Trần Kinh và Nhạc Vân Tùng chưa tiếp xúc nhiều, chứ không nói tới là hiểu biết.
Nhạc Vân Tùng làm sao có thể hào phóng để hắn phụ trách công tác kinh tế và công tác trong Đảng, nhưng hắn cũng không nghĩ chuyện này đơn giản chút nào.
Đầu tiên là vấn đề kinh tế.
Bởi vì tính đặc thù của Lĩnh Nam, định hướng cải cách kinh tế chính của Lĩnh Nam bình thường đều là Tỉnh ủy nắm vững, Ủy ban nhân dân tỉnh phụ trách thực hiện cụ thể.
Khi xuống tới thành phố, nhất là thành phố trọng điểm như Hoàn Thành, những chính sách định hướng kinh tế này đều do Thành ủy nắm giữ, bình thường Tỉnh ủy sẽ có Phó bí thư chuyên trách đến phân công quản lý.
Nhưng hiện tại nội bộ cơ cấu Đảng cải cách giản lược, Bí thư thực hành nghiêm hai bộ tiêu chuẩn.
Phương hướng kinh tế chính cơ bản do Bí thư và Chủ tịch thành phố cùng nắm giữ, mà Phó bí thư chuyên trách phụ trách hỗ trợ.
Trần Kinh hiểu rất rõ giới hạn của mình, hắn mới đến Hoàn Thành công tác, sẽ có bao nhiêu người để hắn ở trong mắt, cho nên dưới tình hình như vậy, hắn quyết định phương hướng phát triển kinh tế, ai có thể tín nhiệm hắn?
Về phần công tác Đảng hiện tại cục diện Hoàn Thành như vậy, công tác Đảng lại khó nắm, hắn ở đây có một mình, vậy phải quan hệ tốt với Chu Quốc Hoa.
Nhưng Trần Kinh cũng vô cùng hiểu, trong giới chính trị không thể chỉ nói đến quan hệ mà còn phải nói đến thực lực.
Không có thực lực, nói chuyện sẽ không có trọng lượng, Chu Quốc Hoa sẽ không chịu nổi gánh nặng này, kết quả là quan hệ của hai người cũng sẽ rạn nứt.
Trần Kinh trầm ngâm một chút, nói:
-Bí thư, tôi mới tới Hoàn Thành, chưa quen với cuộc sống nơi đây, ngài giao cho tôi một trọng trách quá nặng nề như vậy. Nếu tôi không nhận, Tỉnh ủy đặc biệt sắp xếp tôi tới đây, tôi lại không thể sắp xếp giải quyết vấn đề cho ngài thì cũng không biết ăn nói ra sao.
Như vậy đi, hai vấn đề này phương hướng chính vẫn là ngài nắm giữ, một số quyết sách nhỏ không đáng kể, tôi sẽ nắm giữ, ý ngài như thế nào?
-Cũng được, cũng được! Anh từ từ làm quen, có thể cho anh một kỳ, tôi hy vọng anh có thể mau chóng tìm được cảm hứng, nắm lấy tình hình công tác kinh tế!
Nhạc Vân Tùng nói, tâm tình của ông rất vui vẻ.
Lần này, Tỉnh ủy thay đổi hai lãnh đạo trọng yếu, Khương Thiếu Khôn thì khỏi cần nói, ông là Chủ nhiệm cũ của Phòng đốc tra Tỉnh ủy, tư cách của ông rất có sức ảnh hưởng với chính đàn Lĩnh Nam.
Mà Trần Kinh tuy rằng còn trẻ, cũng đã là cán bộ trẻ tuổi có quyền thế rất mạnh ở Lĩnh Nam, rất được Chủ tịch tỉnh và Mạc Bí thư tín nhiệm.
Thật lòng mà nói, Nhạc Vân Tùng đối với sự bổ nhiệm người mới như vậy cũng nửa vui nửa buồn, vui mừng vì có thể có được những cán bộ có năng lực cho Hoàn Thành, chắc chắn có tác dụng tích cực cho việc xoay chuyển cục diện của Hoàn Thành.
Mà điều ông lo chính là kẻ đến không có thiện ý, khiến trong công việc ông không thể khống chế được.
