Quan Sách

Chương 23: Chương 23: Trịnh Sảng Lễ Hà






Trịnh Sảng xuất thân là lưu manh, theo cách nói ở Lễ Hà, Phan Minh Kính và Trịnh Sảng là hai cậu cháu, là kiểu quan phỉ một nhà.

Năm đó lúc Trịnh Sảng lăn lộn trong xã hội, Phan Minh Kính ở Phòng công an, có người cậu làm lãnh đạo Phòng công an bao che, Trịnh Sảng ở Lễ Hà không kiêng nể gì, cái tên anh Trịnh trên đường cũng uy danh hiển hách, xứng anh là bá chủ Lễ Hà.

Sau này Phan Minh Kính không ở Phòng công an nữa, Trịnh Sảng cũng thay đổi nhanh chóng thành chủ xí nghiệp, đầu tiên là chủ thầu khoán công trình, có tiền liền muốn mở công ty xây dựng, kinh doanh phát triển nhanh chóng, danh tiếng bắt đầu nổi lên ở Lễ Hà.

Lại nói quán cơm chỉ là một phần rất nhỏ thuộc sản nghiệp của Trịnh Sảng, nhưng phần rất nhỏ này là thể diện của Trịnh Sảng, bình thường y dựa vào sản nghiệp này để chạy tứ phương, tạo mối quan hệ, làm thành mạng lưới quan hệ, hiện tại Trần Kinh niêm phong quán cơm, không nghi ngờ chính là xé da mặt Trịnh Sảng xuống, làm y không ngẩng đầu lên được.

Trần Kinh gần như trong một đêm thành danh trong cả huyện Lễ Hà, hắn làm việc ở Lễ Hà hai năm, phụ lão hương thân Lễ Hà hoàn toàn không biết gì về hắn, mà hiện tại hắn chỉ làm một chuyện, hắn liền thành danh nhân Lễ Hà.

Các tầng lớp xã hội Lễ Hà đều biết rằng Phó phòng Trần của Phòng Lâm nghiệp, không phải người địa phương, người này là gốc rạ cứng rắn, có quyền hành lớn, lập uy không ngờ lập trên đầu Trịnh Sảng, mọi người đối với sự kiện này đều chú ý cao độ, tất cả mọi người muốn biết chuyện này sẽ kết thúc ra sao.

Tốc độ truyền bá tin tức trong cái thị trấn bé bằng lòng bàn tay đã rất nhanh, mà mọi người trời sinh bản lĩnh Bát Quái lại ở trong đó lên men, rất nhanh mọi người sẽ chú ý không giới hạn mọi góc độ của sự kiện này.

Thân phận của Trần Kinh chi tiết không ngờ giống như kỳ tích bắt đầu được người trong thị trấn nhỏ Lễ Hà nói chuyện say sưa, Phó phòng hai mươi lăm tuổi, cấp dưới được tỉnh trao quyền. Có rất nhiều người bắt đầu phỏng đoán gia cảnh của Trần Kinh, đối với vấn đề này ở Lễ Hà thậm chí còn ra rất nhiều phiên bản.

Những phiên bản này đại để giống nhau, điểm giống nhau lớn nhất chính là tất cả mọi người kết luận Trần Kinh có lai lịch phi phàm, cấp trên cho Trần Kinh xuống dưới là để tăng kinh nghiệm, sau trở về đề bạt, tương lai khẳng định là quan lớn.

Có vài người còn nói, hiện tại thế cục Lễ Hà rối loạn, chỉ có Trần Kinh là người có hậu trường chắc chắn dám quản, có điều Trần Kinh quan tâm lại khiến các lãnh đạo huyện khó xử...

...

Thuốc là loại cao cấp của Phù Dung Vương, hai ngón tay thon gầy cầm điếu thuốc lá, sương khói lượn lờ.

Trên tay kia, ngón trỏ đeo một chiếc nhẫn kim cương rực rỡ rất hấp dẫn mắt người.

Chủ nhân của hai tay ấy đang mặc áo ngủ, đang ngồi ngay ngắn trong chiếc ghế sô pha xa hoa, trên tay vịn sô pha, một người phụ nữ xinh đẹp kề sát y, thân thể phụ nữ mềm mại không xương, khắp nơi lộ ra sự quyến rũ.

- Anh Trịnh, anh càng ngày càng lợi hại, vừa rồi làm người ta không chịu nổi!

Thanh âm người phụ nữ ỏn ẻn nói.

Người đàn ông híp hai mắt nhỏ, tỉ mỉ nhìn thẳng khuôn mặt người phụ nữ, cười ha hả nói:

- Này hồ ly lẳng lơ không ăn no sao, em còn có lúc không chịu nổi sao?

- Anh Trịnh, anh...

Người phụ nữ tức giận liếc nhìn người đàn ông, người đàn ông cười ha hả, đưa tay sờ soạn ngực đối phương, nói:

- Về sau không nên gọi anh Trịnh, phải gọi là anh Sảng! Biết không?

