Khí hậu Lĩnh Nam ấm áp, bốn mùa nhiệt độ trong ngày chênh lệch không lớn, khí hậu như vậy đặc biệt thích hợp để đi câu.
Trần Kinh tranh thủ lúc rảnh rỗi, mấy ngày nay tránh ở Ô Sơn Thủy, Hoàn Thành câu cá, đi cùng có Trần Lập Trung, ngẫu nhiên Tống Tiên Kiều cũng qua đây.
Chẳng qua hôm nay người hơi nhiều, Vệ Hoa hưng trí qua đây, ông ta vừa đến, theo sau đã thấy anh em Cao Minh Hoa, Cao Hà, còn có một đại minh tinh Miêu Đan Phương cũng tới.
Cao Hà nhìn thấy Trần Kinh có chút hưng phấn, cô không chút nào để ý, tiến đến vị trí ngồi câu của Trần Kinh, tìm một cái ghế ngồi xuống, cười khanh khách nói:
-Bí thư Trần, anh tới Hòan Thành rồi cũng không nói những người bạn cũ này một câu, nếu không phải lão Vệ nói, chúng tôi cũng không biết đấy.
Hôm nay Đan Phương cố tình từ tỉnh thành tới đấy chính là muốn thăm anh đấy!
Miêu Đan Phương nghe Cao Hà nói có chút xấu hổ, mặt ửng hồng, hai tròng mắt tựa như rưng rưng, do dự nhìn Trần Kinh.
Trần Kinh nghiêng đầu lại, cô lại nhanh chóng nhìn ra chỗ khác.
-Hôm nay náo nhiệt thật, quản lý văn phòng của Ô Sơn Thủy phải cảm ơn tôi mới phải. Tôi đến đây câu cá vài ngày giúp ông ta hấp dẫn bao nhiêu là khách hàng. Ngay cả Phó chủ tịch Vệ trăm công nghìn việc cũng tới đây thật không dễ chút nào!
Trần Kinh thản nhiên nói.
Anh ta hướng Trần Kinh hô:
-Lập Trung, sao rồi? Câu được nhiều chưa?
Trần Lập Trung quăng cần câu ra, tiến lại đây cười cười nói:
-Có gì mà nhiều? Mỹ nữ đều vây quanh anh, con cá cũng đi theo anh luôn! Tôi đây nãy giờ chưa con nào cắn câu đây!
Cao Hà nhìn sang phía Trần Lập Trung nói:
-Ai nha, Cục trưởng Trần, tôi và Đân Phương có phần thất lễ.....
Trần Lập Trung vội khoát tay nói:
-Đừng, đừng Cao tổng. Bí thư thì lúc nào chẳng như mặt trăng có các vì sao vây quanh. Đây không phải điều gì lạ. Chỉ có điều Hoàn Thành chúng ta có một số người là cây tầm gửi, nghiêng ngả cả đôi bề, gió chưa đổi đã thấy cây sắp đổi rồi, lão Trần tôi cũng cảm thấy có chút xấu hổ đó!
Cao Hà ngẩn người, Vệ Hoa và Cao Minh Hoa đứng bên thì rất xấu hổ.
Trần Lập Trung không chỉ mặt gọi tên ai, nhưng sức đả thương của những lời này lại thực lợi hại, khiến hai người bọn họ đỏ mặt rất lâu.
Nhất là Vệ Hoa.
Vệ Hoa bây giờ đang công tác trong Chính phủ, trên tay có thực quyền, anh ta dựa vào Lý Thanh Hương, mọi việc đều dựa vào Lý Thanh Hương mà làm.
Lý Thành Hương rất coi trọng anh ta, cũng rất tín nhiệm anh ta.
Mấy ngày hôm trước anh ta đã muốn gặp mặt Trần Kinh lại e ngại Lý Thanh Hương nên do dự không dám qua.
Cao Hà đến thúc giục anh ta nhiều lần, lần nào anh ta cũng đều nghĩ cách khéo léo tránh đi.
Không nghĩ tới phong thủy thay đổi quá nhanh. Mấy hôm trước anh ta còn băn khoăn việc này, hôm nay Lý Thanh Hương liền cử anh ta đến gặp Trần Kinh.
