Đây là lần đầu tiên Đường Mẫn tham gia một ván bài như thế này, có thể nhận thấy rõ ràng, anh ta có phần lúng túng.
Là Bí thư quận ủy quận Thanh Tú của Việt Châu, anh ta cũng là cán bộ cấp phó giám đốc sở chính thức, hơn nữa còn là phó giám đốc có thực quyền.
Chức vụ phó giám đốc sở này của anh ta tuy không có nhiều ảnh hưởng ở cấp Tỉnh ủy, nhưng ở Việt Châu mà nói, tiếng tăm của anh ta cũng không hề nhỏ.
Tại Việt Châu, mọi người đều gọi anh ta là “Bí thư suối nước nóng”.
Tại một thành phố lớn như Việt Châu, cuộc sống của những người bình thường vô cùng khó khăn.
Đường Mẫn phát hiện được điểm này, liền tập trung phát triển ngành du lịch tại Thanh Tú, khai thác các dự án du lịch như xây dựng trung tâm suối nước nóng, dịch vụ du lịch Việt Châu, tham quan công viên kỷ niệm Việt Châu, rừng lá đỏ Việt Châu, đều xuất phát từ ý tưởng của Đường Mẫn.
Nếu nghĩ theo hướng này, quận Thanh Tú tuy là một quận khá hẻo lánh, nhưng tiềm lực phát triển cũng tương đối mạnh.
Hướng suy nghĩ của Đường Mẫn là làm tốt cả hai mảng môi trường tự nhiên và môi trường con người của quận Thanh Tú, sau đó cố gắng đề xuất với chính quyền về vấn đề cải tạo giao thông thành phố.
Sắp tới, Thanh Tú sẽ khai thông đường tàu điện ngầm trong thành phố.
Cũng vì vậy giá đất ở Thanh Tú tăng vọt, rất nhiều công ty bất động sản cao cấp đều nhắm vào môi trường dân cư béo bở của quận Thanh Tú, ngành kinh doanh bất động sản của Thanh Tú cũng dần trở nên sôi động.
Chính nhờ vào những hướng phát triển mới này, Đường Mẫn đã thu được rất nhiều tiếng tăm trên chính đàn Việt Châu.
Trong bộ máy chính quyền quận huyện của Việt Châu, số người ủng hộ Đường Mẫn vào vị trí ủy viên thường vụ là cao nhất.
Có thể trong tương lai không xa, Đường Mẫn sẽ tiến thêm một bước nữa, trở Thành ủy viên thương vụ Thành ủy Việt Châu, trở thành người có ảnh hưởng lớn tới Việt Châu.
Tuy nhiên, cho dù Đường Mẫn ngoài kia có oai phong thế nào, nhưng trong gian phòng nhỏ này, anh ta cũng đang ngồi ở vị trí thấp nhất, biểu hiện của anh ta cũng khá câu nệ.
Đây không phải lần đầu Trần Kinh chơi bài với Chu Tử Binh, vì vậy lúc này hắn tỏ ra rất thoải mái, còn không ngại nói đùa với ông.
Hoàng Hoành Viễn cũng khỏi phải nói, hễ vào ván bài ông ta lại có chút gì đó điên cuồng, chơi rất chuyên tâm.
Chỉ có Đường Mẫn tinh thần nặng nề, có vẻ rất thiếu tự tin.
Mới đánh được khoảng ba tiếng, Đường Mẫn đã thua gần hai vạn tệ, Trần Kinh cũng thấy Chu Tử Binh đang nhíu mày.
Ông ta ho khan một tiếng rồi nói:
- Bí thư Đường, anh phải lấy lại tinh thần đi chứ, hay là chúng ta đổi vị trí cho nhau đi? Tình trạng này của anh đúng là không được!
Đường Mẫn cười ngượng ngập, Trần Kinh đã đứng dậy khỏi chỗ của mình.
- Đổi đi, đổi đi, chỗ của tôi cũng khá đỏ đấy, anh phải cố thêm chút nữa, phải học được lùi một bước để đánh trả đối phương!
Trần Kinh nói.
Đường Mẫn hoàn toàn không ngốc, Trần Kinh nói những lời này, anh ta liền nhận ra hôm nay mình đã quá câu nệ rồi, Chủ tịch tỉnh Chu có thể không hài lòng cho lắm.
Đánh bài cùng lãnh đạo, anh ta quả thực không dám tung hết thực lực, trước đó Hoàng Hoành Viễn lại cũng không nói gì với anh ta.
Lúc này thấy được tình hình đã trở nên bất thường, anh ta cũng có phần không chắc chắn về tính tình Chu Tử Binh.
