Cuộc họp công tác kinh tế Thành uỷ Hải Sơn bởi vì nguy cơ quan hệ xã hội gần đây mà bịt kín.
Cuộc họp công tác kinh tế năm nay được tổ chức trong thành phố, các đơn vị đại biểu tham gia cuộc họp phải tự sắp xếp chỗ ở, còn vấn đề ăn uống, thống nhất dùng cơm ở căn tin.
Cách làm như vậy rõ ràng tiết kiệm hơn nhiều năm trước kia, trước đây đối với những cuộc họp như vậy thông thường là Thành uỷ sẽ sắp xếp ăn ở khách sạn, làm rất phô trương, lần này lại khiêm tốn như vậy.
Đại biểu của các quận huyện tham gia cuộc họp công tác kinh tế ngoài Bí thư Quận uỷ và Chủ tịch Quận ra, Bí thư các xã, thị trấn bên dưới đều được yêu cầu tham gia, đoàn đại biểu của Lân Giác lần này có hơn 20 người tham gia, Trần Kinh là nhân vật số một của Lân Giác, đương nhiên trở thành người dẫn đầu của Lân Giác.
Trước khi bắt đầu hội nghị, trong thành phố trước đã triệu tập cuộc họp Bí thư, mười mấy Bí thư của các Quận huyện lần đầu tiên đều tề tụ đông đủ.
Trưởng ban thư ký Thành ủy Chu Quốc Hoa gọi Trần Kinh lên, lần lượt dẫn hắn đi chào hỏi với các vị Bí thư.
Đến lúc đi qua chỗ Bí thư Quận uỷ Trịnh Quốc Hoa của quận Lam Hà, Trịnh Quốc Hoa trên tay cầm lấy điện thoại giả bộ nghe, Trần Kinh liền đi vòng qua, trực tiếp bắt tay với Tô Trọng Vọng, hai tay của hai người nắm chặt nhau, Trần Kinh mỉm cười nói:
- Bí thư Tô, gần đây sự phát triển của Hải Sơn chúng tôi bị người thổi tin đồn nghi ngờ chất vấn, Cổ Minh của các anh có bị ảnh hưởng gì không.
Tô Trọng Vọng cười khổ nói:
- Không dối gạt gì ông em, quả thật là chịu sự ảnh hưởng tương đối đấy,trên phương diện phát triển của chúng tôi quả là tồn tại không ít vấn đề, đang bị kiểm điểm.
Trần Kinh cười ha hả nói:
- Vẫn là Tô Trọng Vọng rất thành thật, có gan đối diện với vấn đề, khiến cho người ta rất khâm phục.
Trần Kinh và Tô Trọng Vọng nói chuyện rất vui vẻ, cảnh tượng này đã tạo thành một quang cảnh rất đẹp.
Tất cả mọi người đều liếc nhìn hai người. Sự bất hoà của Trần Kinh và Trịnh Quốc Hoa ở Hải Sơn không phải là bí mật, Trịnh Quốc Hoa có thế lực mạnh ở Hải Sơn, thường có lời công kích Lân Giác.
Trong mắt cán bộ bản địa ở Hải Sơn mà nói, mâu thuẫn giữa Trần Kinh và Trịnh Quốc Hoa, không thể nghi ngờ Trần Kinh chịu lép vế hơn, bất kể từ tuổi tác cho đến kinh nghiệm và sự từng trải hay là quan hệ giao thiệp, Trần Kinh đều không bằng Trịnh Quốc Hoa. Hai người va chạm nhau, kết quả không cần phải hỏi cũng biết?
Trên thực tế, so với sự kiêu ngạo của Trịnh Quốc Hoa, Trần Kinh tương đối là ít nổi danh hơn, hắn chỉ toàn tâm toàn ý quan tâm đến sự phát triển của mình, căn bản không có khoa tay múa chân ở những nơi khác.
Đối mặt với kẻ gây sự như Trịnh Quốc Hoa, hắn càng ngấm ngầm chịu đựng.
Nhưng mà, hôm nay khi Trần Kinh đụng phải Tô Trọng Vọng, cách nói năng của hắn cũng bắt đầu lộ ra sự sắc sảo cạnh khoé, cũng chính là muốn nhắm thẳng vào Trịnh Quốc Hoa.
