Quan Sách

Chương 125: Chương 125: Tâm tình người con gái!






Trên bàn cơm không khí có chút lạ thường.

Sắc mặt hai vợ chồng Hoàng Tiên Phượng trầm mặc, rõ ràng lộ vẻ không hài lòng với câu nói của Lý Dục Phân.

Hai vợ chồng già Hà Tiến Nhiên thấy có chút xấu hổ, rốt cuộc thì mọi người đều là người quen, con dâu chế giễu Trần Kinh như vậy, làm cho họ có chút mất mặt. Chỉ có Hà Siêu là sắc mặt không đổi, cảm thấy vợ nói những lời trong lòng, sự thật chính là chuyện như vậy, bây giờ ở cái xã hội này, người không kiếm được tiền, không nắm quyền lực, chính là rút tủy sống của động vật thân mềm, vĩnh viễn không đứng dậy được.

A, cha à, kia không phải là Trưởng phòng Ngũ sao?

Hà Siêu bỗng đứng dậy nói.

Hà Tiến Nhiên sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía phòng thuê, phía đối diện đi tới vài vị trung niên.

Có người dường như chú ý đến bên này, và người bên cạnh ghé tai thì thầm vài câu, một người dẫn đầu liền đi đến hướng này!

Hà Tiến Nhiên đã đứng dậy, kéo ghế ra, chuẩn bị chào hỏi với khách.

Người dẫn đầu liếc nhìn y một cái, ánh mắt lại nhìn Trần Kinh nói:

Hôm nay tôi nói là chim khách kêu như vậy! Hóa ra là Trưởng phòng Trần quá bộ đến thị trấn Dịch Chu tôi đây!

Y dừng lại một chút, rồi chuyển chủ đề nói:

Tôi nói này Trưởng phòng Trần, anh cũng thiếu ý tứ rồi! Đến Dịch Chu mà cũng không nói với tôi một tiếng, đây không phải là bất thình lình đánh úp muốn tài liệu đen của thị trấn Dịch Chu tôi hay sao?

Người dẫn đầu chính là Hầu Hồng Quyền _Bí thư Đảng ủy thị trấn Dịch Chu, ở thời Mã Bộ Bình, y được mệnh danh là mãnh tướng số một dưới tay Mã Bộ Bình, rất có thủ đoạn, năng lực làm việc một mình rất tốt, y nắm chắc trong tay Dịch Chu_thị trấn số một của Lễ Hà này.

Hầu Hồng Quyền đi đến trước mặt, Trần Kinh đã sớm đứng dậy đưa tay ra, chỉ cười mà không nói gì.

Hâu Hồng Quyền và Trần Kinh bắt tay nhau thật chặt, y quay đầu giới thiệu với Trần Kinh:

Đây là Ngũ Học Chương - Trưởng phòng Phòng khoáng sản, vị này là Lương Thu, chắc là anh biết!

Trần Kinh mỉm cười nhìn Ngũ Học Chương đang vuốt cằm, Ngũ Học Chương sớm đã tiến lại gần đưa tay ra nói:

Trưởng phòng Trần, tôi có lẽ không giống anh, từ trước tới giờ tôi đến Dịch Chu đều báo trước, để lão Hầu chuẩn bị chút thức ăn đồ uống ngon, ông ấy nổi danh nhà giàu, chúng tôi đến chỉ là ăn sái thôi!

Ngũ Học Chương vừa nói như vậy, bầu không khí sôi nổi hẳn lên, Trần Kinh nói:

Bí thư Hầu, Trưởng phòng Ngũ, tôi đến Dịch Chu không phải vì việc công!

Hắn chỉ chỉ Kim Lộ, Kim Lộ thông minh sớm đã đứng dậy nói:

Chào Trưởng phòng Ngũ, chào Bí thư Hầu! Chào Bí thư Lương!

Được được! Chào Tổng giám đốc Kim!

Ngũ Học Chương cười rất thoải mái nói:

Đúng là trai tài gái sắc! Trưởng phòng Trần thật có phúc!

