Quan Sách

Chương 364: Chương 364: Ủy thác trọng trách




Lưu Tích Nhân với vẻ mặt nặng nề nhìn Chân Củng làm cho anh ta cảm thấy vô cùng mất tự nhiên.

Chân Củng làm Chủ nhiệm văn phòng dưới quyền Lưu Tích Nhân bao nhiêu năm nay, anh ta biết quá rõ sự tinh tường trong con mắt Lưu Tích Nhân, nên anh ta không giám giấu diếm Lưu Tích Nhân bất cứ điều gì.

Nhưng lần này, anh ta thực sự không biết phải bắt đầu từ đâu để giải thích việc này cho ro ràng.

Cuối cùng, Lưu Tích Nhân cất lời, nói:

-Về vấn đề hệ thống giáo dục, cậu cung cấp nhiều tài liệu thế này, cậu tìm ở đâu ra những thứ này vậy?

Chân Củng đáp:

- Bí thư, tất cả đều là những vấn đề mà Phòng điều tra Quận ủy chúng ta điều tra và phát hiện, có thể nói đây đều là những vấn đề thực sự tồn tại, việc này rốt cục phải giải quyết thế nào, chúng tôi cũng không dám tự quyết…

Lưu Tích Nhân hơi cau mày, nói:

- Những tài liệu này phía chính quyền có biết không?

Chân Củng cười ngượng đáp:

-Trước mắt vẫn chưa biết, chúng tôi vẫn chưa phản hồi lên trên!

- Phó Bí thư Trần Kinh thì sao?

Lưu Tích Nhân trợn mắt hỏi Chân Củng, Chân Củng thần sắc rất mất tự nhiên khẽ gật gật đầu.

Lưu Tích Nhân thở dài một hơi, bất thình lình mắng:

-Tôi đã bảo cậu bao nhiêu lần, đừng có xem thường người khác, đừng coi lãnh đạo không ra lãnh đạo, giờ thì sao, thấy khó chịu rồi chứ?

Chân Củng mặt đỏ ngầu, hiểu ý của Lưu Tích Nhân, cảm thấy vô cùng xấu hổ, chỉ hận là không tìm được cái lỗ nào mà chui xuống.

Chân Củng không hề ngờ rằng vấn đề điều tra chiến tuyến giáo dục lại rơi vào cảnh như ngày hôm nay, ngay từ đầu, Trần Kinh đề xuất vấn đề này, anh ta và Thành Sâm, hai người chỉ có ý định tìm hiểu sơ xài rồi làm báo cáo qua loa cho xong chuyện.

Nhưng sự việc đâu có đơn giản như thế? Trần Kinh căn bản không trông đợi gì vào hai người họ, một mặt hắn đã ngầm cho người thăm dò thấu đáo mọi việc rồi.

Chân Củng và Thành Sâm đều đoán biết được điều đó, Chân Củng đã để cho Thành Sâm ra mặt xin chỉ thị Trần Kinh, hy vọng Trần Kinh nắm lấy cơ hội này, giao toàn quyền điều tra cho Thành Sâm, để rồi sau đó tạo dựng được uy quyền cho hắn.

Nếu đúng như thế thì người đắc tội là Trần Kinh, hắn vừa đặt chân đến Đức Thủy đã mở cuộc điều tra lớn về hệ thống giáo dục, sự việc ắt không thể tránh khỏi sự lên án của dư luận.

Nhưng Trần Kinh lại quá cao tay, hắn nói chuyện với Thành Sâm, làm cho Thành Sâm khai ra Vương Cách Tuyển - “nhân vật then chốt”, thông qua Vương Cách Tuyển, Trần Kinh đã tìm hiểu một cách rõ ràng minh bạch về tất cả các vấn đề của hệ thống giáo dục một cách thuận lợi, không phải bỏ ra chút công sức nào cả.

Hắn lại chậm trễ không chỉ thị gì Thành Sâm.

Tình hình như thế làm cho Thành Sâm vô cùng sốt sắng, không biết phải làm thế nào cả.

Nếu như anh ta điều tra đến cùng, năng lực không đủ, không kiểm soát được tình hình, thì Chân Củng cũng không dám đứng ra khống chế cục diện lớn như thế.