Trần Kinh nói Tô Trọng vọng rất thành thật, ngụ ý chính là nhắm thẳng vào chuyện truyền thông đã đưa ra hàng loạt nghi ngờ về Lam Hà, cùng với thái độ kiêu ngạo của Trịnh Quốc Hoa khi đang đối diện với những nghi ngờ này.
Cuộc họp Bí thư hôm nay, có rất nhiều Bí thư Quận huyện ở đây, Trần Kinh không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng đã không nể mặt Trịnh Quốc Hoa. Sao lại không khiến cho người khác chú ý chứ?
Hai khu Quận lớn của Hải Sơn, quận Lam Hà và Cổ Minh cho đến nay đều tồn tại sự cạnh tranh kịch liệt.
Trước đây cạnh tranh đều là tranh đấu gay gắt, lãnh đạo của hai quận ngoài mặt giả vờ hoà thuận nhưng bên trong lại ngầm phái hoại lẫn nhau.
Mà đến thời đại của Trịnh Quốc Hoa sự mâu thuẫn của hai quận càng thêm gay cấn. Mâu thuẫn ra mặt, Tô Trọng Vọng và Trịnh Quốc Hoa hai người cả đời không qua lại với nhau.
Bây giờ thấy Trần Kinh và Tô Trọng Vọng nói chuyện vui vẻ như thế, hiển nhiên hai người không phải là lần đầu gặp mặt, thường ngày chắc cũng qua lại thân mật.
Quả nhiên Tô Trọng Vọng lại nói:
- Bí thư Trần, đã lâu chúng ta không tề tụ cùng nhau. Nên dành chút thời gian tề tụ chứ? Hiện tại có một số lão nhân của chúng tôi cần phải thay đổi đầu óc, nên phải tề tụ cùng các người trẻ tuổi như các cậu chứ.
Trần Kinh nói:
- Bí thư Tô nếu muốn tụ tập, phải đến chỗ của tôi, tôi làm ông chủ, chúng ta sẽ tụ tập cùng nhau?
Trịnh Quốc Hoa cuối cùng đã cúp điện thoại, ánh mắt của ông ta như chim ưng liếc nhanh qua mặt của Trần Kinh và Tô Trọng Vọng, nhếch miệng lộ ra một tia cười lạnh.
Mà đúng lúc này, Bí thư Thành ủy Hoàng Hoành Viễn, Chủ tịch thành phố Thanh Hương, còn có Phó Bí thư Giang Chú đẩy cửa vào phòng họp, tất cả mọi người đến rất an tĩnh đi thành hàng trật tự.
Ba vị lãnh đạo từng người một đi đến bắt tay với đám Bí thư, khi Hoàng Hoành Viễn bắt tay cùng Trần Kinh, ông ta lại vỗ vai nói:
- Tiểu Trần, vội vã gọi cậu từ Bắc Kinh trở về, cậu không thể đổ lỗi cho tôi không có ân tình, không có cách nào khác, trên vai cậu gánh trách nhiệm nặng nề, cậu không ở Lân Giác, bên đó lại không có người đáng tin cậy, khiến cho người khác không yên tâm.
Trần Kinh nói:
- Trong thời khắc mấu chốt mà Bí thư vẫn còn nghĩ đến tôi là vinh hạnh quá rồi, tôi nào dám có những suy nghĩ như vậy?
Hoàng Hoành Viễn cưởi ha hả:
- Ngày nào đó cậu phải đưa đối tượng của cậu đến tham quan địa phương nhỏ Hải Sơn của chúng ta nhé, coi như là cơ sở hạ tầng nhỏ bé, thể nghiệm và quan sát tình cảm của dân. Mấu chốt là để cho bọn họ đều nhận thức một chút, đừng có quan niệm đợi đến khi kết hôn mới cho người ta một bất ngờ.
Trần Kinh ngẩn người, xấu hổ ho nhẹ, khuôn mặt hơi đỏ.
Hắn đột nhiên nghĩ đến, hắn đi Bắc Kinh làm cái gì, chỉ có Kiều Chính Thanh của Lĩnh Nam biết. Hoàng Hoành Viễn nói xa nói gần tuy rất khó hiểu, nhưng rõ ràng, ông ta biết mục đích mà Trần Kinh đi Bắc Kinh.
Thông qua đôi câu vài lời, Trần Kinh có thể đoán được ông ta nhất định có quan hệ với Chủ tịch tỉnh Kiều.
