Trần Kinh tan ca về nhà, Diêm Danh đang giúp bố mẹ hái rau chuẩn bị nấu bữa tối.
Trần Kinh vừa về đến nơi, Chung Tú Quyên không cho Diêm Danh làm giúp nữa nói:
-Diêm Danh, cậu không phải là tìm Kinh Tử sao? Các cậu đi nói chuyện đi, tôi chuẩn bị bữa tối!
Diêm Danh liền bước tới trước mặt Trần Kinh, vẻ mặt tươi cười gọi:
-Kinh Tử!
Y lấy thuốc từ trong túi ra, đưa cho Trần Kinh một điếu, vội vàng lấy bật lửa ra châm cho Trần Kinh.
Trần Kinh chỉ chỉ ghế nói:
-Ngồi đi! Hôm nay sao lại rảnh đến đây thế này?
Diêm Danh cười hi hi nói:
-Lâu rồi không đến thăm cậu hai và mợ rồi, hôm nay đặc biệt đến thăm, đem cho cậu mợ hai thùng rượu lâu năm.
Trần Kinh liếc nhìn hai cái hộp dưới bàn trà, chẳng phải rượu nổi tiếng
gì, chính là rượu lâu năm đặc sắc mà người bản địa Sở Giang ủ, phương
pháp ủ loại rượu này nghe nói đã xin đăng kí độc quyền, rất nhiều cửa
hiệu rượu lâu năm nổi tiếng đều bỏ ra nhiều tiền để tìm người làm rượu
công nghệ như thế này nhưng mà không được.
Mà loại rượu này ở Sở Giang cũng là một thứ rất quý hiếm, rất nhiều
người cao tuổi thích uống, hai thùng rượu này trên thị trường giá cũng
phải vài nghìn, thỉnh thoảng còn có giá nhưng không bán, rất khó có
được.
Trần Kinh không nói lời nào, đứng dậy đi vào trong phòng lấy ra một cái hộp đựng một bộ vét nam ném cho Diêm Danh nói:
-Cái này anh cầm lấy mà dùng!
Diêm Danh cầm trên tay liếc nhìn một cái, tay run run, y là người biết
xem đồ, biết rằng cái này là hàng nhập khẩu từ Pháp, giá cả của nó trên
thị trường với thân phận của y thì không dám sờ đến, đây là thứ mà người có tiền mới chơi, mặc dù vài năm gần đây y có kiếm được chút tiền,
nhưng thưởng thức cái này thì vẫn chưa đủ, vẫn ở trong giai đoạn cả ngày cân nhắc xe, cân nhắc độ dày mỏng của dây chuyền vàng đeo trên cổ.
-Kinh Tử, cái này...
Trần Kinh nói:
-Cái này tôi không dùng được, anh cầm lấy mà dùng, người ta tặng tôi đấy!
Hộp quà này là quà mà hội liên hiệp công thương Đức Thủy tặng khi hắn
tiến tỉnh thành, hiện giờ toàn bộ con người Trần Kinh đã bị Phương Uyển
Kỳ ôm đồm, hắn thật sự không dùng đến cái này.
Diêm Danh cười hi hi nói:
-Vậy được. Tôi dùng những cái này, phẩm chất cũng tăng lên, sau này không còn ai nói tôi là ông chủ nhà quê nữa.
Diêm Danh nói chuyện, luôn có chút câu nệ và nịnh nọt.
Đây không phải là y giả vờ. Hiện giờ y vừa kính trọng lại vừa sợ Trần Kinh, nhiều hơn nữa là nịnh bợ và kinh hoảng.
Chuyện công trình Đức Thủy lần trước, mặc dù y cũng coi như bị lừa, nhưng Trần Kinh lần đó gặp phải rắc rối còn lớn hơn.
Mà trải nghiệm lần đó cũng cũng làm cho y ý thức được uy lực của binh quyền.
Lúc đó viện kiểm soát bắt Y, thẩm tra một đợt, y sợ đến mức mất hết thần hồn.
