Quan Sách

Chương 46: Chương 46: Sự việc cấp bách






Thạch Phúc Minh đứng ngơ ngẩn tại chỗ, mặt đỏ bừng lên, xấu hổ tới cực điểm.

Mà Sử Văn Minh cũng có đôi chút không hiểu, nhưng ông ta nghe Chu Hoàn gọi tên tiểu tử Trần kia là Phó phòng , làm những ý nghĩ trong lòng ông ta trỗi dậy lên, nghĩ thầm rằng chẳng lẽ đứa trẻ đó chính là anh trai của con dâu?

Ông ta còn nghe nói con dâu có một người anh ở trong chính quyền, nhưng nghe đâu thằng nhỏ đó bị điều xuống cơ sở rèn luyện rồi, nơi đó tương đối xa xôi, mọi người trong nhà đều lo lắng khủng khiếp, nhưng nhìn bộ dạng lúc này của thằng nhỏ, đâu phải là người không có ý chí chứ?

Tên tiểu tử này đương nhiên là Trần Kinh rồi, hắn lẽ nào lại không hiểu những lời nói sắc bén giữa Thạch Phúc Minh và Sử Văn Minh, hắn chỉ là thực sự không ngờ được rằng, Chu Hoàn cũng tới uống rượu mừng của gia đình mình.

Trần Kinh vẫy tay hướng về phía Trần Xán, Trần Xán mặc trang phục tân nương kéo ông xã Sở Kiên đến trước mặt, Trần Kinh cười nói:

- Đây là Chu tổng, tấm gương của người trẻ tuổi, hôm nay anh ta đặc biệt tới tham gia hôn lễ của hai người, anh còn không nhanh cảm ơn người ta đi?

- Cảm ơn Chu tổng!

Trần Xán mỉm cười nói, Sử Kiên cũng khách khí đáp lại.

- Đúng là trai tài gái sắc, trai tài gái sắc à!

Chu Hoàn cười ha ha nói.

Mọi người trong Trần gia cơ bản đều thích ứng được với năng lượng của Trần Kinh, thật ra họ rất hiếu kỳ nhưng hôm nay ngoài Chu Hoàn thì vẫn còn rất nhiều người đến, Trần Kinh sẽ mang đến nhiều niềm vui bất ngờ, rung động cho mọi người.

Lúc này Thạch Phúc Minh không nói tiếng nào rồi lui lại phía sau, ông ta đến bên Sử Văn Minh , cười khà khà nói:

- Lão Sử à, được lắm ! kết thành một thân gia lợi hại a! tôi đã nói với anh rồi chuyện gì cũng không được giấu tôi mà, việc gì cũng phải nói qua cho tôi mà?

Ông ta chỉ vào Trần Kinh,

- Tên tiểu tử kia rất lạ mặt, là người phụ trách ở Phòng nào, tại sao tôi lại không biết nó?

Sử Văn Minh trong lòng âm thầm cười khổ, đừng nói Thạch Phúc Minh không rõ về thân phận của Trần Kinh, bản thân ông ta cũng không biết rõ thân phận của hắn. Nghe Chu Hoàn khách khí xưng Phó phòng Trần, vậy đối phương nhất định là Phó phòng không còn nghi ngờ gì nữa, về phần là vị Phó phòng của bộ phận nào, ông ta cũng không biết.

Sau Chu Hoàn, rất nhanh nhiều gương mặt xa lạ lần lượt xuất hiện, khách mời đều là lái xe đến, kém cỏi nhất cũng là xe nhập khẩu của Nhật, tính qua loa thôi, mà cũng có hơn chục cá nhân, trong số khách quý này, Sử Văn Minh và Thạch Phúc Minh có quen biết chút ít.

Ví dụ như Lý Tùng Sinh của châu báu Lý Vạn Phúc, hay là Du Hồng Thành của xí nghiệp giầy Long Thành, đây đều là những xí nghiệp có thế lực. Vậy mà tất cả những người đó, không ngoại trừ một ai, đều đi đến chỗ tên Phó phòng Trần gì đó.