Trần Kinh đỏ mặt, Hoàng Hoành Viễn không nói gì thêm nữa, nhưng Chủ tịch thành phố Thanh Hương đứng bên cạnh lại nói:
- Tiểu Trần đến bây giờ vẫn chưa kết hôn, rất dễ nhạy cảm, Bí thư đừng nên giễu cợt cậu ta.
Phó Bí thư Giang Chú nói:
- Chủ tịch thành phố, Bí thư không phải là giễu cợt Tiểu Trần của chúng ta, mà là ông ta lo lắng vấn đề cá nhân của Tiểu Trần, nhân vật số một trẻ tuổi nhất của quận huyện Lĩnh Nam chúng ta, Tiểu Trần ở Hải Sơn của chúng ta, ngay cả vấn đề cá nhân của hắn mà chúng ta không giải quyết được, người khác sẽ nói chúng ta không quan tâm đến hắn.
Ba người pha trò cười chọc Trần Kinh, Trần Kinh chỉ cười mỉa nói:
- Bí thư, Chủ tịch thành phố, Bí thư Giang, mọi người đừng giễu cợt tôi, tôi nếu thật sự có, nhất định sẽ báo cáo trước.
Trước cuộc họp mọi người bắt tay nhau hỏi han rất nhẹ nhàng tình cảm, nhưng cuộc họp vừa bắt đầu, không khí lại trở nên ngưng trọng.
Hoàng Hoành Viễn đầu tiên lên tiếng phê bình nhằm vào vấn đề tự thân phát triển của một số quận huyện, thiếu hiểu biết đúng đắn, không khiêm tốn học tập người khác, không biết lắng nghe ý kiến. Còn có lãnh đạo của các khu quận huyện khác không xử lý quan hệ đúng đắn với truyền thông, đây là vấn đề rất được coi trọng.
Mặt khác, vấn đề phát triển của Hải Sơn chẳng phải đã xảy ra vấn đề, nếu như vậy đáng bị kiểm điểm, con đường pháttriển của Hải Sơn sau này sẽ nên như thế nào?
Hoàng Hoành Viễn nói chuyện xong, Chủ tịch thành phố Thanh Hương cũng nói xong bài phát biểu.
Bà đề xuất, cho biết năm nay, điểm sáng chói của sự phát triển Hải Sơn là sự pháttriển đặc sắc của Lân Giác đã lấy được đột phá và thành công chưa từng có, Hải Sơn hẳn là phải tự thân bắt tay vào làm, động não nghĩ ra biện pháp khai thác con đường phát triển mới.
Hôm nay mở cuộc họp Bí thư, thì hy vọng Bí thư cácquận huyện của chúng ta tụ họp lại để cùng mọi người suy nghĩ một chút, nghiêm túc, hiểu rõ đặc điểm của quận mình, phải thật sự vạch ra con đường phát triển phù hợp với hoàn cảnh của chính mình.
Chủ tịch thành phố Thanh Hương nói:
- Các vị, thông qua thực tiễn của Lân Giác hơn nửa năm nay, tôi tin mọi người có thể thấy được ưu thế của việc quy hoạch pháttriển vĩ mô. Trần Kinh là cán bộ trẻ tuổi, có kiến thức có tư duy, có thể điểm đúng chỗ vấn đề phát triển của Lân Giác.
Hơn nữa, muốn làm một cuộc thảo luận lớn, phải mời chuyên gia giúp đỡ, sau cùng phải thật sự tìm được con đường phát triển phù hợp với quận của mình.
Chúng ta thường ngày cầm quyền trị nước thì phải nên nghe nhiều mới biết rõ, phải nghe nhiều ý kiến của quần chúng, chuyên gia và ý kiến của xã hội, trên nền tảng dựa theo ý kiến của quần chúng khắp nơi để tìm ra biện pháp giải quyết vấn đề, biện pháp này luôn có hiệu quả.
Chủ tịch thành phố Thanh Hương nói một cách chậm rãi, bà đã dùng những từ hoa mỹ để khen Lân Giác, Trần kinh ở dưới nghe rất bất ngờ.
Cuối cùng bà chốt lại một câu:
- Các vị đang ngồi, tôi biết từng người đều có ý nghĩ riêng của mình, mỗi người đều có bản lĩnh cao cường riêng. Nhưng có một điểm tôi có thể khẳng định, đó chính là sự phát triển của Lân Giác là điểm sáng, rất có sức sống, tôi tin mọi người có thể thấy được.