Nhạc Vân Tùng ở Lĩnh Nam cũng là một nhân vật nổi danh, để trở thành chư hầu một phương như ngày hôm nay ông đã phải dốc sức hết mình, không dễ dàng chút nào, ông ở đây đảm nhiệm chức vụ Bí thư chỉ là hư danh thôi là điều tuyệt đối không thể chấp nhận.
Đối với Khương Thiếu Khôn, Nhạc Vân Tùng không phải quá lo lắng.
Nhạc Vân Tùng và Khương Thiếu Khôn qua lại không ít, hơn nữa trước kia còn làm cùng với nhau.
Tuy rằng năm đó, khi hai người vào bộ máy, hai người đều là chức phó, nhưng Nhạc Vân Tùng vẫn xem Khương Thiếu Khôn là cựu lãnh đạo như trước.
Trong mối quan hệ này, Nhạc Vân Tùng khá có lòng tìn có thể khống chế Khương Thiếu Khôn.
Còn đối với Trần Kinh, lòng tin của Nhạc Vân Tùng không đủ.
Trần Kinh còn trẻ, người trẻ tuổi đều có một chút bướng bỉnh, nhiệt tình, có đôi khi sẽ không nghe lời.
Hiện tại, khắp Lĩnh Nam đều truyền tin Trần Kinh có một bối cảnh thần bí nào đó ở thủ đô, Nhạc Vân Tùng cũng có nghe qua.
Đối với điều này, ông cũng đã chuẩn bị kỹ càng.
Một mặt nếu Trần Kinh biểu hiện tốt, có thể nâng cao vị trí của mình, đó tất nhiên là tất cả đều vui vẻ. Nếu chẳng may Trần Kinh không biết tiến thoái, kiên quyết cậy mạnh khiêu chiến với quyền uy của ông, ông cũng có lòng tin sẽ dạy cho Trần Kinh một bài học, giáo huấn cho hắn một trận.
Dù sao, Nhạc Vân Tùng mấy năm nay cũng không phí công, làm tới chư hầu một phương, thuộc hạ dưới tay vẫn có vài người có bản lĩnh đấy.
Hôm nay ông và Trần Kinh lần đầu tiên tiếp cận, xem như ông phân công công tác cho Trần Kinh.
Ít nhất ấn tượng đầu tiên này của Nhạc Vân Tùng cũng không tệ lắm, Trần Kinh không đảm nhiệm nhiều việc, coi như còn thấy rõ vị trí của mình.
Đương nhiên, cụ thể thế nào, còn phải đợi sau này mới rõ, dù sao sau này còn nhiều thời gian....
Trần Kinh gặp Nhạc Vân Tùng xong đi ra đã gần giữa trưa.
Thư ký mới nhận chức, Trương Quốc Dân ở phòng thư ký cung kính chờ hắn.
Trần Kinh vừa thấy Trương Quốc Dân khoảng 40 tuổi, gầy tóp teo, hắn liền cau mày.
Trương Quốc Dân vội tiến lại nói:
-Trần Phó bí thư, tôi là Trương Quốc Dân, Trưởng ban thư ký kêu tôi tạm thời đảm nhiệm chức vụ thư ký của ngài!
Trương Quốc Dân rất cẩn thận, thái độ cũng không kiêu ngạo, không siểm nịnh, cũng không có câu nệ như cán bộ trẻ tuổi.
Nhìn ra được, ông đã công tác ở đây nhiều năm, lòng dạ vẫn là có nhiều toan tính đấy.
Trần Kinh khoát tay nói:
-Anh ngồi đi, ngồi đi! Mau ăn trưa thôi, căn tin Thành ủy có cơm không?
Trương Quốc Dân ngẩn người, chợt kịp phản ứng, nghĩ rằng Trần Kinh muốn đến căn tin để thể nghiệm cuộc sống, vội hỏi:
-Có, có, chúng ta đến thăm căn tin, lập tức có thể sắp xếp!
-Không cần, không cần! Anh gọi điện cho Chu trưởng Ban tổ chức, nói tôi mời ông ấy ăn cơm, địa điểm chính là ở căn tin!
Trần Kinh cười nói.
Chu Quốc Hoa nhận được điện thoại của Trần Kinh, liền đợi hắn ở ngay cửa căn tin.
Trần Kinh lại gần, ông cười dài nói:
-Trần Phó bí thư, người khác đều nói quan mới nhận chức như ba đống lửa, cậu rõ ràng muốn đốt đem ngọn lửa đầu tiên thiêu dụi căn tin của chúng ta sao?
