Do Kiều Chính Thanh dốc hết sức đẩy mạnh.
Việc vận hành của dự án đã được tiến hành đâu vào đấy.
Phòng nhân sự của văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh ban bố " Ủy ban nhân dân tỉnh đã ra thông báo sàng lọc tuyển chọn một nhóm cán bộ trưởng phòng, phó phòng chuyên nghiệp", yêu cầu của " thông báo" là đơn vị sự nghiệp của các xí nghiệp toàn tỉnh có nhân sự chuyên nghiệp phù hợp với điều kiện tương quan có thể ghi danh tham gia.
Phòng nhân sự của văn phòng Ủy ban nhân dân Tỉnh trước tiên sẽ tiến hành nghiêm khắc khảo sát chọn lựa đối với người báo danh dự tuyển, cuối cùng xác định có tổng cộng hai mươi người lọt vào danh sách.
Thông báo này vừa được tuyên bố, đã nhận được sự quan tâm rất lớn ở toàn Tỉnh.
Phải biết rằng hiện tại theo phạm vi hóa của cuộc thi nhân viên công vụ, phạm vi hóa của chức năng chính quyền, giữa đơn vị xí nghiệp, đơn vị sự nghiệp và nhân viên công vụ đã có những khoảng cách rất lớn.
Có một số công nhân viên của doanh nghiệp nhà nước muốn tiến vào đội ngũ nhân viên công vụ, có thể nói là vắt hết óc, nghĩ đủ biện pháp, có một số người liên tục nhiều năm tham gia thi tuyển nhân viên công vụ, nhưng cuối cùng không thể nào vượt qua cái hào rộng này.
Mà so với công nhân viên chức của doanh nghiệp nhà nước, những người thuộc biên chế sự nghiệp của đơn vị sự nghiệp, mong muốn trở thành nhân viên công vụ lại càng mãnh liệt.
Không phải là nhân viên công vụ, thì không thể đề bạt, vĩnh viễn không có cấp bậc hành chính, nói một cách khác, sẽ vĩnh viễn không thể làm quan.
Cơ bản mỗi đơn vị chính quyền, bên trong đều có người của một nhóm người của đơn vị sự nghiệp.
Một nhóm người cũng làm việc ở đơn vị chính phủ, nhưng ngược lại địa vị sẽ khác biệt nhân viên công vụ.
Ở đơn vị chịu sự kỳ thị, gạt bỏ, không có không gian cất nhắc, sẽ không có hy vọng phát triển tương lai.
Trong thời điểm rảnh rỗi, bọn họ chỉ vùi đầu vào quyển sách, mục đích là muốn gia nhập vào đội ngũ nhân viên công vụ.
Tỉnh Lĩnh Nam vào mấy năm trước công khai một thông báo chuyên mục chính quyền phá cách dùng người,thông báo này chỉ ra rõ ràng chính quyền đối với những người tài có kỹ năng chuyên nghiệp, có tài hoa đặc thù, có thể được đặc cách bổ nhiệm.
Bổ nhiệm đặc cách như vậy có thể cấp biên chế cho nhân viên công vụ, hơn nữa một khi được bổ nhiệm sẽ hưởng thụ chế độ đãi ngộ tương xứng.
Sau khi thông báo này được công khai.
Chính quyền từ Tỉnh đến các cấp của thành phố đều thường xuyên có thông báo chọn lựa cán bộ chuyên nghiệp tương tự như .
Một khi có thông báo công khai ra như vậy, cũng đồng nghĩa sẽ có một nhóm người muốn thay đổi vận mệnh.
Kinh nghiệm của trước đây nói cho mọi người, phàm thuộc về người tài được đặc cách đề bạt, chỉ cần có thể thông qua sự tuyển chọn sàng lọc, ắt sẽ có tiền đồ vô lượng.
Bình thường người như vậy khi tiến vào đơn vị tốt, sẽ được vẻ vang, đãi ngộ hậu hĩ, không gian đề bạt lớn, tiền đồ rộng mở.
Hơn nữa quan trọng nhất là, bởi vì vấn đề biên chế có thể giải quyết, sẽ giải quyết hoàn cảnh của đại quân nhân viên công vụ nhất định muốn gia nhập vào vạn người ghi danh thi tuyển.
Cho nên, mỗi thông báo sàng chọn nhân tài như vậy, đều là tập trung nhiều ứng viên, cục diện sôi dộng dị thường.