Thạch Phúc Minh và Sử Văn Minh lấy làm lạ ngay từ đầu , về sau dần dần chết lặng đi, bọn họ một đời lăn lộn đấu đá trong giới chính trị, đến cuối cùng, cũng chỉ là hai trưởng phòng không thực chức. Nhưng giờ đây nhìn thấy tên tiểu tử này, tuổi còn trẻ, đoán chừng cũng chỉ khoảng hơn 20 tuổi, vậy mà được mọi người vây xung quanh, mở miệng là gọi Phó phòng, không khí náo nhiệt nơi đó khiến hai lão già đều ngượng ngùng đứng ra ngoài chỗ tiếp khách.

Thạch Phúc Minh thích phô trương, treo trên khoảng sân rộng một quả khinh khí cầu, chính là muốn nhìn cho có khí thế một chút.

Nhưng quả khinh khí cầu đó là vật bất động, làm sao có thể tỏ rõ được thân phận?

Nhìn đám người từng người từng người một mặt to bụng phệ có thân phận, đi qua phòng yến tiệc lên tâng hai, thường thường là tầng một khách bên Thạch Phúc Minh chào hỏi lẫn nhau, rất nhiều khách khứa đều bắt đầu thì thầm, trên lầu bày tiệc rượu không biết là thần thánh phương nào, sao lại có nhiều người cổ động như vậy?

Không biết từ lúc nào Sử Kiến đã lủi lại đây, tiến đến bên Văn Minh, nói:

- Cha, cha còn ở nơi này làm gì nữa? nghi thức sắp bắt đầu rồi, mọi người đều đang chờ đợi !

Y ngừng một lát, sự hưng phấn trên mặt không thể nào che dấu nổi, nói :

- Cha, cha thử đoán xem người chứng hôn hôm nay sẽ là ai? Lý Tùng Sinh, Lý Tùng Sinh của Châu báu Lý Vạn Phúc, cha yêu quý của con, con thực sự không dám tin đây là sự thật, nó thật sự,, bây giờ con thực sự có chút hồi hộp!

Vẻ mặt của Sử Văn Minh có chút lúng túng, kéo kéo vạt áo của mình, nói:

- Kiến Kiến, con xem cha mặc hư thế này có hợp hay không? Nếu không, hay là cha đổi một bộ vest khác nhé, mặc như vậy sợ ông bà thông gia chê cười!

Sử Kiến sững sờ một chút, nhìn cha từ trên xuống dưới, hôm qua nói chuyện với cha, để cha mặc chuẩn một chút, nhưng lúc đó cha tỏ thái độ phản đối.

Nhìn điệu bộ của Sử Văn Minh, ông ta đến tham gia tiệc cưới này, cũng giống như đem thể diện to bằng trời đến cho Trần gia. Hôm nay mới tỏ ra một chút bản lĩnh , mà sao ông ấy liền không tự tin như vậy?

- Dạ được, thưa ba! Cha mẹ của Xán Xán cũng mặc trang phục truyền thống, chúng ta là người Trung Hoa, mặc trang phục truyền thống thật tốt, thật tốt!

Sử Kiến động viên cha.

Cũng lúc này, Trần Kinh từ cửa đón khách lên lầu theo dòng người bên cạnh đi lên, Sử Kiến vội nói, :

- Anh, anh…

Trần Kinh quay đầu nhìn về phía bên đó, Sử Kiến cười với Trần Kinh, nói:

- Đây là cha em! Cha, đây là anh trai Xán Xán.

- Ôi chao, chào bác! Chào bác!

Trần Kinh đưa tay ra, thái độ vô cùng niềm nở. Sử Văn Minh thì có chút câu nệ, đưa tay qua, nói :

- Phó phòngTrần …

Trần Kinh sửng sốt, khoát tay nói :

- Bác à, ở đây bác xưng hô như vậy làm tổn thọ cháu rồi, bác gọi cháu A Kinh là được rồi! nghi lễ chứng hôn sắp bắt đầu rồi! tiểu Kiến, em và cha em đi mau đi, khách hôm nay đến hơi nhiều, anh ở dưới này đợi một chút!