Trần Kinh cười nói:
-Chu Trưởng ban, ăn, mặc, ở, đi lại, đây là nhu cầu tất yếu của con người, đói bụng rồi phải được ăn cơm, Hoàn Thành chúng ta cũng không thể hạn chế cán bộ lãnh đạo ăn cơm chứ?
-Nói đùa thôi, nói đùa thôi. Kỳ thật căn tin của chúng ta cơm canh không tệ, tôi bình thường rất thích ăn ở nơi đây!
Chu Quốc Hoa nói.
Ông mời Trần kinh ăn cơm nhà, còn cố ý bảo đầu bếp, nói muốn đem một vài món ăn của ông ra tiếp đãi khách.
Hai người bốn món đồ ăn, một chén canh tiêu chuẩn, trong đó có một bát bạch cắt kê là do Chu Quốc Hoa tự mình tạo ra ở căn tin đấy, xem ra ông nói mình thường đến căn tin ăn cơm cũng không phải là tin đồn vô căn cứ.
Trần Kinh và Chu Quốc Hoa ở một gian phòng riêng nho nhỏ dùng cơm.
Phòng cách âm không tốt, hai người đang ăn chợt nghe bên ngoài có tiếng người nghị luận.
Một giọng trầm nói:
-Này mấy anh, Tỉnh ủy chúng ta có thêm một gã Phó bí thư trẻ tuổi, hôm nay hắn còn tới văn phòng chúng ta, lúc ấy tôi còn cho là hắn cũng là thư ký trong phòng Thư ký của chúng ta nữa chứ!
-Stop!
Một cô gái lên tiếng:
-Chúng ta đã sớm biết Trần Phó bí thư rồi, còn thư ký gì chứ? Người ta khí độ không giống như thư ký mấy người đâu!
-Đúng rồi, đúng rồi! Tôi nghe nói Trần Phó bí thư này tuyển Trương Quốc Dân đảm nhiệm chức vụ thư ký, lão Trương vốn nổi danh là Trương nương nương đó, nghe nói là chuyên khắc lãnh đạo, sau khi Chủ tịch thành phố Thích Kim Dân dùng ông ta, mặc dù tiến vào Thành ủy vẫn không có lãnh đạo nào dám dùng.
Trần Phó bí thư này sao lại chọn lựa ông ta đảm nhiệm chức vụ thư ký chứ?
Một giọng thô vang lên.
...
Chu Quốc Hoa nhăn mặt, nghe không lọt, thầm nói:
-Bọn nhóc này dám ăn nói bừa bãi!
Ông giục đứng dậy, Trần Kinh khoát tay nói:
-Được rồi, lão Chu, anh còn có thể quản được miệng người khác hay sao?
-Là Vương Thiên Chính, tiểu tử này nói chuyện không bao giờ giữ mồm giữ miệng, thực nên giáo huấn một trận.
Ông ngồi xuống nói, lại tiến đến bên cạnh Trần Kinh nói:
-Trần Phó bí thư, lựa chọn Trương Quốc Dân làm thư ký là do cậu tự chọn hay sao? Ông ta...
Trần Kinh nhíu mày nói:
-Lão Chu, anh cũng tin mấy chuyện nhảm nhí này sao? Quốc Dân tôi thấy cũng rất tốt, khá vững chắc, làm việc lại cẩn thận, có vấn đề gì sao?
Chu Quốc Hoa xấu hổ cười, không nói đến cái chủ đề này nữa.
Nhưng trong lòng Trần Kinh âm thầm cười lạnh.
Những lời đồn đại về Trương Quốc Dân này, Trần Kinh đương nhiên không tin, hắn cũng không có kiêng kị gì.
Nhưng thông qua chuyện này, Trần Kinh có thể nhìn ra, đối với vị trí mới của mình, nội bộ bộ máy Hoàn Thành, tâm tư mọi người khá là phức tạp đấy.
Trần Kinh cũng không tin Trưởng ban thư ký Vương Kỳ Hoa này không biết chuyện kia, ông ta biết ra những điều đó mà vẫn còn đề cử Trương Quốc Dân cho mình, vậy rốt cuộc ông ta có tâm tư gì?
