Quan Sách

Chương 865: Chương 865: Thẹn quá hóa giận!




Trần Kinh liên tiếp nhận được hai cuộc điện thoại.

Một cuộc điện thoại là do chú ba Phương Lộ Bình gọi tới, Phương Lộ Bình nói:

-Kinh tử, ở Lĩnh Nam đã phải chịu nhiều vất vả! Gặp phải việc gì không nên tự mình gánh vác tất cả, có thể nói chuyện với những người đi trước. Trong khi làm việc sẽ gặp nhiều khó khăn, có trăm ngàn cách để giải quyết khó khăn.

Phải học cách giải quyết vấn đề một cách chính xác nhất, điểm này cháu cần phải học nhiều hơn!

Trần Kinh mới nghe câu này của Phương Lộ Bình hắn đã hiểu ngay, mọi người đã biết những việc xảy ra quanh hắn gần đây ở Lĩnh Nam. Trong việc xử lý các vấn đề ở Ban hợp tác kinh tế, Trần Kinh hơi dựa vào cảm tính, khiến cho cục diện trở lên căng thẳng, Phương Lộ Bình biết việc này, xem ra đã không thể làm ngơ được.

Trần Kinh ngượng ngùng nói với Phương Lộ Bình rằng:

-Chú ba, hoàn cảnh ở Lĩnh Nam trước mắt là như vậy, cháu mới nhận chức ở Ban hợp tác kinh tế, không biết là như thế nào, công việc nhất định phải phát triển. Không có cách nào để phát triển công việc, thì xem như lần nhận chức này của cháu thất bại, sẽ phụ lòng tin của rất nhiều người!

Phương Lộ Bình cười nhạt nói:

-Cháu nghĩ thế nào không quan trọng. Có một số việc cháu làm thì cũng làm rồi, nhưng chú chỉ hi vọng sau này cháu phải biết chấp nhận những lời phê bình góp ý của người khác. Suy nghĩ sâu sắc hơn một chút, phải học cách nhìn xa trông rộng, không nên cứ để nước tới chân mới nhảy.

Còn cuộc điện thoại thứ hai Trần Kinh nhận được là của Bí thư Sa.

Quan điểm của Bí thư Sa và Phương Lộ Bình hoàn toàn khác nhau.

Trần Kinh nhận điện thoại, ông ta không thèm để ý tới sự ngạc nhiên của Trần Kinh, lập tức nói luôn:

-Trần Kinh, cậu mới tới Việt Châu mà đã gây ra việc lớn như vậy. Kiểu này là cậu muốn thay đổi toàn bộ Việt Châu sao?

Trần Kinh kinh ngạc không biết nói gì.

Sa Minh Đức lại nói:

-Cậu có gan làm, thay đổi Việt Châu thế nào cũng chẳng có vấn đề gì. Nơi này không giữ người, thì có rất nhiều nơi cần người, cậu muốn đi, chỗ tôi lúc nào cũng hoan nghênh cậu tới. Môi trường làm việc ở Lĩnh Nam quá kém, cậu ở bên đó đã chịu nhiều ấm ức rồi!

Những lời nói vừa rồi của Sa Minh Đức khiến cho Trần Kinh hơi mơ hồ.

Nghe những lời nói đó của Sa Minh Đức, những việc xảy ra gần đây ở Phòng hợp tác kinh tế ông ta cũng đã biết.

Nhưng lời nói của ông ta hình như đang cổ vũ hắn, những việc làm của hắn ở Việt Châu hoàn toàn là tự vệ.

Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, ai sẽ làm như vậy?

Hiện tại đối với Trần Kinh mà nói, dù có đắc tội với Ủy ban nhân dân Việt Châu và để lại ấn tượng không tốt đối với những lãnh đạo trên Tỉnh.

Trên quan trường, lợi ích thị phi, khó có thể nói rõ được.

Nhưng có một điểm đó là quan trường có những nguyên tắc vận hành của nó.

Những người trong thể chế đó, sẽ đều làm việc dựa trên nguyên tắc, không làm theo nguyên tắc, là một điều tối kỵ mắc phải.

Cách làm việc lần này của Trần Kinh chính là không làm theo những quy tắc đã đặt ra.

Việc tranh giành chốn quan trường, làm gì có ai nhạy bén được như Trần Kinh?

