Tâm tình Phương Khắc Ba vô cùng phức tạm, Trần Kinh đã đi rồi, chỉ còn lại ông và Tống Ca.
…
Tống Ca thấp giọng nước mắt ròng ròng, nước mắt lưng tròng!
- Đừng khóc, sớm biết có ngày hôm nay, trước kia đừng thế!
Phương Khắc Ba hừ giọng.
Những lời này như đang nói với Tống Ca, nhưng thực chất là ông tự nói với mình.
Từ lúc Trần Kinh xoay người đi, trong lòng Phương Khắc Ba đã hiểu, lần này coi như mình tìm được đường sống trong chỗ chết rồi!
Mình phải cảm ơn Trần Kinh, vì Trần Kinh chỉ cần ra tay là có thể dồn mình vào chỗ chết.
Nhưng Trần Kinh đã không làm vậy, hắn đã buông tha cho mình, 1 thanh niên mới hơn 20 tuổi lại có ý chí khiến mình khó bì kịp, điều này khiến Phương Khắc Ba cảm thấy xấu hổ!
Bước tiếp theo, đợi Phương Khắc Ba tự mình thú nhận vấn đề với Ủy ban kỷ luật, thú nhận hết những tiếp xúc của mình với Thiệu Hồng Ngạn mấy năm nay, xin tổ chức xử phạt, có lẽ như vậy, Phương Khắc Ba mới có thể hoàn toàn bước ra khỏi bóng đen của chuyện này.
Lời của Trần Kinh rất hay.
Tổ chức bồi dưỡng một cán bộ không dễ dàng, nhất là bồi dưỡng một cán bộ cao cấp như Phương Khắc Ba.
Đã phạm sai lầm rồi, thật sự suy nghĩ lại, dừng lại trước bờ vực, coi như là mất bò mới lo làm chuồng, còn chưa quá muộn, sau này chỉ cần mình cố gắng, còn có tiền đồ mới chờ đợi mình.
Nghĩ lại chính mình, Phương Khắc Ba không kìm được rơi nước mắt.
Không thể không thừa nhận, chính mình mấy năm gần đây đã bị mất phương hướng, nhất là sau khi Ngũ Đại Minh đến Đức Cao chấp chính, Phương Khắc Ba nghĩ thầm mình phải tranh quyền đoạt lợi, gây ra mâu thuẫn với Đàm Phi Hoa, vật tay với Ngũ Đại Minh, nghĩ đủ mọi cách để chèn ép Trần Kinh.
Tất cả những chuyện này, nguyên nhân đều do mất cân bằng trong lòng.
- Đi!
Phương Khắc Ba thản nhiên nói, ánh mắt ông nhìn về phía Tống Ca,
- Em hãy tìm 1 công việc ổn định, chăm chỉ làm việc. Đừng bao giờ rơi vào những cuộc phân tranh thế này nữa, thế giới này là 1 vực sâu, 1 vực sâu không đáy
-
Tống Ca gật gật đầu. Nói:
- Bí thư Trần cũng nói với em như vậy, em cảm ơn Bí thư Trần, cũng cảm ơn ngài!
Phương Khắc Ba tự giễu cười cười, nhẹ nhàng lắc đầu.
Lão cảm thấy mình so với Trần Kinh, ngoại trừ ưu thế tuổi tác, những thứ khác chẳng có gì bằng, ngay cả an ủi phụ nữ, mình cũng không bằng hắn!
…
Trong phòng hỗn độn không chịu nổi, toàn là mùi thuốc lá. Vách tường vì thấm nước nên luôn có cảm giác ẩm ướt, khiến người ta thực sự khó chịu
Thiết kế trong phòng rất đơn giản, 1 chiếc giường cũ lung la lung lay, loại chế tác bằng nghề mộc truyền thống, đầu giường gỗ đã mục, trên bề mặt còn có lỗ mối.
1 cái bàn nhỏ, dính dầu mỡ dơ dáy. Trên bàn phủ tờ báo rách, lộ ra mặt bàn đen sẫm.
- Sống như heo vậy!
Thiệu Hồng Ngạn mắng.
Gã ăn ngon mặc đẹp, hưởng thụ xa hoa đã quen, giờ ngày nào cũng phải sống trong căn phòng thuê của xóm nghèo này.
Hàng ngày còn phri chịu đựng mùi rác rưởi hôi thối xung quanh, chịu đựng tiếng ồn ào của lò mổ, chợ búa, ngày nào cũng phải ngủ trên giường cứng. Trong chén bát phát ra cái mùi khiến người ta buồn nôn, cả người gã bắt đầu suy sụp.
Gã cầm di động, rít lên:
- Vé máy bay, tôi muốn vé máy bay! Bao nhiêu tiền cũng được. Chỉ cần đưa tôi đến HongKong, tôi trả anh 1 triệu!
Đầu dây bên kia, 1 giọng trầm thấp hơi trào phúng nói:
- Ông chủ, chúng ta nhập cư trái phép, không phải ra ngoài du lịch! Gần đây đang có tin đồn, những sắp xếp của chúng tôi tuyệt đối không sai sót đâu. An toàn là thứ quan trọng nhất, đúng không nào?