Trần Kinh nhíu mày, nhìn Trần Lập Trung nói:
-Trần Lập Trung, sao anh lại nói như vậy? Anh có còn biết đến quan niệm cấp trên cấp dưới hay không vậy?
Hắn đặt cần câu xuống nói:
-Thôi, hôm nay câu thế thôi! Anh đi sắp xếp đi, kêu nhà khách hấp cách thủy cá đi, hôm nay tôi mời khách, mọi người cũng nhau ăn một bữa!
Hắn chỉ mái che nói:
-Lão Vệ, anh cũng là người trong nghề rồi, nếu anh không muốn câu cá thì qua bên kia ngồi cùng chúng tôi một chút, hơn nữa hai vị mỹ nữ xinh đẹp như vậy bị phơi dưới cái nắng gay gắt như vậy, e có người nói tôi không biết điều, không biết thương hoa tiếc ngọc, không hiểu gì thôi!
Vệ Hoa xấu hổ cười, anh ta vươn tay ra nói:
-Bí thư Trần, mời anh qua bên này!
Trần Kinh đại mã kim đao, ngồi vào vị trí trước, Vệ Hoa ngồi đối diện hắn, Cao Hà ngồi xuống bên cạnh Trần Kinh, cười cười nói:
-Bí thư Trần, lão Vệ là người như thế nào anh hiểu nhất. Ông ấy chúng là tư tưởng tiểu nông, Tể tướng như anh đừng để bụng, không cần so đo với ông ấy phải không?
Trần Kinh liếc mắt nhìn Cao Hà một cái.
Người phụ này càng lớn tuổi dường như nhìn càng diễm lệ.
Nhất là đôi mắt cô, nhìn qua rất đoan trang, thực tế lại rất câu dẫn người khác.
Cô dường như liệu định được Trần Kinh không thể nào cảm thấy hứng thú với cô, cho nên dù là Vệ Hoa ở bên cạnh, cô cũng đều không có vẻ cố kỵ, tiến lại rất gần Trần Kinh.
Nói về sắc đẹp, cô còn kém Miêu Đan Phương.
Nhưng ngay cả Miêu Đan Phương Trần Kinh còn cảm thấy chướng mắt, thì sao có thể vừa ý cô chứ?
Trần Kinh không thể phủ nhận, Cao Hà này là một người phụ nữ lợi hại, nếu có mà là đàn ông, lại tham gia vào giới chính trị, ước chừng còn mạnh hơn Vệ Hoa nhiều.
Cao Hà vừa nói xong, Vệ Hoa cũng rất lúng túng, đỏ mặt không biết mở miệng thế nào.
Trần Kinh mở lời trước nói:
-Lão Vệ, sao vậy? Nói chuyện với tôi cũng mất tự nhiên rồi sao? Ý đồ của anh tôi hiểu, Bí thư Lý Thanh Hương của các anh vốn ghét tôi, muốn mau mau đuổi tên ôn thần này đi rồi có phải không?
Vệ Hoa vội nói:
-Bí thư Trần, không phải vậy, Bí thư Lý Thanh Hương rất muốn gặp ngài!
Những lúc mất tự nhiên thế này, Vệ Hoa thường hay dùng kính ngữ với Trần Kinh.
Trần Kinh từ Lĩnh Nam vào Thủ đô, thân phận địa vị đã thay đổi, khí chất trên người cũng thay đổi vô cùng.
Bây giờ lời nói, cử chỉ của Trần Kinh càng tự tin, càng thong dong rồi. Hơn nữa cho dù hắn vung tay một cái, loại khí phách này cũng đều khiến người ta cảm thấy rất áp lực.
Dựa vào tuổi tác, Vệ Hoa lớn hơn Trần kinh vài tuổi, nhưng hiện tại hai người sao có thể so sánh như vậy?
Dù cho hai người ngồi đối diện nhau, Vệ Hoa cũng là Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó chủ tịch thành phố, nhưng điệu bộ kia, Vệ Hoa ở trước mặt Trần Kinh nhu thuận giống như một học sinh vậy.
-Lão Vệ, tôi nghe nói hiện tại ngoài kia có rất nhiều lời đồn đại, tôi muốn biết, cuối cùng là đồn đại những gì vậy? Tại sao lại khiến các anh phập phồng không yên vậy?
