Phòng giám sát cán bộ ban tổ chức tỉnh ủy tổ chức hội nghị.
Trong hội nghị thì Trần Kinh đã thông báo, phòng giám sát cán bộ chính
thức thành lập phòng 4, nhiệm vụ chủ yếu của phòng 4 giám sát đó là phụ
trách việc hoạt động và tiếp nhận ý kiến từ trang web của phòng giám sát ở vùng Sở Giang, mở rộng trang web giám sát, đẩy mạnh việc tin tức hóa
những công việc của ban giám sát.
Trưởng phòng của phòng giám sát 4 là Biên Thạc Lâm, tạm thời có bốn thư
ký, trong đó chỉ có hai người chính thức và chưa có phó phòng.
Những lời nói hân hoan của Trần Kinh trong hội nghị về việc thành lập
phòng 4 và rất kỳ vọng vào triển vọng phát triển trong tương lai của nó.
Hắn nói, tin tức hóa là một khái niệm hoàn toàn mới, hơn nữa đây là lần
đầu tiên thành lập một trang web báo cáo về tình hình giám sát và phòng
giám sát được lấy ra làm thí điểm cho dự án tin tức hóa lần này.
Hơn nữa cứ theo ý như vậy mà nói thì phòng 4 mới thành lập của phòng
giám sát đều là vùng thí điểm, toàn bộ cơ quan đều nhìn vào phòng 4 này, cho nên phòng 4 này làm việc chỉ có thể đạt hiệu quả cao, không được
xảy ra sai xót gì.
Trần Kinh yêu cầu các phòng khác phải tích cực hợp tác giúp đỡ phòng 4
này, phòng 4 này dưới sự lãnh đạo của trưởng phòng Biên Thạc Lâm cũng
phải làm việc chăm chỉ, nhanh chóng đưa ra bài học kinh nghiệm, để con
đường tin tức hóa được thuận lợi.
Sau khi hội nghị kết thúc, một nhóm người vây quanh Biên Thạc Lâm ôn ào
mời anh ta đi ăn, tính cách của Biên Thạc Lâm rất thoải mái, anh ta khua tay nói:
-Được rồi, chúng ta sẽ đi ăn cá ở nhà hàng Tam Giang Ngư, tất cả các
lãnh đạo đều phải đi, họ mà không đi thì chúng ta uống rượu còn có mục
đích gì nữa?
Trần Kinh tỏ rõ thái độ đồng tình của mình, nhìn thái độ của Trần Kinh
thì ba vị cục phó Triệu An Sơn và Tống Vĩnh Bình, Phó Thiếu Hoa chắc
chắn sẽ đi rồi.
Trong đó Tống Vĩnh Bình coi như là đã lui về sau rồi.
Năm ngoái anh ta đã phải phẫu thuật ung thư trực tràng. Giờ vẫn đang
trong thời gian phục hồi, bình thường cũng không làm việc đúng giờ. Trần Kinh cũng không xếp công việc gì cho anh ta, chỉ phải tham gia hội nghị quan trọng của các phòng ban, còn những lúc khác thì không thấy bóng
của anh ta đâu.
Hắn cũng đã đồng ý tham gia bữa tiệc đó, thì những người khác còn có thể nói gì được nữa?
Vì vậy tất cả nhân viên của phòng giám sát tan sở đều đi đến đó.
Tam Giang Ngư Quản là một nhà hàng nổi tiếng với các món về cá, có danh
tiếng cả trăm năm nay rồi, thực ra cái nhà hàng này là những gì còn lại
của việc cải tổ quốc doanh ở Sở Thành.
Khách sạn Sở Giang đã đổi mới rất nhiều, bây giờ khách sạn chia thành hai khu, một khu là phòng ở, còn một khu vực ẩm thực.
Từ khi khu vực ẩm thực được tách ra khỏi khách sạn Sở Giang. Đổi tên
thành nhà hàng Tam Giang Ngư, hiện tại vẫn là nhà hàng quốc doanh, đặc
sản của nhà hàng chính là món cá, ở Sở Giang rất là nổi tiếng.