Vừa hay Trần Kinh thúc cho anh ta một cái, khiến anh ta hiểu ra vấn đề.
Đổi vị trí, rồi lại đánh thêm hơn một tiếng đồng hồ nữa, anh ta dần dần bắt đầu thu lại được số tiền đã thua, sắc mặt của Chu Tử Binh cũng khá hơn rất nhiều.
Ván bài kéo dài tới hơn hai giờ sáng, sau khi kết thúc, Trần Kinh ra khỏi trung tâm suối nước nóng.
Đường Mẫn tiến lại từ một dãy hành lang hẹp, hai tay bắt lấy tay Trần Kinh, nói:
- Chủ nhiệm Trần, nghĩa khí của cậu quả thực khiến tôi vô cùng cảm động, hôm nay thật cảm ơn cậu, cảm ơn cậu rất nhiều!
Trần Kinh cười đáp:
- Cảm ơn gì chứ, đánh bài cùng lãnh đạo cũng là chuyện cực khổ, chúng ta chẳng phải đều đang trong quá trình gọt giũa sao?
Đường Mẫn cười lớn, nói:
- Chủ nhiệm Trần, trước mặt anh, tôi chỉ là kẻ hiểu biết nông cạn, sau này vẫn phải nhờ cậy anh chỉ bảo. Vừa rồi tôi mới kêu thư ký gửi dưới xe của anh một ít đặc sản, cũng là chút lòng thành của tôi, anh nhất định không được từ chối đâu đấy!
Trần Kinh giật mình, nói:
- Bí thư Đường, anh đây là…
Đường Mẫn ngắt lời hắn, nói:
- Chủ nhiệm Trần, anh nể mặt tôi thì vui lòng nhận lấy, tôi coi anh là lãnh đạo, là bạn hữu, chút đồ này cũng không vi phạm kỷ luật gì đâu, anh cứ yên tâm!
Hai người nói chuyện thêm vài phút, sau đó Trần Kinh ra bãi đỗ xe.
Lái xe mở cốp, Trần Kinh ấn nhẹ tay, rồi hắn đóng cốp xe lại.
Đường Mẫn chủ động có lòng, tặng chút tình cảm hắn không từ chối được đành nhận lấy.
Nhiều bạn hữu thêm đường đi, những mối quan hệ như thế này sau này nhất định sẽ hữu dụng.
…
Sáng sớm hôm sau, Trần Kinh đã vội gọi điện cho Lý Thanh Hương và Diêu Quân Huy.
Trần Kinh truyền đạt lại thái độ của Chu Tử Binh cho hai người họ, cả hai người đều vô cùng vui mừng.
Đặc biệt là Diêu Quân Huy, anh ta cười lớn, nói:
- Trần lão đệ, vẫn là cậu lắm mưu nhiều kế, tôi xưa nay không phục ai, nhưng lần này thì thật sự phục cậu đấy. Tốt quá rồi, có được biểu hiện này của chủ tịch Chu, dự án này của chúng ta cuối cùng cũng có hy vọng rồi!
Tôi sẽ lập tức sắp xếp tới Việt Châu, phải tiếp ai tiếp người đó, huynh đệ chúng ta cũng nên chạm ly chúc mừng nhau mới được!
Thái độ của Diêu Quân Huy chuyển ngược một trăm tám mươi độ, điều này cũng nằm trong dự liệu của Trần Kinh.
Khoảng thời gian trước Diêu Quân Huy đã có ý định bỏ cuộc giữa chừng, Trần Kinh liền âm thầm chuẩn bị nhiều mặt.
Nếu như Nam Cảng quả thực không tích cực, Hoàng Hoành Viễn có câu này rất hay, đầu tư vào đâu mà chẳng là đầu tư, thông thương hợp tác với Hải Sơn cũng không tệ, không có Nam Cảng, dự án vẫn có thể vận hành như thường.
Trần Kinh với kế hoạch nhiều mặt của mình, bằng những thủ đoạn rất khéo léo khiến Diêu Quân Huy nhận thấy được.
Hiện nay, dự án vừa lóe lên chút hy vọng, anh ta sao có thể không vội vàng chạy lên tỉnh cho được.
Diêu Quân Huy nhiệt tình như vậy, Trần Kinh liền cẩn thận nhắc nhở:
- Bí thư Diêu, không nên vội vã như vậy. Quyết định chính thức về dự án vẫn phải thông qua trình tự của hội nghị thường vụ. Cứ đợi hội nghị thường vụ có kết luận rồi chúng ta sẽ tiến hành tiếp, hành động ngay lúc này có hơi sớm đấy!