Người trong nước làm việc gì cũng phải kín đáo, uyển chuyển, còn cách làm lần này của Trần Kinh quá trực tiếp, trực diện đập thẳng vào mặt của người khác, đây chính là điểm đắc tội với người khác nhất.

Hơn nữa có thêm lần này, mâu thuẫn giữa hai bên càng trở lên gay gắt hơn, tiền đồ sau này sẽ trở lên hẹp dần.

Trên quan trường, lợi ích là chính.

Vì lợi ích đó, đối thủ có thể trở thành bạn, bạn cũng có thể trở thành đối thủ.

Nhưng có một điều kiện tiên quyết, đó là oán thù không thể quá sâu đậm.

Làm quan ai cũng trọng thể diện, làm việc mất mặt thì rất ít người làm.

Đắc tội lớn với người ta quá nhiều, chẳng khác nào làm người ta không còn mặt mũi nào nữa, sau này dù có lợi ích thì họ cũng không muốn cùng hợp tác, đây cũng là một việc rất kiêng kỵ.

Trần Kinh lăn lộn trong quan trường lâu năm như vậy, hắn tất nhiên là hiểu rõ những điều này.

Nhưng Trần Kinh vốn không phải là một người giáo điều, bảo thủ.

Bất cứ việc gì cũng cần phải linh hoạt xử lý, không thể bắt ép được, không nhanh trí một chút, không ra tay mạnh một chút, thì làm sao có thể làm người khác kinh sợ?

Trần Kinh hiện giờ đang đơn thương độc mã ở Việt Châu, tất cả mọi người đều xem hắn là một người rất dễ bắt nạt.

Hắn nhất định phải thay đổi cách nhìn của mọi người về hắn, vì vậy phải làm việc lớn một chút, không tuân thủ nguyên tắc một chút, cũng không có gì không được cả.

Trần Kinh còn trẻ, tuổi trẻ chính là lá chắn cho hắn. Người trẻ tuổi đôi khi phải làm những việc phù hợp với thân phận của chính mình.

Không cần lúc nào cũng thể hiện là mình hiểu biết nhiều, túc trí đa mưu, ai mà không kiêng dè?

Sự quá khích của Trần Kinh, đồng thời cũng đưa cho mọi người một tín hiệu, đó là hắn vẫn còn trẻ tuổi, làm việc vẫn còn bốc đồng, tín hiệu này được phát đi, cũng giúp hắn giảm bớt được rất nhiều áp lực.

Đi đầu hứng đạn, Trần Kinh có cảnh ngộ ngày hôm nay, đều là do trước đây hắn quá nổi.

Quá nổi bật, người khác sẽ tự nhiên lúc nào cũng chăm chăm nhìn, thời đại này không có cán bộ nào mà không trị được, đối với việc này Trần Kinh cũng có những suy nghĩ sâu sắc hơn!



Phòng làm việc của Phó chủ tịch thường vụ Ủy ban nhân dân Tỉnh Lĩnh Nam Vạn Ái Dân.

Vạn Ái Dân mời Kiều Chính Thanh một điếu thuốc Marlboro, ông ta cũng tự châm cho mình một điếu, hít một hơi, rồi nói:

-Chính Thanh, nói thật, tôi thấy vấn đề trong công tác của Ủy ban nhân dân Tỉnh chúng ta cũng không ít, bất luận là trên hay dưới hay là việc áp dụng chính sách vào thực tế, hiện nay không còn được như trước nữa!

Năng lực của Minh Nhân thì không bằng cậu, lúc cậu làm Trưởng ban thư ký, công tác của chúng ta sẽ như hiện nay sao?

Kiều Chính Thanh cười, nói:

-Phó chủ tịch Vạn, Minh Nhân làm việc rất cẩn thận, chỉ là có điều hơi chậm chạp, thường cần thêm một chút thời gian!

Vạn Ái Dân cười híp mắt lại, sau đó gật đầu nói:

-Vẫn là Chính Thanh cậu lòng dạ rộng lượng, biết thông cảm cho cấp dưới, còn tôi thì lại rất hay nóng vội!

Đầu của Vạn Ái Dân đã gần hói hết.

Nhưng là một lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh, thường ngày phải tham dự rất nhiều hoạt động, mỗi Ủy viên thường vụ Tỉnh Lĩnh Nam đều có một người trang điểm riêng.

