Quan Sách

Chương 538: Chương 538: Uy phong của Trần Kinh!




Cao Thọ Sơn hôm nay dùng khổ nhục kế.

Rượu uống được ba tuần, anh ta bắt đầu kể khổ, cái gì mà vấn đề của tập đoàn khách sạn Sở Thành hiện giờ khó giải quyết được, cổ phiếu thì trì trệ, các nhà đầu tư thì không có niềm tin vào thị trường.

Lại nói cái gì mà vấn đề lưu thông tiền của tập đoàn gặp khó khăn, không thể không thẳng tay cắt giảm kinh doanh, cắt giảm kinh doanh đồng nghĩa với việc nhiều người sẽ mất việc làm, vấn đề thất nghiệp, nghỉ hưu, viện dưỡng lão sẽ khó lòng giải quyết, tập đoàn đang trên bờ vực phá sản.

Trần Kinh ngồi im không nói gì, vì việc này bây giờ chẳng có liên hệ gì với hắn cả.

Hắn là Trưởng phòng Ban Tổ Chức, đâu được quản tới việc kinh doanh của các tập đoàn khách sạn

Nhưng có sự xuất hiện Tô Hoa Bình, hắn có chút cảnh giác, dù sao thì hắn và Trần Chi Đức cũng có giao ước với nhau rồi, yêu cầu của Trần Chi Đức đối với hắn là hắn phải nghĩ ra cách giải quyết dứt điểm vấn đề của các tập đoàn khách sạn Sở Thành, từ đó sẽ nhanh chóng có thể tái cơ cấu tập đoàn này.

Hiện nay thì vấn đề của tập đoàn khách sạn Sở Thành vẫn chưa được giải quyết, Trần Kinh cũng coi như là chưa hoàn thành được nhiệm vụ của mình.

Việc này thì Cao Thọ Sơn vẫn chưa hay biết gì, nhưng Phó thư ký của Ủy ban nhân dân tỉnh Tô Hoa Bình thì hắn không chắc, tai mắt của ông ta nhiều, ông ta biết được chuyện này thì hắn cũng dễ hiểu được.

Tô Hoa Bình vẫn rất bình tĩnh ngồi uống rượu, nhâm nhi từng chút một.

Cuối cùng, vở diễn của Cao Thọ Sơn xong, Tô Hoa Bình nói:

-Cao Tổng, anh nói chuyện không cần phải đề cập tới những chuyện thừa đó, anh nói cắt giảm kinh doanh, sẽ dẫn đến không có việc làm cho nhân viên, vậy anh đã thực hiện phương án đó chưa? Không thể nói không như vậy được!

Cao Thọ Sơn như nắm được sợi dây cứu mạng, anh ta liên tục gật đầu nói:

-Có, có. Sao lại không có chứ? Trên đường tới đây đã có người chặn xe của tôi, nhờ tôi sắp xếp cho bà ta một công việc, anh nói…

Anh ta lấy điện thoại ra, ấn một dãy số, anh ta nói cả một hồi thì ra là muốn gọi một người khác tới đây nữa.

Một lúc sau, có người gõ cửa phòng.

Nhân viên phục vụ ra mở cửa, hai người phụ nữ đi vào. Một người già một người trẻ, người già cũng hơn năm mươi tuổi, mặc rất là giản dị. Trên mặt thoáng có chút tiều tụy.

Còn cô gái trẻ, ăn mặc rất là thời trang, chói lọi.

Trần Kinh quay lại nhìn, mặt hắn biến sắc.

Đây không phải là Tố Mai Phương và Thạch Anh sao?

Trong lòng hắn cảm thấy rất buồn cười, trái đất này thật nhỏ.

Thạch Anh vừa vào cửa nhìn thấy Trần Kinh, cô ta giật mình, tim đập loạn xạ.

Cao Thọ Sơn đứng lên, hướng về hai người đó nói:

-Nhanh, nhanh, kế toán Tô! Cô hãy đem những số liệu của tập đoàn chúng ta báo cáo với Trưởng phòng Trần, để cho lãnh đạo biết được tình hình của tập đoàn chúng ta.