Trần Kinh lại giới thiệu cho bọn họ biết Kim Thì và Hoàng Tiên Phượng, Ngũ Học Chương và Hầu Hồng Quyền cùng đến bắt tay nhiệt tình, miệng gọi cô, chú .Thực ra Ngũ Học Chương cũng gần 50 tuổi rồi, nhưng vì hói đầu, xem ra gã so với Kim Thì cũng không trẻ trung gì, một tiếng gọi chú hai tiếng gọi chú, Kim Thì cả người mất tự nhiên.

Mà nhà Hà Tiến Nhiên ngồi một bên, nhìn thấy tư thế như vậy đều ngơ ngác nhìn nhau.

Nhất là Hà Siêu, y to mắt nhìn Trần Kinh, vẫn không quên xoa xoa bàn tay, y thấy Trần Kinh trẻ tuổi như vậy, Lễ Hà có Trưởng phòng trẻ tuổi như vậy sao?

Bình thường y gặp Hầu Hồng Quyền còn có cả Ngũ Học Chương, liền cảm thấy những người này rất hoành tráng, nhất là Ngũ Học Chương, chỉ một câu nói nhẹ nhàng liền có thể quyết định vận mệnh cả gia đình y, bình thường y và cha y đều hầu hạ lão thái gia, sợ rằng chọc giận y hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Nhưng bây giờ nhìn thấy Ngũ Học Chương và Trần Kinh bắt tay như vậy, thái đội khiêm tốn, khách khí, y hệt vẫn còn là bên dưới, hơn nữa lại gọi Kim Thì và Hoàng Tiên Phượng kia là chú và cô, làm cho người ta đáy lòng tê tái, nhưng Ngũ Học Chương lại cố tỏ vẻ thật tự nhiên, cứ như là y đã gọi Kim Thì và Hoàng Tiên Phượng như thế này từ rất lâu rồi.

Gặp Ngũ Học Chương và Hầu Hồng Quyền ở chỗ này, Trần Kinh cũng cảm thấy hài lòng, hắn đến thị trấn Dịch Chu không muốn kết giao với chính quyền thị trấn, đến không hoàn toàn là vì việc công, ngoài ra, quan trọng hơn là Trần Kinh muốn tự mắt mình quan sát, muốn chính mình thực địa một chút.

Tất nhiên, hôm nay Trần Kinh và Kim Lộ đi cùng nhau, Hầu Hồng Quyền không thể có suy nghĩ khác được!

Đám người Hầu Hồng Quyền và Ngũ Học Chương ăn cơm xong, mấy người hàn huyên chốc lát rồi cáo từ, lúc chuẩn bị đi còn yêu cầu nhân viên phục vụ tặng hai bình rượu tốt nhất đến, bàn thức ăn sớm đã được người lấy danh nghĩa chính quyền thị trấn ký tên, Hầu Hồng Quyền còn phải điều cho Trần Kinh một chiếc xe, Trần Kinh kiên quyết đẩy tới đẩy lui.

Sau khi hàn huyên xong, nhóm người này đi về, ngay lập tức lại phô trương một cách lạ thường!

Hà Tiến Nhiên thì vẫn ngồi trên ghế, nhưng bây giờ đã ngồi nghiêm chỉnh. Vừa nãy y đã bắt tay với Ngũ Học Chương rồi, y chưa bao giờ gặp một Trưởng phòng Ngũ hòa nhã như vậy, nói chuyện hay như vậy, Hà Tiến Nhiên nói:

Trưởng phòng Ngũ, đến Dịch Chu sao lại không báo trước?

Ngũ Học Chương nói:

Lão Hà à, anh còn khách khí với tôi cái gì? Anh em chúng ta vẫn còn lo không có thời gian tụ họp hay sao?

Bị Ngũ Học Chương gọi là anh em, Hà Tiến Nhiên kích động đến run người, đến bây giờ tâm hồn y bay bổng, có chút lâng lâng!

Gần đây Phòng khoáng sản đang chỉnh đốn ngành khai thác mỏ, rất nhiều mỏ khai thác không hợp lệ, mỏ than đá đều gặp hại, thấp nhất là phạt tiền, nghiệm trọng hơn sẽ bị đình chỉ khai thác, Hà Tiến Nhiên gần đây hoảng sợ, vẫn lo lắng mỏ than nhà mình xảy ra chuyện. Nâng mối quan hệ muốn tặng chút quà, nhưng lại tìm cách ngăn cản sự tức giận của Ngũ Học Chương, mang quà đi tặng trong mấy năm qua, nhưng kết quả lại không xong.

