Trong lúc Trần Kinh và Tương Hằng Vân nói chuyện điện thoại, nhiều là đều mang tính chất hỏi thăm nhau, việc chính thức gặp mặt, lần này Trần Kinh mới quyết định!
Trần Kinh tặng Tương Hằng Vân một tảng đá, hắn không đặt châu ngọc gì ở trên phiến đá đó, Trần Kinh nhiều lần tới Việt Châu đều không gặp mặt Tương Hằng Vân, lúc đó hắn đều cảm thấy thời cơ chưa tới.
Hiện giờ thời cơ đã tới, và cũng là có nguyên nhân.
Từ lần trước Trần Kinh cùng Phương Liên Kiệt tới Lĩnh Bắc săn bắn, hắn liền tham gia vào diễn đàn săn bắn ở Lĩnh Bắc, ở diễn đàn, lần trước mấy người cùng đi săn bắn với hắn là Thẩm Bắc Vọng, Kim Thánh Kiệt, Đông Kì Vi, Trần Kinh đều đã tiếp xúc với họ.
Thông qua việc nhiều lần liên hệ qua internet, đôi bên còn nói về chuyện đời tư, nhiều lần như vậy, dần dần cũng trở nên thân thuộc.
Hơn nữa trong đó Đông Kì Vi và Trần Kinh là thân với nhau nhất. Đông Kì Vi là một doanh nhân nổi tiếng của Lĩnh Nam, tập đoàn Đông thị được xếp vào top những doanh nghiệp công nghệ cao của cả nước, Đông Kì Vi là đại biểu Đảng toàn quốc, Hội đồng nhân dân, con đường trước mắt rất rộng mở.
Ở những vùng địa phương của Lĩnh Nam, không nói quá, Đông Kì Vi được coi như một danh nhân, một bước chân của anh ta cũng làm cho mặt đất phải rung lên.
Ông ta xuất thân từ quân đội, có khí chất của một người lính, ngày thường rất thích nghịch súng, săn bắn.
Lần trước Đông Kì Vi nhờ Phương Liên Kiệt làm một cây súng có thể một lần bắn ra tám viên đạn, Phương Liên Kiệt sau khi làm xong để ở Việt Châu, Trần Kinh đến đó lấy nó và giao lại cho Đông Kì Vi, hôm đó hai người cùng nhau ăn một bữa cơm đơn giản.
Trước thời gian đó, Trần Kinh tổ chức diễn đàn doanh nghiệp, hắn mời Đông Kì Vi tham gia, Đông Kì Vi lúc đó đang đi công tác ở Châu Âu, ông ta đã cử Phó chủ tịch của Đông thị đến tham gia diễn đàn, ông ta thì gọi điện cho Trần Kinh bày tỏ lòng xin lỗi vì đã không đích thân tới tham dự được.
Mà lần này Trần Kinh tới Việt Châu, đúng lúc Đông Kì Vi vừa đi săn bắn ở Lĩnh Bắc trở về. Trước đây, Trần Kinh biết được Đông Kì Vi và Phó bí thư Hồ có quan hệ rất thân thiết, Trần Kinh gần như có thể khẳng định, Đông Kì Vi cũng quen biết Tương Hằng Vân.
Vì vậy, Trần Kinh liền gọi điện cho Đông Kì Vi. Nói là muốn mời ông ta ăn cơm, hắn cũng không dấu diếm việc hắn muốn mời cả Tương Hằng Vân tới ăn cơm.
Đông Kì Vi là ai chứ? Tâm tư của Trần Kinh ông ta đã hiểu rõ. Hơn nữa việc này đối với ông ta mà nói thì chỉ là một việc nhỏ phẩy tay là xong, ông ta tất nhiên là đồng ý ngay.
Có sự bằng lòng của Đông Kì Vi, Trần Kinh biết thời cơ đã chín muồi!
Đây cũng thể hiện chính xác được sự tinh tế của chốn quan trường. Trần Kinh và Tương Hằng Vân tuy đã biết nhau, nhưng quan hệ của hai người vẫn chưa tới bước này. Trần Kinh trực tiếp mời ông ta, thế thì quá đường đột. Nghĩ ra thì rõ ràng không thỏa đáng.
