Đêm, ban đêm ở Việt Châu vô cùng xinh đẹp.
Bữa tiệc kết thúc, tất cả trở về yên tĩnh.
Ở khách sạn Nam Quốc, Hồ Tuấn Trung có một văn phòng riêng.
Phòng này là hậu viện ở sau khách sạn, khu chuyên khách quý, phòng ở khu chuyên khách quý đều được bố trí riêng biệt và có sân riêng, hơn nửa thời gian của Hồ Tuấn Trung đều dành trong sân này.
Trần Kinh ngồi ở phòng khách của Hồ Tuấn Trung, hơi có chút cẩn trọng.
Trên tay hắn cầm một bộ chữ, vừa rồi Khang Tần tiên sinh say rượu đã hứng thú viết lên mặt sau quạt của Hiểu Xuân tiên sinh, Trần Kinh khen thư pháp của ông ta mạnh mẽ dương cương, ông ta liền cao hứng lại tặng Trần Kinh một bộ chữ.
Bức chữ này là dùng cho thư phòng, Trần Kinh thích uống trà, hắn liền đề bốn chữ:
“Trà ngộ nhân sinh”
Đằng sau có đề tên của Khang Tần tiên sinh, còn có con dấu nữa, quà tặng này giá trị thật không nhỏ.
- Tiểu Trần, tôi nghe nói cậu ở Lân Giác làm động tĩnh rất lớn, có rất nhiều người ngầm phê bình cách làm của cậu, theo tôi được biết, đã có người trong tỉnh đến nghe ngóng tình hình của cậu.
Hồ Tuấn Trung nói.
Ông ta dừng một chút nói:
- Cậu không cần băn khoăn, không cần để ý những lời nói lung tung, nên làm thế nào thì vẫn làm như vậy, trước mắt xem ra tình hình ở Lân Giác các cậu, tôi cho rằng sẽ rất tốt, rất đáng được kỳ vọng.
Trần Kinh liên tục gật đầu, mấy phút đồng hồ trước Trần Kinh đã báo cáo tỉ mỉ cho ông ta về các phương hướng công tác sắp tới của Lân Giác.
Hồ Tuấn Trung nghiêm túc nghe Trần Kinh báo cáo xong, tỏ vẻ tương đối chú ý đến sự phát triển tương lai của Lân Giác.
Mà ông ta nói những lời này cũng tuyệt đối là chỉ điểm đấy.
Ở Lân Giác Trần Kinh đắc tội người ta, người trong thành phố tương đối bất mãn với hắn.
Trong thành phố có mấy bộ phận hiện tại đang bắt bẻ Lân Giác, nếu không phải là có chỗ kiêng kỵ, phỏng chừng thái độ của họ còn kiêu ngạo hơn nữa.
Rất rõ ràng, trong việc này Hồ Tuấn Trung lên tiếng, với uy tín của ông ta trong tỉnh, tỏ thái độ ở phương diện nào đó, vẫn là tương đối có trọng lượng.
Trước khi thăm hỏi Hồ Tuấn Trung, Trần Kinh đã đi gặp Kiều Chính Thanh.
Kiều CHính Thanh và Trần Kinh cũng nói chuyện về một số tranh luận trước mắt của Lân Giác, nói có người cáo trạng lên tỉnh rồi, nói rất nhiều vấn đề của Lân Giác.
Kiều Chính Thanh nhắc Trần Kinh chú ý một chút, phải làm tốt quan hệ về mọi mặt và nội bộ của Hải Sơn, không được có thái độ kiêu ngạo, cũng không được quá cố chấp.
Bây giờ Hồ Tuấn Trung lại nói đến điểm này, tuy nhiên rõ ràng ông ta tự tin hơn Kiều Chính Thanh rất nhiều, ông ta cổ vũ Trần Kinh dũng cảm đi làm, nếu xảy ra vấn đề ông ta có thể giúp.
Hồ Tuấn Trung uống một ngụm trà, dừng một chút lại nói:
- Tôi nghe nói cậu hạ lệnh treo lại một công trình thi công, chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Trần Kinh cười cười nói:
- Không ngờ chuyện này cũng truyền đến chỗ của ngài rồi, là thế này, cái công trình đó là….