Nhưng nếu như hai người không tra xét, sự việc rõ ràng là nằm trong phạm vi công việc của họ, biết rõ tồn tại vấn đề mà không tra, một khi để lọt ra ngoài, để cho ai đó trong đội ngũ cán bộ của hệ thống giáo dục biết được, sinh ra sự hỗn loạn xao động thì ai sẽ là người chịu trách nhiệm?

Trần Kinh sẽ đứng ra chịu trách nhiệm sao?

Trách nhiệm của Thành Sâm là lớn nhất, sau đó đến Chân Củng, Thành Sâm cũng chỉ là mới đến, anh ta đã giao công việc cho phòng điều tra, thì trách nhiệm thuộc về phòng điều tra, làm không đến nơi đến chốn, nên cũng không thể trách anh ta được

Chẳng thể phó thác được cho ai, Chân Củng đành phải thu thập tất cả tài liệu về những vấn đề tồn tại trong hệ thống giáo dục để báo cáo cho Lưu Tích Nhân. Như vậy, ông ta nhất định sẽ phải tiến hành chỉnh đốn lại hệ thống giáo dục, và Trần Kinh cũng không phải tự tay xử lý, Chân Củng có thể giúp hắn và Lưu Tích Nhân giải quyết một cách êm thấm.

Trần Kinh hiện đang liên hệ văn hóa giáo dục và công tác kế hoạch hóa gia đình, việc điều tra hệ thống giáo dục cũng là do chính hắn đề xuất mà ra. Giờ điều tra phát hiện vấn đề, Lưu Tích Nhân không thể nào tự mình đứng ra chỉ đạo được, giờ nên giao cho ai giải quyết đây? Có lẽ không cần phải suy xét nhiều, việc này không thể giao cho ai khác ngoài Trần Kinh.

Cứ như thế này, việc này tiếp tục do Trần Kinh chỉ đạo thì chỉ còn cách cứ theo trình tự mà giải quyết! Nếu như trước đó, hắn trực tiếp đứng ra tiếp nhận việc điều tra, thì việc này hoàn toàn tùy thuộc vào chủ trương của hắn. Nhưng giờ, Lưu Tích Nhân sắp xếp hắn điều tra, cũng là do tín nhiệm mới ủy thác trọng trách cho hắn.

Được Bí thư ủy thác trọng trách, hắn giải quyết mọi việc quá thuần thục và thành thạo, đấy là hắn có năng lực, không phụ lòng tín nhiệm của lãnh đạo. Các giới xã hội khu Đức Thủy biết bao ánh mắt đang theo dõi, ai còn dám nghi ngờ năng lực của hắn đây?

Tất cả những thứ đó, trong lòng Chân Củng tựa rõ như gương soi, nhưng anh ta hiểu rõ là một mặt, mặt khác anh ta vẫn phải làm theo những gì mà Trần Kinh sắp xếp, đây chính là điều khiến anh ta thấy chật vật.

Được mọi người biết đến là người đa tài đa trí, bình thường chỉ đi tính kế người khác, giờ lại bị Trần Kinh khống chế không còn một chút tính khí nào, điều này làm anh ta cảm thấy hết sức mất mặt.

Lưu Tích Nhân hừ nhẹ một tiếng:

-Nói đi, nói hết đầu đuôi mọi chuyện để tôi xem mọi việc rốt cục là như thế nào.

Chân Củng biết xảy ra chuyện như ngày hôm nay, anh ta tự hiểu được bắt buộc phải thành thật khai hết, lần này y bị nắm chặt trong tay Trần Kinh, không còn thời gian đâu mà giữ thể diện nữa rồi, y bắt buộc phải tự mình đối mặt với việc này.

Anh ta tỉ mỉ kể lại mọi việc từ đầu đến đuôi, cuối cùng không thể nhẫn nhịn được nữa, liền nói:

- Bí thư, phó bí thư Trần cũng quá đáng quá, anh ta thế này là muốn làm gì chứ! Rõ ràng là không tín nhiệm chúng ta, anh ta giao cho phòng giám sát tiến hành điều tra, tự mình lại tìm người ngoài cùng lúc điều tra, anh ta không hề tin tưởng chúng ta...”

Lưu Tích Nhân hừ một tiếng nói:

-Anh nhiều phiền phức như thế, tôi hỏi anh, anh có đáng để hắn tín nhiệm không? Kết quả điều tra của các anh thì có chút tác dụng gì chứ?