Nhưng Trần Kinh mời Đông Kì Vi rồi mới mời ông ta, tình hình ngay lập tức thay đổi, có Đông Kì Vi ở giữa dàn xếp, ý vị đã không giống rồi, rốt cuộc thì không giống thế nào, chỉ có thể cảm nhận, không thể nói ra được.
Quả nhiên, Tương Hằng Vân nhìn thấy Đông Kì Vi có mặt ở đó, ông ta ngay lập tức thay đổi sắc mặt, nhiệt tình đi tới chào hỏi Đông Kì Vi, Đông Kì Vi cười nói:
-Tiểu Tương, lần này đi săn bắn ở Lĩnh Bắc thu hoạch được không ít, đợi một lúc tôi cho người làm một vài món dân dã cho anh ăn, anh mang về cho Phó bí thư Hồ một ít, anh cũng nếm chút đồ tươi, cảm nhận hương vị thú rừng chính gốc!
Đông Kì Vi vừa nói tay vừa chỉ về phía bếp lò:
-Đây là gà tre, đây là thịt hoẵng, hôm nay bí thư Trần mời khách, tôi cũng mang tới góp vui hai món ăn, chúng ta hay cùng thưởng thức!
Trần Kinh ngồi bên cạnh nói:
-Chủ nhiệm Tương là một người nho nhã, hôm nay có rượu ngon thức ăn ngon. Đợi chút nữa cao hứng, có thể làm một vài bài thơ cho chúng tôi mở rộng tầm mắt!
Tương Hằng Vân là văn liên của Tỉnh Lĩnh Nam, là một nhà thơ cũng có chút danh tiếng ở Lĩnh Nam, nghe nói rất thích sau khi rượu ngẫu hứng làm thơ, Trần Kinh nói ra những lời đó là cũng đã tìm hiểu qua về người này.
Tương Hằng Vân vẫn rất khiêm nhường, cách nhìn đối với Trần Kinh dần dần đã có sự thay đổi.
Đúng là chuyện đùa, có thể mời Đông Kì Vi, trong Lĩnh Nam này có bao nhiêu người chứ? Tương Hằng Vân tự nghĩ mình làm gì có vinh hạnh này.
Trần Kinh đúng là không hổ là cán bộ thi tuyển chọn công chức, sau lưng có nhiều thế lực, đường đi không phải là rộng mở bình thường!
Một bữa cơm có đồ ăn dân dã, có rượu, hương vị dân dã là do Đông Kì Vi tự tay săn bắt được, vì vậy anh ta rất hào hứng.
Gần đây Trần Kinh cũng tìm hiểu rất nhiều về việc săn bắn, Tương Hằng Vân tất nhiên là cũng có sở thích đó, vì vậy ba người ngồi nói chuyện với nhau rất hợp!
Đông Kì Vi lúc hứng cao, có phần hơi kích động nói:
-Nói một câu thật lòng, thực sự thích cảm giác mạnh, phải tới núi Trường Bạch ở Đông Bắc, đi vào trong rừng vài ngày vài đêm, có lúc may mắn gặp được gấu chó. Có lúc gặp một đàn bê, năm ngoái ở đó đã một con rất to bị tên bắn chết, ảnh hưởng rất lớn, năm nay không tiện đi nữa!
Nói ra thì Đông Kì Vi so với Trần Kinh và cả Tương Hằng Vân về tất cả mọi mặt đều cao hơn hai người họ rất nhiều.
Nhưng khi mấy người ngồi nói chuyện săn bắn, khoảng cách đó dường như được thu hẹp lại, cuộc nói chuyện trở lên rất hấp dẫn.
Trần Kinh cũng không làm hỏng bầu không khí đó khi nói tới chuyện muốn đến chào hỏi Hồ Tuấn Trung, để mối quan hệ giữa hắn và Tương Hằng Vân trở lên thân thiết mới là điều quan trọng nhất, những việc sau này khắc sẽ thuận lợi, cơ bản là lúc này không được vội vàng.
Ba người ăn cơm xong, Đông Kì Vi mời hai người về nhà riêng của ông ta mát sa rửa chân, lúc tối thì mọi người đã chơi rất là vui.
…
Lân Giác, Trần Kinh chịu trách nhiệm việc triệu tập một cuộc hội nghị lãnh đạo cán bộ cấp huyện, tất cả những người từ Phó phòng trở lên đều phải tham dự.