- Dạ được!

Sử Kiến cười nói, Sử Văn Minh mỉm cười gật đầu, Trần Kinh đã sớm quay đầu đi ra ngoài cửa rồi.

Ngay lúc hắn quay đầu đi ra cửa, vừa khéo hắn bị Thạch Phúc Minh chặn trước mặt, hắn vội rẽ phải, không ngờ Thạch Phúc Minh cũng rẽ cùng hướng hắn tránh, Trần Kinh lại rẽ trái, Thạch Phúc Minh lại rẽ cùng hướng đó.

Trần Kinh dứt khoát đứng lại, Thạch Phúc Minh lúc này mới chậm chạp dịch chuyển, Trần Kinh mỉm cười gật đầu với ông ta, nói :

- Chúc mừng ông!

Thạch Phúc Minh đỏ mặt, miệng liên tục nói:

- Chúc mừng! chúc mừng!

Vẻ mặt của y rõ ràng mang theo thích thú, Sử Văn Minh ở bên cạnh nhưng xem ra nhìn thấy rất rõ.

...

Tiệc rượu của đám cưới đã chính thức bắt đầu, Trần Kinh vẫn đứng ở cửa khách sạn hết nhìn đông tới nhìn tây.

Thành thật mà nói, hôm nay những vị khách ngoài ý muốn đến, Trần Kinh căn bản không ngờ đến, hắn không dự liệu được việc Hồng Lượng đã đem chuyện vui của nhà mình thông báo cho hội đông hương, cái tin tức này, giỏi lắm, đại đa số những nhà doanh nghiệp của Lễ Hà mà Trần Kinh từng gặp qua thì đều đến.

Cùng lúc được nhiều người yêu quý làm Trần Kinh vừa mừng lại vừa lo, cũng cần phải biểu lộ cảm xúc nhớ quê mãnh liệt. Lại nói tiếp, cấp bậc của bản thân cũng không cao, sở dĩ có thể khiến nhiều người đến trước mặt khen ngợi, ngoài việc chiếm được chút hào quang của Mã Bộ Bình, mức độ lớn cũng là yếu tố nhớ quê hương làm lên

Ở vùng Sở Thành này, người Lễ Hà tạo thành một vòng tròn đại gia đình đoàn kết, mọi người hợp lại thành đoàn. Trần Kinh đã tiếp xúc qua những người trong hội, mọi người cho anh ta là một phần của hội, đều nói rằng người Lễ Hà một lòng một dạ, coi trọng nghĩa khí, thông qua sự việc này, Trần Kinh cũng cơ bản hiểu rõ rồi.

Đương nhiên, theo một góc độ khác, cũng không loại trừ sự khôn khéo của người Lễ Hà. Con người cũng phân ra ba bảy loại, nếu không phải vì Trần Kinh là người bên cạnh Mã Bộ Bình, mà mọi người đều cho rằng hắn là tâm phúc của Mã Bộ Bình, phỏng chừng người đến hôm nay cũng kiên quyết không chỉnh tề như vậy, kỳ thực việc này và chuyện bợ đỡ vốn không liên quan đến nhau, lại nói tiếp, đại khái cũng chỉ xem như ngưu tầm ngưu mã tầm mã.

Khách đến càng ngày càng ít, Trần Kinh vẫn không thấy Mã Bộ Bình và Văn Kiến Quốc, trong lòng hắn có chút thất vọng, nhưng về phương diện khác, hắn lại có chút thoải mái.

Mã Bộ Bình là người như thế nào chứ? Người ta đường đường là chủ tịch huyện, y làm sao nhớ được chuyện nhỏ này chứ? Văn Kiến Quốc phỏng chừng cũng không đích thân tới, dù sao thì bản thân mình hiểu rõ người ta mồn một, trong mắt y không có để ý đến mình.