Trần Kinh đem tất cả sự việc kể lại cho Hồ Tuấn Trung nghe.
Đương nhiên, có một số quan hệ tinh tế hắn sẽ không nói ra, ví dụ như bởi vì công trình bị treo, ép Lý Quốc Vĩ vào khó khăn, sau đó lợi dụng lợi thế trong tay, buộc Lý Quốc Vĩ vào khuôn khổ.
Những việc này trên thực tế phải vận dụng thủ đoạn tất yếu, Trần Kinh tin tưởng Hồ Tuấn Trung làm lãnh đạo to như vậy, cũng phải đi lên từ cán bộ, ông ta chắc chắn cũng đã thuần thục điểm này từ lâu.
Hồ Tuấn Trung nghe Trần Kinh báo cáo xong, nhìn thật sâu hắn một cái, không nói lời nào.
Ông ta quan sát sự việc ở Hải Sơn, biết Trần Kinh ở Hải Sơn làm nên sóng gió rất lớn, là một cán bộ trẻ tuổi, đơn phương độc mã ở Hải Sơn mà không chút nào luống cuống, có gan mạo hiểm, có gan buông tay đánh cược một lần, dũng khí thực sự là khá tốt.
Tuy rằng, cách làm của Trần Kinh trong mắt Hồ Tuấn Trung là có chút nóng vội.
Nhưng dù sao Trần Kinh vẫn chưa đến ba mươi tuổi, trẻ tuổi như hắn, lại có thể làm được như vậy, khi trời không sợ đất không sợ, ở vào tuổi trẻ thế này mà không bốc đồng, không dũng mãnh, thì sao còn là cán bộ trẻ tuổi?
Có người trước mắt Hồ Tuấn Trung nói bóng gió, có thể người này biết Trần Kinh và Hồ Tuấn Trung có quan hệ, lại không chắc chắn.
Lúc ấy Hồ Tuấn Trung rất không khách khí nói với người đó:
- Với cán bộ trẻ tuổi có gan quyết sách, có gan chịu trách nhiệm, chúng ta cần phải cổ vũ, ngoài ra, cán bộ trẻ tuổi có điểm nóng vội, chúng ta nên bao dung cho họ.
Còn nữa, cho dù họ phạm sai lầm, chúng ta cũng nên bảo vệ họ, người trẻ phạm sai lầm, thượng đế cũng sẽ tha thứ.
Hồ Tuấn Trung nói lời này, trên thực tế đã nói rõ lập trường rồi.
Bất kể là cách làm của Trần Kinh ở Hải Sơn là cấp tiến, vội vàng, thậm chí là phạm phải sai lầm hay không, ông ta đều kiên quyết ủng hộ Trần Kinh.
Thái độ này của ông ta, người khác còn không biết khó mà lui?
Trần Kinh và Hồ Tuấn Trung nói chuyện hơn nửa tiếng, hai người nói từ Hải Sơn cho đến Lĩnh Nam, thậm chí còn nói đến Phương Lộ Bình.
Rõ ràng Trần Kinh là con rể tương lai của Phương gia, đây đã không còn là bí mật gì nữa, Hồ Tuấn Trung biết điểm này, cũng thoải mái nói chuyện với Trần Kinh về điểm này.
Mà ông ta thì cho rằng việc này đã định ra quan hệ cấp trên cấp dưới không có đảng phái gì phân biệt.
Bất kể nói thế nào, ở Lĩnh Nam Trần Kinh hoàn toàn ủng hộ quan niệm chính trị của Hồ Tuấn Trung, hai người tồn tại cơ sở này, cộng thêm còn có một phần tình bá nhạc, quan hệ này dĩ nhiên tương đối vững chắc.
Còn đối với Trần Kinh mà nói, hắn cần loại quan hệ vững chắc này, ở Lĩnh nam hắn còn một đoạn đường rất dài cần phải đi.
