Quan Sách

Chương 969: Chương 969: Trần Lập Trung báo cáo.




Trần Kinh tổ chức hội nghị tọa đàm cán bộ lão thành toàn thành phố rất thành công.

Hội nghị cử hành tại phòng hội nghị số 2, đại biểu lão cán bộ cấp phòng trở lên có 87 người tham gia, các đồng chí lão thành hăng hái phát biểu ý kiến, hiến kế cho việc phát triển Hoàn Thành thời kỳ mới.

Sau khi đài truyền hình Hoàn Thành đưa tin này, toàn thành phố chấn động.

Đừng xem thường hội nghị cán bộ lão thành lần này.

Bao nhiêu năm rồi, mâu thuẫn giữa các đồng chí lão thành và bộ máy cán bộ Hoàn Thành hiện tại là rất kịch liệt.

Mâu thuẫn kịch liệt như vậy gần như đã trở thành đặc sắc của Hoàn Thành.

Truy cứu nguyên nhân, chủ yếu vẫn là vì hoàn cảnh của Hoàn Thành khá đặc biệt, bình thường vị trí lãnh đạo chủ yếu của Hoàn Thành Tỉnh ủy đều sẽ chọn dùng phương pháp nhảy dù (chọn từ nơi khác).

Cán bộ lão thành về hưu tại chỗ, cán bộ nhảy dù tới Hoàn Thành, điều này trực tiếp khiến lực lượng mà cán bộ lão thành bồi dưỡng bị quản chế tại chỗ, có thể nói là một khi về hưu, sẽ tiến vào một thế giới khác, điều này tất nhiên khiến cán bộ lão thành bất mãn.

Đương nhiên, trong đó cũng có nguyên nhân bộ máy hiện tại không chú ý công tác của cán bộ lão thành, không tìm tòi giá trị của cán bộ lão thành.

Những mâu thuẫn này không phải tạo nên do một sớm một chiều, mà là mâu thuẫn tích lũy từ lâu, có thể nói là thâm căn cố đế.

Sau khi Nhạc Vân Tùng nhậm chức, cử hành tọa đàm cán bộ lão thành, trong cuộc họp các đồng chí lão thành khiến ông ta không xuống đài được. thực ra chính là sự thể hiện bùng nổ của loại mâu thuẫn này

Nhưng lần này, Phó bí thư Trần Kinh lại có thể tổ chức được một lần nữa đám cán bộ bướng bỉnh không chịu thuần phục này, hơn nữa hội nghị tọa đàm rất thành công, điều này tất nhiên là chuyện khiến chính đàn Hoàn Thành chấn động.

Chính Trần Kinh cũng không ngờ, một lần tọa đàm vô cùng đơn giản, rõ ràng có nhiều chỗ cong lách như vậy, mình lại chó ngáp phải ruồi, làm ra một chuyện có hiệu quả oanh liệt như vậy.

Sau khi hội nghị tọa đàm cán bộ lão thành kết thúc, Nhạc Vân Tùng và Trần Kinh chạm trán.

Ông ta rất vui mừng nói với Trần Kinh:

- Bí thư Trần, cũng là anh có biện pháp. Công tác cán bộ lão thành anh làm thành công chưa từng thấy. Điều này tuyệt đối khiến người ta ủng hộ, khiến người ta vui mừng. Chuyện này có tính khích lệ chưa từng có đối với niềm tin của bộ máy chúng ta, ý nghĩa rất lớn.

Trần Kinh khiêm tốn đáp:

- Bí thư, tôi có được thành tích cũng đều là dựa vào sự lãnh đạo của Đảng ủy lấy anh là trung tâm, tôi không dám tham công.

Nhạc Vân Tùng nói:

- Bí thư Trần, cậu nói vậy đúng là đánh vào mặt tôi rồi. Có câu này rất hay, giống người uống nước, ấm lạnh tự biết, chuyện này rút cục là như nào, trong lòng mọi người đều rõ. Ánh mắt của quần chúng sáng như tuyết, công lao của cậu ở đâu, ai cũng không giành được.