Trần Kinh ung dung nói.
-Ách...
Vệ Hoa định nói rồi lại thôi, anh ta sắp xếp lại ngôn từ rồi mới nói:
-Chuyện đó, bên ngoài đang đồn đại rằng Bí thư Trần ngài lần này đến đây nhất định là muốn chỉnh đốn tác phong của Hoàn Thành chúng tôi một lần nữa, muốn chỉnh đốn tác phong của Hoàn Thành cho thật tốt, nhất là những tác phong hủ bại và bất chính trong thể chế, ngài nhất định sẽ nghiêm túc chỉnh đốn!
Trần Kinh nhăn mặt, trong lòng lắc đầu cười khổ.
Đây đều chỉ là lời đồn nhảm nhỉ? Mình muốn chỉnh đón tác phong bất chính trong thể chế Hoàn Thành sao?
Thật coi mình là Bí thư Thành ủy Hoàn Thành sao?
Dân chúng bình thường đều thuần phác.
Mấy ngày gần đây, trong thành phố nhiều vị lãnh đạo đến tổ công tác đều bị sập cửa không tiếp.
Trưởng ban thư ký Thành ủy Quan Khai Thuận gọi điện thoại đến tổ công tác, giám sát viên còn không thèm để ý đến ông ta.
Mà Cục trưởng Cục tài nguyên, Tôn Minh tự mình đến thăm hỏi Trần Kinh, lại bị đuổi ra ngoài, ảo não rời khỏi khách sạn.
Mấy tin tức này vừa lọt ra ngoài, nhất là vào tai dân chúng, bọn họ đều vỗ tay khen ngợi.
Bọn họ kỳ thật không biết Quan Khai Thuận, cũng không biết Tôn Minh.
Nhưng bọn họ cũng biết hai người này là quan lớn chốn này, bình thường đi tới đâu cũng đều là uy phong lẫm liệt, vênh váo vô cùng.
Nhìn đến thần thái hống hách hiện ra trước mặt dân chúng hàng ngày, và sự kinh ngạc khi đến chỗ Trần Kinh, bọn họ liền không cần biết lý do đã cảm thấy nghiền, vô cùng thích thú.
Thật giống như Trần Kinh giúp bọn họ tranh giành sự sống vậy.
Gần như tất cả công chúng và dư luận đều đứng về phía Trần Kinh, cho rằng Trần Kinh làm việc nghiêm tsc, không chút tư tình, đây mới là cán bộ kiểm tra kỷ luật của Đảng chứ.
Mà từ những lời đồn đại đó, tất nhiên là khiến rất nhiều người hy vọng.
Bọn họ đều hy vọng Trần Kinh có thể làm một cuộc cải cách lớn ở Hoàn Thành, giống như ở Lâm Cảng vậy, như vậy, Hoàn Thành sẽ thanh trừ ra càng nhiều cán bộ có vấn đề nữa.
Mà hận quan tham lại là nhận thức chung của dân chúng, cho nên mới nghe có tin đồn bậy như vậy, tin đồn bậy bên ngoài lại càng xôn xao.
Khó trách Lý Thanh Hương cũng đứng ngồi không yên như vậy, cô còn có thể ngồi được sao?
Trong lòng Trần Kinh thầm nghĩ, thời cơ cũng sắp tới rồi.
So với dự đón muộn vài ngày, nhưng về vụ án chuyển đổi hình thức của quân đội của Hoàn Thành hẳn là có thể kết án.
....
Trần Kinh đoán không sai.
Sau khi Trần Kinh vừa nhả bên này ra, Lý Thanh Hương nhanh chóng hành động, bắt đầu tổ chức nhân mã triển khai tra rõ vấn đề xí nghiệp chuyển đổi hình thức của quân đội ở Hoàn Thành.
Thông qua điều tra, Thành ủy nắm giữ được một số lượng lớn vấn đề vi phạm kỷ luật của xí nghiệp Chuyển đổi hình thức của quân đội.
Do Thành ủy Hoàn Thành phối hợp với đồng chí của Ủy ban kỷ luật quân đội, qua bốn ngày chiến đấu hăng hái, cuối cùng đã đem vụ án của Hoàn Thành tra rõ.