Mà rất nhiều người cũng không biết, lần này phòng nhân sự của văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh công khai thông báo này, tất cả người tài mà tham gia sàng lọc đều phải đến làm việc ở một đơn vị gọi là Ban hợp tác kinh tế.
Ban hợp tác kinh tế bởi vì không có thiết lập phòng nhân sự, nói cách khác ở phương diện nhân sự, Ban hợp tác kinh tế hoàn toàn không có quá nhiều quyền tự chủ.
Nếu như là dựa danh nghĩa của Sở thương mại để bổ sung người vào Ban hợp tác kinh tế, Trần Kinh lại không muốn.
Kiều Chính Thanh lúc này liền đánh nhịp, ông ta sẽ đi giải quyết vấn đề nhân sự.
Cùng lúc phòng nhân sự của văn phòng Ủy ban nhân dân Tỉnh phát ra thông báo, Trần Kinh đồng thời đưa ra lời đề nghị cho Sở thương mại và Ủy ban nhân dân tỉnh phải thiết lập phòng nhân sự cho Ban hợp tác kinh tế.
Lời thỉnh cầu này ngay lập tức được Ủy ban nhân dân Tỉnh phê duyệt.
Trần Kinh đem lời thỉnh cầu này chuyển giao cho Sở thương mại giống như là đưa đẩy cho xong chuyện.
……
Sở thương mại
Phó giám đốc thường trực của Sở Hầu Phượng Phi sắc mặt âm trầm đi vào phòng làm việc.
Ông ta cười gằn nói:
- Giám đốc sở, hiện tại cánh của Trần Kinh ở Ban hợp tác kinh tế cứng quá rồi. Chúng ta là chủ quản của Sở này cũng không được người ta để mắt đến.
Ông ta dừng một chút chua chát nói:
- Anh xem, người ta bây giờ có thể, mời lãnh đạo bộ ngành đến cổ động cho hắn, còn làm dự án cho hắn. Hiện tại người ta còn chưa thỏa mãn, lại còn muốn thiết lập phòng nhân sự.Hơn nữa đánh báo cáo thỉnh cầu gửi lên trên, lãnh đạo Ủy ban nhân dân Tỉnh có thể phê duyệt xuống, không cần trưng cầu ý kiến của Sở.
Chu Duy nhăn mặt nhíu mày, thản nhiên nói:
- Lão Hầu, anh không nên quá hẹp hòi, Ban hợp tác kinh tế dù sao cũng là một bộ phận thuộc Sở thương mại của chúng ta, công việc của bọn họ nếu phát triển nhanh chóng, bộ mặt chúng ta cũng vẻ vang, chứ sao?
Hầu Phượng Phi hừ một tiếng, nói:
- Tôi chỉ sợ Phó giám đốc Sở Trần của chúng ta không nghĩ như vậy à. Bí mật làm dự án, đem Ban hợp tác kinh tế làm cho gà bay chó sủa, nghe nói lần này hắn điều chỉnh diện rộng vấn đề nhân sự của Ban hợp tác kinh tế. Xem ra hắn là muốn tự chủ rồi.
Ông ta hạ giọng nói:
- Giám đốc sở, tôi nghe được tin tức chuẩn xác. Lần này trong tỉnh bắt đầu đặc cách sàng lọc nhân tài, mục đích là chọn lựa nhân tài cho Ban hợp tác kinh tế. Giám đốc sở, anh nói xem Ban hợp tác kinh tế cần nhiều chuyên gia như vậy để làm gì? Hiện tại bên ngoài rất náo nhiệt, bon chen đổ xô vào.
Tôi phòng đoán trải qua điều chỉnh nhân sự lớn lần này, Ban hợp tác kinh tế lập tức như súng bắn chim đổi pháo, nổi bật lên.
Chúng ta về sau chỉ sợ không khống chế được họ.
Nụ cười trên mặt của Chu Duy dần tắt ngấm, trong đầu buồn bực uống trà.
Ông ta mẫn cảm hơn Hầu Phượng Phi.
Đối với những biến động nhỏ trong Tỉnh ông ta đều giữ sự chú ý cao độ.
Hầu Phượng Phi biết, ông ta cũng biết.
Nhưng hiện tại ông ta có thể làm gì?