Thái độ của Nhạc Vân Tùng đối với Trần Kinh rất thân mật, trước nay chưa từng thành khẩn thẳng thắn như vậy.

Trần Kinh đối với những chuyện này cũng chỉ cười cười.

Vừa bắt đầu Vương Kỳ Hoa bảo Trần Kinh, nói Bí thư muốn hắn tổ chức hội nghị tọa đàm cán bộ lão thành, hắn cũng không cảm thấy có gì không thích hợp.

Nhưng trải qua lần hội nghị tọa đàm này, Trần Kinh nghĩ lại, Nhạc Vân Tùng chắc cũng chẳng có ý tốt gì.

Chỉ là lần này, Trần Kinh bất ngờ làm xong chuyện.

Cùng lúc với việc Nhạc Vân Tùng ngạc nhiên, ông ta cũng không thể không sáng danh thái độ, nắm lấy Trần Kinh.

Đây thực ra là một kiểu che dấu, đương nhiên, điều kiện tiên quyết của kiểu che dấu này, Trần Kinh đã thông qua biểu hiện thực tế của mình chứng minh năng lực của mình rồi.

Điều này khiến Nhạc Vân Tùng ý thức được, Trần Kinh cũng không phải người có thể để ông ta tùy tiện điều khiển, hắn xứng danh một trong hai “khâm sai” được Tỉnh ủy phái đến Hoàn Thành lần này.

Sau khi chào hỏi một hồi, Trần Kinh liền báo cáo tình hình chi tiết lần tọa đàm này với Nhạc Vân Tùng.

Trong đó, Trần Kinh đặc biệt nhắc tới vấn đề không khí xã hội và vấn đề phạm tội buôn lậu mà cán bộ lão thành phản ứng khá kịch liệt.

Trần Kinh nói:

- Bí thư, xem ra các đồng chí cán bộ lão thành và bộ máy tại nhiệm của chúng ta có cái nhìn giống nhau, bọn họ cũng thấy rõ ràng, chúng ta có phải nên có hành động cụ thể về hai phương diện này không? Tôi thấy hiện tại đã rất gấp gáp rồi.

Nhạc Vân Tùng trầm ngâm một chút, gật đầu nói:

- Đúng vậy, ý kiến của các đồng chí lão thành tuy gay gắt, nhưng điểm đúng mấu chốt. Chúng ta nhất định phải tăng mạnh việc nghiêm túc bầu không khí xã hội. Tôi chuẩn bị sắp tới tổ chức họp mặt một số cán bộ lãnh đạo chủ chốt chúng ta. Chúng ta cùng bố trí những cách thức cụ thể.

Ông ta dừng một chút nói:

- Hiện tại công tác chính trị pháp luật của chúng ta trọng trách rất nặng. khối công tác này cậu phải chú ý. Đồng chí Vệ Hoa là đồng chí tốt, năng lực mạnh, nhưng dù sao chiến tuyến chính trị pháp luật quan hệ phức tạp, tôi lo uy vọng của anh ấy không đủ, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể khống chế cục diện, có cậu để ý khối công tác này, tôi sẽ thật sự yên tâm.

Đối với vấn đề phân công của Trần Kinh,

Nhạc Vân Tùng sớm đã sắp xếp Trần Kinh phụ trách công tác quy hoạch kinh tế vĩ mô và công tác Đảng quần chúng.

Sau đó, hắn và Khương Thiếu Khôn bày ra thế cờ kịch liệt ở hệ thống chính trị pháp luật, ông ta lại lâm thời để Trần Kinh phụ trách công tác chính trị pháp luật.

Vốn sự sắp xếp này của ông ta chỉ là một thủ đoạn trong trận cờ, mục đích của ông ta phải chiếm được tiên cơ trong trận đánh cờ với Khương Thiếu Khôn.

Nhưng người tính không bằng trời tính, Trần Kinh vẫn luôn khiêm tốn, lại đột nhiên giơ kiếm với Khương Thiếu Khôn.

Hai người ở hội nghị thường ủy diễn một màn gần như quyết đấu rất hay.