Y sai Hoàng Lệ cầm tiền đi tìm luật sư, đập nhiều tiền hơn nữa, luật sư
cũng không dám nhận vụ án này, dựa vào tình thế lúc đó, bất kể thế nào, y cũng không thoát nổi nạn lao ngục.
Nhưng sau đó, Trần Kinh làm chút hoạt động ở Đức Thủy, kết quả y được phóng thích vô tội.
Đến tận bây giờ y vẫn nhớ cái ngày được phóng thích, tên cảnh sát nghiêm khắc uy mãnh đã bắt y ngày hôm đó cười như phật Di Lặc, lại còn đưa
thuốc lá cho, lại còn vỗ vai, hơn nữa chủ động xin lỗi. Điều này làm
Diêm Danh thấy hãnh diện.
Sau khi Diêm Danh gặp chuyện không may, thân phận của y trong mắt mọi người xung quanh không giảm đi mà ngược lại tăng lên.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, y vẫn có thể nghênh ngang bước ra, điều này
không có quan hệ cứng rắn thì làm sao có thể? Mọi người đều xem trọng
hắn, và bôi cảnh sau lưng hắn cũng làm người ta kính trọng một cách thần bí.
-Thế nào? Năm nay thành tích hiệu quả tốt chứ?
Trần Kinh nói.
-Cũng không tệ lắm! Cũng không tệ lắm! Gần đây lại nhận thêm vài công
trình, trước đây tiền lưu động trong tay ít, không dám nhận dự án lớn,
mấy năm nay ngân hàng đồng ý cho vay vốn, tiền vốn tăng lên, công việc
cũng nhiều hơn.
Diêm Danh cười nói, y dừng một chút, nói, nói ra đây cũng là nhờ Kinh Tử giúp đỡ, nếu như không có tấm bảng này của anh, mấy giám đốc ngân hàng
có thèm nhìn tôi không?
Lưu Hắc Tử giống tôi, cũng một năm vay bao nhiêu tền như vậy, nhưng anh
ta một năm chỉ tính tiền trà nước cũng tốn bốn năm mươi vạn, một năm làm việc, lông nhiều thịt ít, ngày tháng trôi qua rất khó khăn!
Trần Kinh nói:
-Làm công trình cũng được, làm ăn buôn bán cũng được, quan trọng là phải làm ăn chân chính, đường đường chính chính hành sự! Nếu không nợ tiền
rồi, người ta sẽ coi thường anh, đúng rồi, A Triết đi theo ngươi thế nào rồi?
Diêm Danh gật đầu như gà mổ thóc, liên tục vân dạ nói:
-A Triết, cũng không tồi, nhưng tính cách anh ta qua lộ liễu, không ổn
trọng, có chút thành tích liền tỏ ra mình rất lợi hại, không hòa đồng
với đồng nghiệp.
Trong lòng Trần Kinh thấy hơi buồn cười, A Triết chính là Trân Triết, là con trai của Trần Chi đại bá, thích khoe khoang, bản thân hắn như vậy
sao lại không phải chứ?
Chỉ là mấy năm nay đụng phải đinh nhiều, tiếp xúc với nhiều người tài
giỏi, mới bắt đầu dần dần kiềm chế một chút, lời nói cử chỉ cũng ổn
trọng hơn một chút, so với năm đó đã khác rồi.
Diêm Danh lại nói:
-Vốn dĩ hôm nay A Triết cũng đến, tôi không cho anh ta đến, sợ anh gặp
anh ta lại không vui, hay là cho anh ta va chạm thêm vài năm nữa, tính
cách trưởng thành hơn một chút, rồi mới để anh ta tự lập.
Trần Kinh cười không nói, lấy một điếu thuốc từ trong túi quần ra chuẩn bị châm lửa, Diêm Danh đã vội đến bật lửa châm rồi.