Tô Mai Phương chào mọi người, nhưng tới lúc bà ta nhìn thấy Trần Kinh, liền ngẩn người ra, không nói được gì.

Cao Thọ Sơn không chú ý đến sự thay dổi trên sắc mặt của bà ta, anh ta nói với Trần Kinh:

-Trưởng phòng Trần, đây là kế toán Tô, là giám đốc tài chính của khách sạn Sở Thành chúng tôi, hiện chúng tôi đang giao ban khách sạn Sở Thành, hơn một trăm nhân viên sẽ không có việc làm! Chúng tôi hiện nay không có vốn để mua lại, hơn nữa lại liên quan đến vấn đề viện dưỡng lão.

Hơn nữa kế toán Tô là nhân viên chính thức, hiện tại nhân viên nhiều, không phải là đơn vị nào, chỗ nào cũng đang cắt giảm nhân sự sao? Sắp xếp không được…

Anh ta ngừng lại, nói:

-Vì vậy, Trưởng phòng Trần, bất luận thế nào, anh cũng phải cứu lấy chúng tôi! Chúng tôi đại diện cho hàng trăm nhân viên cầu cứu anh!

Cao Thọ Sơn vốn đã là một người rất giỏi diễn kịch, anh ta đang diễn đó là cảnh khóc lóc bi thương, khiến cho những người xung quanh cũng thương cảm theo.

Trần Kinh khẽ cười, nói:

-Cao Tổng à, ở quê có một câu tục ngữ là đừng có ép trâu đực đẻ con. Ông đang làm việc ép trâu đực đẻ con đó, anh nói tôi làm ở Ban Tổ Chức, làm sao quản được việc tập đoàn các ông?

Cao Thọ Sơn mặt đau khổ nói:

-Điều này tôi biết, lãnh đạo quản việc này của chúng tôi là Chủ Tịch Trần, tôi đã báo cáo với ông ấy, ông ấy nói tôi đi tìm anh, anh nói thế này…

Trần Kinh nhíu mày, khẽ hừ một tiếng, nụ cười nhạt dần!

Tô Hoa Bình nghe thấy những lời của Cao Thọ Sơn không đúng, Chủ Tịch Trần lại để cho Cao Thọ Sơn nói ra chỉ thị đó trong cái hoàn cảnh này không phải là ép Trần Kinh quá sao?

Đây là một điều tối kị!

Trong quan trường có rất nhiều chuyện chỉ là hai cái miệng với nhau, sự chủ động mãi nằm trong tay người có thẻ bài.

Hiện giờ trong tay Trần Kinh đã có thẻ bài rồi, mà Cao Thọ Sơn cái gì cũng không có, anh ta nói như vậy không phải là một chuyện xấu sao?

Trần Kinh là Trưởng phòng của Ban Tổ Chức, trong đầu Chủ Tịch Trần nghĩ gì vậy, để một Trưởng phòng của Ban Tổ Chức giải quyết vấn đề của các xí nghiệp?

Hơn nữa, Chủ Tịch Trần là lãnh đạo của chính phủ, ông ta làm gì có quyền gì ra lệnh cho bộ phận của Ban Tổ Chức chứ?

Tổ chức lãnh đạo Đảng đã viết điều này trong hiến pháp, những lời của Cao Thọ Sơn quá nực cười, Trần Kinh chỉ cần lật ngược lại thì Cao Thọ Sơn chắc chắn là thua ngay.

Ông ta chen lời vào:

-Tiểu Trần à, cậu xem tình hình…

Ông ta chỉ vào Thạch Anh nói:

-Anh nhìn cô gái này, bây giờ đang học đại học, cả nhà dựa vào tiền lương của mẹ cô ta, nếu mẹ cô ta mất việc làm thì làm thế nào đây, tương lai tập đoàn khách sạn Sở Thành rất khó khăn, nhân viên đi hết, sau này chắc chắn là sẽ ảnh hưởng đến việc tái cơ cấu lại khách sạn!