Thái độ của Ngũ Học Chương ngày hôm nay, trong lòng Hà Tiến Nhiên có chút vui mừng. Nhưng mặt khác, Hà Tiến Nhiên cũng biết rõ rằng, thể diện của Ngũ Học Chương ngày hôm nay, tất cả là vì nguyên nhân của Trần Kinh. Con người này nhìn ra vẫn chỉ là ít tuổi non dạ, nhưng lại khó có thể lường được lợi hại! Không ngờ cũng là Trưởng phòng sao?

Hà Tiến Nhiên muốn nói lời cảm ơn với Trần Kinh, nhưng bây giờ đang trong hoàn cảnh này, ông ta mở miệng thế nào đây?

Nhưng Hà Siêu lại quay người nhanh hơn y một chút, tên tiểu tử này sớm đã trơ mặt bước đến bên Trần Kinh nói:

Cái đó… ha ha, Trưởng phòng Trần à, tôi và khách nữ nhà tôi ( dân tộc Thổ Gia gọi vợ là khách nữ) có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn rồi, chuyện vừa nãy, tiểu Hà tôi có lỗi với anh! Vậy thì cho tôi chịu tội!

Y quay người nhìn Lý Dục Phân quát lớn:

Tiểu Phân, vẫn còn chưa xin lỗi Trần Kinh sao?

Vẻ mặt Lý Dục Phân xấu hổ, đỏ mặt, môi động đậy không biết mở miệng thế nào.

Kim Lộ đứng bên cạnh nói:

Chị dâu à, thôi bỏ đi! Trần Kinh cũng không phải là quan liêu, hơn nữa anh chị cũng không có chuyện gì cần Trần Kinh giúp đỡ, cần gì nhiều lễ nghĩa như vậy?

Cũng không được nói như vậy!

Hà Tiến cuối cùng cũng tìm được cơ hội mở miệng, nói:

Vừa nãy Bí thư Hầu nói Trần Kinh là Trưởng phòng Phòng kinh tế thương mại, chúng tôi đều là dân kinh doanh, cũng coi là kinh tế thương mại, sau này vẫn phải còn dựa nhiều vào sự quan tâm giúp đỡ của Trần Kinh!

Trần Kinh nhìn Hà Tiến Nhiên cười khiêm tốn nói:

Chú Hà khách sáo rồi, chỗ nào có thể quan tâm giúp đỡ, tôi nhất định sẽ vui lòng giúp đỡ!

Trần Kinh rất ít nói chuyện, vẫn đều là như thế.

Lúc trước, hắn ít nói, người khác đều cảm thấy hắn kiệm lời, tính cách có thể là hướng nội. Nhưng bây giờ qua cuộc nói chuyện này, hắn lại ít nói, mọi người đều càng cảm thấy hắn thông minh, nên càng khách khí, nhiệt tình với hắn.

Còn đôi vợ chồng Hoàng Tiên Phượng thì không được tự nhiên như lúc trước nữa rồi, hồi trước Hoàng Tiên Phượng vẫn nghĩ Trần Kinh là một thậy giáo, bây giờ lại bỗng nhiên phát hiện ra Trần Kinh là Trưởng phòng Phòng kinh tế thương mại, là người đứng đầu của Phòng, sự trái ngược này quá lớn.

Bà ta kinh doanh xí nghiệp lâu như vậy, tuy rằng văn hóa không cao, nhưng Phòng kinh doanh thương mại bà ta cũng biết đến, đó chính là bộ phận thực quyền thực sự.

Nhà máy bà ta đi vào sản xuất đã nhiều năm như vậy, sợ nhất chính là tìm Phòng này, Phòng đó giải quyết công việc, bình thường nhân viên xử lý của Phòng đó đều la hét không ngừng, huống chi là Trưởng phòng?

Bà nhìn trộm con gái, lại liếc nhìn Trần Kinh, trong lòng tự nhiên có chút bồn chồn.

Bà biết rất rõ, mấy năm nay Kim Lộ không kết bạn, trình độ cao chính là vì cao không được thấp không phải, tất nhiên điều này có quan hệ với tầm nhìn cao của bản thân Kim Lộ.