Cuối cùng không ngờ Trần Kinh thắng, ứng cử viên Cục trưởng cục Công an hoàn toàn quán triệt ý chí của hắn.

Như vậy, Vệ Hoa hoàn toàn đảo hướng tới Trần Kinh.

Hiện tại hệ thống chính trị pháp luật, Vệ Hoa đã trở thành người khống chế danh xứng với thực.

Dưới tình huống như vậy, Nhạc Vân Tùng sau khi suy nghĩ cặn kẽ, ông ta ý thức được so với việc trộn Trần Kinh lẫn cát, vào lúc này, không bằng thuận nước đẩy thuyền, dứt khoát trao chiếc mũ công tác chính trị pháp luật cho Trần Kinh, để hắn toàn quyền phụ trách khối công tác này.

Dù sao ván đã đóng thuyền rồi, ông ta cũng không nghĩ ra cách gì hay.

Ông ta hào phóng như vậy, bỏ qua khối công tác này, còn có thể để Trần Kinh thành mục tiêu lớn.

Với cá tính của Khương Thiếu Khôn, ông ta sao có thể để Trần Kinh yên ổn nắm trong tay cục diện lớn như vậy?

Nhạc Vân Tùng rõ ràng rất cáo già, Trần Kinh đương nhiên có thể nhìn ra đầu mối.

Đối với Nhạc Vân Tùng, Trần Kinh hiện tại thực sự có chút khâm phục.

Có thể làm nhân vật số một một thành phố, quả nhiên là có mấy cái bàn chải.

Thời điểm mấu chốt biết cách từ bỏ, biết bỏ ngắn buông dài, không để ý cái được mất một thành một đất trước mắt, đây là bản lĩnh thật, bản lĩnh như vậy không chỉ là quyền mưu, còn có trí tuệ.

Trước trước sau sau, Trần Kinh và Nhạc Vân Tùng nói chuyện hơn một tiếng.

Hắn về phòng làm việc, vừa đặt mông ngồi xuống.

Liền nghe tiếng gõ cửa “đông, đông”. Thanh âm rất to, cũng có vẻ gấp rút.

Trần Kinh đứng lên nói:

- Ai đấy?

Cửa bị đẩy ra, Trần Lập Trung một thân trang phục cảnh sát, khí vũ hiên ngang giậm chân tiến vào, nói:

- Bí thư, Phó cục trưởng cục Công an Trần Lập Trung tới báo cáo với anh.

- Lập Trung?

Trần Kinh hơi sửng sốt, vui mừng quá đỗi, vươn hai tay ra nói:

- Ôi trời, cậu tới đúng là nhanh. Tôi vừa rồi còn định gọi điện co Vệ Hoa về việc của cậu, không ngờ cậu lại lên chức rồi, sao? Môi trường công tác mới, cậu đã thích ứng chưa?

Trần Lập Trung gãi đầu, cười ha hả nói:

- Không giấu gì Bí thư, tôi còn chưa tới cục báo tin, Sở tỉnh đã thông báo cho tôi, tôi khẩn trương trước tiên tới chào hỏi anh.

Anh ta mím môi nói:

- Tuy nhiên Bí thư anh yên tâm, trong lòng tôi đã có chuẩn bị đầy đủ, bất cứ lúc nào cũng có thể ngồi vào cương vị. Một khi ngồi vào vị trí, anh chỉ đâu tôi đánh đó, tôi cam đoan không khiến anh thất vọng.

Tính tình Trần Lập trong trong thô kệch có tinh tế tỉ mỉ.

Bình thường lần đầu tiếp xúc với Trần Lập Trung, người ta đều bị mê hoặc bởi tính cách tùy tiện, ngôn ngữ hào sảng.

Kỳ thật, người thực sự hiểu anh ta, ví như Trần Kinh, liền biết Trần Lập Trung cũng không phải người đơn giản.

Anh ta là điển hình ngoại thô nội tế, làm việc tính trật tự mạnh, làm bất cứ việc gì cũng đều là tính trước làm sau, năng lực làm rất mạnh, trình độ cũng khá cao.