Trần Kinh hít một hơi thuốc, Diêm Danh nói:
-Kinh Tử, cậu mợ làm việc cả đời, tuổi tác lớn như vậy rồi mà vẫn sống
trong căn nhà cũ này, người làm cháu chúng tôi cũng thấy có chút không
ổn. Gần đây Tây Thành có một khu chung cư, ở gần Sở Giang, phong cảnh
đẹp, môi trường tốt, tôi là mua một căn hộ ở đó, chuẩn bị đón cậu mợ đến ở...
Trần Kinh chau mày nói:
-Anh Danh, vấn đề cậu mợ anh, họ có con trai mà, nên là tôi nghĩ cách.
Anh không cần nghĩ những vấn đề này đâu, thời buổi này ai cũng kiếm tiền không dễ dàng gì, chuyện nhà ở không cần nhắc đến nữa.
Diêm Danh giẫm phải cái đinh này, sắc mặt rất lúng túng.
Trần Kinh nói tiếp:
-Anh đúng là tiền tiêu không hết, anh có thể làm một số việc có ý nghĩa, Lễ Hà có một số nơi nghèo khó, điều kiện giáo dục lạc hậu, cơ sở vật
chất hạ tầng thiếu thốn, anh có thể nghĩ cách đến đó quyên góp ít tiền,
làm cho điều kiện dạy học tốt hơn, cái này có ý nghĩa hơn nhiều so với
việc anh tặng nhà cho tôi.
Diêm Danh ngẩn người, chợt mỉm cười nói:
-Vậy cũng được, Lễ Hà là nơi mà Kinh Tử đã từng ở, ở đó có một số nơi điều kiện không tốt, tôi đồng ý quyên tiền.
Diêm Danh cũng là xuất thân nghèo khổ, dựa vào làm những việc nhỏ lẻ mà
lập nghiệp, làm đến vị trí ngày hôm nay, y dựa vào chính là một cái đầu
thông minh và tính toán giảo hoạt.
Đối với Diêm Danh mà nói, những cái gọi là phô trương lãng phí, đều là do thích thể diện, thích khoe khoang.
Kỳ thực nói về việc mua xe, dựa vào giá trị của y, mua một chiếc xe tầm trung, hàng Nhật hoặc Hàn cũng được rồi.
Y lại cố nghĩ cách có một chiếc BMW, mặc dù hàng cũ, nhưng lái ra đường cũng mát mặt, để mọi người đều thấy y phô trương.
Người như y, bảo y quyên tiền xóa đói giảm nghèo, không nghi ngờ gì đó chính là mơ mộng hão huyền.
Nhưng Trần Kinh đã mở miệng, y không dám trái lời, bảo quyên góp, vậy thì phải quyên một ít tiền rồi.
Hai người nói chuyện, Trần Chi Đống và Hoàng Lệ chuẩn bị bữa tối trong bếp, con bé Linh Nhi đến tìm cậu, nói muốn ăn thịt bò.
Con bé này mấy ngày trước đi cùng dì đến một nhà hàng Tây, ăn bit tết ăn đến nghiện luôn.
Mấy ngày trước Trần Kinh không về nhà, con bé tìm ông bà nội đòi bit
tết, hai ông bà già không hiểu cái này, hôm nay Trần Kinh về rồi, con bé tìm được mục tiêu bèn làm ầm lên đòi ăn món đó.
Trần Kinh còn chưa kịp làm công tác tư tưởng cho con bé.
Diêm Danh mở miệng nói:
-Linh Nhi, chú dẫn cháu đi ăn thịt bò được không?
Tiểu Linh Nhi không nói gì, mắt nhìn chằm chằm Trần Kinh, một lát sau nói:
-Không đi, cậu nói cháu không được tùy tiện nhận đồ của người khác.
Diêm Danh ngẩn người, vui vẻ nói:
-Linh Nhi thật là vừa làm người ta thích, lại còn nghe lời.
