Duyệt:

-Hắn là ai?

Hồ Duyệt nói:

-Bằng hữu mà! Anh vừa mới nói với tôi những bực tức của anh mà, kể cho hắn ta nghe đi. Anh đánh giá về Kinh Giang sâu sắc lắm mà!

Trịnh Viễn Khôn nâng cốc lên uống hết rồi đặt xuống, nói:

-Ai, tôi nói anh đó lão Hồ, anh không phải nói anh sẽ lôi Bí thư Thành ủy thành phố Kinh Giang tới đây hay sao? Anh lừa tôi đấy à?

Hồ Duyệt cười ha ha, nói:

-Anh ta chính là Bí thư Thành ủy Kinh Giang, Trần Kinh, không phải giả đâu!

Trần Kinh gật đầu nói:

-Trịnh tổng, ông ấy nói không sai, tôi chính là Trần Kinh!

Trịnh Viễn Khôn nhìn trên dưới đánh giá Trần Kinh, nói:

-Còn trẻ như vậy sao?

Ông ta vội ho một tiếng nói:

-Bí thư Trần, có mấy lời anh không thích nghe, tôi cũng không muốn nói. Chúng ta hôm nay uống rượu được rồi, dù sao cũng là lão Hồ mời khách, không uống sẽ làm tổn thương hòa khí!

Trần Kinh nói:

-Trịnh tổng, anh cùng lão Hồ là bằng hữu, tôi cũng là bằng hữu của ông ấy. Chúng ta trò chuyện một chút, anh không cần lo lắng, lão Hồ thường xuyên mắng tôi, kể chuyện xưa ông ta hại tôi, để tôi đi làm cán bộ, bằng không hiện tại quan không chức không, cả người thanh thản, cũng không cần lo lắng nhiều như vậy có phải không?

Trần Kinh dừng một chút, nâng chén rượu lên nhấp một ngụm nói:

-Khoan hãy nói, tôi thật sự muốn biết người ta đánh giá một chút về Kinh Giang, Trịnh tổng, anh cảm thấy Kinh Giang như thế nào?

Trịnh Viễn Khôn cười ha hả, nói:

-Kinh Giang phồn vinh “kỹ nữ” thịnh thôi! Toàn bộ Sở Giang này đều biết.

Sắc mặt Trần Kinh bình tĩnh, nói:

-Ai, lời này của anh tôi cũng được nghe qua, có vẻ chỉ là một câu thuận miệng mà thôi, nói là “công nhân viên chức không đổ lệ, chui thân vào hộp đêm, ai trả thù lao thì đến ngủ cùng người đó, kiếm tiền thoải mái không cần nộp thuế, anh nói “kỹ nữ” thịnh là có ý này sao?

Trịnh Viễn Khôn thu lại ý cười, kinh ngạc nhìn Trần Kinh hồi lâu, rồi nói:

-Anh thân là Bí thư Thành ủy, lại có thể thản nhiên nói những lời này, anh có còn mặt mũi hay không vậy?

Ông ta có chút kích động, đứng dậy chỉ ra ngoài nói:

-Hiện tại Kinh Giang các anh có hơn mười vạn công nhân viên chức thất nghiệp, dân chúng lầm than, ăn bữa nay không biết bữa mai, cùng đường. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, bọn họ sẽ sa đọa sao? Bọn họ sẽ rơi vào con đường tà đạo sao?

Tôi thấy anh không cho là nhục, trái lại còn nghĩ là vinh quang đấy!

Trần Kinh nhíu mày, nhìn Trịnh Viễn Khôn nói:

-Cái gì gọi lại không biết nhục, ngược lại còn thấy vinh quanh? Hiện tại tôi thấy chỉ là cảnh thái bình giả tạo, nghiêm khắc khống chế ngôn luận, sau đó ở trước mặt anh vỗ ngực muốn tôn nghiêm, có phải vậy không?

Trần Kinh hừ một tiếng, nói:

-Còn có, loại người giống Trịnh tổng như anh, gặp vấn đề liền muốn đi biểu tình, làm loạn mọi chuyện, tôi thấy cũng chẳng phải cách giải quyết vấn đề tốt gì cho cam! Vấn đề muốn giải quyết thì dựa vào cái gì? Vẫn phải dựa vào biện pháp của Chính quyền, dựa vào sự ủng hộ của các lực lượng xã hội, bằng không vĩnh viễn không có ngày giải quyết được!

Trịnh Viễn Khôn lãnh đạm cười nói:

-Xem ra tôi cũng không thể hài lòng về anh, anh cũng giống hai tên chết tiệt Hách Quốc Dân và cả Lã Quân năm đó có gì khác biệt chứ. Chúng ta còn cái gì để nói đây?

Ông ta cười ha hả nói:

-Trần Kinh, anh đừng cho rằng Kinh Giang là bổn phận của lão dân chúng chúng tôi, tôi nói cho anh biết, Công đoàn công nhân viên chức thất nghiệp chúng tôi sẽ mở rộng quy mô, mấy doanh nghiệp của Kinh Giang chúng tôi cũng đã chuẩn bị tổ chức. Cùng lắm thì chúng tôi sẽ lại tổ chức một thời kỳ phong trào công nhân mới.

Các anh khiến nhóm nhân viên tạp vụ một ngày sống không yên, chúng tôi sẽ không để cho các anh yên ổn, hãy đợi đấy!

Trần Kinh nâng chén rượu lên, nhẹ lay, không nói một lời.

Trịnh Viễn Khôn là một người cực đoan, điểm này không thể nghi ngờ. Nhưng Trịnh Viễn Không cũng là một người đáng yêu, có chút chủ nghĩa lý tưởng, liều mạng không sợ chết, đây cũng là điểm đáng yêu của ông ta.

Vấn đề của Kinh Giang, Trịnh Viễn Khôn đánh trúng điểm yếu, đích thực vấn đề hủ bại của Kinh Giang một khi phá ra, công nhân viên chức lâm vào cảnh khó khăn càng nhiều hơn nữa, dân chúng càng khó khăn, tiếp quản một nơi như vậy, áp lực rất lớn.

Một điểm khác, hình tượng của Kinh Giang cũng không ổn.

Thứ nhất trị an xã hội kém, thế lực hủ bại hung hăng ngang ngược, bần hàn nảy sinh tâm trộm cướp, dân chúng càng ngày càng đi xuống, tất nhiên sẽ đi chệch khỏi quỹ đạo, rơi vào con đường tà đạo.

Trên địa phận Kinh Giang, cướp bóc giết người là chuyện thường ngày, trên đường ba bước là một tiệm uốn tóc nhỏ, bốn bước là một nhà tắm, đi vào bên trong toàn là hoạt động kinh doanh mại dâm.

Những thứ này đều do loại hình buôn bán mại dâm thao túng, hơn phân nửa là công nhân viên chức thất nghiệp hoặc là con cháu bọn họ, Kinh Giang mấy năm nay luôn muốn đẩy mạnh đầu tư, cùng là muốn giảm bớt vấn đề gia tăng mại dâm, vì muốn có tăng thêm cơ hội nghề nghiệp cho nhiều người.

Nhưng sức đả kích thế lực hủ bại vẫn chưa đủ, cũng phải suy xét đến vấn đề hoàn cảnh kinh tế.

Một khi dùng sức quá mạnh, nền công nghiệp Kinh Giang liền xong đời, nông nghiệp xong đời, ngay cả sự phồn vinh giả dối của dịch vụ cũng xong đời, tất cả đều sẽ trở thành công dã tràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.