Chân Củng mím môi không nói được câu nào nữa, Lưu Tích Nhân đeo kính vào, xem cẩn thận những tài liệu mà anh ta vừa nộp.

Chân Củng cảm nhận thời gian trôi qua chậm chạp, dài lê thê, qua một hồi thật lâu, Lưu Tích Nhân cầm tài liệu đập xuống bàn đứng dậy, nói:

-Chân Củng, nội dung những tài liệu này là hoàn toàn có thật sao?

Chân Củng không dám giấu diếm nói:

-Theo như kết quả điều tra thì những việc này trên cơ bản đều là những điều có thực.

-Vậy anh còn đứng đó do dự gì nữa? Đi thăm dò, điều tra tới cùng, tìm cho rõ tất cả những vấn đề đó! Chúng ta không thể để cho chiến tuyến nền giáo dục của Đức Thủy chúng ta mờ ám như bị sương mù che phủ thế này được! Ông ta chỉ tay vào Chân Củng:

-Các anh... mấy người các anh đúng là những kẻ khốn kiếp, không có trách nhiệm, không có quan niệm thị phi, trước đây phòng điều tra đã từng tra xét bao nhiêu lần nhưng có tìm ra vấn đề gì đâu?Thế này là thế nào?

Trong vụ này có âm mưu, có âm mưu lớn! Nó hoàn toàn có thể dính líu đến những cán bộ cấp cao hơn.

Lưu Tích Nhân tâm trạng đầy kích động nổi giận lôi đình, làm cho Chân Củng sợ đến nỗi thở cũng không dám phát ra âm thanh nữa, sợ kinh động đến ông ta, chỉ biết cúi đầu rồi gật gật.

-Sao? Còn chưa đi à? Anh còn đợi gì nữa?

Lưu Tích Nhân quát.

Chân Củng ngẩng đầu lên, trong lòng như muốn khóc lên rồi, anh ta ấp úng một lúc lâu, nói:

- Bí thư, chứng cứ....chứng cứ quan trọng nhất của vụ này vẫn ở bên Phó bí thư Trần, những tài liệu này của tôi đều dựa trên cơ sở của những kết quả của anh ta, tôi lo rằng...

-Anh...

Lưu Tích Nhân đưa tay lên chỉ thẳng vào Chân Củng, toàn thân ông ta run rẩy:

-Đồ vô tích sự, đúng là đồ vô tích sự! Làm cho người ta cười vào mặt cho!

Sao lại thế này chứ? Lưu Tích Nhân một tay đề bạt Chân Củng lên, chính đàn ở Đức Cao đều biết anh ta đa tài đa trí, nhưng giờ thì biệt danh này vô tình trở thành một sự chế giễu nhạo báng.

Từ đầu đến cuối, Trần Kinh kiểm soát, khống chế Chân Củng không khác gì một nô lệ, anh ta luôn giúp Trần Kinh chạy ngược chạy xuôi, thể diện của Chân Củng có thể không cần, nhưng thể diện của Lưu Tích Nhân không thể không giữ được. Trần Kinh làm cho Chân Củng rơi vào cảnh thế này, ông ta cảm thấy đỏ mặt, chịu không nổi.

Dần dần, Lưu Tích Nhân bình tĩnh lại, với tay lấy điện thoại quay số.

Bên kia đầu dây, lanh lảnh tiếng nói của Trần Kinh, giọng điệu mạch lạc, nói:

-Xin chào, tôi Trần Kinh đây, xin hỏi ai đấy?

-Phó Bí thư Trần Kinh à, tôi Lưu Tích Nhân đây, sao? Cậu đang bận à?

Lưu Tích Nhân cười ha ha, nói một cách đầy nhã nhặn.

-Không bận, Bí thư ngài có chỉ thị gì không?

-Không bận à, vậy anh qua bên tôi một chuyến đi, tôi sắp xếp cho anh một nhiệm vụ, thêm chút trọng trách!



Lưu Tích Nhân và Trần Kinh nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ, sau đó, trong cuộc họp làm việc của của tỉnh ủy, ông nói rõ trong thời gian gần đây, công tác văn hóa giáo dục sẽ do Trần Kinh toàn quyền chỉ đạo. Nhất là thời gian gần đây, hệ thống văn hóa giáo dục phát sinh một số vấn đề tiêu cực, nguy hại nghiêm trọng đến toàn bộ chiến tuyến và quảng đại quần chúng nhân dân.