Trần Kinh cười, nói:

-Thư kí Tô, tôi nói việc này có đáng cười không!

Hắn chỉ về phía Thạch Anh nói:

-Cô ấy là Thạch Anh, nói ra thì còn là em gái của tôi!

Hăn chỉ về phía Tô Mai Phương, nói:

-Đây là giám đốc Tô, tôi phải gọi là thím, chồng của bà ấy là hiệu trưởng Thạch, là người quen của gia đình tôi mấy chục năm nay rồi!

Trần Kinh vừa nói, tất cả mọi người trong phòng đều im lặng.

Mặt Tô Mai Phương đỏ lên như khỉ đít đỏ vậy.

Gần đây vì vị trí của mình, bà ta đã phải chạy hết chỗ này chỗ khác, lợi dụng quan hệ của em trai, bỏ ra rất nhiều sức lực để tìm Cao Thọ Sơn.

Bà ta đã tặng Cao Thọ Sơn một cái lễ rất lớn, hi vọng là bà ta vẫn có thể làm việc ở bộ phận quan trọng của tập đoàn, nhưng giờ lại như thế này, Cao Thọ Sơn cũng không thể cho bà ta một đáp án rõ ràng.

Hôm nay, bà ta gặp Cao Thọ Sơn, Cao Thọ Sơn liền nói là phải gặp lãnh đạo, bảo bà ta mặc giản dị một chút, đến lúc đó sẽ tới phản ánh với các lãnh đạo, nếu lãnh đạo phê chuẩn, thì vấn đề của bà ta sẽ được giải quyết triệt để.

Nhưng bà ta nào nghĩ người lãnh đạo mà bà ta cần gặp hôm nay lại là Trần Kinh?

Bà ta vừa xấu hổ, vừa hối hận.

Bà ta đã nghe qua con trai của Trần Chi Đống làm việc ở Đảng ủy, nhưng bà ta nghĩ rằng làm chức bí thư ở Đảng ủy thì cả đời cũng không rúc đầu lên được.

Bà ta cũng không coi Trần Chi Đống ra gì, cả đời dạy học, vẫn cứ nghèo hèn, hơn nữa người này vẫn nghèo hèn, không biết thời cuộc.

Một người cha như vậy có thể dạy được một người con như thế nào?

Hơn nữa, chốn quan trường thì cần phải có hậu thuẫn phía sau, Trần gia có hậu thuẫn gì? Không có người hậu thuẫn mà muốn Trần Kinh leo lên cao được là một việc thật hoang đường, vì vậy, Tô Mai Phương cũng không coi Trần Kinh ra gì.

Nhưng hiện giờ, bà ta có thể tận mắt biết được sự oai phong của Trần Kinh rồi.

Bình thường luôn luôn đứng cao hơn người, Chủ tịch hội đồng quản trị của một tập đoàn lớn như Cao Thọ Sơn cũng phải quỵ lụy xin hắn, lại còn là con của Trần Chi Đống nữa sao?

Một người quyền lực như vậy, con gái của bà ta thì lấy gì mà đọ với họ, đúng là có mắt như mù vậy?

Cao Thọ Sơn rất xấu hổ, anh ta cười vài tiếng, nói:

-Chị Tô, hai người biết nhau sao? Lại còn là thân thích nữa? Ai dà, có hiểu lầm rồi! Hiều nhầm thôi!

Tô Mai Phương cười ngượng, hạ giọng nói:

-Kinh tử…Thím…

Đơn Kiến Hoa ngồi một bên, kéo ghế lại gần nói:

-Ngồi đi! Ngồi đi! Ngồi xuống rồi nói, đừng đứng như thế!

Thạch Anh ngồi xuống ghế, mắt cô ta chằm chằm nhìn Trần Kinh.

Cô ta nghĩ lại những lời Hồ Duyệt nói, Hồ Duyệt nói Trần Kinh đã nhầm đường lạc lối, nhưng mà cô ta lại không cảm thấy vậy.