Biên Thạc Lâm rất hào phóng, anh ta đã đặt một phòng rất là to, tất cả
mọi người trong cơ quan sẽ ngồi quanh một cái bàn dài, tuy là hơi chặt
một chút nhưng rất náo nhiệt.
Một điểm đặc biệt nhất của nhà hàng này đó là mỗi nhân viên phục vụ đều
đội một cái mũ hình con cá trên đầu, mặc một bộ sườn xám rất lóng lánh,
một nhóm những cô gái trẻ mặc như vậy đứng ở trong nhà hàng rất là bắt
mắt, khiến khung cảnh cũng rất đẹp.
Duy có một điều khiến cho mọi người cảm thấy không thích lắm đó là khả năng cách âm của các phòng ăn ở đây quá kém.
Buổi tối, người ăn cơm ở đây chặt kín, rất là ồn, nhưng cái cảm giác đó
lại là cảm giác cần có khi ăn một món ăn đặc biệt, đồ ăn Trung Quốc khi
ăn cần phải náo nhiệt, ồn ào, dù là uống rượu thì cũng phải có cái không khí náo nhiệt đó.
Cô gái trẻ cầm trên tay menu gọi món hình con cá tiến lại gần cười và nói:
-Ông chủ nào sẽ gọi thức ăn ạ?
Nhân viên mới của phòng 4 là Cung Na bình thường rất hoạt bát, lại là con gái, cô ta giơ tay lên nói:
-Em gái, đây không phải là ông chủ!
Cô ta chỉ tay về phía Trần Kinh nói:
-Đây là trưởng phòng Trần, tất nhiên là do anh ấy chọn món rồi!
Cô gái đó nghe thấy vậy liền sửa ngay lời lúc nãy:
-Lãnh đạo! Rất hoan nghênh ngài!
Biên Thạc Lâm liền cười và nói:
-Cô nên hoan nghênh trưởng phòng của chúng tôi, trưởng phòng của chúng
tôi đến đây có thể nói là vinh dự lớn cho nhà hàng các cô rồi!
Trần Kinh liên tục khua tay và nói:
-Gọi thức ăn đâu phải nhiệm vụ của tôi, Phó phòng Triệu, việc này nhường cho anh đấy!
Triệu An Sơn lắc đầu nói:
-Bàn ăn của chúng ta nhiều người trẻ hơn, tôi thế nào cũng được, theo ý của những người trẻ vậy!
Cung Na hướng về phía cô gái phục vụ nói:
-Ai zô! Thế nào giờ? Nhìn thấy vị lãnh đạo đẹp trai của chúng tôi lo
lắng rồi đúng không? Chị nói cho em biết, em phải chủ động đứng bên cạnh của lãnh đạo, thì cục trưởng của bọn chị cũng sẽ không làm em mất mặt
đâu, chẳng nhẽ lại không gọi món?
Cô gái trẻ mặt đỏ lên, trên mặt như có hai đám mây đỏ vậy, nhưng cô vẫn tỏ ra tự nhiên và đi về phía Trần Kinh đứng!
Trương Ái Hoa trêu:
-Em xem, em xem, tiểu Cung, em vừa nhắc nhở, cô gái đã chủ động ngay rồi kìa! Trưởng phòng, chả nhẽ anh lại không nhiệt tình một chút sao, anh
phải chịu trách nhiệm với sự chủ động của cô gái đó rồi!
Tất cả người trong phòng cười ầm lên khiến cô gái đỏ bừng mặt.
Nhưng mắt của cô gái vẫn nhìn Trần Kinh.
Cô làm việc ở nhà hàng, một ngày gặp không biết là bao nhiêu người khác
nhau, ông chủ có, cán bộ có, đủ các tầng lớp trong xã hội, nhưng một
người còn trẻ mà đã thành tích, nhìn cũng bắt mắt như Trần Kinh thì rất
hiếm gặp.
Mặt cô ta đỏ bừng, trong lòng cũng có đôi phần vui thích.
Trần Kinh mở menu ra, xem xét kĩ tên các món ăn sau đó nói:
-Khó mà có thể vừa ý của tất cả mọi người được, chúng ta mỗi người gọi một món, tôi gọi cá tiêu cay Sơn Hồ!