Trong cuộc họp, Trần Kinh lên giọng tuyên bố Lân Giác đã giành được một suất là một vùng thí điểm được chuyên gia giúp đỡ, đây là cơ hội để cho Lân Giác bước vào giai đoạn phát triển mới.
Lân Giác sau khi nhận được sự giúp đỡ của các chuyên gia, tự động sẽ trở thành một huyện phát triển trọng điểm của Tỉnh, trong Tỉnh vì ủng hộ sự phát triển của Lân Giác, cũng sẽ đưa ra những chính sách ưu đãi cho nơi đây, trong đó bao gồm cả việc trưng dụng đất đai, thuế thu nhập, cải thiện môi trường đầu tư, quy hoạch đầu tư cơ sở hạ tầng…
Mặt khác, thành phố Hải Sơn cũng sẽ quy hoạch Lân Giác thành khu phát triển trọng điểm, trong thành phố sẽ cực kì coi trọng sự phát triển của vùng này, tăng thêm những chính sách đầu tư phát triển cho Lân Giác, mở rộng quyền hạn cho Ủy ban huyện Lân Giác, Quận ủy và Ủy ban nhân dân của Lân Giác từ giờ sẽ có nhiều trách nhiệm phải làm.
Trần Kinh công bố tin tức này, nhận được sự phản hồi rất nhiệt tình từ mọi người trong hội trường, những tràng pháo tay không dứt, khí thế của tất cả mọi người đều dâng cao, tất cả đều rất kích động về cái tin tức này.
Trần Kinh xúc động nói:
-Các đồng chí, đây là thời cơ cho sự phát triển của Lân Giác chúng ta, chính thức vươn lên một tầm cao mới! Tôi hôm nay chính thức tuyên bố với mọi người, mục tiêu trước mắt không thay đổi của chúng ta đó là trở thành một trong mười huyện có nền kinh tế phát triển nhất cả nước, tiềm năng phát triển của chúng ta là vô tận, hi vọng là vô tận, con đường trước mắt là vô tận!
Trần Kinh gần như đứng cả người dậy hua tay khi nói tới ba từ vô tận, sau đó tiếng vỗ tay như sấm nổi lên.
Tất cả những Ủy viên thường vụ ngồi ở hàng ghế đầu tiên đều vỗ tay cổ vũ, nhiều người đưa mắt về phía Lí Quốc Vĩ, Lí Quốc Vĩ cũng vỗ tay, nhưng trong lòng ông ta có chút khó chịu.
Cách đây không lâu, ông ta cảm thấy rằng tất cả mọi thứ ở Lân Giác đều nằm trong tay ông ta, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn, cục diện đã thay đổi rất nhiều.
Bất kể ai cũng nhìn ra được điều này, hội nghị hôm nay là do Trần Kinh chủ trì tất cả, những biểu hiện rất nhỏ của những cán bộ cấp dưới đang bắt tay cùng hắn, Lí Quốc Vĩ cũng nhìn rất rõ, biểu hiện thực tế của Trần Kinh đã nhận được sự đồng tình của rất nhiều người.
Khoảng thời gian gần đây, các huyện lân cận và cả các cơ quan chức năng trong thành phố đều liên hệ tới Lân Giác, trong lúc trao đổi, hợp tác, hầu hết đều tìm tới Trần Kinh, về mặt nào đó mà nói, Lí Quốc Vĩ phát hiện mình không thể đại diện cho Lân Giác được nữa, Trần Kinh càng ngày càng xứng đáng là người lãnh đạo của Lân Giác.
Tiếp sau đó, ngay lập tức liền có những điều chỉnh trong chiến lược phát triển, sự phát triển của Lân Giác phải đi một con đường mới, phương thức phát triển vẫn còn đơn giản như trước mắt của Lân Giác chắc chắn sẽ phải vứt bỏ, đến lúc đó, toàn bộ cục diện của Lân Giác đều nằm trong tay của Trần Kinh, đấy là điều mà Lí Quốc Vĩ cảm thấy bị uy hiếp.
Cho dù, trong lòng Lí Quốc Vĩ rất tự tin, cảm thấy ông ta có thể nắm vững được cục diện, nhưng hiện nay trong tình hình này, ông ta cảm thấy rất mất tinh thần.