Trên đầu Vạn Ái Dân chỉ còn vào sợi tóc, nhưng tóc được tạo hình rất đẹp, tất cả đều dùng gôm để giữ hình, nếu không làm cẩn thận, thì hình tượng của Phó chủ tịch Vạn còn uy nghiêm nữa không.

Nhưng đứng ở một khoảng cách gần nhìn kỹ, thì liền tạo cho người khác cảm giác rất tức cười, cách tạo hình có vẻ rất khôi hài.

Quan hệ giữa Vạn Ái Dân và Kiều Chính Thanh từ trước tới giờ chưa bao giờ tốt đẹp.

Lúc Kiều Chính Thanh còn đảm nhận chức vụ Trưởng ban thư ký, chủ yếu là phục vụ cho Chủ tịch Chu.

Điểm khó của một Trưởng ban thư ký đó là nhiều lúc phải đưa ra lựa chọn giữa việc chính và việc phụ.

Phía Vạn Ái Dân, Kiều Chính Thanh không quan tâm tới nhiều, nên giữa hai người có khoảng cách là điều tất nhiên.

Hai người đã có vài lần mâu thuẫn với nhau.

Trong đó có một lần nghiệm trọng nhất, đó là lần Chủ tịch Chu từ Bắc Kinh trở về, lần đầu tiên Chủ tịch Chu đại diện cho Lĩnh Nam tới Bắc Kinh tham dự diễn đàn, nhận được rất nhiều sự vẻ vang.

Lúc đó Tỉnh ủy sắp đặt là sẽ tiếp đón ông ta trở về một cách thật long trọng.

Kiều Chính Thanh phụ trách việc sắp xếp tiếp đón.

Lần đó lúc Vạn Ái Dân vội vàng tới sân bay, thì đoàn xe của Chủ tịch Chu đã rời sân bay từ lâu.

Ông ta trở về chút tức giận lên đầu Kiều Chính Thanh, ông ta nói Kiều Chính Thanh không nắm rõ lịch trình, nói nhầm chuyến bay! Làm việc tới sân bay đón Chủ tịch của ông ta bị chậm trễ!

Kiều Chính Thanh làm sao mà có thể nhầm chuyến bay được?

Vạn Ái Dân ông ta không muốn tới đón Chủ tịch Chu, lại đổ hết trách nhiệm lên đầu Kiều Chính Thanh ông ta.

Trong cục diện như vậy, Kiều Chính Thanh không thể tranh cãi tiếp.

Vì nếu tiếp tục tranh cãi, thì đồng nghĩa với việc ông ta đang châm ngòi cho một cuộc chiến với vị lãnh đạo đứng thứ hai trong Tỉnh, vì vậy ông ta chỉ còn cách nuốt ấm ức vào trong bụng.

Nhưng từ đó, quan hệ giữa ông ta và Vạn Ái Dân trở lên căng thẳng.

Mãi cho tới khi Kiều Chính Thanh nhận chức Phó chủ tịch Tỉnh, thì quan hệ giữa hai người mới từ từ được xoa dịu.

Sau khi Kiều Chính Thanh được thăng chức, ông ta cũng cảm thấy công việc rất khó khăn, trong đó có việc không biết rõ là Vạn Ái Dân có âm thầm cản trở không.

Phong cách làm việc của Phó chủ tịch Vạn rất mập mờ, ông ta thể hiện ra bên ngoài là một người rất thoải mái, nhưng khó có thể mà nắm rõ được những âm mưu trong lòng ông ta.

Kiều Chính Thanh lúc nào cũng đề phòng, nhưng người ta ở trong tối, ông ta làm sao có thể đề phòng?

Trong phòng khói bay mù mịt, Kiều Chính Thanh đặt tập tài liệu xuống bàn trà, Vạn Ái Dân nhíu mày nói:

-Chính Thanh, đây là cái gì? Liên quan tới vấn đề gì? Nếu có công việc cần giải quyết, thì cậu không cần nói với tôi, ngày mai Chủ tịch Chu trở về rồi.

Tôi chỉ đạo công tác chỉ trong một thời gian ngắn, đây là chuyện đại cục, vẫn phải xem chủ ý của Chủ tịch Chu!

Kiều Chính Thanh cười thầm, trong lòng nghĩ Vạn Ái Dân ông ta còn quản ít việc sao?

Việc mà Vạn Ái Dân thích nhất đó là được xuất hiện trước truyền thông.

