Quan Sách

Chương 839: Chương 839: Tâm tư của Miêu Cường.




Việt Châu lúc chạng vạng tối, rặng mây đỏ đầy trời.

Khu biệt thự của ủy viên thường vụ Việt Châu được che phủ bởi đám mây đỏ, cảnh sắc rất đẹp.

Đường Ngọc lái xe đến khu biệt thự, thẳng đến nhà của Miêu Cường.

Hôm nay cô đột nhiên nhận được điện thoại của Miêu Cường, bảo cô buổi tối đến nhà ăn cơm.

Trong lòng cô thầm lẩm bẩm, trong khoảng thời gian gần đây là thời điểm cao điểm điều chỉnh bộ máy cấp ba Tỉnh thành, đã đến thời điểm mấu chốt tẩy bài quan trường từ trên xuống dưới của Lĩnh Nam rồi.

Là một phóng viên truyền thông chính trong Đảng, Đường Ngọc gần đây rất bận rộn, bận bịu đưa tin tức, bận bịu với việc phỏng vấn lãnh đạo.

Chú Miêu lúc này gọi điện thoại bảo cô đến nhà ăn cơm, hay là có tin tức quan trọng đây?

Đối với Đường Ngọc mà nói, tin tức quan trọng nhất của Lĩnh Nam gần đây e rằng chính là chuyện Bí thư Miêu được điều chuyển công việc đến Trung ương, tin tức Bí thư mới của Lĩnh Nam đến nhậm chức.

Lẽ ra, Bí thư mới hẳn là chưa được xác định nhanh như vậy.

Lập tức lại đại hội Đảng, đại hội Đảng xác nhận bộ máy lãnh đạo Trung ương nhiệm kỳ mới, sau đó mới là điều chỉnh các nhân vật số một của Tỉnh.

Chẳng lẽ tình hình lần này lại đổi khác sao?

Đến nhà Miêu Cường Đường Ngọc đã quen đường, nhân viên cần vụ trong nhà đều quen biết cô, cô không gặp bất cứ trở ngại nào.

Khi cô tới, Miêu Cường đang ở phòng khách xem TV, còn dì Tiết đang xuống bếp làm cơm.

Miêu Cường nhìn thấy Đường Ngọc, trên mặt lộ ra nụ cười hiền lành, ông ta dùng ngón tay chỉ sô pha nói:

- Tiểu Ngọc, lại đây ngồi. Chú thấy con gần đây bận tối mặt tối mày, công việc có nhiều áp lực lớn phải không? Hôm nay dì Tiết đặc biệt chưng cách thủy đồ ăn để khao con đấy.

Đường Ngọc ngồi lệch phía đối diện của Miêu Cường, đặt túi xách xuống, từ tốn nói:

- Chú Miêu, chuyện công việc không thể lơ là, đây chính là lời mà chú thường dạy bảo con đấy, con vẫn ghi nhớ lời của chú nói.

Miêu Cường nhìn chằm chằm Đường Ngọc ôn hòa gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười.

Ông ta và Đường Ngọc dù sao cũng là cha con.

Đối với sự nghiệp của Đường Ngọc, ông rất quan tâm, hễ có thời gian, ông ta đều nhắc nhở Đường Ngọc.

Mà Đường Ngọc cũng rất hiểu chuyện, tuổi còn trẻ, sự nghiệp thành công, có sức ảnh hưởng ở Lĩnh Nam.

Đây cũng là sự tình mà Miêu Cường cảm thấy rất vui mừng tự hào.

- Đúng rồi, Tiểu Ngọc, gần đây con phỏng vấn không ít cán bộ. Nói một chút cảm nhận về cuộc phỏng vấn của con cho chú nghe xem. Miêu Cường nói rất hăng hái.

Đường Ngọc ho khụ, hắng giọng một cái nói:

- Miêu bá, biên độ điều chỉnh cán bộ tình thành lần này khá lớn, dính đến nhiều người. Con phỏng vấn rất nhiều người, mọi người hầu như đều có cảm giác như vậy, cảm giác trên vai mình có trọng trách lớn, phải nói lần này rất nhiều lãnh đạo mới lên chức, đều có trách nhiệm rất mạnh mẽ.