Trong cuộc họp lần trước, Trần Kinh muốn trao quyền ông ta vẫn chưa đưa, quan hệ hai người đã có khúc mắc rồi.
Trần Kinh mặc kệ bỏ đi, hiện tại đã hết cơn khổ, ngày sung sướng đã đến, tìm được một dự án vô cùng tốt.
Vào lúc này Sở thương mại nếu lại đi can thiệp, rõ ràng sẽ nói không được.
Lòng dạ Trần Kinh rất sâu, thoạt nhìn cứ như hắn tuổi còn trẻ, làm việc hấp tấp không có trù tính.
Kỳ thật đầu óc người ta rất linh hoạt sắc bén.
Chu Duy thậm chí cho rằng Trần Kinh là cố ý gây chuyện với ông ta, muốn cho ông ta đuối lý, sau đó hắn có thể nắm chắc điểm này, làm chuyện đại sự theo ý mình.
Hiển nhiên, Trần Kinh hiện tại đã đạt đến mục đích này.
Hắn hiện tại bận rộn cả ngày, hăng say làm việc, nhưng không chủ động nói chuyện công việc.
Chu Duy làm lãnh đạo, người phía dưới không chủ động tìm ông ta, ông ta có thể buông thể diện đi chủ động tìm Trần Kinh sao?
Quan trường một là ích lợi, một là sĩ diện.
Sĩ diện là thứ khó buông xuống nhất.
Mọi người liều chết liều sống, theo đuổi quyền lực ngoại trừ ích lợi ra, thì chẳng phải là thể diện của người trước người sau sao?
Chu Duy trầm ngâm trong chốc lát, nói:
- Lão Hầu, tin tức của anh rất nhanh nhạy. Nhất định biết kế tiếp Ban hợp tác kinh tế sẽ khởi động dự án gì. Trần Kinh tuổi trẻ tài cao, lần này chạy thành dự án trong tỉnh này. Tôi phỏng chừng dự án này nhất định không giống bình thường.
Hầu Phượng Phi chậm rãi lắc đầu, nói:
- Này tôi thật không biết. Nhưng căn cứ trận thế trước mắt, dự án nhất định không nhỏ. Lần trước Trưởng ban Vạn chẳng phải luôn nhấn mạnh Ban hợp tác kinh tế sao? Đây rõ ràng cho thấy là muốn tạo thế cho Ban hợp tác kinh tế.
- Đông, đông.
Có người gõ cửa, Chu Duy lên tiếng.
Chủ nhiệm văn phòng Sở Nhâm Phùng Thanh đẩy cửa bước vào, ông ta vừa thấy Hầu Phượng Phi, chưa kịp nói đã ngậm miệng.
Chu Duy trầm giọng nói:
- Lão Phùng, có chuyện gì cứ nói, Phó Giám đốc sở Hầu không phải là người ngoài.
Phùng Thanh có chút lúng túng nói:
- Giám đốc sở, vừa mới nhận được tin tức. Ban hợp tác kinh tế hôm nay giống như đang muốn làm hoạt động quan hệ hữu nghị với cán bộ lão thành, ban ngày tổ chức thi đấu đánh bóng mềm, buổi tối ăn cơm ở lầu Nam Việt. Mà lão Giám đốc sở Mã hôm nay rất vui, còn gọi điện thoại cho Giám đốc sở Hạ và tuần tra viên Lý, hình như là để cho bọn họ cùng đi chơi chung.
Khóe miệng của Chu Duy hơi vểnh lên, lộ ra một tia cười lạnh làm cho người ta không dễ gì phát hiện..
Trần Kinh ở Ban hợp tác kinh tế từ trước đến giờ có quan hệ rất gần với Phùng Thanh.
Mã Tiến Trúc lão già này cũng là càng già càng thành tinh.
Vốn ông ta đã về hưu nhiều năm rồi, nên sớm nhạt nhẽo.
Nhưng ông ta sau khi về hưu lại không muốn nhàn rỗi, làm cán bộ lão thành của câu lạc bộ Tịch Dương Hồng.
Chuyện gì của đơn vị ông ta cũng tiếp cận và tham gia náo nhiệt.
Hiện tại cán bộ lão thành của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh đang toạ đàm, thành viên của câu lạc bộ Tịch Dương Hồng chính là khách quen.