…
Trở về Hải Sơn, đối với chuyến đi lần này Trần Kinh tương đối hài lòng.
Con đường ban cải cách và phát triển tỉnh ủy về cơ bản đã thông, có Bí thư Hồ ủng hộ, ở Việt Châu các mối quan hệ, các đường Tương Hằng Vân lại vô cùng quen thuộc, Trần Kinh kéo anh ta làm tấm chắn, rất nhiều chuyện liền được thuận lợi theo.
Mặt khác, Uỷ ban nhân dân tỉnh lập tức đối diện với sự điều chỉnh phân công Phó chủ tịch tỉnh, Kiều Chính Thanh khả năng cũng bị điều chỉnh phân công quản lý kinh tế khu vực và quy hoạch kinh tế. Kiều Chính Thanh đã cấp một cái đáy cho Trần Kinh, chỉ là ông ta khá cẩn thận, không đủ lòng tin, không nói hết rõ ràng mà thôi.
Nếu Kiều Chính Thanh có thể có thu hoạch trong phân công điều chỉnh, sau đây con đường hợp tác giữa Lân Giác và Nam Cảng có lẽ sẽ có hy vọng.
Trước mắt, sự hợp tác của hai địa phương còn rất khó đột phá, hai địa phương cạnh tranh trường kỳ, quan hệ rất tinh tế. Mặt khác, Bí thư Thành ủy đương nhiệm Nam Cảng, Diêu Tuấn Huy nghe nói có quan hệ rất tốt với Hoàng Hồng Viễn và Lý Thanh Hương.
Dưới tình huống như vậy, nói chuyện hợp tác giữa hai địa phương đương nhiên khá khó khăn.
Cách nghĩ của Trần Kinh, nếu tỉnh có thể có quy hoạch này, sau đó Trần Kinh có thể đứng trên tầng diện kinh tế huyện vực để triển khai hợp tác với mấy quận Cảng Bắc. Sự hợp tác giữa kinh tế các huyện vực, có thể là phương thức tốt nhất hợp tác giữa hai bên hiện nay.
Ngoài ra, Trần Kinh còn có thu hoạch bất ngờ.
Ngay buổi sáng ngày hắn về Hải Sơn, Phó hội trưởng thương hội Lĩnh Nam Đài Loan Chu Cảnh gọi điện thoại cho hắn, nói thương hội Đài Loan bọn họ rất hứng thú với hình thức kinh tế đặc sắc của Lân Giác.
Hiện tại trong thương hội Đài Loan, những doanh nghiệp về đồ gia dụng cũng đang tìm địa phương để đóng.
Bọn họ muốn dựa vào danh nghĩa của thương hội để tổ chức một đám doanh nghiệp tới Lân Giác khảo sát, hỏi xem Trần Kinh có thể ủng hộ không.
Trần Kinh lúc đó tỏ thái độ ủng hộ mạnh mẽ, cũng thể hiện rằng Quận ủy và chính quyền Lân Giác sẽ long trọng tiếp đãi.
Để thể hiện sự coi trọng đối với việc này, Trần Kinh còn đặc biệt bỏ thời gian đi thăm Chu Cảnh.
Trong văn phòng công ty Chu Cảnh, hai người nói chuyện một chút về đoàn khảo sát, Chu Cảnh bỗng nhiên quay ra nhắc tới Tô Bắc.
Ban đầu Trần Kinh cho là anh ta nói về hình thức kinh tế của Tô Bắc, nhưng hai người hàn huyên vài câu, hắn hơi hiểu ra, Chu Cảnh nói chính là về Bí thư Tỉnh ủy Tô Bắc, Sa Minh Đức.
Trần Kinh có chút giật mình, không biết tại sao Chu Cảnh biết qua hệ giữa mình và Bí thư Sa.
Vì sau khi Sa Minh Đức đi Tô Bắc, Trần Kinh không liên hệ nhiều với ông ta, trên cơ bản chỉ có ngày lễ, hắn mới gửi tin nhắn thăm hỏi.