Miêu Cường gật đầu nói:

- Phải nói sự quan sát của con khá đúng chỗ đấy. Hiện tại chúng ta không thiếu hụt cán bộ có năng lực, điểm thiếu hụt chính là cán bộ có thể làm việc biết làm việc, có trách nhiệm với công việc, cán bộ có gan chịu đựng áp lực. Lần này điều chỉnh cán bộ tỉnh thành của chúng ta, trọng điểm chính là muốn đề bạt một đám cán bộ ưu tú đi lên.

Mặt khác, Trung ương điều cán bộ xuống cơ sở rèn luyện, chúng ta còn giữ lại một số cán bộ lão thành có kinh nghiệm, tổng thể mà nói, kết cấu cán bộ tỉnh của chúng ta có nhiều thay đổi, đây chính là suy nghĩa của chú.

Đường Ngọc gật đầu, theo bản năng lấy vở từ trong túi xách ra ghi chép.

Miêu Cường nói lớn:

- Được rồi, được rồi. Cô bé, ở nhà con trịnh trọng như vậy để làm gì? Thật coi là đang phỏng vấn chú sao? Thả lỏng một chút, thả lỏng một chút, chúng ta không nói vấn đề công việc nữa, bằng không như thế này dì Tiết của con sẽ phê bình chú mất.

Đường Ngọc xin lỗi cười, lấy lại cuốn tập.

Miêu Cường bỗng nhiên chuyển đề tài nói:

- Đúng rồi, Tiểu Ngọc, con trước kia vẫn chú ý Trần Kinh của quận Lân Giác thành phố Hải Sơn, hắn vừa mới điều đến vị trí mới con có biết không?

Đường Ngọc hơi ngạc nhiên, thần sắc trở nên có chút mất tự nhiên.

Cô điều chỉnh một chút, mới nói:

- Con biết, hiện tại tất cả mọi người đang nghị luận về việc này. Giống như phân ra hai phe cánh, một phe cánh nói là Trần Kinh được đặt cách đề bạt, nhận được sự tán thưởng của lãnh đạo Tỉnh. Phe khác nói Trần Kinh hiện tại đi làm Cục cựu cán bộ của Sở thương mại, phụ trách công việc của cán bộ lão thành.

Miêu Cường khẽ cau mày nói:

- Cục Cựu cán bộ của Sở Thương mại? Sở Thương mại có Cục cựu cán bộ sao?

Chợt ông ta bình thường trở lại, nói:

- Phòng hợp tác kinh tế trong tỉnh tạo ra cái giá như vậy là mong muốn có thể nâng phòng hợp tác kinh tế lên một cao độ mới. Nhưng cuối cùng không như mong muốn, phòng hợp tác kinh tế căn bản không có phát huy tác dụng.

Ông ta ngừng một chút nói:

- Trần Kinh làm ở phòng hợp tác cán bộ rất tốt, hắn chẳng phải rất có năng lực sao? Hắn có đủ năng lực trên tay để làm phòng hợp tác kinh tế.

Đường Ngọc trầm ngâm không nói lời nào.

Trong nội tâm cô nghĩ, Trần Kinh lại có năng lực, nhưng cơ quan không thể so với phía dưới.

Cá tính của Trần Kinh mạnh mẽ, cứng rắn, thời điểm công tác ở cơ sở, nhiều lần có hành động kinh người, vừa lên đảm nhiệm liền miễn chức Bí thư Đảng ủy thị trấn, bản lĩnh cực cứng.

Mà khi Trần Kinh ở Hải Sơn cũng đã quán triệt ý chí, biểu hiện cũng khá cứng rắn, mạnh mẽ đấy, có một số công việc không có điều kiện, hắn liền cứng rắn áp đặt từ trên xuống dưới.

Trong bộ máy có người ngang bướng, hắn cũng nhất nhất chọn dùng thủ đoạn mãnh liệt chèn ép, hoàn toàn chính là một tay dứ cà rốt, một tay giơ gậy. Lân Giác dưới sự mạnh mẽ cả đoán của hắn, mới có thành tích hôm nay.

Nhưng ở cơ quan, ở tỉnh thành, bộ dáng kia của hắn có thể dùng được sao?