- An toàn, an toàn cái con mẹ mày, tao ở trong căn nhà nát như vậy, chúng mày đòi của tao mỗi tháng 5000 tệ tiền thuê nhà, chúng mày muốn tiền à? Ông đây có tiền, chỉ cần đưa tao đến nơi an toàn, mày muốn bao nhiêu cũng được!
Thiệu Hồng Ngạn nổi giận mắng.
- Ông chủ, bình tĩnh, đừng nóng, 5000 tệ không chỉ tiền thuê nhà, còn bao gồm phí bảo vệ, uy tín của chúng tôi ngài cũng biết, trước nay chưa từng lừa gạt khách hàng, nếu ngài cảm thấy giá cao, ngài có thể không chọn nhà trọ chúng tôi cung cấp, nhưng vấn đề an toàn, chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm nhé!
Thiệu Hồng Ngạn như quả bóng xì hơi, ngồi xụi lơ trên giường, trên thế giới này sao có cái nhà trọ rách nát thế này chứ? Mẹ nó, giống y như nhà vệ sinh công cộng.
Hung hăng cúp điện thoại, Thiệu Hồng Ngạn nằm ngửa ở trên giường, cả người còn khó chịu hơn cả chết.
Thỏ khôn có ba hang, vì an toàn, trước khi xảy ra chuyện Thiệu Hồng Ngạn đã tìm cái cớ, nói đi thăm bạn, bảo Triệu Khôn trấn thủ ở biệt thự
Sau đó gã lập tức đi mua vé máy bay, trốn đến Lĩnh Nam.
Sau khi gã bay đến Lĩnh Nam, Sở Giang xảy ra chuyện, tối đó cảnh sát đã đến kiểm tra khách sạn Thiệu Hồng Ngạn đăng ký.
Thiệu Hồng Ngạn sợ tới mức hồn bay phách lạc.
Không ở được khách sạn, thân phận trước kia cũng không dùng được, gã không dám đến ngân hàng rút tiền, chỉ có thể cầu cứu đám nhập cư trái phép, hy vọng có thể dùng đường ngầm lén trốn đi HongKong.
Mấy năm nay Thiệu Hồng Ngạn cũng gửi ít tiền ở nước ngoài, chỉ cần có thể đến HongKong, gã lại như trời cao mặc chim bay, sau đó lại mượn cơ hội đến Đông Nam Á, nguy cơ của gã sẽ được giải trừ triệt để.
Nhưng gã tuyệt đối không ngờ rằng, tên môi giới nhập cư trái phép gã tìm đến lại tham lam, giả dối đến cực điểm.
Nói là sắp xếp nhà trọ cho gã, cuối cùng xếp cho gã căn phòng chẳng khác gì nhà vệ sinh công cộng.
Thiệu Hồng Ngạn không dám đi ra ngoài xuất đầu lộ diện.
Ăn uống tè ị tất cả đều ở trong căn phòng này, mỗi ngày ăn cơm cũng đắt hơn bên ngoài mấy lần, mà đồ ăn chẳng khác gì dành cho heo.
Đây là nơi vô cùng cực khổ, nỗi đau khổ dày vò này khiến Thiệu Hồng Ngạn cảm giác mình sắp nổi điên.
Đã thất bại, xong đời rồi!
Đủ cảm xúc tiêu cực tràn ngập trong đầu Thiệu Hồng Ngạn.
Cả đời gã mưu mô tính toán, nhưng bây giờ lại chẳng có 1 đối sách gì.
Giờ ngày nào gã cũng khó ngủ, trạng thái tinh thần rất kém, có ngủ được cũng gặp phải ác mộng.
Gã làm nhiều chuyện xấu, trong mơ, những người từng bị gã hại, gã giết đều đến tìm gã, mỗi lần như vậy toàn thân gã đều toát mồ hôi lạnh, sau đó là mệt lả người.
“Nhất định phải chấm dứt cuộc sống hiện nay!”
Thiệu Hồng Ngạn chậm rãi nhắm hai mắt lại, trong đầu gã nghĩ đến Trần Kinh.
Khuôn mặt tên thanh niên khiến gã đố kỵ lại hiện lên trong đầu gã, gã vẫn luôn nhắc nhở chính mình, ngàn vạn lần không được coi thường tên này.
Gã đối phó với Trần Kinh, tỉ mỉ bày kế hoạch mấy năm trời, lập ra 1 kế hoạch tự nhận là kít mít không chút kẽ hở. Nhưng, hiện tại gã hiểu, cái gã gọi là kế hoạch căn bản đã chẳng còn, Trần Kinh còn lợi hại hơn gã, khó đối phó hơn gã!
- Cộc cộc!
2 tiếng gõ cửa.
Tinh thần Thiệu Hồng Ngạn hơi căng thẳng, cả người căng lên.
- Ai?
- Ông chủ. Ăn cơm thôi!