Người phụ nữ cười khanh khách, nói:

- Anh Sảng, anh Sảng! Anh thật hay nói đùa!

Khóe miệng người đàn ông co giật, thanh âm bỗng nhiên lạnh lùng:

- Cô cảm thấy tôi hay nói đùa hay sao?

Người phụ nữ sửng sốt, trên mặt thoáng lộ vẻ kinh hoảng, lập tức lại khôi phục vẻ quyến rũ vừa rồi, nói:

- Anh Trịnh, anh thật xấu, người ta...

“Ba!” người đàn ông đột nhiên đứng dậy tát vào mặt người phụ nữ, người phụ nữ hét lên một tiếng thê lương, bị một cái tát văng ra thật xa, loạng choạng vài bước ngã nhào xuống mặt đất.

- Con mẹ mày! Lời bố mày nói mày nghe không hiểu sao? Gọi là anh Sảng!

Người đàn ông đột nhiên quát lên:

- Anh Sảng, anh Sảng, mày gọi đi!

Khóe miệng người phụ nữ chảy dòng máu đỏ tươi, trên mặt hình năm ngón tay hiện lên rõ ràng, lúc này cô sớm đã mất đi phong tình vừa rồi, đau đớn nước mắt chảy xuống.

- Anh Sảng!

Người phụ nữ cắn răng gọi một tiếng.

Người đàn ông hơi sửng sốt, ngẩng đầu cười ha hả. Trên bàn trước mặt y có hai chén trà mới nóng hôi hổi, bị y một cước đá đổ bàn trà, nước trà vung vãi trên tấm thảm ở sàn nhà tạo thành mấy cánh hoa, căn phòng vốn sạch sẽ trở nên hỗn độn không tả.

- Đông! Đông!

- Vào đi!

Người đàn ông nhướng mày lên, cất cao giọng nói.

- Anh Trịnh, anh Lôi đến!

Ngoài cửa một thanh niên vóc dáng nhỏ bé hơn hai mươi tuổi hạ giọng nói.

- Đến rồi thì vào đi, còn giả vờ làm khách sao?

Trịnh Sảng tức giận nói.

- Ha ha!

Hai tiếng cười khẽ, ở cửa xuất hiện một người đàn ông hơn 30 tuổi đầu mào gà, người đàn ông mặc áo đen, phía dưới mặc quần bò, vai xăm hình long phượng giống như tên du côn , rất làm người khác chú ý.

- Lão Trịnh, anh vì sao trút giận lên một người đàn bà? Chuyện đó tôi cũng nghe nói, không phải chỉ là một tên Phó phòng nhỏ phá đám sao? Hắn nên cầu nguyện đi, nếu không bố mày kêu anh em ra tay phế hắn luôn, tôi xem con mẹ nó còn không biết phân biệt hay không!

Người đàn ông có hình xăm tùy tiện nói.

- Lôi Minh, con mẹ cậu nói mát, bố mày cho cậu xử lý chuyện kia cậu làm thế nào?

Trịnh Sảng tiến lại gần người thanh niên nhếch miệng nói.

Lôi Minh không quá sợ Trịnh Sảng, y từ trên tay Trịnh Sảng đang ngồi trên sô pha lấy điếu thuốc lá, rất thích chí hút một hơi, lúc này mới quay lại nhìn Trịnh Sảng nói:

- Lão Trịnh, việc này không được! Người phụ nữ kia đã chạy, chỉ còn hai ông bà già bán đồ nướng.

- Mông Hổ anh biết chứ? Hai ông bà già ấy y bảo vệ...

- Cái rắm chuyện đó cũng không làm được, cậu còn mặt mũi đến chỗ tôi sao?

Y trầm ngâm một lát, bỗng nhiên sửng sốt, nói:

- Cậu nói gì? Vừa rồi!

- Tôi nói người phụ nữ kia đã chạy mất!

- Không phải, cậu nói ai bảo vệ hai ông bà già kia?

Người thanh niên có hình xăm lăng lăng nhìn Trịnh Sảng, nói:

- Mông Hổ, có gì không đúng sao? Lão Trịnh anh chớ trách tôi không cảnh cáo anh, tiểu tử này không dễ chọc, y là một kẻ dám liều mạng!

Trịnh Sảng nhăn mày lại, vẻ mặt âm trầm khác thường.

Mông Hổ chính là chó săn của Trần Kinh, Mông Hổ không có việc gì tự nhiên bảo vệ quán nướng làm gì? Trịnh Sảng đã sớm nghe một số tin đồn bên ngoài, nghe đồn y chọc đến người đàn bà của Trần Kinh.

Lời nói hoang đường này, trong lòng y nghe thấy rất được.

Y có hai ham thích, một chính là tham tiền, còn lại là háo sắc, tiền chính là tổ tông, sắc là lão tổ tông, y trước đây không quen biết Trần Kinh nhưng quả thật là kết thù kết oán, khả năng vì đàn bà có lẽ là lớn nhất.