Nhìn Trần Kinh ngồi trên ghế, mặt rất nghiêm túc, Cao Thọ Sơn đứng bên cạnh hắn như một tên nô tài đang nịnh nọt chủ vậy, càng tôn lên vẻ uy phong cúa Trần Kinh hơn.

Vừa bước vào phòng Tô Mai Phương đã dặn dò cô ta, và đã nói cô ta chuẩn bị trước việc phải uống rượu!

Cô ta rất ghét việc này, nhưng hiện tại, nếu bảo cô ta uống rượu với Trần Kinh, thì đúng là một chuyện tốt đẹp rồi!

-Được rồi, lão Cao, ông cần gì phải diễn với chúng tôi nữa!

Trần Kinh nói, dừng một lúc, hắn chuyển sang chuyện khác, nói:

-Tôi nghe nói gần đây khách sạn Âu Lãng đã lộ ra một số tin tức, việc này có phải là do ông làm không?

Cao Thọ Sơn vội nói:

-Việc này oan uổng quá, tôi thực sự không biết!

-Thực sự không biết?

Trần Kinh nhíu mày nói.

-Thực…thực sự không biết!

Cao Thọ Sơn chột dạ nói.

Ông ta có chút ấm ức, rõ ràng là việc này mình là người chủ động, vậy mà giờ lại thành bị động thế này, trong ngoài không khớp, cuối cùng lại thành người cứu nguy cho Trần Kinh.

Không cầu thì không có cách, ông ta sớm đã biết rõ Trần Kinh rồi, nhưng ông ta vẫn chưa hiểu rõ hết Trần Kinh đâu!

Hơn nữa, Trần Kinh là một người nói được làm được, nhưng Cao Thọ Sơn có thể nói được làm được không? Nguy cơ phá sản của tập đoàn khách sạn Sở Thành trong một ngày làm sao có thể giải quyết được, ông ta đúng là người không biết thân phận.

Cao Thọ Sơn sớm đã thăm dò việc Trần Chi Đức giao việc cho Trần Kinh, nhưng sao chứ? Trần Kinh không giống như những người khác, hơn nữa khả năng trống chọi với khó khăn của hắn là rất cao.

Dưới quyền Phó Chủ tịch Trần Chi Đức bao nhiêu người có thể làm việc được? Tại sao lại giao cho một người không liên quan như Trần Kinh?

Đây là Trần Chi Đức đang ép Trần Kinh, hay là đang giúp Trần Kinh đây? Ông ta không hiểu rõ được.

-Được rồi, lão Cao! Đây chẳng qua chỉ là việc cây rau ngọng hành thôi sao? Nhìn ông có vẻ khó khăn quá, bên Âu Lãng tôi sẽ đi nói trước cho, ông cứ chuẩn bị cho việc tái cơ cấu lại đi!

Trần Kinh nói dứt khoát.

Cao Thọ Sơn và Tô Hoa Bình ngẩn ra.

Khẩu khí của Trần Kinh thật lớn, Cao Thọ Sơn nghĩ đủ mọi cách mà cũng không ra được cách nào hợp lý để giải quyết triệt để vấn đề, giờ Trần Kinh lại nói là chuyện cây rau ngọng hành?

Vẫn là Đơn Kiến Hoa phản ứng nhanh nhất, anh ta cười và nói:

-Trần lão đệ, thật hào khí! Tôi vốn biết là trong thiên hạ này không có việc gì làm khó được cậu mà!

Trần Kinh hừ một tiếng, nói:

-Chủ nhiệm Đơn tâng bốc tôi rồi, tôi nói cho anh biết, sáng sớm hôm nay Bộ trưởng Lý đã phê bình tôi, mắng tôi một trận, anh biết là vì việc gì không? Vì gần đây Cục văn hóa Sở Thành náo loạn về trò hề trong việc tuyển chọn công khai vừa rồi, tôi đã cho người đi điều tra, vậy là bị phê bình!

Anh cho tôi là người thế nào? Tôi chính thành viên của đội cứu hỏa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.