Vì vụ án này, Hoàn Thành đã xử lý hai cán bộ cấp Cục trưởng, một cán bộ cấp Phó phòng.
Mà bên quân đội, hai thượng tá phụ trách trực tiếp vị Ủy ban kỷ luật quân đội điều tra có thể cũng sẽ bị bắt giam.
Đến lúc này, sứ mệnh của Trần Kinh ở Lĩnh Nam đã hoàn toàn kết thúc.
Có thể nói hắn là đao không dính máu, giải quyết sự tình ổn thỏa rồi, Hoàn Thành nan giải như vậy, khúc xương khó nhai Lý Thanh Hương này cũng giải quyết ổn thỏa.
Vì vấn đề còn dang dở hai ngày trước, Thu Nhược Hàn và Trần Kinh gặp mặt một lần nữa.
Trong khi Trần Kinh đang tra vấn tình hình vụ án Hoàn Thành trước mắt, sắc mặt Thu Nhược Hàn trở nên vô cùng cổ quái.
Cô rất không ưa Trần Kinh, cùng không thể nào nhìn vừa mắt Trần Kinh.
Nhưng cô không thể phủ nhận, Trần Kinh làm việc khôn khéo, kết hợp cương nhu.
Vấn đề của Hoàn Thành vẫn luôn làm khó cô, Hoàn Thành phức tạp như vậy, hơn nữa Bí thư mới nhận chức Lý Thanh Hương cũng là con gái giống cô, cực kỳ khó đối phó.
Lý Thanh Hương và Hoàng Tiêu bản tính giống nhau.
Hoàng Tiêu rất cứng đầu, rất thẳng thắn, Lý Thanh Hương cương quyết, mạnh mẽ lại còn âm hiểm.
Thu Nhược Hàn thử qua đủ các phương pháp xử lý khác nhau, nhưng bắt thế nào cũng không bắt được Lý Thanh Hương.
Cô vì vụ án Hoàn Thành, thậm chí vài lần muốn từ bỏ.
Thế nhưng hiện tại, Trần Kinh đưa tài liệu liên quan cho cô, đây đều là những tài liệu Trần Kinh dễ dàng có được, cụ thể công tác điều tra cô cũng chưa tham dự, đều là Ủy ban kỷ luật thành phố Hoàn Thành ra mặt tìm manh mối.
Thông qua một manh mối, rất dễ liền liên tưởng đến những manh mối khác, sau đó toàn bộ vụ án liền thế như chẻ tre, càng lúc càng không thể vãn hồi.
Đợi khi Thu Nhược Hàn giải quyết xong xuôi toàn bộ vụ án, Trần Kinh đã lên máy bay về thủ đô.
Trong nháy mắt khi máy bay rời khỏi mặt đất, trong lòng Trần Kinh có một loại cảm giác thoải mái chưa từng có.
Mà khi từ cabin của hắn nhìn ra, mảnh đất Lĩnh Nam này trong lòng hắn dường như mờ nhạt hơn trước rất nhiều.
Thế giới này không có người nào cũng không có nơi nào không thể dời bỏ. Thời gian chính là vũ khí lợi hại nhất, nó có thể xóa bỏ hết hoài niệm, hết thảy thương cảm, thậm chí tất cả, bao gồm tính mạng con người.
Trần Kinh rời khỏi Lĩnh Nam chưa lâu.
Nhưng hiện tại hắn đã có một loại cảm giác nhàn nhạt chưa từng có.
Có lẽ hiện tại Trần Kinh tựa như đã bay đến giữa không trung rồi, tâm chí của hắn chính là toàn cục, đại sự của cả nước.
Một Lĩnh Nam kia, cho dù có ý nghĩa đặc biệt, hắn đã trải qua lần công tác hơn nửa tháng ở Lĩnh Nam, về sau loại ý nghĩa đặc biệt này e rằng cũng không còn tồn tại nữa.
-Tạm biệt, Lĩnh Nam!
Trong lòng Trần Kinh thầm nói, cho đến tận lúc này, hắn mới cảm giác mình chính thức xem như sáp nhập vào công tác hiện tại.