Nhưng thực ra Sa Minh Đức còn bảo thư kí quan tâm Trần Kinh mấy lần, biết Trần Kinh công tác ở Lĩnh Nam rất tốt, nghe nói ông ta rất vui, tuy nhiên lời này Trần Kinh nghe Uông Minh Phong nói.
Uông Minh Phong sau khi Sa Minh Đức rời khỏi Sở Giang, ngày tháng của ông ta không dễ sống, có nhiều lần ông ta đã nghĩ cách để được điều tới Tô Bắc.
Nhưng cán bộ cấp giám đốc sở làm sao có thể điều động xuyên tỉnh dễ dàng như vậy?
Hơn nữa, Sa Minh Đức cũng không hy vọng Uông Minh Phong đến Tô Bắc, nghe nói Sa Minh Đức đã khá nghi ngờ năng lực của Uông Minh Phong, những chuyện này là Trần Kinh thông qua một vài mối quan hệ cũ mới biết được.
Có đôi khi Trần Kinh ở Lĩnh Nam cô đơn tịch mịch, liền nghĩ tới Sở Giang, sau đó gọi điện tới tâm sự với đồng nghiệp và lãnh đạo cũ ở Sở Giang.
Hắn tới Lĩnh Nam chỉ mới mấy tháng, liền mơ hồ cảm giác Sở Giang hình như đã thay đổi rất nhiều, có lúc ngẫm lại vẫn thấy cảm thán.
Nói chuyện thâm tình với Chu Cảnh rồi, Trần Kinh mới biết quan hệ cá nhân giữa anh ta và Sa Minh Đức khá tốt, Sa Minh Đức ở quận Tô Bắc muốn phát triển, anh ta tổ chức rất nhiều người tới cổ vũ.
Hai người nói rất nhiều chuyện của Lĩnh Nam. Trong lúc đó không ngờ Sa Minh Đức lại nhắc tới cái tên Trần Kinh ở Lĩnh Nam, còn khen Trần Kinh mấy câu.
Chu Cảnh là nhân vật mèo già hóa cáo, ông ta đương nhiên rõ ràng người có thể khiến Sa Minh Đức nhắc đến tên, vậy khẳng định là không tồi.
Hơn nữa khi ông ta biết Trần Kinh là một Bí thư Quận ủy, ông ta càng kinh ngạc, trong lòng đã sớm lưu tâm.
Mà hôm đó ông ta lại nhìn thấy Trần Kinh có thể cùng chơi cờ với Hồ Tuấn Trung, quen biết thư từ với rất nhiều người đứng đầu các công ty nổi tiếng đại lục, ông ta đương nhiên nảy sinh ý muốn kết giao.
Có thể có sự ủng hộ to lớn của Chu Cảnh, Đài Loan hiện nay doanh nghiệp sản xuất đồ gia dụng đúng là không ít, hơn nữa còn có rất nhiều thương hiệu tự chủ.
Ngoài ra, Chu Cảnh lại là một doanh nghiệp khá nổi tiếng trong số các doanh nhân người Hoa, rất có lực kêu gọi, Lân Giác có người bạn như ông ta, trăm lợi vô hại.
Lái xe từ Việt Châu về, hắn sau khi xuống khỏi cao tốc Việt Cảng, đi lên hoàn thành Hải Sơn quen thuộc, trên hoàn thành tốc độ nhanh như gió, thưởng thức vẻ đẹp của Bạch Thạch Sơn, Trần Kinh trong lòng rất vui vẻ thoải mái.
Đau khổ cố gắng ở Lĩnh Nam hơn nửa năm, hiện tại rốt cuộc xem như mở ra được chút cục diện.
Vốn Trần Kinh định một năm sẽ đứng vững, bây giờ có thể hoàn thành mục tiêu trước thời hạn, hắn cảm thấy rất vừa lòng với công tác của mình.
Năm đó hắn ở Lễ Hà làm công tác cơ sở, hắn sao có thể nghĩ đến chính mình một ngày kia có thể tới nơi phồn hoa nhất nước cộng hòa, lãnh đạo một vùng làm công tác phát triển to tát?