Những kẻ lõi đời ở cơ quan, đồng chí lão thành chẳng phải là những cán bộ phía dưới, một đám cán bộ lão gia này của Sở hương mại cả đời lăn lộn, cái gì mà chưa thấy qua các mặt của xã hội?

Trần Kinh có thể phát huy nhiều tác dụng như trước đây không?

Trong lòng Đường Ngọc nghĩ như vậy, nhưng cô không dám nói ra, nhưng Miêu Cường lại mở miệng nói:

- Làm sao vậy? Tiểu Ngọc, con còn quan tâm đến Trần Kinh như vậy sao? Nếu thật là như vậy, chú dứt khoát để cho hắn đi đến Cục cựu cán bộ, để hắn ở cục Cựu cán bộ của Sở Thương Mại thi thố mà không phải dùng thủ đoạn mưu tính.

Trong lòng Đường Ngọc đột nhiên trầm xuống, sắc mặt chợt thay đổi.

Cô biết rõ, Miêu Cường sắp xếp Trần Kinh làm ở phòng hợp tác kinh tế, dĩ nhiên là đã có cái nhìn với hắn.

Mà căn nguyên cách nhìn của Miêu Cường đối với Trần Kinh vẫn là vì cô.

Đường Ngọc vội hỏi:

- Chú Miêu, chú đừng có kết luận chủ quan, Trần Kinh đã cò bà xã, con sao có thể có cái loại ý tứ này? Con…..

Thần sắc Miêu Cường không thay đổi nói:

- Không có thì tốt, nếu như có, con phải nhanh chóng cắt đứt những ý niệm này, không nên lưu lại những ý niệm không thực tế trong đầu, vì điều này sẽ không có lợi cho con.

Ông ta hừ hừ, nói:

- Trần Kinh người này chú đã gặp, trong lớp người trẻ tuổi hắn được xem là một nhân tài, nhưng ánh đèn sân khấu quá nhanh, bên ngoài khoác lác thổi phồng thật lợi hại, nhìn qua có chút phù phiếm. Một hạt mầm nếu như không được nuôi dưỡng tốt, cuối cùng trưởng thành cũng không phải là cây đại thụ có thể che trời.

Phòng hợp tác kinh tế chỗ này là một nơi tôi luyện người, cho dù nơi này là Cục cựu cán bộ của Sở thương mại, vậy thì thế nào?

Cùng cán bộ lão thành, đồng chí lão thành giao tiếp, đây chính là nơi mài giũa tốt nhất. Chúng ta vẫn luôn nhấn mạnh phải học tập cùng với cùng đồng chí lão thành, Trần Kinh hiện tại đã có sẵn cơ hội học tập.

Đường Ngọc vẫn không nói gì, trong đầu buồn bực nhìn sàn nhà, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái.

Trong đầu cô nghĩ, Trần Kinh người có loại tính cách này, như thế nào có thể khai triển công việc ở phòng hợp tác kinh tế chứ, nếu một khi khai triển công việc khó khăn, điều này có nghĩa là tiền đồ của hắn cũng bị ngăn trở?

….

Trần Kinh cũng không biết rằng tại sao mình được sắp xếp đến làm công tác chủ trì tại phòng hợp tác kinh tế.

Mấy ngày nay hắn thừa dịp thời gian rỗi rãnh giao tiếp công việc cuối cùng, ở nhà đóng cửa đọc sách.

Hắn đọc " Tăng Quốc Phiên gia ", đọc " Tăng Quảng Hiền Văn ", " Tư trị thông giám ", " đại học ", " trung dung ", đọc " nhân vật chí ", " Tích Thiên Tủy ", Tăng Quốc Phiên nói rất hay, trên đời này duy đọc sách làm cho lòng người yên tĩnh, làm cho người ta phong phú.

Trần Kinh được mệnh danh là người kiến thức uyên bác, đọc nhiều sách vở.

Nhưng mấy năm nay hắn mỗi lần đọc qua sách, đều có nhận thức và cảm thụ mới.

Có một số sách thường đọc thường mới.

Ví như Tứ thư " đại học " làm thí dụ, lời nói đầu của con đường đại học tại minh đức, tại thân dân, tại chí thiện.

Một câu nói kia, Trần Kinh có đôi khi luôn nhận thức, nhưng không có cùng hương vị.