Trong vòng ba ngày ông ta không có mặt trên tivi hoặc trên báo, trong lòng liền cảm thấy khó chịu, có những lúc không có cơ hội, thì ông ta liền tạo ra cơ hội để được xuất hiện.

Vì vậy, thường tạo nên rất nhiều trò cười.

Có những chỗ cần xuất hiện, thì ông ta chạy tới xuất hiện, còn có những chỗ không cần thiết xuất hiện, ông ta lại cứ muốn xuất hiện.

Phó chủ tịch xuất hiện còn nhiều hơn cả Chủ tịch, đây không để thể hiện năng lực của Phó chủ tịch, mà là một trò cười cho mọi người lúc ngồi uống trà ăn cơm.

Nhưng Kiều Chính Thanh cũng không để ý Vạn Ái Dân nói thế nào, ông ta vẫn ngồi hút thuốc, sau đó nói:

-Những thứ này, đều là tài liệu báo cáo được gửi về từ Phòng hợp tác kinh tế. Tên Trần Kinh đó, trẻ tuổi tài cao, chỉ sợ thiên hạ không loạn, Phó chủ tịch Vạn anh xem hắn một ngày suy nghĩ cái gì?

Cố gắng hết sức thu thập những tài liệu chứng cớ về vụ Vạn Hữu, còn cả vụ đại học Việt Châu, hắn đều hoài nghi, suy nghĩ tới mức suýt tàu hảo nhập ma!

Nụ cười trên mặt của Vạn Ái Dân dần tắt, nói:

-Đều là bằng chứng sao? Tôi xem nào?

Ông ta vờ vô tình cầm một tập tài liệu ở trên bàn, lật ra đọc làm ra vẻ không chú tâm.

Ông ta chỉ xem một nửa, sắc mặt đã thay đổi, thốt lên:

-Cái này làm sao mà làm được? Tại sao lại có những vấn đề này? Vụ việc Vạn Hữu mấy năm nay là như thế nào? Làm được một chút thành tích thì lòi đuôi, không coi chính sách của Tỉnh và Trung Ương ra gì sao?

Kiều Chính Thanh nói:

-Vụ việc Vạn Hữu rất phức tạp. Vụ việc này trước mắt chúng tôi đã xử lý rất hợp lý rồi. Chủ tịch Chu đều đã thông qua, những doanh nghiệp đang phát triển mắc một số vấn đề đều có thể thông cảm, chỉ cần biết sai mà sửa, thì phải cổ vũ!

Ông ta dừng một lúc, giọng điệu cũng trở lên nghiêm khắc, trong đó còn có chút phẫn nộ, nói:

-Nhưng Trần Kinh người này, quá cố chấp! Cứng đầu như cua vậy, đã làm việc gì thì nhất định sẽ không buông nếu chưa có kết quả. Nhiều lần tôi đề nghị giải quyết công việc giúp hắn, nhưng cái tên tiểu tử này chắc là tàu hỏa nhập ma rồi, dù thế nào cũng phải tự mình làm rõ ràng vụ việc Vạn Hữu!

Anh có biết hôm qua hắn đã nói gì khi báo cáo tình hình công việc với tôi không?

Hắn nói, hắn điều tra Vạn Hữu đã đắc tội với rất nhiều người, hiện giờ trong Tỉnh có rất nhiều người muốn trị hắn. Lần này hắn đã chuẩn bị quan tài rồi, hắn không tin là trên thế giới này lại không có công bằng chính nghĩa, hắn đường đường chính chính làm việc, tại sao lại có nhiều người gây trở ngại cho hắn như vậy?

Có phải là có người đang sợ? Chắc trong chuyện này có bí mật không thể nói với người khác?

Mặt của Vạn Ái Dân dần dần đỏ lên, phẫn nộ nói:

-Sằng bậy, ai trị hắn? Cậu nói với hắn, bảo hắn chỉ rõ người đó ra. Nếu thực sự có chuyện đó, thì sẽ kiên quyết xử lý nghiêm khắc! Là cán bộ lãnh đạo lại không nhìn được toàn cục thì sao có thể có thể làm việc được?

Phải có cái nhìn toàn cục, coi trọng đại cục, luôn luôn nhất trí với Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân Tỉnh, chẳng nhẽ điểm này mà Trần Kinh hắn cũng không hiểu sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.