Y quay đầu nhìn về phía Trần Kinh nói:
-Kinh Tử, ở gần đây có một nhà hàng Tây cao cấp, mớI khai trương, món ăn Pháp làm cũng rất ngon. Linh Nhi muốn ăn bit tết, chúng ta đến đó ăn
một bữa đi.
Trần Kinh cười nói:
-Sao? Anh nhiều tiền quá tiêu không hết sao?
Diêm Danh đỏ mặt nói:
-Trẻ con muốn ăn, Linh Nhi của chúng ta lại ngoan như vậy, làm chú cũng phảI thương con bé chút?
-Vậy được! Đi ăn đi!Trần Kinh gật đầu, Diêm Danh thở phào nhẹ nhõm.
Linh Nhi thì vui mừng nhảy nhót, vui đến nỗi đột nhiên nhảy lên ôm eo Trần Kinh.
Vợ chồng Trần Chi Đống lại thấy hơi mất hứng, vừa mới làm xong đồ ăn,
lại nói không ăn nữa, muốn ra ngoài ăn, phô trương lãng phí như vậy, có
cần thiết không?
Tuy nhiên cuối cùng bọn họ cũng không lay chuyển được cháu ngoại bảo bối, chỉ còn cách đồng ý để bọn họ ra ngoài ăn.
Nhà hàng Tây cao cấp đúng là làm giống y như đúc, nhìn từ góc độ trang
trí, trang thiết bị cổ điển châu Âu, phòng ăn mời một nghệ sĩ đàn piano
đến chơi đàn, đèn trong phòng dịu dàng yên tĩnh, tràn ngập mùi vị bánh
mì, làm cho người ta cảm thấy thoải mái.
Trần Kinh dẫn Linh Nhi và Diêm Danh ngồi vào một chỗ, Diêm Danh bắt đầu giới thiệu cho hắn.
Nhà hàng Tây cao cấp thuộc tập đoàn khách sạn Âu Lãng, phía sau chuẩn bị xây dựng một khách sạn, định vị là năm sao, cũng là do tập đoàn khách
sạn Âu Lãng đầu tư, sau khi khách sạn này thành lập, có thể coi là khách sạn sang trọng nhất Sở Giang, so với khách sạn Vienna thì còn cao hơn
một bậc.
Trần Kinh vừa nghe đến tên tập đoàn khách sạn Âu Lãng liền cảm thấy quen quen, nhất thời không nhớ ra.
Sau khi mấy người ngồi xuống, gọi món, Trần Kinh gọi cho Linh Nhi món
bit tết tiêu đen, con bé vô cùng vui mừng, những người đứng xung quanh
nhìn vào, thèm đến chảy nước miếng.
Trần Kinh hỏi Diêm Danh tình hình khách sạn Âu Lãng, trong lúc nói chuyện, đột nhiên nghe tiếng cãi nhau ở bên cạnh.
Có một giọng quát to lên:
-Cái nhà hàng Tây này thế nào vậy? Ngươi xem món bit tết này, thịt bò rõ ràng hết hạn rồi. Giòi bọ đều có, các người nói xem bọn tôi phải ăn thế nào đây?
Rất nhanh liền có một người con gái hô to lên:
-Thực phẩm của Nhà hàng Tây cao cấp có vấn đề, thịt bò có bọ, mọi người phải cẩn thận đấy!
-Ba,Ba,
Đèn flash bật lên, sau đó có người nói mình là phóng viên, muốn phỏng
vấn gì đó, sau đó tổng giám đốc nahf hàng ra mặt, dù sao thì nhà hàng
Tây vốn dĩ yên tĩnh rất nhanh đã trở nên ồn ào.
Thực khách rồi loạn, có người đến vây quanh chỗ xảy ra chuyện, một lát sau liền xuất hiện phóng viên cầm mic giơ ra.
Trần Kinh nhíu mày, Diêm Danh ngượng ngùng nói:
-Kinh Tử, thật là ngại quá, sao lại thế này? Thật mất hứng!