- Ồ, đúng! Đúng rồi! Tôi cũng hồ đồ rồi! Dù sao chủ tịch Chu cũng đã có thái độ rõ ràng như vậy rồi, mọi việc về cơ bản cũng chắc như đinh đóng cột rồi. Tôi lập tức tổ chức hội nghị chuyên môn, bắt đầu công tác chuẩn bị thực thi dự án. Một khi đã phê duyệt thành công, chúng ta phải cố gắng hết sức mình để có thể đưa hạng mục lên ngựa sớn nhất có thể!
Trần Kinh cười thản nhiên đáp:
- Vậy thì Bí thư Diêu phải vất vả rồi! Thái độ của chủ tịch Chu rất có sức nặng, chúng ta cũng không thể để ông ấy mất mặt được!
Ngược lại với sự kích động của Diêu Quân Huy, Lý Thanh Hương bình tĩnh hơn rất nhiều, bà nói:
- Thái độ của Chủ tịch Chu rất có sức cổ vũ đối với chúng ta, phải nói lần này quá lợi cho lão Diêu của Nam Cảng rồi. Trên con đường làm ăn cần phải có ý chí kiên định, gió chiều nào theo chiều ấy như anh ta thật khiến người ta cảm thấy khó chịu. Dù sao nói tóm lại thì Trần Kinh cậu cũng đã phát huy được khả năng cao nhất rồi.
Chúng ta đều là cán bộ đi lên từ Hải Sơn, sự tín nhiệm và ăn ý với nhau người ngoài không thể so sánh được, có thể có được kết quả như thế này, tôi cảm thấy rất vui!
Trần Kinh nghe những lời này của Lý Thanh Hương, bỗng cảm thấy khá buồn cười.
Lý Thanh Hương cũng chẳng mạnh hơn Diêu Quân Huy được bao nhiêu, gặp phải khó khăn cũng đều lui về phía sau đó thôi.
Nếu như không phải khoảng thời gian đầu Trần Kinh tìm bà ta nói chuyện trước, nói rõ với bà ta tình hình hiện nay như tên đã lên dây cung không bắn không được, không chừng bà ta còn lùi nhanh hơn cả Diêu Quân Huy ấy chứ.
Dẫu sao, mọi việc lúc này cũng đều đã có kết luận, Lý Thanh Hương bà là kẻ kiên trì, nên hoàn toàn có tư cách hoa chân múa tay với Diêu Quân Huy.
Dự án được chắc chắn, lập tức cần địa phương phối hợp quy hoạch đất.
Trần Kinh và Lý Thanh Hương nói chuyện thêm một lúc, Lý Thanh Hương cũng trả lời rõ ràng lại cho Trần Kinh, vấn đề quy hoạch ở Hải Sơn, tuyệt đối không được để Nam Cảng vượt mặt, nhất định phải hoàn thành quy hoạch đầu tiên.
...
Tỉnh ủy.
Trước kỳ hội nghị thường vụ, Mạc Chính triệu tập một buổi hội ý cuối cùng để lấy ý kiến của các vị lãnh đạo chủ chốt.
Buổi hội ý này chính là bước chuẩn bị cho hội nghị thường vụ, đưa mọi vấn đề cần thảo luận lên trước buổi hội ý, cuối cùng thống nhất lại ý kiến, để đảm bảo hiệu suất của hội nghị thường vụ.
Đây chính là thói quen của Mạc Chính.
Trước khi buổi hội ý bắt đầu, phó Bí thư Tỉnh ủy Hạ Quân có ghé qua văn phòng của Mạc Chính.
Mạc Chính đang phê duyệt tài liệu, ông đưa mắt nhìn Hạ Quân, đặt chiếc bút trong tay xuống rồi nói:
- Lão Hạ, có chuyện gì thế? Trước giờ không có chuyện có bao giờ anh tới điện Tam Bảo đâu!
Hạ Quân cười cười, ngồi xuống chiếc ghế đối diện Mạc Chính, đáp:
- Về chuyện của Hoàn Thành, giờ tôi càng nghĩ lại càng thấy thiếu tự tin, tôi vẫn là kiên trì thế này, bộ máy lãnh đạo Hoàn Thành cần phải có một số điều chỉnh thích đáng!
Mạc Chính nhíu may, nói:
- Lần trước chúng ta có tiến hành cuộc thảo luận phạm vi nhỏ về vấn đề này, mọi người tranh luận khá gay gắt. Đã vậy, lát nữa chúng ta có nên lại đưa vấn đề này ra thảo luận không?