Cần tiến hành chỉnh đốn thế nào cho tốt, làm thế nào để có thể chỉnh đốn toàn diện, đây là vấn đề quan trọng trước mắt mà Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố của Đức Thủy cần phải giải quyết, đây cũng là trọng điểm của công tác này trong thời gian tới.

Trong hội nghị, Lưu Tích Nhân nhấn mạnh, Phó bí thư Trần Kinh kinh nghiệm vô cùng dày dặn, năng lực nắm bắt đại cục tốt, khả năng xử lý những vấn đề phức tạp tốt, năng lực đối phó với những tình huống đột phát tốt, việc này giao cho Trần Kinh chỉ đạo giải quyết là lựa chọn sáng suốt của Thành ủy.

Công việc chỉnh đốn hệ thống văn hóa giáo dục do Phó bí thư toàn quyền chỉ đạo, điều này nói lên sự chú trọng của Thành ủy trong công tác văn hóa giáo dục, các đơn vị, bộ ngành nhất định phải phối hợp và hỗ trợ công tác của Trần Kinh với vai trò là người lãnh đạo của Thành ủy.

Kết thúc hội nghị, các giới xã hội của Đức Thủy hưởng ứng vô cùng vang dội, Trần Kinh đến Đức Thủy hơn một tháng rồi, Lưu Tích Nhân và Trần Kinh quan hệ hai người đều rất khép kín, bên ngoài còn có đồn đại hai người rất bất hòa, trong nhiều cuộc họp Hội ủy còn đập bàn nhau.

Bây giờ, Lưu Tích Nhân lại bỗng nhiên ra sức ủng hộ Trần Kinh, đều giao những nhiệm vụ trọng trách cho Trần Kinh, đều giúp đỡ những trở ngại mà Trần Kinh gặp phải trong quá trình công tác của hắn, những điều này nhanh chóng làm cho những lời đồn đại bên ngoài kia trở nên vô cùng ngượng ngạo.

Chung quy người ngoài không hiểu được tình hình nội bộ Quận ủy, họ cũng không hiểu rằng, được như ngày hôm nay, Trần Kinh đã phải bỏ ra bao nhiêu cố gắng, nỗ lực.

Không thể không nói, triển khai công việc ở Đức Thủy đối với Trần Kinh quả thực vô cùng gian nan, mỗi một bước đi, cho dù một bước nhỏ cũng chẳng hề dễ dàng gì.

Những ngày làm việc tại Đức Thủy, Trần Kinh hết sức cô lập, Lưu Tích Nhân chẳng qua là do bất đắc dĩ, nên ông ta mới phải ra sức ủng Trần Kinh như thế?

Đối mặt với sự “ ủng hộ” của Lưu Tích Nhân, nội tâm Trần Kinh hết sức bình tĩnh, sâu trong lòng hắn cũng hiểu rõ rằng có được như ngày hôm nay, tất cả đều là nhờ vào sự nỗ lực của chính bản thân hắn, chứ không hề có sự trợ giúp nào cả.

Chính vì lẽ đó mà trong lòng hắn luôn hiểu rõ được rằng, con đường mà sau này hắn phải đi vẫn sẽ đầy rẫy những gian nan,

Trần Kinh có thể cảm nhận rõ sự phức tạp của các mối quan hệ ở Đức Thủy, là một người từ bên ngoài đến, Trần Kinh phải tìm cho hắn một con đường đi riêng để có thể thoát ra khỏi cái mạng lưới dày đặc những mối quan hệ đó, dễ dàng sao đây?

Nhưng việc đã đến nước này, còn có đường lui sao?

Trần Kinh không quay đầu lại, vì hắn biết, sau lưng hắn đã không còn đường lui. Bây giờ việc duy nhất mà hắn có thể làm là không ngừng xông pha về phía trước, xông pha để phá tan những khó khăn đó, phải xông pha cho đến khi hắn có được một chỗ đứng vững chắc ở Đức Thủy.

“Cuối cùng có thể trở thành đại thụ che trời đây!” Trần Kinh trong lòng âm thầm tự nhủ bản thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.