Người làm quan, nếu như có thể làm được những thứ này . . , đây có thể nói là con người toàn vẹn.

Nếu quả thật phải cố gắng đi làm được ba điều này, cho dù phải trả giá gian khổ cũng không thể đo lường đấy, Trần Kinh có lẽ đã lập ý chí trước, cho rằng mình phải làm được ba điều này.

Nhưng sau này hắn đọc lại những lời này mới phát hiện, hoá ra muốn minh đức, thân dân, không chỉ dừng ở chí thiện không chỉ phải trả giá gian khổ, mà chính là trí tuệ.

Quan trường chính là chảo nhuộm lớn, gần như mọi chuyện đều phải khúc trung cầu thực (tìm sự chân chính trong cả dòng sông).

Không có một một người nào đặc biệt cóthể sống sót trong chảo nhuộm này, đây là sinh thái.

Muốn quán triệt ý chí trong môi trường này, làm được sự tình mà chính mình muốn làm, trước phải học được sự hòa hợp.

Mà hiểu được đạo lý hòa hợp là gì? Chẳng phải là minh đức sao?

Trần Kinh bây giờ lập tức được điều đến vị trí mới tỉnh thành, hắn cảm giác bước đầu tiên của mình là phải giữ lòng yên tĩnh, tĩnh tâm để cho mình phải đi ra từ trong trong phù phiếm, và dần dần dung nhập vào công việc mới.

Trần Kinh cho tới bây giờ là người rất tích cực, biết rất rõ đời người sẽ không như ý mình.

Không cần khiêu chiến với trọng trách này ở phòng hợp tác kinh tế, nhưng nếu chính mình chọn lấy trọng trách này, vậy nhất định phải dung tâm tích cực của mình để đối mặt.

Binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn, đầu năm nay sự do người làm, biện pháp là do người nghĩ.

Trần Kinh chính là người có tính tình bướng bỉnh.

Hắn cũng không tin hắn không thể sinh tồn trong phòng hợp tác kinh tế, không làm ra thành tích.

Ngày hôm qua hắn nhận được điện thoại của Phương Lộ Bình.

Phương Lộ Bình đến Lĩnh Nam làm việc với Chủ tịch Tỉnh, phòng hợp tác kinh tế dưới dự ủng hộ của ông ta mới cố thủ được.

Lúc ấy ý kiến trong tỉnh rất nhiều, nhưng Phương Lộ Bình đã hạ quyết tâm thành lập đơn vị này, nhưng sau này, phòng hợp tác kinh tế cách xa vạn dặm so với trong suy nghĩ của ông ta.

Ông ta thậm chí cũng vô lực để cho đơn vị này phát huy có tác dụng.

Ông ta nghe nói Trần Kinh hiện tại đảm nhiệm chủ nhiệm chức chủ nhiệm của phòng hợp tác kinh tế, ông ta đã cổ vũ rất lớn cho Trần Kinh.

Đương nhiên, loại cổ vũ này xem như là sự cố gắng, ông ta cũng biết việc này sẽ gây ra khó khăn lớn cho công việc của Trần Kinh.

Những lời nói của ông ta Trần Kinh nghe như là một lời an ủi, ý của Phương Lộ Bình chính là hy vọng Trần Kinh có thể thành thật dốc hết sức vào công việc của phòng hợp tác kinh tế, không có không gian phát huy tài hoa sẽ rơi vào ánh sáng mờ mịt.

Người trẻ tuổi, luôn có cơ hội.

Chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, nhất định sẽ có cơ hội đến.

Trần Kinh nghe những lời nói này của Phương Lộ Bình trong lòng không phải là không có tiếp thụ.

Theo ý tứ của Phương Lộ Bình, là Trần Kinh đã lăn lộn mấy năm ở Lĩnh Nam, nếu điều đến Bắc Kinh đi tìm vàng, lăn lộn ở Bắc Kinh, khi trở ra ngay lập tức sẽ không giống như trước.

Trần Kinh rất mẫn cảm với từ “lăn lộn” này. Hắn thực sự không muốn bản thân thực sự phải “lăn lộn”, hắn tin tưởng năng lực của mình, tin tường ý chí của mình, tin tưởng trí tuệ của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.