Trần Kinh nghĩ lung tung trong đầu, hắn lại nghĩ đến chuyện của Mã Bộ Bình rốt cuộc tiến triển như thế nào rồi, hai hôm nay hắn bận việc của gia đình, cũng không chủ động liên lạc với Văn Kiến Quốc. Sự việc đã giải quyết rồi, hay gặp rắc rối gì? Những việc này hắn hoàn toàn không biết, trong lòng Trần Kinh nghĩ tới những chuyện đó, lại không ngừng rối loạn.

Máy nhắn tin đeo bên lưng kêu liên hồi tiếng “bíp bíp bíp”

Trần Kinh tháo máy xuống nhìn, sắc mặt biến đổi, vội vàng đến trước bàn lễ tân ấn số điện thoại gọi lại, sau hai tiếng chuông thì có người nhấc máy.

- Xin chào, tôi là Trần Kinh, anh là vị nào vậy? có phải Văn chủ nhiệm không?

Trần Kinh nói.

- Tôi là Văn Kiến Quốc đây, bây giờ anh đang ở đâu vậy?

Lời nói của Văn Kiến Quốc có chút gấp gáp.

- Em gái tôi hôm nay kết hôn, tôi đang ở khách sạn Lệ Đô, có chuyện gì à?

Trong đầu Trần Kinh lướt qua một dự cảm chẳng lành, hắn dùng tay nâng tai nghe, để cách những âm thanh ồn ào ở bên ngoài.

- Kkhông cần biết bây giờ có chuyên gì, anh lập tức đến khách sạn Lâm Giang, xảy ra chuyện rồi! Anh nghe rõ cho tôi, một khắc cũng không được trì hoãn, lập tức tới đây, anh nghe rõ chưa?

Giọng điệu của Văn Kiến Quốc từ trước đến nay chưa từng nghiêm trọng như vậy, y không nói sự tình cụ thể, nói ba chữ hết sức đơn giản: “có chuyện rồi”.

Ba chữ này, khiến lồng ngực Trần Kinh giật lên một cái, theo bản năng nói:

- Chuyện gì vậy? Tôi có thể làm được gì?

- Tạm thời không thể nói rõ được, anh lập tức bắt xe qua đây, càng nhanh càng tốt!

Văn Kiến Quốc hạ thấp giọng nói.

Trần Kinh không dám hỏi lại, tiếng tút tút điện thoại cắt đứt. Hắn bước nhanh lên lầu đến phòng yến tiệc. Lúc này trong phòng một loạt tiếng chúc mừng, nghi lễ chứng hôn của tân nương và tân lang đang ở thời điểm cao trào, người phía dưới ồn ào, chọc cười trêu đùa chị em thân thích, mọi người đều hòa thuận vui vẻ!

Trần Kinh đứng ở ngoài cửa rất xa nhìn thoáng qua cảnh đó, hít một hơi thật sâu, xua đi ý định chào bố mẹ.

Hắn nhanh chóng xuống lầu, một mạch chạy đến cửa phía sau khách sạn vẫy tay chặn một chiếc taxi

- Sư phụ, cho tôi đến khách sạn Lâm Giang, nhanh lên một chút!

Trần Kinh ngồi trên xe, tận lực điều chỉnh hô hấp để hơi thở của mình ổn định lại.

Điện thoại của Văn Kiến Quốc tới rất gấp, hơn nữa nghe giọng điệu của y, sự việc hẳn là rất khẩn cấp, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, mà khẩn cấp như vậy?

Thật sự là đã xảy ra chuyện khẩn cấp, vì sao lại cứ phải gọi cho mình? Mình gấp rút qua đó có thể giúp được gì chứ?

Không phải là Mã Bộ Bình đang ở khách sạn Lâm Giang chứ? Nếu ông ta gặp khó khăn , ông ta không giải quyết nổi, vậy mình làm sao giải quyết được chứ?

Những chuỗi câu hỏi liên tiếp hiện ra trong đầu Trần Kinh, một chuỗi những suy nghĩ lo lắng lung tung không có mục tiêu của hắn căn bản không bắt được trọng điểm, đến cuối cùng, hắn dứt khoát không nghĩ nữa, ngồi trên ghế chậm rãi nhắm mắt lại bắt dầu nghỉ ngơi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.