Hắn đưa menu cho Triệu An Sơn, Triệu An Sơn nhìn qua và gọi:
-Cho tôi món cá om đuôi đỏ nhé!
Cứ vậy từng người chọn món, lãnh đạo thì từng người chọn một món, sau đó những người còn lại thì thỏa thuận với nhau chọn vài món rau, có người
to tiếng lên bảo Biên Thạc Lâm đi lấy rượu.
Mọi người đều bảo hôm nay Biên Thạc Lâm thăng chức, rượu cũng phải là
loại cao lương của Sở Thành này, nếu rượu kém quá thì các vị lãnh đạo
làm sao mà uống?
Biên Thạc Lâm hơi choáng, một bình rượu cao lương hơn ba trăm tệ, ở đây
mấy chục người, ít nhất tiền rượu cũng bốn năm nghìn tệ mới đủ?
Tuy gia đình anh ta cũng giàu có, cũng có thể nói là quan lớn, nhưng
Biên Kỳ bình thường quản rất chặt, không bao giờ để anh ta tiêu hoang
phí cả.
Tiền lương của anh ta thì cũng chỉ có một ít, người trẻ thường tiêu tiền rộng rãi, bây giờ còn có bao nhiêu tiền để mời khách đây?
Vì cái việc mời mọi người đi ăn ngày hôm nay, anh ta đã chuẩn bị ba nghìn tệ, nhưng với tình hình hiện nay, có vẻ là không đủ!
Từ bên hông Trần Kinh lấy chìa khóa đưa cho Biên Thạc Lâm và nói:
-Phía sau xe tôi có hai chai rượu, chắc chắn là ngon hơn loại rượu cao lương của Sở Thành rồi, chúng ta cùng thưởng thức xem!
Biên Thạc Lâm đỏ mặt nói:
-Trưởng phòng…đây…
-Bảo cậu đi thì cậu cứ đi đi, còn ở đấy nói gì nữa, chỗ rượu này coi như tôi cho cậu mượn, ngày mai phải trả tôi ngay, đây là rượu tôi dùng tiền để mua đó!
Trần Kinh nói.
Biên Thạc Lâm nghe Trần Kinh nói vậy, anh ta hồ hởi cầm chìa khóa, vội vàng đi lấy rượu.
Rượu là đi mượn, không cần bỏ tiền ra mua, làm sao mà anh ta không vui cho được?
Mỗi năm bố của anh ta Biên Kỳ nhận không biết bao nhiều chai rượu, trở về anh ta có thể trả Trần Kinh gấp đôi.
Có rượu có thức ăn, bắt đầu bữa ăn tinh thần của mọi người đều lên cao,
trừ Tống Vĩnh Bình ra thì trước mặt tất cả mọi người đều có chén rượu.
Cung Na mới tốt nghiệp đại học, còn rất là cảm tính, ở nơi làm việc cô ta đối với Trần Kinh cũng có chút sùng bái.
Trong lúc mọi người ồn ào, cô ta chủ động mời Trần Kinh uống rượu, Biên Thạc Lâm ngồi bên cạnh liền nói:
-Trưởng phòng Trần, mỹ nhân của phòng chúng tôi mời rượu anh kìa, anh
phải nể mặt uống nhiều vào đó, mọi người nói có phải không?
Cung Na có chút ngượng ngùng cầm chén rượu uống một hơi hết, mọi người vỗ tay cổ vũ, Trương Ái Hoa nói:
-Người ta đều nói uống bao nhiêu rượu thì tình cảm bấy nhiêu, tiểu Cung
nhà chúng tôi đã uống cạn, tình cảm sâu đậm như biển vậy!
Trần Kinh cầm chén rượu nhăn mày, chỉ có thể uống cạn!
Mọi người lại vỗ tay, một vài đồng nghiệp nữ mời rượu Trần Kinh trước đó liền không vừa ý nói:
-Trưởng phòng thiên vị, tiểu Cung mời rượu anh liền uống hết, bọn em mời thì anh tùy ý!
Trần Kinh ợ một hơi nói:
-Không thể nói như vậy được,phòng 4 mới thành lập, tiểu Cung của chúng
ta là cô gái duy nhất ở đó, tôi không cổ vũ cô ấy thì ai cổ vũ đây?