Hạ Quân đáp:
- Theo tình hình phản hồi của Ủy ban kỷ luật của chúng tôi, hiện tượng vi phạm kỷ luật tại Hoàn Thành là rất nghiêm trọng, Nhạc Vân Tùng vẫn chưa khống chế được toàn bộ cục diện. Chúng ta nhất định phải tạo thêm điều kiện thuận lợi cho ông ta, để ông ta có thể nhanh chóng không chế được cục diện này. Trước đó, tôi thấy nếu chúng ta tiến hành điều chỉnh bộ máy lãnh đạo Hoàn Thành thì cũng có hơi màu mè quá.
Những cán bộ chúng tôi điều tới Hoàn Thành đều có năng lực, nhưng rồng mạnh cũng khó lòng địch được rắn độc, một số cán bộ của chúng ta tại Hoàn Thành đã phải đợi quá lâu rồi…
Mạc Chính trầm ngâm không nói gì.
Thời gian ông tới nắm quyền ở Lĩnh Nam cũng chưa lâu, nhưng do thân phận đặc biệt, hiện nay có thể nói ông là vị lãnh đạo hoàn toàn xứng đáng của Lĩnh Nam.
Mạc Chính có ấn tượng không tệ với Hạ Quân.
Năng lực công tác của Hạ Quân xuất sắc, suy xét vấn đề thấu đáo, rất giỏi trong việc hợp tác với lãnh đạo, có thể lĩnh hội rất tốt những ý đồ của ông.
Chuyện của Hoàn Thành hiện nay do Hạ Quân phụ trách, về cơ bản ông hoàn toàn hài lòng.
- Cứ thử nói ra suy nghĩ của anh xem! Tôi biết anh chắc chắn đã có chủ định rồi!
Mạc Chính nói.
Hạ Quân cười ngượng ngùng, đáp:
- Suy nghĩ của tôi chỉ đơn giản thế này, bộ máy Hoàn Thành cần phải tiến hành điều chỉnh, ngoài bộ máy thường vụ ra, bộ máy chính quyền và bộ máy cấu thành nhân viên cũng cần phải điều chỉnh. Về hệ thống chính trị và pháp luật, tôi đề nghị nên cử xuống một bộ máy có năng lực tốt, lật ngược lại cục diện hệ thống chính trị pháp luật hỗn loạn trước mắt.
Ngoài ra, để triệt tiêu những ảnh hưởng tiêu cực của Hoàn Thành, chúng ta cũng cần có hành động mới trên phương diện xây dựng đầu tư và cải cách kinh tế.
Gần đây tôi đang nghiên cứu dự án khu công nghệ cao hợp tác giữa Hải Sơn và Nam Cảng đang được chuẩn bị, dự án này bọn họ đã bỏ ra khá nhiều công sức, rất thiết thực với yêu cầu phát triển thực tế tại hai khu vực.
Dự án này có đặc điểm, ưu thế rất rõ ràng, tính khả thi cao, đã thông qua chuyên gia kiểm tra đánh giá.
Đây là một dự án lớn, nhưng nếu phân bước để thực thi, cũng có thể xem là con đường tốt để thay đổi phương thức phát triển kinh tế…
Hạ Quân vừa thay đổi chủ đề, nhắc tới dự án khu công nghệ cao, Mạc Chính liền cau mày.
Trầm ngâm một lúc, ông mới cất lời:
- Các anh đều cho rằng dự án này hay à? Rót xuống nguồn đầu tư lớn như vậy, có phải chúng ta đang đi ngược lại tinh thần của trung ương không?
Hạ Quân đáp:
- Bí thư, về dự án này, tôi thấy hoàn toàn phù hợp với tinh thần trong văn kiện có liên quan của trung ương. Kinh tế Lĩnh Nam chúng ta đang đối mặt với tình hình nâng cấp và chuyển đổi hình thức sản nghiệp, điều này đối với chúng ta mà nói là một cuộc khảo nghiệm vô cùng quan trọng. Vào thời điểm này, chúng ta không khiến cấp dưới tin tưởng, tất sẽ khiến việc triển khai công tác gặp phải khó khăn.
Dự án khu công nghệ cao này trên thực tế là phục vụ cho công tác chuyển đổi hình thức và nâng cấp sản nghiệp. Đây cũng là một loại hình thăm dò, hay cao hơn là một loại hình cách tân.
Dự án có tính mạo hiểm, nhưng tính mạo hiểm của dự án hoàn toàn có thể khống chế được.
Chỉ cần chúng ta cẩn trọng trong khâu quản lý, dự án này nhất định có thể đạt được thành công lớn!
(còn tiếp)
DG: dulactieu ^^