Suy nghĩ của Trịnh Sảng thay đổi thật nhanh, nghĩ tới cô bảo mẫu dịu dàng như nước trong nhà, lại nghĩ đến Trần Kinh y mới gặp qua một lần, thậm chí không còn nhớ rõ mặt.

Y thật sự không thể liên hệ hai người kia với nhau, nhưng Trịnh Sảng nhạy bén cảm giác được, ở giữa tuyệt đối có liên quan. Bởi vì tiểu tử họ Trần kia đến Lễ Hà hai năm cái rắm cũng chưa làm, cố tình lúc này thể hiện điên rồ như thế? Nếu không phải có nguyên nhân, hắn định gây ra chuyện gì?

Không thể không nói, hiện tại Trịnh Sảng rất bị động. Y và Trần Kinh khác nhau, Trần Kinh chỉ là một tiểu tử chân ướt chân ráo đến đây, là người bên ngoài, ở Lễ Hà không có tiếng tăm gì, cũng không ai biết nhân vật này.

Nhưng Trịnh Sảng hiện tại là Trịnh tổng nổi danh lững lẫy tại Lễ Hà, hiện tại quán cơm Hà Tây của y bị họ Trần kia niêm phong, nếu Trịnh Sảng y cứ như vậy thấy gặp hạn, mà không đáp lại, về sau y ở Lễ Hà nhất định sẽ mất hết uy phong.

Mà muốn tìm cách đáp lại, không thể trực tiếp, thật sự lúc này, Trần Kinh có chuyện không hay xảy ra, Trịnh Sảng có nhảy Hoàng Hà cũng không tẩy sạch, nhưng vậy mới thật sự bị động...

Từ sâu trong nội tâm, Trịnh Sảng không muốn cùng Trần Kinh đấu, cùng Trần Kinh đấu bất kể thắng bại, y đều không chiếm được tiện nghi. Nhưng hiện tại tên đã lên dây, y không thể không bắn!

- Lão Trịnh, anh đặc biệt gọi tôi lên đây không có khả năng chỉ để đánh rắm chứ? Còn có chuyện gì? Nói đi!

Lôi Minh người đàn ông có hình xăm nói.

Trịnh Sảng nhăn mặt nhíu mày, ánh mắt lóe lên, y nói:

- Tôi gọi cậu đến là để nói cho cậu, trong thời gian này cậu quản người của cậu, không nên gây thêm phiền phức cho tôi! Phiền phức của tôi đã quá nhiều, phải đợi con sóng này qua đi đã.

Lôi Minh cười ha hả, nói:

- Lão Trịnh, thần kinh anh có hơi nhạy cảm quá rồi! Không phải chỉ là niêm phong một cửa hàng nhỏ thôi sao? Chuyện vừng đậu thôi, anh có nhất thiết phải nhạy cảm như thế không?

Trịnh Sảng thở dài một tiếng, âm thầm lắc đầu.

Y tuy rằng xuất thân lưu manh, nhưng ngày càng không muốn cùng lưu manh nói chuyện, tên này chung quy vẫn nghĩ rất đơn giản, và bọn họ nói chuyện, thật giống như đàn gảy tai trâu, rất buồn chán...

Y đứng dậy, chậm rãi bước thong thả đến chỗ điện thoại, trầm ngâm một lúc lâu, y cầm ống nghe lên, quay một dãy số.

- Tôi là Trịnh Sảng, cậu hãy làm một việc! Đem những giấy tờ những năm gần đây mà quán cơm Hà Tây gửi cho các cơ quan, đơn vị và tư nhân sửa lại, không cần làm chính xác, càng mơ hồ càng tốt! Lại càng không phải lưu lại dấu vết, phải thần không biết quỷ không hay, cậu hiểu chưa?

Trịnh Sảng thản nhiên nói.

Y không đợi đầu kia điện thoại trả lời, liền ngắt điện thoại!

Miệng y lộ ra tươi cười âm u lạnh lẽo, quán cơm Hà Tây của Trịnh Sảng y dễ động vào vậy sao?

Một quán cơm nho nhỏ, liên lụy tới bao nhiêu sợi xích lợi ích? Tất cả mắt xích lợi ích đứng lên chính là một ngọn núi, sức mạnh của một ngọn núi, cá nhân sao có thể chống lại?

Khó trách tên tiểu tử họ Trần trước kia ở Phòng Lâm nghiệp lăn lộn vài năm mà không thấy đâu, trí tuệ như vậy, sao có thể trèo lên một nơi thanh nhã? Hiện tại một khi đắc chí, nói năng lộn xộn, hoàn toàn không biết trời cao đất rộng, thật sự nghĩ Lễ Hà do hắn định đoạt sao?

Nghĩ vậy, Trịnh Sảng không khỏi có hơi đắc ý, xuất thân của y tuy rằng không tốt, lúc tuổi trẻ từng đánh nhau chém giết, chưa có một ngày an phận.

Nhưng y rất may mắn, y có trí tuệ, trên thế giới này có một cái đầu thông minh, mới là tài nguyên quý giá nhất...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.