Trần Kinh tự mình rót cho anh ta một ly trà, mình cũng nâng chén lên uống một ngụm, chậm rãi mở miệng:

- Lão Trần, lần này tới không nhất định đã tính chuyện tốt, cậu phải chuẩn bị để đối phó tốt với khó khăn, cục diện Hoàn Thành rất không ổn, nhất là vấn đề phạm tội xã hội nghiêm trọng. nếu hiện tại cậu hối hận còn kịp.

Trần Lập Trung hai mắt trừng nói:

- Hối hận? trần Lập Trung tôi chưa bao giờ làm việc phải hối hận. trước khi đến tôi đã lau súng lục ba lượt, tôi không tin không khống chế được cục diện Hoàn Thành. Một khẩu súng tám viên đạn của tôi, bảy viên dùng để cho phần tử phạm tội, một viên cho tôi.

Tôi đã làm công tác công an gần 20 năm, cái khác tôi không dám xạo, nhưng đánh trận thì trước nay tôi chư từng sợ.

Trần Kinh gật gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.

Trần Lập Trung có sức mạnh này, hắn thấy rất vui.

Trần Kinh vừa rồi cứ luôn cân nhắc, Nhạc Vân Tùng trước kia sắp xếp hắn làm công tác chính trị pháp luật, nhiều khả năng coi hắn là quân cờ để dùng.

Mà hiện tại ông ta thuận nước đẩy thuyền, để Trần Kinh tham gia toàn diện công tác chính trị pháp luật, trong chuyện này chỉ e không có ý tốt gì.

Hoàn Thành là thành phố tập hợp đủ thể loại người làm thuê, thành phố lớn như vậy muốn làm tốt công tác chính trị pháp luật, phải giữ gìn tốt không khí và trật tự xã hội, điều đó tuyệt đối không phải chuyện đơn giản.

Trần Kinh có thể tưởng tượng ra được, đỡ khối này, bản thân gặp phải rất nhiều áp lực và khó khăn.

Trên quan trường, mỗi bước giật mình (bộ bộ kinh tâm), điều đó đương nhiên là người khác khó có thể tìm được điểm yếu của mình.

Nhưng một khi lâm vào khốn cảnh, thì sẽ khiến toàn thân đều là nhược điểm, các loại vấn đề và mâu thuẫn sẽ bại lộ, rủi ro khi đó không phải hiện tại có thể tưởng tượng ra.

Hôm nay chuyện của Trần Lập Trung có thể quyết định, điều này đối với Trần Kinh mà nói cũng là một sự cổ vũ lớn.

Trong hệ thống công an có một người có thể tin tưởng được, đối với Trần Kinh hiện tại mà nói, quan trọng hơn bất cứ điều gì, vì Trần Kinh có niềm tin với Trần Lập Trung.

Hai người vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm, Trần Kinh nhân cơ hội giới thiệu qua tình hình Hoàn Thành hiện nay với Trần Lập Trung.

Cuối cùng hắn nói một lời thấm thía:

- Lập Trung, sau này khoong thể trực tiếp gọi tôi là Bí thư, Hoàn Thành chúng ta chỉ có Bí thư Nhạc Vân Tùng mới có thể được gọi là Bí thư, có thể gọi tôi là Phó bí thư Trần, hoặc cậu cảm thấy như vậy không hay, cậu có gọi tôi là Bí thư Trần cũng được.

Về mặt công tác, xưng hô là chuyện nhỏ, cũng là chuyện lớn, cậu phải tuyệt đối chú ý.

Trần Lập Trung hơi sửng sốt, cười nói:

- Gọi anh là Bí thư đã là thói quen của tôi. Về sau tôi cũng không muốn sửa lại, hơn nữa Hoàn Thành lại có thêm một Bí thư, tôi nhậm chức dưới Bí thư là anh, anh chính là Bí thư của tôi, nếu không còn để ai có quan hệ với tôi?

Lời này của Trần Lập Trung nói chắc như đinh đóng cột, không thể nghi ngờ, Trần Kinh nhất thời không ngờ không biết phản đối như nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.