Ngoài cửa, giọng đàn ông miền nam vang lên.
Tinh thần Thiệu Hồng Ngạn bình tĩnh lại, bắt đầu tức giận, quát:
- Móa, ăn cơm cái mẹ gì, ông đây không đói!
Miệng gã dù nói không đói, nhưng vẫn bước xuống giường ra mở cửa.
Cửa vừa mở, 1 người đàn ông vừa hôi vừa bẩn bưng 1 cái chén lớn bước tới.
Thiệu Hồng Ngạn nhìn thấy cái bát bẩn là chẳng muốn ăn nữa rồi!
- Có thuốc lá không?
Gã hỏi.
Người đàn ông cười ha hả, lộ ra hai hàm răng vàng khè:
- Có, Ngũ Diệp Thần, 50 tệ 1 gói!
Thiệu Hồng Ngạn cả giận nói:
- Móa, đi ăn cướp à, thèm tiền đến điên rồi!
Người đàn ông cười ha hả không nói gì, Thiệu Hồng Ngạn thở dài một hơi, không còn cách nào khác, đành lấy 50 tệ trong túi quần đưa cho y. Người đàn ông như làm ảo thuật móc ra 1 gói thuốc, Thiệu Hồng Ngạn cướp lấy, vội rút 1 điếu, dùng bật lửa mồi thuốc rít mạnh 1 hơi, sắc mặt liền thay đổi, nói:
- Hàng giả à?
Người đàn ông nói:
- Không giả, không giả, hàng nhái, nhái! Haha!
- Cút!
Thiệu Hồng Ngạn quát, xoay người sang chuẩn bị ăn cơm.
1 lát sau, gã đột nhiên quay đầu lại nói:
- Móa, sao không đóng cửa…
Gã vừa nói 1 nửa thì bỗng như con vịt bị ai bóp cổ, giọng nói đột nhiên dừng lại.
Ở cửa có 1 người cười tủm tỉm đứng đó, có chút quen mặt, gã đột nhiên đứng bật dậy, bước đến cửa sổ, mở cửa sổ ra, ngó đầu xuống nhìn, sắc mặt trở nên trắng bệch.
- Cảnh sát Hồ… Hồ!
Thiệu Hồng Ngạn lắp bắp
Người tới không phải ai khác, chính là Cục phó cục công an Đức Cao, Hồ Lệ
Hai tay gã khoanh trước ngực, như cười như không nhìn Thiệu Hồng Ngạn, giống như mèo nhìn chuột, trong ánh mắt lộ vẻ nghiền ngẫm.
- Không tệ lắm! Cuộc sống cũng khá thú vị đấy chứ!
Hồ Lệ thản nhiên nói, anh ta bĩu môi nói:
- Nhảy đi, tôi xem anh nhảy! Anh nhảy xuống nếu còn sống, tôi sẽ không bắt anh nữa!
Thiệu Hồng Ngạn ngồi bệt xuống, cả người hoàn toàn tê liệt.
Hồ Lệ bĩu môi nhìn 2 người bên cạnh, 2 người bước đến đưa Thiệu Hồng Ngạn đi.
Thiệu Hồng Ngạn bắt đầu gào khóc như phụ nữ, khi thì lăn lộn trên đất, khi thì kêu gào, lúc nói mình bị bệnh tim, lúc nói mình có vấn đề về thần kinh.
Gã đường đường là một tổng giám đốc, giờ lại biến thành tên vô lại, 2 cảnh sát bị gã làm cho bối rối, đến còng tay cũng chẳng được
Hồ Lệ vẫn đứng ở bên cạnh xem, trên tay cầm điếu thuốc.
Hút xong điếu thuốc, anh ta vứt đầu lọc xuống đất, dùng chân dí dí.
Bước lên trước 2 bước nói:
- Các cậu lui xuống, các cậu xem tôi dạy các câu làm này!
Thiệu Hồng Ngạn kinh ngạc nhìn Hồ Lệ, Hồ Lệ trên mặt lộ nụ cười tàn khốc, Thiệu Hồng Ngạn nói:
- Anh… anh muốn gì…
Gã chưa dứt lời, Hồ Lệ đã 1 tay túm lấy tóc gã.
Gập đầu gối thúc 2 cái vào bụng Thiệu Hồng Ngạn.
Sau đó đột nhiên đá vào bộ vị của gã, Thiệu Hồng Ngạn bị đá bay vào tường, cả người vùi đầu xuống đất như con tôm, co giật kịch liệt, mặt rắng bệch, thở cũng khó khăn.
Hồ Lệ bước lên, lại túm lấy tóc gã, tát liên tiếp mấy cái.
- Cẩu tạp chủng, mẹ nó, Bí thư Trần mà cũng dám động vào, hôm nay ông đây chơi mày ở đây!
Hai gã cảnh sát trẻ liếc mắt nhìn nhau, thức thời lui ra ngoài đóng cửa lại, trong cánh cửa còn vang lên tiếng tru như heo bị cắt tiết.