Nhìn thấy người khác tốt, đừng nên nghĩ cách đi đâm chọc người khác, trước tiên phải nghĩ đến việc đi học ưu điểm của người khác, điềm này là quan trọng nhất.
Chủ tịch thành phố Thanh Hương nói chuyện, sắc mặt của Trịnh Quốc Hoa ở phía dưới rất khó coi.
Những Bí thư khác cũng không hề lên tiếng, ai cũng biết Trịnh Quốc Hoa là tay chân của Chủ tịch thành phố Thanh Hương, Chủ tịch thành phố Thanh Hương rất tín nhiệm Trịnh Quốc Hoa, nhưng hôm nay bà như thế nào lại thẳng thắng khiển trách Trịnh Quốc Hoa, thật ra điều này nằm ngoài dự kiến của mọi người.
- Lời thật thì khó nghe. Lời của tôi hy vọng các đồng chí có thể nghe hiểu, không nên cho vào tai trái ra tai phải, những điều này đều có lợi với mọi người.
Chủ tịch thành phố Thanh Hương nói rất nghiêm túc.
Khiến Trần Kinh bất ngờ chính là, Chủ tịch thành phố Thanh Hương sau khi nói xong, Giang Chú bỗng nhiên chỉ đích danh để cho hắn phát biểu, để cho hắn nói về sự thu hoạch trong việc phát triển của Lân Giác.
Giang Chú nói:
- Tiểu Trần, Chủ tịch thành phố của chúng ta bình thường không thích khen người, hôm nay bà ấy điểm danh khen ngợi Lân Giác, cậu cũng đừng có giấu diếm nữa, cũng nên nói vài lời, nói ra tình hình của Lân Giác cho mọi người biết đề các đồng chí quận huyện của chúng ta cùng học tập thêm một chút kiến thức.
Giang Chú vung hai tay nói:
- Làm sao vậy? Không có vỗ tay hưởng ứng sao? Mọi người có kiến nghị với ý kiến của tôi sao?
Ba, ba, tất cả người trong phòng đều vỗ tay, ngay cả Trịnh Quốc Hoa nét mặt đang âm trầm cũng vỗ tay hai cái, ánh mắt ngược lại không nhìn Trần Kinh.
Trần Kinh bị buộc bất đắc dĩ đành phải không trâu bắt chó đi cày, hắn trầm ngâm thật lâu, nói:
- Các vị lãnh đạo, cá vị Bí thư, Bí thư Giang muốn tôi nói về Lân Giác, thật lòng mà nói, tôi cũng rất xấu hổ.
- Trong năm vừa qua, tôi trước tiên nói một chút về sự thất bại lớn nhất trong công việc của tôi, có người tổng kết cho tôi, thất bại lớn nhất của tôi chính là không làm tốt công tác đoàn kết, không đoàn kết với các anh em trong quận huyện, chưa xửa lý tốt mối quan hệ với các đơn vị ban ngành trong thành phố. Tôi cũng không dối gạt các chư vị, hiện tại có người nói con đường phía trước của Lân Giác càng ngày càng hẹp, lời này không phải là lời nói giật gân, đúng vậy quả thật có sự tồn tại như thế.
Trần Kinh dùng sức dừng lại một chút, ánh mắt đảo qua nhìn mọi người, lại cất cao giọng nói:
- Hôm nay, tôi xin tạ lỗi cùng các Bí thư của các huyện anh em đang ngồi đây, tôi còn trẻ tuổi thiếu kinh nghiệm, tôi còn thiếu lễ nghĩa trên nhiều khía cạnh. Hy vọng các vị Bí thư cho dù là lớn hay nhỏ đều lượng thứ cho những khuyết điểm của tôi trong quá trình công tác.
Trần Kinh nói những lời này khiến cho không khí trong hội trường có chút cổ quái, Hoàng Hoành Viễn nói:
- Triều Trần tốt lắm, cậu có thể phát hiện vấn đề của mình, biết sửa sai, còn gì tốt hơn. Tôi tin thành ý của cậu có thể làm rung động lòng người.
Trần Kinh nói:
- Cảm ơn các Bí thư, cũng cảm ơn các Bí thư của các huyện anh em, đối với tôi mà nói, tôi vẫn là đang tìm một cơ hội để nói những lời này.