Cung Na khẽ cười nói:
-Phòng giám sát chúng ta có một người trẻ tuổi, tài năng như trưởng
phòng Trần làm lãnh đạo, chúng ta nhất định làm ra được kỳ tích trong
công việc!
Cung Na nói xong, tất cả mọi người đều vỗ tay tán thưởng, vì vậy làm cho không khí của buổi tiệc càng náo nhiệt.
Trần Kinh vào phòng giám sát này chưa lâu, nhưng hắn đã mang đến rất nhiều tư tưởng mới cho nơi này.
Cán bộ ở phòng giám sát chủ yếu là bốn mươi tuổi trở xuống, trước đây
mọi người làm việc gì cũng không quyết đoán, bất kể hành động nào cũng
phải nghe chỉ thị của lãnh đạo trước, sau đó thận trọng đi làm việc.
Đôi lúc mọi người cảm thấy việc của mình như đi ngang qua sân khấu thôi, trong lòng lãnh đạo đã có chủ ý, thì cái người đi qua sân khấu thì có
là gì?
Nhưng từ khi Trần Kinh đến, những vụ án hắn xử đều rất công bằng và hợp lý.
Áp lực từ những lãnh đạo ở trên, hắn ta đều gánh hết, còn những người ở dưới phá án thế nào đều phải làm theo luật hết.
Từ lúc đó, phòng giám sát rất là oai phong, không lo sợ gì các vị lãnh
đạo ở trên, phòng giám sát điều tra đều theo luật pháp hết, muốn mang bè phái ra để dọa hay muốn là có sự đặc biệt, thì hậu quả đều rất nghiêm
trọng!
Hơn nữa, sau khi phá được một vài vụ án thì uy danh của phòng giám sát
nhanh chóng được lan truyền và có chỗ đứng trong mọi người.
Mà ở trong cơ quan, người khác nhìn những người ở trong phòng giám sát bằng những con mắt khác nhau.
Rất nhiều đồng nghiệp cảm nhận được sự ngưỡng mộ và tôn trọng trong ánh
mắt của người khác, khi nhắc tới phòng giám sát, đầu tiên mọi người đều
nghĩ tới những người rất là oai phong ở đây, tất cả các bí thư huyện ủy
đều bị họ những thành viên ở phòng này làm cho đỏ mặt!
Những thay đổi này đều do Trần Kinh mang lại cho phòng giám sát, vì vậy
những người ở trong phòng này đặc biệt là những người trẻ, ai là không
ủng hộ hắn ta?
Ngay lúc mà mọi người uống rượu cao hứng nhất, ngoài phòng có người đập cửa!
Tất cả mọi người đều im lặng, phục vụ liền chạy ra mở cửa.
Ngoài cửa một nguời trẻ tuổi ăn mặc trang điểm rất là thời trang.
Người trẻ tuổi trong miệng ngậm một cái ngọc khê, liếc mắt nhìn tất cả mọi người, cười nói:
-Tôi tự hỏi tại sao lại có nhiều người ồn ào như vậy! Hóa ra là tên ngốc họ Biên được thăng chức! Tên ngốc họ Biên kia, thăng chức gì rồi, oai
phong quá, náo nhiệt như đám tang của mẹ anh ta vậy!
Biên Thạc Lâm mặt tái nhợt, đi đến trước mặt người đó và nói:
-Trần Lâm, cậu muốn gì? Cậu không nên ở đây mà bới móc nữa, hôm nay không có việc của cậu!
Người trẻ tuổi đó cười to và nói:
-Tôi đến đây chúc mừng cho anh, sao nào? Anh không hoan nghênh tôi!
Nhiều người như vậy không thể giữ tôi ở lại chung vui sao, Trần Lâm tôi
không nên tới?
Phó Thiếu Hoa biết rõ mọi chuyện quay sang nói vào tai Trần Kinh:
-Trưởng phòng, tên tiểu tử này là công tử của Phó chủ tịch ủy ban nhân
dân, là một tên không hiểu chuyện, rất thích gây sự, lần này đến chắc
chắn là lại muốn gây sự rồi!