Bây giờ Kim Lộ tìm được Trần Kinh rồi, Hoàng Tiên Phượng mới đầu nhìn Trần Kinh cảm thấy có khả năng mở lòng con gái mình, tìm một ngày sống với nghề nghiệp thật của mình thì không còn gì tốt hơn! Bây giờ bỗng chốc trở thành Trưởng phòng, bà ta càng lo lắng cuộc hôn nhân này, lo rằng con gái sẽ không trói được Trần Kinh, hoặc Trần Kinh sẽ ruồng bỏ…

Cảm nhận được không khí tế nhị trên bàn ăn, Kim Lộ đưa tay kéo cánh tay Trần Kinh lại.

Đôi mắt cô liếc nhìn xung quanh, trên khuôn măt nở một nụ cười duyên dáng, lúc này trong lòng cô rất vui vẻ thoải mái, cô rất thích cái cảm giác này.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy Trần Kinh, Trần Kinh lúc đó rất bình thường, giống như vừa nãy Trần Kinh trong mắt mọi người vậy, cũng bình thường như vậy.

Nhưng tại thời điểm này, Kim Lộ lại thấy ánh sáng hào quang trong con người Trần Kinh, cô không chút do dự liền dựa vào người Trần Kinh.

Sự thật đã chứng minh, Trần Kinh chính là thỏi vàng bị cát che giấu, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, nhìn toàn bộ Lễ Hà thì chẳng có ai dám khinh thường hắn. Cô ấy và Trần Kinh đang rất sát nhau, từ con người Trần Kinh, cô thấy được ý chí kiên cường và tiến thủ tích cực không ngừng, Trần kinh có được ngày hôm nay, tất cả đều là hắn tự làm ra mà được.

Kim Lộ trong thế giới này, chẳng có gì có thể so với người trong lòng của cô được người khác tôn trọng đang sống ngày càng vui vẻ hơn. Cô nghĩ vợ chồng Hà Siêu vừa nãy sắc mặt trước sau trái ngược, trong lòng nói không nên lời vui sướng.

Cô có một loại, người đời thường đem đàn ông làm cát sỏi, nhưng tôi lại nhìn đàn ông là vật quý, mà đàn ông vẫn cứ là báu vật trong lòng! Loại cảm xúc này khó có thể diễn tả, không có cách nào dùng ngôn ngữ để biểu đạt…

Trần Kinh tài ba, chỉ có cô mới có thể phát hiện ra, người đàn ông này dường như chính là số mệnh đã sắp đặt an bài, trong lòng người con gái này đầy hạnh phúc và tự hào!

Trần Kinh thực ra không biết lòng dạ của Kim Lộ, nhưng hắn lại cảm giác thấy.

Trước kia hắn ở trên thành phố, ở nơi văn hoa đô hội ấy, hắn không thể hiểu được sự phức tạp của cương vị làm quan cũng như thực chất tôn trọng người làm quan của người Trung Quốc, sau khi hắn đến Lễ Hà, mấy năm đầu hắn cũng không cảm giác. Chỉ đến khi hắn nắm quyền lực ở Phòng Lâm nghiệp, hắn mới mơ hồ cảm giác được chút ít.

Nhưng cảm giác sâu sắc chân thực, vẫn là sau khi hắn đảm nhiệm chức Trưởng phòng Phòng kinh tế thương mại, hắn cảm giác một cách rõ ràng sự thay đổi trong ánh mắt của những người xung quanh nhìn hắn. Có đủ những cảm giác hâm mộ, tán thưởng, tôn trọng, kính nể, bình thường những người không có chút quan hệ gì cũng vắt óc suy nghĩ liều mạng kiếm chuyện để dựa dẫm, những người từ trước đến giờ chưa gặp bao giờ, gặp hắn cứ như thể gặp bạn thân lâu ngày thất lạc…

Đây chính là cơ sở a, đây chính là hiện thực quan niệm truyền thống của người dân Lễ Hà, nếu không chính mình trải qua thì làm sao có nhân thức sâu sắc như vậy chứ?

Trần Kinh hiểu ra một điều, đó chính là hắn cũng không phải dùng lối tư duy của mình để nhìn những sự việc và con người Lễ Hà, một lối tư duy của sinh viên đại học mới ra trường, lại có mấy người già có thể đạt tới tiêu chuẩn này?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.