Đều là những lão nhân đã về hưu, lời nói vẫn có sức ảnh hưởng, hở chút là chỉ trích công tác của các bộ ngành làm không tốt.
Cũng bởi vì sự hoạt bát của Mã Tiến Trúc.
Hiện tại trong nội bộ của Sở thương mại, Mã Tiến Trúc lưu lại một đám lão nhân kia khiến cho Chu Duy rất đau đầu.
Trải qua nhiều năm như vậy, Chu Duy tuy rằng gạt ra rìa những người đáng tin cậy của Mã Tiến Trúc.
Nhưng những nhân viên nòng cốt chính, ông ta căn bản cũng không còn cách nào lay động.
Mâu thuẫn nội bộ của Sở thương mại, có khi Chu Duy đành chịu.
Trần Kinh ở Ban hợp tác kinh tế có quan hệ rất gần với Mã Tiến Trúc, hắn lên nhậm chức mới mấy tháng.
Liền tổ chức đại hội thi đấu cờ vua, thi đấu bóng bàn, hiện tại còn tổ chức quan hệ hữu nghị.
Một số hoạt động này xem ra Trần Kinh đang ở Cục cựu cán bộ của ông ta, nhưng trên thực tế là hắn đang dùng thủ đoạn hãm chân chính mình?
- Lão Hầu, nói thật, anh lần này không trúng tuyển Ủy viên dự khuyết tôi thật bất ngờ. Nhưng không vào được Ủy viên dự khuyết cũng không sao. Anh tuổi này còn làm được, tôi tin tổ chức sẽ không sớm để cho anh về hưu.
Đối với vấn đề cá nhân của anh, tôi đã nhiều lần có phản ứng với lãnh đạo cấp trên. Bộ thương mại chúng tôi không thể thiếu cán bộ, đồng chí lão thành có kinh nghiệm dồi dào như anh.
Tôi tin tổ chức sẽ không thể thờ ơ với ý kiến của tôi.
Chu Duy thảnh nhiên nói.
Hầu Phượng Phi hơi sửng sốt, cảm động đến rơi nước mắt nói:
- Cảm ơn sự tín nhiệm của Giám đốc sở. Nói thật, tôi cả đời này có thể lên tới vị trí này, tôi cũng hài lòng rồi. Tính cách của tôi quá thẳng, không để hạt cát rơi khỏi tầm mắt.
Thấy chuyện không ưa sẽ nói thẳng, thích đi quản, có khi khó tránh khỏi đắc tội người.
Tôi phá hỏng tất cả cũng bởi vì do tính cách này.
Giám đốc sở, chúng ta đã hợp tác nhiều năm, anh là người hiểu tôi nhất.
Ông ta dừng một chút, vẻ mặt buồn bã nói:
- Không dối gạt gì anh Giám đốc sở, con gái của tôi hai ngày trước sinh được bé trai. Năm tháng như thoi đưa, bất giác tôi cũng trở thành ông nội rồi, chúng ta thế hệ này đã già rồi, cũng nên thoái vị để cho lớp sau đi lên.
Như vậy cũng tốt hơn, cả đời công tác vì Đảng, cả đời khổ nhọc rồi phải sớm nghỉ ngơi một chút?
Về nhà hưởng niềm vui thú của tuổi già, tận hưởng luân lí làm người thời xưa, cuộc sống cũng lạc thú hơn.
Chu Duy tràn đầy đồng cảm gật đầu nói:
- Phó Giám đốc Sở Hầu nói cũng có lý, người đến tuổi này của chúng ta có đôi khi lòng hiếu thắng cũng phai nhạt, thế giới của người trẻ tuổi sẽ khiến cho bọn họ dốc sức ra làm, chúng ta còn lao tâm khổ nhọc làm gì?
Hai người cảm thán mấy câu, rồi thổn thức.
Hồi lâu, Hầu Phượng Phi đi ra từ phòng của Chu Duy, vừa mới đi ra, sự thổn thức trên mặt ông ta đã tắt ngấm.
Sống lưng đang khom bỗng nhiên thẳng tắp, ông ta sửa sang lại mái tóc, bất chợt khôi phục vẻ uy nghiêm của một Phó giám đốc thường vụ Sở.
Dường như những lời vừa nãy nói căn bản cũng không xuất phát từ miệng của ông ta, ông ta với bộ dáng này sao dám nói là già rồi chứ?Đúng là đang giả vờ.