Ông ta không thể không công nhận, ông ta đã đánh giá Trần Kinh quá thấp, Trần Kinh có khả năng hơn người, tố chất mọi mặt đều tốt, không hổ là cán bộ công tuyển, trăm người mới chọn được một người.
Trong hội nghị, Trần Kinh còn nói tới hai nguyên tắc phát triển sau này của Lân Giác, nguyên tắc thứ nhất là mục tiêu phát triển phải rõ ràng, nguyên tắc thứ hai đó là, những kế hoạch phát triển mới cho Lân Giác nhất định phải phù hợp với mục tiêu thực tế trước mắt, không thể làm hỏng những thành quả bây giờ đã đạt được, như thế sẽ không thể nào phát triển được.
Hơn nữa, trong hội nghị Trần Kinh đã gạt bỏ những băn khoăn của một số cán bộ về những chuyên gia giúp đỡ, trong lúc nói đến những chuyên gia giúp đỡ, Trần Kinh nhấn mạnh, chuyên gia thì phải tôn trọng hiện thực, các chuyên gia vì sự phát triển của Lân Giác đưa ra những chính sách gợi ý, chứ không phải là người quyết định chính sách.
Tương lai của Lân Giác không thể dựa vào các chuyên gia, tương lai của Lân Giác không thể lúc nào cũng có những chuyên gia giúp đỡ. Người quyết định đến sự phát triển của Lân Giác đó chính là Đảng và nhân dân, người quyết định phương hướng phát triển của Lân Giác cũng chính là Đảng và nhân dân…
Đồng thời Trần Kinh cũng nói rằng, thông qua cuộc thảo luận lớn quy mô toàn Lân Giác, liên quan đến phương hướng phát triển của Lân Giác, đã dần dần rõ ràng, chỉ cần tổng hợp lại, con đường phát triển trong tương lai của Lân Giác đã bắt đầu hiện ra.
Trần Kinh yêu cầu tất cả các xã, thị trấn, tất cả các đơn vị trong địa bàn, các đơn vị phải đi từ thực tế, phải nghiêm túc, tìm hiểu và suy nghĩ rõ ràng về vấn đề phát triển của địa phương mình, trước mắt thì Lân Giác sẽ nhận được rất nhiều nguồn đầu tư hỗ trợ, nếu phân bố nguồn hỗ trỡ này cho toàn vùng, thì phải đặt ra một tiêu chuẩn thống nhất.
Trần Kinh thể hiện rõ ràng, không thể phân bố đồng đều nguồn hỗ trợ được, nguồn hỗ trợ sẽ dựa vào tiềm năng phát triển của từng thị trấn, xã mà phân, vì vậy, bắt đầu từ bây giờ, tất cả các xã, thị trấn và các đơn vị đều phải nỗ lực hết mình, thể hiện những tiềm năng phát triển của địa phương mình, sớm nhận được sự đồng tình của lãnh đạo Quận ủy và Ủy ban nhân dân.
Không thể không nói, về tổng thể buổi hội nghị hôm nay Trần Kinh tổ chức rất thành công, sau khi hội nghị kết thúc, Trần Kinh một mình trao đổi với những người tham gia hội nghị, những người ở lại rất nhiều, trong đó phần lớn là những người trong Ủy ban nhân dân.
Trong lúc trao đổi một mình Trần Kinh nhấn mạnh, sự đoàn kết trong lãnh đạo là rất quan trọng, chỉ có một tập thể đoàn kết, mới có thể trong ngoài thống nhất, mới có thể một chỉnh thể hoàn chỉnh được, từ đó tạo thành sức mạnh lớn.
Trần Kinh nói, nội bộ Đảng ủy đoàn kết, nội bộ nhà nước đoàn kết, Quận ủy và Ủy ban nhân dân cần phải đoàn kết, bốn cơ quan của Lân Giác đều cần phải đoàn kết.
Rõ ràng, Trần Kinh nói đến đoàn kết ở đây là chỉ những điều ấy, ít nhất cũng nói rõ một điểm. trước mắt bộ máy của Lân Giác vẫn chưa khiến hắn vừa ý.
Sự phát triển của Lân Giác yêu cầu từ sự thống nhất trong nhận thức của bộ máy, trước mắt thì Trần Kinh chỉ bước được một bước, con đường sau này vẫn còn rất dài.