Là thử hay là rõ ràng muốn lấy uy thế phủ đầu mình, làm cho mình phải ngậm bồ hòn làm ngọt, có đắng cũng không thể nói?
Hắn nghĩ vậy, liền lấy tay đập đập cái bàn nói:
-Lão Chu à, công tác Hoàn Thành xem ra không tốt như vậy! Anh có thể sống sót ở Hoàn Thành lâu như vậy, tôi thật khâm phục anh! Anh và tôi hiện tại làm chung một bộ máy, lúc cần thiết tôi nhất định phải thỉnh giáo anh mới được!
-Cậu quá khách khí rồi, cậu không giống tôi, cậu đến đây là được lãnh đạo kỳ vọng rất nhiều, lãnh đạo có lòng tin với cậu như vậy, chính cậu chẳng lẽ lại không tin mình?
Chu Quốc Hoa nói.
Trần Kinh cười ha hả, nói:
-Làm không tốt sẽ phụ sự kỳ vọng của cấp trêm, chính vì kỳ vọng cao, mục tiêu cũng lớn, mục tiêu lớn vừa hay lại khiến cho người ta dễ trở thành bia đạn đó!
Chu Quốc Hoa cười cười không ra tiếng.
Trần Kinh khó xử thế nào, ông biết rõ hơn ai hết.
Đứng ở vị trí của hắn, ông cũng không thể tưởng tượng nổi mình sẽ phải khai triển công việc như thế nào đây.
Nhưng Chu Quốc Hoa vẫn luôn tin tưởng Trần Kinh, Trần Kinh từ Lân Giác đến Ban hợp tác kinh tế tỉnh, một chặng đường này có thể nói là tương đối hoa lệ.
Thành tích của Lân Giác rõ như ban ngày, đến nay ở Hải Sơn, mô hình của Lân Giác vẫn còn sức ảnh hưởng rất lớn, mà Trần Kinh cải tử hoàn sinh Ban hợp tác kinh tế, Việt Châu nước sâu như vậy, hắn đều có thể tồn tại được trong không gian hạn hẹp như vậy, đây là chuyện không phải ai cũng có thể làm được đâu.
Công việc ở Hoàn Thành tương đối khó, nhưng quá khứ mà Trần Kinh đã trải qua có thể chứng minh hắn tuyệt đối có thể cắm rễ ở nơi đây.
Mấy chốt của vấn đề chẳng qua là hắn cần phải nghĩ cách phá bỏ mấy cái khe hở để đi ra, thời cơ ra tay và vị trí này khó có thể nắm chắc!
Ăn xong cơm trưa, Trần Kinh trở lại phòng làm việc của mình.
Văn phòng đã được Trương Quốc Dân dọn lại, ngay trước bàn làm việc là hai chậu cây vạn niên thành xanh bóng, sạch sẽ.
Đang bận việc, Trương Quốc Dân nhìn thấy Trần Kinh lại đây, vội đi tới thay Trần Kinh tiếp nhận tập đồ trong tay, nói:
-Phó bí thư, ngài uống chút gì không? Có cà phê, có trà xanh, hồng trà!
-Anh bận rộn rồi! Tôi muốn nghỉ ngơi một chút thôi!
Trần Kinh nói.
Trương Quốc Dân gật gật đầu, đóng cửa lại đi ra ngoài.
Vừa rồi Trần Kinh nghe ai đó nói Trương Quốc Dân khá nữ tính, khắc lãnh đạo đến lợi hại, Trần Kinh chợt nhìn gian phòng kia, thật có một chút như vậy.
Vốn ấn tượng của Trần Kinh về Trương Quốc Dân không quá tốt, cảm thấy người này lòng dạ thâm sâu, công tác đã lâu, có thể không đơn giản.
Nhưng vừa rồi nghe những lời nghị luận kia, hắn vẫn không muốn đổi thư ký.
Trần Kinh lại muốn nhìn xem mình làm sao có thể bị khắc chứ, Trần Kinh thực không tin mình đường đường chính chính công tác, còn có cái gì có thể khắc mình.
Trần Kinh cũng là người đọc sách, những sách ảo tưởng còn chưa xem qua sao? Đối với những thứ tương sinh tương khắc, người khắc người gì đó, hắn căn bản không tin, đó chỉ là những lời nói vô căn cứ mà thôi!